Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 395 - Chương 400

Chương 400
Lúc này Triệu mẫu đã tràn đầy hối hận, nếu sớm biết nhà họ Trương thật sự dám hạ thủ thì bà ta sẽ không để nhi tử tới cửa thỉnh tội.

Đây không phải là đưa người tới cửa chịu đánh sao?

Nhi tử bị thương thành như vậy, ngày mai có lẽ không làm việc được, cho dù có thể làm thì khuôn mặt tổn thương kia cũng không tiện ra ngoài gặp người khác!

Bằng không thì người khác hỏi phải giải thích thế nào?

Nói là bị đụng thì cũng phải có người tin chứ!

Lúc hai mẫu tử đi vào dẫn theo hàng loạt tiếng chó sủa, ra ngoài cũng giống vậy. Giờ này rất nhiều người đã ngủ, bị tiếng chó sủa đánh thức thì cũng không nhịn được mắng vài câu.

Về đến nhà đã là đêm khuya. Triệu phụ ở dưới mái hiên ngủ thiếp đi, dù mẫu tử hai người mở cửa cũng không đánh thức ông ta.

Triệu mẫu bị thương không nhẹ, chịu đựng đau đớn tiến lên đẩy ông ta: "Phụ thân nó à, ông mau tỉnh đi."

Triệu phụ bị đánh thức xong thì dụi dụi con mắt: "Cái gì?"

"Đừng hỏi nữa, mau lấy thuốc rượu tới." Triệu mẫu vô cùng uể oải: "Nhà họ Trương ra tay đánh người, nhi tử bị thương rất nặng, phải bôi thuốc rượu thì mới có thể khỏi được."

Triệu phụ chạy vào cửa lấy rượu thuốc ra, tràn đầy phấn khởi mà nói: "Ra tay đánh người là tốt rồi! Đánh xong thì ân oán cũng tiêu tan."

"Ta thấy ông còn đang nằm mơ đấy." Triệu mẫu chịu đánh, cảm thấy rất là bực bội: "Nhà họ Trương không chỉ đánh người mà còn mắng chửi người. Còn uy hiếp bọn ta nếu như dây dưa nữa thì sẽ đi đến nha môn báo quan rồi đưa chúng ta vào đại lao."

Triệu phụ kinh ngạc: "Sao lại đến mức này?"

Hơn nữa hai đứa bé còn ở đây, chỉ vì nể mặt bọn nhỏ thì cũng không nên làm như vậy chứ!

"Mau giúp Trường Xuân xoa đi." Triệu mẫu càng nghĩ càng phiền: "Bị thương thành như vậy, còn phải ở nhà dưỡng thương nữa."

Triệu phụ nghe được oán hận trong lời nói của bà ta, tỏ rõ vẻ không đồng ý: "Bạc lúc nào cũng có thể kiếm, vẫn là thân thể quan trọng."

Triệu mẫu tỏ rõ vẻ không kiên nhẫn, quát lên: "Ta không cho Trường Xuân nghỉ ngơi? Ông nói như ta là kế mẫu không bằng, ông là ruột thịt, sao không đi cùng nó để bị đánh đi?"

Triệu phụ bị mắng, đã trễ như vậy, ông ta cũng lười phản bác, ngáp một cái rồi trở về: "Ta phải đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải làm việc."

Hai mẫu tử Triệu gia bị thương, ngày mai chắc chắn phải xin nghỉ, ngủ muộn một chút cũng không sao.

Đã hiểu ý trong lời nói của nam nhân, Triệu mẫu vừa tức vừa giận. Bà ta muốn nghỉ sao?

Nhưng đã hơn nửa đêm, ầm ĩ sẽ bị người ta chê cười. Triệu mẫu nhịn lại, chỉ là trong lòng càng thêm uất ức.

Triệu Trường Xuân từ đầu đến cuối đều trầm mặc, nhưng mà chỉ nhìn sắc mặt của hắn cũng biết lúc này hắn đang rất bực bội.

Trở lại trong phòng, Triệu Trường Xuân đau đớn, lật qua lật lại ngủ không được, trong đầu suy nghĩ rất nhiều. Lúc trời tờ mờ sáng, hắn đứng lên, đi về phía nội thành.

Dù sao cũng không làm việc, hắn vẫn muốn thử một lần cuối cùng. Có lẽ, nếu làm cho Tiền Hải Sinh chán ghét Trương Miêu Nươn thì có thể nàng sẽ quay lại.

*

Sau khi trà lâu khai trương, buôn bán rất không tệ.

Hai tỷ đệ cũng từ một thu chi và chọn mua nhỏ nhỏ trong cửa hiệu trở thành quản gia trong trà lâu.

Triệu Bảo Ý còn chưa biết chữ, nhưng mà rất bền lòng và nghị lực, Tần Thu Uyển tìm lão trướng phòng nắm tay dạy hai tỷ đệ.

Triệu Trường Xuân đi đến cửa hiệu điểm tâm trước đó, nhìn thấy khách hàng bên trong vẫn như trước đây, nhưng không nhìn thấy thê nhi. Hắn đã chờ cả buổi, chịu không được tiến lên hỏi, mới biết được Trương Miêu Nương đã mở trà lâu khác.

Ngay bên ngoài ba đường phố, Triệu Trường Xuân hỏi thăm khắp nơi, khi thấy trà lâu ba tầng trước mặt, hắn đã hơi ngây dại.

Trương Miêu Nương lợi hại như vậy sao?

Trà lâu lớn như vậy, bên trong nhiều khách hàng như vậy, việc làm ăn này sợ là còn tốt hơn chủ tiệm trước đó của hắn.

Vốn Triệu Trường Xuân đi chuyến này cũng là vì không cam tâm, còn muốn thử lại một lần. Nhưng nhìn trà lâu, lòng hắn càng thêm kiên quyết. Nếu như có thể làm chủ tiệm nơi này... thì chẳng phải là cả một đời ăn ngon uống sướng sao?

Hắn hít sâu một hơi, tăng thêm lòng dũng cảm cho mình, chậm rãi đi vào.

Ánh mắt tiểu nhị mặc dù đang đánh giá, nhưng thái độ vẫn rất tốt, ân cần tiến lên cười hỏi: "Vị khách nhân này là..."

Ăn mặc như này làm hắn ta không thể xác định người này có phải tới uống trà hay không, nhưng khả năng cao là tìm đến người.

"Ta muốn tìm chủ tiệm các ngươi, ta là đại ca của nàng."

Tiểu nhị bán tín bán nghi: "Chủ tiệm của bọn ta có một vị đại ca, nhưng vẻ ngoài không giống với ngài."

Triệu Trường Xuân lo lắng: "Ta là biểu ca!"

Có câu giàu ở thâm sơn có bà con xa, phàm là tiểu nhị làm lâu ở chỗ này một chút đều biết chủ tiệm xuất thân bình thường. Bây giờ đột nhiên giàu có, mấy vị thân thích nghèo tìm tới cửa vốn cũng bình thường.

Tiểu nhị cười nói: "Nếu là thân thích của chủ tiệm thì mời ngồi bên này!"

Thu xếp xong, tiểu nhị chạy ào lên lầu.

Ánh mắt Triệu Trường Xuân đi theo tiểu nhị mãi cho đến tận lầu ba, nhìn thấy hắn ta đẩy cửa đi vào mới thu tầm mắt lại.

Hắn tự rót một chén trà, vừa mới đặt lên môi, đột nhiên nghe được âm thanh thần bí từ sau lưng truyền đến.

"Nói như vậy, hai phu thê này thật sự không có khả năng hòa hảo?"

"Đương nhiên!" Một thanh âm khác nói với giọng điệu chắc chắn: "Thư hòa ly đã cầm tới nha môn đưa cho sư gia, mấy ngày nay Tiền Phú đều không thể trở về. Trương phu nhân bên kia... nghe nói gần đây còn tìm người mới..."

Sau khi Trương Vân Phương hòa ly thì rất là tức giận đối với người nào gọi mình là Tiền phu nhân. Nàng ta đã sớm nói với bên ngoài, nếu muốn giao hảo với nàng ta thì không được ở trước mặt nàng ta nhắc đến dòng họ của tên cẩu nam nhân kia nữa.

Nàng ta lớn tuổi như vậy, xưng hô cô nương cũng không thích hợp. Thế là tất cả mọi người đều gọi nàng ta là Trương phu nhân.

"Nhanh như vậy sao?" Giọng nói trước đó đầy vẻ kinh ngạc: "Nàng ta đã ở cái tuổi này rồi, sao có thể dễ dàng tìm được người thích hợp chứ?"

"Môn đăng hộ đối dĩ nhiên là không có." Người nói với giọng điệu chắc chắn kia nói tiếp, âm thanh ép xuống cực thấp: "Ta nghe nói, nàng ta tìm người môi giới, chỉ chọn mấy người mỹ mạo để nuôi dưỡng bên cạnh..."

"Không thể nào?" Mấy người trăm miệng một lời kinh ngạc thốt lên.

Triệu Trường Xuân cũng mất một hồi lâu mới phản ứng được, nước trà hắn đặt ở bên môi còn chưa kịp uống, nhưng trong lòng đã cảm thấy rất hoảng hốt. Trong nhà còn nuôi ba phụ tử kia... Nghĩ đến lúc Tiền Phú nói phải ở lại ở nơi này hắn vốn đã thấy kỳ quặc.

Bây giờ xem ra, cam chịu khổ cực với nhi nữ trước đó là giả, không có chỗ đi ăn bám mới là thật!

Hắn cũng sợ hiểu lầm, lát nữa làm loạn sẽ đắc tội người ta. Triệu Trường Xuân nhìn thoáng qua tiểu nhị ở lầu ba đang đi vào trong một gian phòng, thấy không có động tĩnh, hắn đặt nước trà xuống qua bên bàn mấy người đang thấp giọng nói chuyện.

Mấy người kinh ngạc nhìn, hắn cười cười: "Ta là biểu ca của chủ tiệm đang ở chỗ này đợi nàng."

Nghe hắn nói như thế, mọi người hai mặt nhìn nhau.

Trong đó có một vị nhìn về phía tiểu nhị muốn hắn ta mời người này rời đi.

Thật sự thì Triệu Trường Xuân đang mặc một bộ y phục rách rưới cực kì, cộng thêm tổn thương trên mặt, thấy thế nào cũng không giống như là người có thể uống trà ở tửu lâu này. Cho dù là thân thích của chủ tiệm thì đã làm sao, bọn họ tới cửa là khách, là tới tiêu khiển, cũng không phải ép bản thân phải nhìn một người cay con mắt như vậy.

Triệu Trường Xuân thấy thế, thấp giọng nói: "Ta hiếu kì với cái vị Tiền Phú mà các ngươi nói tới..." Thấy mấy người càng thêm bực mình, trong lòng của hắn cũng biết. Bằng hữu thân cận nói chuyện phiếm thì không có gì quan trọng, nhưng với một ngoại nhân như hắn thì mấy người này cũng sẽ có thể không nói cho hắn biết.

Hắn vội nói: "Là như thế này, ta ở ngoại thành đã thấy được vị Tiền Phú mà các ngươi nói."

Người muốn gọi tiểu nhị kia lập tức thu tay về, bán tín bán nghi hỏi: "Ngươi biết Tiền Phú?"

Triệu Trường Xuân nói năng hùng hồn: "Ta đã nói rồi, chủ tiệm là biểu muội của ta. Nàng gần đây đã đính ước với thúc thúc của Tiền Phú, trong tháng này sẽ tổ chức thành hôn. Ta vừa vặn có vài lần duyên phận gặp mặt Tiền Phú."

Nghe hắn nói có lý có cứ, không giống như là lừa đảo. Mấy người lập tức hào hứng, có người hỏi: "Hắn bây giờ đang ở đâu? Sống như thế nào?"

"Đang ở ngoại thành, ở nhờ trong nhà thân thích." Triệu Trường Xuân thấy mấy người trả lời như vậy, hắn bèn nói: "Người ngoại thành không biết những tin tức này. Gia nhân kia còn cho rằng hắn vẫn là lão gia phú quý, hầu hạ rất tỉ mỉ."

Mấy người nhìn nhau, cũng cảm thấy việc này rất buồn cười. Lúc này đã không còn sốt ruột đuổi người đi mà tiếp tục hỏi tung tích của Tiền Phú.

Triệu Trường Xuân tới gần cũng không phải vì muốn thảo luận với bọn họ về Tiền Phú, mà chỉ muốn xác định xem bây giờ trong tay Tiền Phú còn có bạc hay không, liền nói ngay: "Mấy vị, các vị nói rõ một chút, tình hình lúc hắn rời đi như thế nào? Phu thê hòa ly mà không phân nhà hay gia tài sao?"

"Phân cái rắm." Có người cười nhạo: "Lúc trước Tiền Phú dáng dấp không tệ, mê hoặc Trương cô nương gả cho hắn, những năm qua dựa vào của hồi môn của thê tử và Nhạc gia nâng đỡ mới càng ngày càng giàu có. Nói cho cùng thì hắn có được ngày hôm nay cũng là nhờ Trương cô nương." Hắn hạ giọng: "Ngươi không biết đấy thôi, lúc hai người cãi nhau, Tiền Phú bị lột sạch sành sanh ném ra đường, Trương cô nương còn viết một phong hưu phu..."

Triệu Trường Xuân: "..." Lột sạch sành sanh?

Đừng nói là bạc, đến cả y sam quý giá cũng không mang theo nổi một bộ.

Nghe nói như thế, làm sao hắn còn ngồi vững được, bỗng nhiên đứng dậy, mấy người kia kéo hắn lại: "Hắn ở chỗ nào ngoại thành?"

Triệu Trường Xuân không muốn nói.

Những người này chỉ mới có một chút chuyện nhỏ mà đã có thể bàn tán cả buổi, nếu thật sự tìm được hành tung của Tiền Phú thì Triệu Gia bọn họ chắc chắn cũng bị những người này nói xấu. Đúng vào lúc này, tiểu nhị từ trên lầu đi xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Chủ tiệm đang bận, không rảnh gặp ngươi."

Thái độ coi như hòa hoãn, nhưng ngữ khí đã không connf khách khí như vừa rồi.

Triệu Trường Xuân cũng biết tiểu nhị hẳn là thấy được thái độ của Trương Miêu Nương đối với mình nên mới như thế.

Bây giờ phụ tử Tiền gia đang ở nhà mình ăn nhờ ở đậu, phát hiện chậm thêm thì sẽ lại bị bọn họ ăn mất một bữa cơm tối. Hơn nữa, trong trà lâu lớn như này, Triệu Trường Xuân cũng không dám ầm ĩ... Chuyện vãn hổi Trương Miêu Nương có thể bàn bạc kỹ hơn, bây giờ vẫn nên giữ chặt túi bạc nhà mình mới quan trọng.

Nghĩ đến đây, Triệu Trường Xuân cũng không dây dưa nữa, rất mau đã ra cửa, tìm một xe ngựa đi ra bên ngoài thành. Vì quá mức sốt ruột, hắn thậm chí còn không chia tiền xe mà tự mình gánh chịu tiền xe!

Về đến nhà thì đã là hoàng hôn.

Triệu Trường Xuân vừa vào cửa liền thấy nương một tay ôm bụng, một tay khác bưng một bàn đồ ăn đi về phía mái hiên.

Mà dưới mái hiên, ba phụ tử không khách khí chút nào ăn như gió cuốn. Nhìn thấy Triệu mẫu tới, Lâm Vũ vươn tay muốn lấy đĩa, còn nói: "Di bà, dầu cải của người hơi ít, bọn ta cũng không phải con thỏ."

Triệu mẫu cũng không biết là nóng hay là đau, trên trán tràn đầy mồ hôi, nghe vậy nở một nụ cười: "Mỡ lợn trong nhà không nhiều, còn chưa đi mua..."

Bà ta vốn là muốn dùng cái này nói ra là bạc trong tay mình đang thiếu, ám chỉ Tiền Phú cho thêm bạc. Ai ngờ lời nói còn chưa ra khỏi miệng, một đôi tay đen xì tràn đầy vết thương đột nhiên duỗi ra dành lấy đĩa trong tay bà ta.

Triệu mẫu giật nảy mình, nghiêng đầu nhìn qua, thấy là con trai mình thì kinh ngạc hỏi: "Trường Xuân, sáng sớm này con đi đâu?"

Triệu Trường Xuân nhìn thoáng qua thịt hầm trong tay, cười lạnh nói: "Con đi đến nội thành."

Hắn nhìn về phía phụ tử Tiền gia, trong ánh mắt tràn đầy tức giận.

Tiền Phú hoảng hốt, cơm trong miệng bỗng nhiên không còn ngon nữa, hắn miễn cưỡng nở một nụ cười: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

"Tiền lão gia, hôm nay ta đi đến một trà lâu trong nội thành, vừa vặn nghe người ta nói về mấy chuyện mới mẻ gần đây. Một vị cô nương họ Trương đuổi phu quân thành thân gần hai mươi năm của mình ra ngoài đường, còn viết một tờ giấy hưu phu..."

Tiền Phú: "..." Xong rồi!

Triệu mẫu: "..." Xong rồi!

 
Bình Luận (0)
Comment