Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 393 - Chương 398

Chương 398
Hai huynh muội gần đây đều không được ăn thức ăn mặn nên khi thấy được thịt thì căn bản là không nhịn được.

Tiền Phú đói bụng vô cùng, phụ tử ba người ăn như gió xoáy. Chờ bọn họ buông bát đũa xuống, đồ ăn đã không còn một miếng, đến cả nước trà trên bàn cũng bị uống hết sạch sành sanh.

Người Triệu gia đều đờ mặt ra, không biết nên bày ra biểu tình gì.

Tiền Phú thấy thế, ngượng ngùng cười cười, lau miệng một cái: "Kỳ thật ta cũng xuất thân hàn vi, phụ mẫu trong nhà ta đều là tiểu nhị làm việc cho người ta. Hôm nay bị đói quá lâu nên hơi thất lễ, các vị đừng thấy lạ."

"Không trách không trách." Triệu mẫu vội vàng xua tay: "Sắc trời không còn sớm, chúng ta phải đi ngủ rồi, ngày mai còn phải làm việc."

Cho nên, nếu như đã ăn no rồi thì các ngươi mau đi nhanh lên đi.

Phụ tử ba người đã hiểu được ý tứ trong lời nói của bà ta, hai huynh muội tỏ rõ vẻ chờ mong. Tiền Phú ra vẻ trầm ngâm, lại nhìn trời mưa bên ngoài, nói: "Ngày hôm nay ta rảnh rỗi nên cũng không cần vội về nội thành... Gần đây trong thành xảy ra án mạng, ta lại dẫn hai hài tử đi theo nên cũng không tiện đi đường đêm." Hắn nhìn về phía Triệu mẫu: "Ta muốn ở lại một đêm, không biết có thuận tiện hay không?"

Triệu mẫu kinh ngạc.

Trong trí nhớ của bà ta, chủ tử nhà giàu sang rất thích sạch sẽ, loại tiểu viện rách nát như của Triệu gia nếu như không cần thiết thì cũng sẽ không cần đặt chân đến. Tiền Phú lại còn muốn ở lại, đầu óc hắn có bệnh ư?

Nghĩ nghĩ lại một chút, huynh muội hai người đều cáo trạng Triệu gia. Tiền Phú ở lại có lẽ là muốn tự mình kiểm tra thực hư xem có phải Triệu gia đã ngược đãi hai người hay không? Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu mẫu âm thầm kêu khổ.

Nhưng chỉ còn một bước nữa là đã có thể cầm được tạ lễ lớn, bà ta âm thầm cắn răng: "Tiền lão gia, chăn mền nhà bọn ta không tốt lắm, có lẽ ngài sẽ không ngủ quen."

"Không sao." Tiền Phú nhìn về phía đôi nhi nữ: "Bọn nó ở lâu như vậy nên ta cũng muốn thử một chút." Hắn lại bắt đầu thuyết giáo: "A Vũ, cuộc sống phụ thân lúc nhỏ còn khổ hơn so với thế này nhiều! Các con chớ hoài nghi, ta thật sự sẽ ở được."

Lâm Vũ không phục: "Người chỉ ngủ có một đêm..."

Nghe hắn ta nói như thế, Tiền Phú liền cảm thấy thời cơ đến rồi, lập tức nói: "Ai nói vậy? Ta sẽ ở lại mấy ngày cho con xem! Mấy tháng cũng được!"

Nói xong, hắn nhìn về phía Triệu mẫu: "Mấy ngày này có lẽ phải phiền phức đến đại nương rồi. Ngài yên tâm, sẽ không thiếu chỗ tốt cho các người."

Triệu mẫu: "..." Còn muốn ở lại?

Trong nội tâm bà ta âm thầm kêu khổ, có thể cầm được tạ lễ hay không, có thể cầm nhiều hay ít thì đều phải xem tâm trạng của tên mập này. Hầu hạ hắn cũng không thể tùy ý giống như hầu hạ hai huynh muội kia được.

Bà ta chạy đi thu dọn phòng, cũng may Lâm Yểu Giai thích sạch sẽ nên cũng không cần quét dọn quá nhiều. Rất nhanh đã thu xếp tốt cho phụ tử ba người.

Triệu Trường Xuân nhìn thấy Tiền Phú là phiền, dù hắn ta ở đây, nhà mình sẽ có chỗ tốt thì hắn cũng không muốn kiếm số bạc này.

"Nương, để cho bọn họ đi được rồi đấy!"

Mắt không thấy tâm không phiền.

Hôm nay nhìn thấy Tiền Phú như vậy, Triệu Trường Xuân cũng lại một lần nữa hiểu rõ. Lâm Yểu Giai không muốn ở bên hắn mà nhất định cố chấp chờ Tiền Phú đến đón thuần túy là bởi vì bạc của Tiền Phú.

Biết được giai nhân mình tâm tâm niệm niệm là một cô nương hám lợi, cảm giác này cũng không tốt đẹp gì. Nhưng mà đây chính là sự thật!

Triệu mẫu trừng mắt nhìn nhi tử: "Sao ta có thể đuổi người đi được?"

Bà ta nhìn về phía Triệu phụ: "Nếu như bọn họ thật sự ở lại thì ngày mai ta sẽ không đi làm được. Các ngươi thử nghĩ xem, nếu ta đi rồi, hai huynh muội kia sẽ không nấu cơm, đến lúc đó chắc chắn là đói bụng. Rơi vào trong mắt Tiền lão gia lại khiến ông ta không muốn cho chúng ta bạc thì phải làm sao bây giờ?"

Triệu phụ rất tán thành: "Vậy bà xin nghỉ đi!"

"Đúng rồi, đồ ăn cũng đừng rẻ mạt quá, đương nhiên, cũng đừng quá hào phóng. Chúng ta là người bình thường, mỗi bữa chỉ cần một món ăn mặn là được rồi."

Hai phu thê hào hứng ra quyết định.

Triệu Trường Xuân tức giận trở về ngã đầu liền ngủ.

Hôm sau, trời chưa sáng hắn đã rời đi, hắn không thay đổi được ý nghĩ của phụ mẫu, nhưng nếu để hắn giúp đỡ hầu hạ thì tuyệt đối không thể!

Triệu mẫu vốn là người ham làm, chỉ là hầu hạ một nhà ba người mà thôi, với bà ta mà nói thì vốn dĩ cũng không phải chuyện lớn gì. Sáng sớm, bà ta quét sạch sẽ trong phòng ngoài phòng một lượt, lại vác rổ đi ra đường mua thức ăn. Sau khi trở về, trước lúc mặt trời mọc, ba món ăn một món canh đã bày lên bàn.

Phụ tử ba người đứng dậy cùng Xương Bình ăn sạch sẽ đống đồ ăn.

Tiền Phú đang cạo răng nhưng vẫn không quên tán dương: "Đại nương, tay nghề của bà thật sự rất tốt, cháo thô lương uống vào còn ngon hơn so với ăn lương thực tinh. Hai người các con đừng không biết tốt xấu, người ta đã tốt như vậy, các con phải nhớ kỹ phần ân tình này."

Nghe hắn nói như thế, Triệu mẫu chỉ cảm thấy bạc đã sắp rơi xuống trong túi tiền của mình rồi, cười đến mức thấy răng không gặp mắt.

"Tiền lão gia khách khí, tay nghề của ta thô bỉ cũng chỉ dùng ở nhà mà thôi. Nói đến thì tay nghề của nhi tức ta tốt hơn nhiều. Lúc Yểu Giai vừa tới thì cũng là nhi tức ta nấu cơm."

Tiền Phú nghĩ đến vị tiểu thẩm tử kia thì trong lòng lại có cảm giác khó chịu.

Chỉ là một trù nương bình thường mà thôi, cũng không biết tiểu thúc thúc bị hỏng dây thần kinh nào mà nhất quyết đòi cưới một nữ nhân như vậy.

Nghĩ đến bộ dáng cao cao tại thượng của nàng ta ở trước mặt mình, trong lòng Tiền Phú càng không cam lòng. Hắn chỉ muốn nàng ta dơ bẩn không chịu nổi, tốt nhất là bị tiểu thúc thúc chán ghét rồi vứt bỏ. Hắn hiếu kì hỏi: "Vì sao nàng ta bỏ đi?"

Triệu mẫu: "..."

Bị nữ nhân của ngươi cướp nam nhân chứ sao, sau đó dưới cơn nóng giận hòa ly mà đi, lời này có thể nói được không?

Bất luận bà ta chướng mắt Lâm Yểu Giai như thế nào thì sự thật chính là, Lâm Yểu Giai đã sinh ra một đôi nhi nữ cho vị lão gia nhà giàu này. Nếu như điệt nữ bị chán ghét mà vứt bỏ thì đối với Triệu gia cũng không có lợi ích gì.

Nụ cười bà ta cứng ngắc: "Chỉ là phu thê cãi nhau mà thôi, còn rời đi... thì hai đứa đều có tính cách nóng vội, ta không ngăn được nên cứ như vậy."

Kỳ thật Tiền Phú đã biết là chuyện gì xảy ra, cười nói: "Cũng quá vọng động rồi. Phu thê với nhau vẫn là đích thê tốt hơn. Về sau bọn họ chắc chắn đều sẽ hối hận."

Triệu mẫu không biết nhi tử có hối hận hay không, dù sao thì bà ta cũng rất hối hận. Sớm biết Trương Miêu Nương tài giỏi như thế thì lúc trước bà ta có phải quỳ xuống cầu xin hay là buộc nhi tử đi đến cầu hòa thì cũng phải giữ người lại cho bằng được.

"Kỳ thật hiện tại cũng không muộn, nếu như có thể hòa hảo thì cũng là một chuyện tốt."

Nghe hắn nói như thế, Triệu mẫu lập tức liền động tâm.

Nhưng mà nghĩ tới vị công tử tuổi trẻ xuất hiện tại cửa ra vào ngày đó, bà ta lập tức liền bỏ đi ý nghĩ này. Chính bà ta cũng là nữ nhân, suy bụng ta ra bụng người, có một nam nhân như Tiền Hải Sinh tới cửa cầu hôn thì có điên rồi mới quay về đây.

Triệu mẫu buồn bã nói: "Nghe nói hôn kỳ cũng đã định, sao có thể quay về được? Hơn nữa, Tiền công tử có mỹ mạo có gia thế, nhi tử ta lấy cái gì so với hắn?"

"Đây không phải chuyện hơn thua." Tiền Phú khuyên nhủ: "Chuyện tình cảm hoàn toàn không thể nói đạo lý được. Có đôi khi, không liên quan gia thế dung mạo hay tiền bạc mà chỉ là cảm giác người kia đúng với mình thì những thứ này cũng sẽ lùi ra sau. Ta nghe nói, hai người bọn họ còn đã có với nhau hai đứa bé?"

Triệu mẫu vốn đã chết tâm, nghe thấy hắn nói như vậy thì lại bắt đầu hoạt lạc: "Đúng vậy! Hai đứa bé cũng sắp đến tuổi nghị hôn."

Tiền Phú đặt lòng bàn tay lại với nhau, nói: "Vậy nhất định có thể vãn hồi, các ngươi cũng đừng nản chí, có thể lên cửa cầu xin thêm đi. Nếu thực sự không được thì dù gì cũng đã cố hết sức mình, như vậy cũng không hối hận." Nghĩ đến thanh danh của mình tại nội thành, hắn cũng sợ bị người Triệu gia trời xui đất khiến nghe được, bèn nói: "Theo ta thấy, các ngươi cũng đừng trực tiếp tới cửa tìm người. Nữ nhi gia dè dặt, cho dù trong lòng nguyện ý thì ngoài miệng cũng sẽ không đáp ứng. Các ngươi tốt nhất là thông qua nhà họ Trương... Từ hai đứa bé mà nói lên, hiểu chi với lý, để cho bọn họ đi tìm nữ nhi nói chuyện."

Triệu mẫu rất tán thành.

Buổi chiều, bà ta làm đồ ăn không khác lắm với buổi sáng. Thấy phụ tử ba người không có ý muốn đi, trong bụng bà ta có chút nóng nảy.

Nhưng mà, bọn họ còn muốn tạ lễ. Tiền Phú giàu có như vậy, chắc chắn sẽ không để bọn họ chịu thiệt thòi.

Chạng vạng tối, hai phụ tử tan tầm trở về, Triệu mẫu xới cơm cho hai người, nói đến chuyện phiếm ban ngày nói với Tiền Phú.

Thực ra, hai phụ tử vốn không định ở nhà dùng cơm. Nhưng hôm nay Triệu mẫu đã làm khá nhiều món ăn mặn, cũng coi như là cho hai người thay đổi khẩu vị.

Triệu Trường Xuân vùi đầu ăn cơm, vốn dĩ không hề quan tâm.

Triệu mẫu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Trường Xuân, Tiền lão gia đã nói như vậy. Con nên đi tranh thủ một chút."

Trong lòng Triệu Trường Xuân cũng đã từng suy nghĩ đến, Lâm Yểu Giai đã bị đón đi, Tiền lão gia lại tới đón con của hắn ta, rõ ràng là đã thuyết phục được phu nhân trong nhà. Dưới tình hình như vậy, hôn ước của hai người sẽ biến thành nháo kịch, không thể nào thành thân được.

Lâm Yểu Giai chạy đi tìm ngày tốt lành, hắn cần gì phải cố chấp mãi?

Nếu như có thể cầu xin được Trương Miêu Nương trở về thì đúng là một chuyện không tệ. Triệu Trường Xuân gật đầu một cái: "Ngày mai con sẽ đi."

Triệu mẫu lập tức nói lời Tiền Phú đã nói: "Con đừng đi. Ngày mai ta làm một ít điểm tâm đi một chuyến đến nhà họ Trương."

Phu thê hai người đã mỗi người một ngả, muốn khôi phục tình cảm đã từng cũng không dễ dàng. Triệu Trường Xuân đã mặt dày mày dạn chuẩn bị rồi, nghe tháy không cần mình ra mặt thì cũng rất vui vẻ đáp ứng.

Hôm sau, Triệu mẫu làm xong điểm tâm thì liền đi tìm phu thê nhà họ Trương.

Hai phu thê đã từ bỏ công việc trông coi khố phòng trước đó, bây giờ đang giúp nhi tử làm ăn.

Trương đại ca cho rằng cực khổ làm việc chính là vì muốn cuộc sống tốt hơn, nhưng bây giờ trong tay dư dả, hắn cũng không nỡ để phụ mẫu mệt nhọc. Thế là liền để nương thu tiền ở cửa ra vào, còn để phụ thân đưa tiễn những người đặt trước đồ ăn bên ngoài.

Triệu mẫu tới cửa, Trương mẫu không muốn để ý đến bà ta.

Bây giờ nữ nhi đã có cuộc sống riêng, hài tử cũng ở nội thành, từ trong đáy lòng bà không muốn tiếp tục dây dưa với Triệu gia nữa. Nhưng mà hiện tại cũng không thể cãi nhau làm ảnh hưởng đến khách hàng ăn cơm, vì vậy chỉ tùy tiện ứng phó.

Triệu mẫu ngồi ở một bên, nhìn thấy Trương mẫu nhàn nhã ngồi, chỉ chốc lát đã thu được bó lớn tiền đồng thì nóng mắt vô cùng.

"Đại tỷ, trên đời này người thương nhất hài tử cũng chỉ có phụ thân. Dù phụ thân mới có làm được tốt bao nhiêu thì cũng chỉ là vẻ bên ngoài!" Triệu mẫu nghiêm túc đáp: "Theo ta thấy, vẫn nên để Trường Xuân và Miêu Nương hòa hảo với nhau."

Trương mẫu trừng lớn mắt: "Chẳng lẽ ngươi còn chưa tỉnh ngủ? Nếu không thì làm sao lại có thể đến đây ăn nói khùng điên như vậy? Tranh thủ thời gian cút cho ta... Đi đi đi..."

 
Bình Luận (0)
Comment