Triệu mẫu không chờ nhà họ Trương nghỉ ngơi rồi mới tìm tới cửa, thứ nhất là bởi vì quán ăn buôn bán quá tốt, người nhà họ Trương đi sớm về trễ, giờ đó mà tới cửa cũng không quá phù hợp. Thứ hai, cũng là muốn thừa dịp nhiều khách, nếu như nhà họ Trương không thích bà ta thì cũng sẽ không cãi lộn quấy rầy khách hàng, chính bà ta cũng không mất mặt.
Nhưng bà ta không ngờ, nghe đến việc này Trương mẫu lại phản ứng mạnh như vậy, ngay trước khách hàng mà muốn thẳng thừng đuổi người.
Triệu mẫu đến đây là muốn hòa hảo chứ không phải kết thù, thấy Trương mẫu tức giận, bà ta đành phải cười cười đi ra ngoài: "Đại tỷ, ta thật tâm thực lòng tới cửa, tỷ không cần tức giận như thế. Những lời ta nói đều có đạo lý, lát nữa tỷ cẩn thận suy nghĩ lại một chút." Bà ta nhìn thoáng qua khách hàng phía bên kia: "Tỷ làm việc đi, lát nữa chúng ta trò chuyện tiếp."
Nói xong thì nhanh chóng chạy đi.
Bà ta tự nhận mình đã rất biết điều, cho dù nhà họ Trương có tức giận thì cũng không đến mức giận điên người. Như thế thì lần tiếp theo vẫn có cơ hội gặp mặt.
Nếu bà ta vẫn luôn quấy rầy, làm nhà họ Trương chán ghét, thì sau này sẽ không có khả năng tâm bình khí hòa ngồi xuống trò chuyện với nhau nữa.
Trương mẫu nhìn bà ta chạy đi, ngồi xuống oán hận nói: "May là bà ta chạy nhanh."
Hai người đứng ở cửa ầm ĩ, mấy người trong phòng bếp đều chú ý tới. Trương đại ca thậm chí còn bỏ việc trong tay xuống mà chạy ra: "Nương, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Lão tú bà kia lại còn dám đến đây khuyên tỷ tỷ con về Triệu gia. Còn nói cái gì mà tỷ tỷ của con tái giá sẽ làm khổ hài tử." Trương mẫu phẫn nộ: "Nếu Triệu Trường Xuân biết thương yêu hài tử thì hai người bọn nó sao có thể tách ra được?"
Càng nói càng tức giận, bà ta cả giận nói: "Nếu không phải có nhiều khách ở đây thì ta đã xé miệng bà ta ra rồi!"
Nhìn mặt bà đỏ lên vì tức giận, Trương đại ca có hơi lo lắng, tiến lên giúp nương thuận khí, lại rót một chén trà: "Nương, đừng buồn bực. Vì hạng người này mà làm ảnh hưởng đến mình thật không đáng. Bọn họ muốn quay lại cũng là chuyện tốt, chứng minh cuộc sống của nhà chúng ta đang càng ngày càng tốt."
"Đúng." Trương đại tẩu loay hoay đầu đầy mồ hôi, nhưng mặt mày đều là ý cười, tiến lên giúp bà bà lau mồ hôi: "Nếu người còn tức giận thì đi đếm tiền đồng đi. Còn Triệu gia, sau này bọn con sẽ xử lý họ."
*
Quán ăn của Trương đại ca mở ở thành tây cách Triệu gia rất xa, Triệu mẫu đi chuyến này trở về thì đã là hoàng hôn.
Kỳ thật, quãng đường vừa đi vừa về, bà ta còn hơi lo lắng cho ba phụ tử trong nhà.
Một là sợ không chiêu đãi được tốt khiến Tiền Phú cảm thấy mình bị lãnh đạm rồi không muốn cho thêm bạc. Thứ hai, cũng sợ ba người thừa dịp bà ta không có len lén chạy... Mặc dù rất không có khả năng, nhưng lỡ như thì sao?
Về đến nhà, nhìn thấy ba phụ tử đang ngồi dưới mái hiên hóng mát, Triệu mẫu quả thực thở dài một hơi.
Tiền Phú thấy bà ta vào cửa, đưa bình trà trong tay lên: "Đại nương, nước trà hết rồi."
Nhìn thái độ hắn hòa hoãn, Triệu mẫu chợt buông lỏng, cười nịnh nọt tiến lên nhận lấy, không kịp thở một ngụm đã vội vàng đi vào phòng bếp nấu nước.
Vào ban ngày, nắng gắt cuối thu làm cháy da người, sau khi hoàng hôn đến, gió thu thổi xuống, còn phải giặt y sam. Tiền Phú cũng đi đến trước lò, hiếu kì hỏi: "Đại nương, hôm nay bà đã đi tìm người nhà họ Trương rồi sao? Bọn họ bây giờ đang ở đâu?"
Mắt thấy Tiền Phú không chỉ không tức giận việc bà ta đi ra ngoài hơn nửa ngày mà thậm chí còn nhiệt tâm hỏi thăm, Triệu mẫu cũng không giấu diếm: "Bây giờ đang ở thành tây, ta phải đi rất xa, cho nên mới về trễ." Bà ta thở dài: " 'Nhà họ Trương còn ghi hận chuyện lúc trước, bà thông gia kia của ta tính cách quá nóng vội, bất chấp khách nhân ở đó mà đuổi ta ra."
Đối với kết quả này, Tiền Phú cũng không ngạc nhiên.
Một bên là Tiền Hải Sinh, một bên là Triệu gia làm lao động, huống chi, Triệu gia còn có phẩm tính không tốt. Dưới tình hình như vậy, nhà họ Trương chắc chắn sẽ không suy nghĩ gì mà cự tuyệt.
"Cũng không trách bọn họ được." Triệu mẫu nói: "Trường Xuân đúng là quá trớn."
Tiền Phú an ủi: "Hai người bọn họ có nhiều năm tình cảm như vậy, trước đó không thể nào không cãi nhau. Khi đó có thể hòa hảo, hiện tại cũng giống vậy. Các người chạy thêm nhiều lần, nhiều đến mức làm tâm bọn họ mềm nhũn đi thì sẽ được thôi. Có công mài sắt có ngày nên kim mà!"
Triệu mẫu nghe xong liền cảm thấy được an ủi.
Hơn nữa, một lão gia nhà giàu như Tiền Phú lại có lòng như thế, còn giúp mình nghĩ kế, thực sự khiến bà ta cảm thấy mình rất là vinh hạnh.
Pha xong nước trà, Triệu mẫu không kịp nghỉ đã lại bắt đầu vội vàng làm cơm tối.
Hai huynh muội Lâm Vũ cũng không đến giúp một tay, nhưng không giống như trước đây trốn ở trong phòng mà lại ở dưới mái hiên vui cười chơi đùa.
Triệu mẫu nhìn thấy thì đã không còn tức giận như trước kia.
Hiện tại ba phụ tử Tiền gia trong mắt bà ta chính là thần tài, mang lên bàn thờ cũng không quá đáng.
Lúc nấu cơm, trong lòng Triệu mẫu lại rầu rĩ, nghĩ đến biện pháp có thể vãn hồi nhà họ Trương.
Buổi tối, hai phụ tử tan tầm trở về, hôm nay Triệu mẫu không để lại đồ ăn, hai người sau khi trở về thì liền đi rửa mặt. Triệu Trường Xuân rửa xong đi ra ngoài, đặt bẩn áo ở ngay bên cạnh Triệu mẫu đang giặt quần áo.
Triệu mẫu nghĩ nửa ngày, nhìn thấy hắn muốn đi, vội vàng gọi người lại: "Trường Xuân, con qua đây."
Triệu Trường Xuân đứng yên, kỳ thật, hắn đã đoán được nương sẽ nói gì, hẳn là chuyện liên quan tới nhà họ Trương. Hôm nay trở về, vẻ mặt nương buồn thiu, rõ ràng là chuyện không thuận.
"Chuyện gì ạ?"
Triệu mẫu trầm ngâm một lát: "Nhạc mẫu con không muốn các con hòa hảo, ta vừa đề cập, bà ta liền đuổi ta ra. Hai phu thê các con đã biến thành như vậy, tính tình Miêu Nương lại rất là bướng bỉnh, nhưng cũng là con đã làm sai trước. Muốn vãn hồi thì con phải tự thân lên cửa xin lỗi."
Triệu Trường Xuân trở nên trầm mặc.
Trong đáy lòng của hắn không có bao nhiêu tình cảm đối với thê tử, nhưng cũng đúng là muốn hòa hảo với nàng như lúc ban đầu. Nghĩ đến việc nàng mở hai gian cửa hiệu... Nếu như có thể vãn hồi cùng nàng cùng hưởng phú quý thì tới cửa thỉnh tội cũng không phải chuyện lớn.
"Ngày mai con sẽ xin nghỉ."
Nghe nhi tử nói vậy, Triệu mẫu quả thực thở dài một hơi. Thấy hắn lại muốn đi ra ngoài, bà ta khẽ vươn tay kéo người lại: "Nhà bọn họ kinh doanh thuận lợi, buổi sáng con qua, người ta cũng không thể nghe con xin lỗi. Hơn nữa, giờ đó có rất nhiều khách hàng, con cũng sẽ mất mặt."
Triệu Trường Xuân nhíu mày lại.
"Theo ta thấy, tối nay con đi đi." Triệu mẫu nhìn thoáng qua phòng ba phụ tử: "Ban ngày ta không ở nhà cũng không có chuyện gì. Nếu hiện tại con qua thì ta còn có thể đi cùng con."
Triệu Trường Xuân trầm ngâm một lát, gật đầu đáp ứng.
Triệu mẫu không giặt y sam nữa, kéo Triệu phụ vừa mới rửa mặt ra khỏi phòng, khẽ dặn dò: "Ông chú ý đến mấy người trong sương phòng, đừng lơ là. Hơn nữa... phải chú ý động tĩnh của bọn họ, đừng để người đi rồi mà chúng ta cũng không biết."
Câu nói sau cùng đã thấp không thể nghe thấy.
Triệu phụ lập tức hiểu ra: "Ta đi ra viện hóng mát, chờ hai người trở về."
Triệu mẫu lúc này mới yên tâm đi ra ngoài.
Hai mẫu tử tìm một xe ngựa kéo, trực tiếp đến đi viện tử Trương gia ở thành tây.
Nhà họ Trương tuy mới tới thành tây nhưng cũng đã mua được căn nhà ở bên đó. Nghe nói bạc là Trương Giai tích lũy trước đó, hơn nữa Trương đại ca lúc trước làm cùng Trương Miêu Nương cũng được phân chia lợi nhuận, cuối cùng còn thiếu một chút thì cũng là Trương Miêu Nương giúp đỡ bổ sung.
Bởi vậy mới có thể thấy được, mở cửa hiệu kiếm được thật nhiều.
Trên đường đi, suy nghĩ trong đầu Triệu mẫu bay tán loạn, không nhịn được nghĩ đến lợi ích. Nếu như Trương Miêu Nương thật sự quay lại thì cả nhà bọn họ cũng không cần làm việc bên ngoài nữa. Đến lúc đó, có lẽ còn có thể để ngoại sanh ở nương gia cũng đi theo nấu nướng, như thế, cũng không cần nhìn sắc mặt người ta nữa.
Xe ngựa của hai mẫu tử đi vào từ trong ngõ nhỏ, tiếng chó sủa vang lên liên tiếp.
Lúc này người nhà họ Trương mới từ quán ăn trở về, khó tránh khỏi sẽ nói đến chuyện ban ngày, đề cập đến Triệu gia. Người nhà họ đều có chút nóng tính, trong ngôn ngữ cũng không thiếu ý công kích.
Đang nói rất phẫn nộ thì nghe được tiếng chó sủa, Trương mẫu ngừng nói, còn mở cửa thò đầu ra: "Không phải có trộm đấy chứ?"
Vừa dứt lời, một cỗ xe ngựa dừng đến trước mặt. Sau đó, Trương mẫu liền thấy con rể ngày xưa.
Vừa rồi mới nhắc đến mà giờ người đã đến trước mặt. Trương mẫu kéo tay áo, tiến lên kéo người lại: "Hay lắm, ngươi còn có mặt mũi tới!"
Triệu Trường Xuân vốn là vì thỉnh tội mà đến, trong lòng đã chuẩn bị chịu bị đánh rồi. Bị bà kéo như thế vốn dĩ không đau, chỉ là không dễ nhìn. Dù sao hắn cũng muốn vào cửa nên cũng không phản kháng.
Trương mẫu sợ bị người ta chỉ trỏ bèn kéo người vào trong viện. Triệu mẫu trong xe ngựa vội vàng nhảy ra nhưng vẫn không quên dặn dò xa phu chờ ở giao lộ.
Tiến vào viện tử, đối mặt với ánh mắt sáng rực của người nhà họ Trương, trong lòng hai mẫu tử đều có chút rụt rè.
Nhưng mà, sớm muộn gì cũng phải có ngày này, Triệu mẫu hít thở sâu một hơi: "Đại tỷ..."
Trương mẫu không khách khí nói: "Bớt nhận thân thích đi, ta ở nương gia là lão tiểu, không có muội muội."
Trương đại tẩu chống nạnh, tỏ rõ vẻ giễu cợt: "Không phải các ngươi còn muốn vãn hồi đấy chứ? Là ai cho các ngươi lực lượng để so sánh với Tiền công tử thế?"
Nụ cười Triệu mẫu cứng đờ, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Tiền bạc cũng không phải là vạn năng..."
"Cuộc sống không có bạc, nhà bọn ta cũng sống đủ." Trương đại tẩu miệt thị đánh giá Triệu Trường Xuân: "Muội muội ta đi theo ngươi nhiều năm như vậy chịu bao nhiêu khổ cực, còn khiến bản thân bị già trước tuổi, ngươi thì tốt rồi, lại đi lén lút thân thiết với biểu muội. Bây giờ thấy cuộc sống nó dễ chịu, ngươi lại muốn quay đầu. Triệu Trường Xuân à Triệu Trường Xuân, ngươi cho rằng mình là con trai của lão thiên gia sao? Chuyện tốt gì cũng đến lượt ngươi, sao da mặt ngươi lại dày như vậy hả?"
Nói xonng thì tiến lên, móng tay sắc nhọn vồ về phía mặt Triệu Trường Xuân.
Triệu Trường Xuân vốn muốn cứng rắn nhịn nhưng thấy móng tay hướng về phía con mắt của mình, hắn nào dám chọi cứng, vội vàng lui về sau.
Triệu mẫu thấy thế cũng tới trước giúp một tay. Nam nữ đánh nhau, thắng sẽ bị nói là đánh nữ nhân, thua càng khiến người ta trêu chọc. Nhất là con trai mình còn đang yếu thế, vậy thì chỉ có bị đánh mà thôi.
Bên kia Triệu mẫu tiến lên lôi kéo giống như là muốn đánh nhau. Trương mẫu sao có thể nhìn nhi tức của mình chịu thiệt thòi, bèn xắn tay áo xông tới.
Triệu Trường Xuân che chở nương, khó tránh khỏi phải đưa tay đẩy. Như thế, Trương gia phụ tử cũng tới giúp một tay, trong lúc nhất thời, trong viện loạn tung tùng phèo.
Sâu đó, hai mẫu tử đều ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất ngoan ngoãn chịu bị đánh.
Trương gia phụ tử ra tay thật nặng, sau đó cũng không nghe bọn họ nói nhảm nữa mà trực tiếp ném người ra ngoài, cả giận nói: "Triệu Trường Xuân, nếu ngươi thức thời thì cũng đừng xuất hiện ở trước mặt chúng ta, về sau ta gặp ngươi một lần sẽ đánh ngươi một lần."
Hắn lại bổ sung: "Nếu dám đi đến cửa hiệu gây chuyện thì ta sẽ trực tiếp báo quan đưa hai người các ngươi vào đại lao!"
Đợi đến khi hai mẫu tử từ nhà họ Trương đi ra thì mặt mũi đã bầm dập, Triệu Trường Xuân còn chảy máu mũi, vô cùng chật vật.
Hắn đỡ nương, sắc mặt âm u dọa người.
Triệu mẫu hoảng hốt, nhịn không được bèn nói: "Trường Xuân, con không sao chứ?"
Triệu Trường Xuân đưa tay lau máu mũi: "Nương, thái độ nhà họ Trương đã như vậy, con và Miêu Nương hẳn là không thể quay lại nữa rồi, về sau chúng ta đừng đến nữa."
Dù sao thì về sau Bảo Thư có tiếp nhận gia nghiệp thì cũng không thể nào mặc kệ phụ thân là hắn.
Triệu mẫu che lấy cái bụng đau đớn, rất tán thành với lời này, bà ta đau đến mức hút khí: "Nhà họ Trương trước kia cũng không có ngang ngược như vậy!"