Chương 401
Triệu mẫu nhìn thấy vẻ mặt nhi tử tràn đầy phẫn nộ đè nén, ánh mắt gần như phun ra lửa thì lập tức hiểu rõ việc này hơn phân nửa là thật.
Như vậy, đừng nói đến số nợ Lâm Yểu Giai thiếu trước đó, mà đến cả số nợ Tiền gia phụ tử ăn uống những ngày qua cũng đừng nghĩ lấy lại được.
Trên thân bà ta vốn đau đớn, lúc này càng thấy đau hơn, gần như muốn ngất đi.
Tiền Phú ngồi trên ghế, đối mặt với ánh mắt của Triệu Trường Xuân cũng suýt nữa trượt xuống, nếu như đang đứng, có lẽ hắn đã ngã ra mặt đất. Thật lâu sau, hắn miễn cưỡng nở một nụ cười: "Có chuyện như vậy sao?"
Triệu Trường Xuân gật đầu: "Đúng vậy, người ta còn nói người kia tên là Tiền Phú. Thật là trùng hợp, tên giống y như ngươi, mà phu nhân kia cũng họ Trương. Có phải chính là ngươi hay không?"
Trên trán Tiền Phú toát ra tầng tầng mồ hôi lạnh, hắn không thể trả lời câu hỏi này, đưa tay vuốt mồ hôi: "Hôm nay thời tiết nóng quá!"
"Đúng là rất nóng." Triệu Trường Xuân rũ mắt nhìn bát đĩa trong tay: "Nương, con nhớ trong nhà không còn bao nhiêu bạc." Hắn vươn tay ra: "Tiền lão gia, cho dù ngươi ăn cơm ở tửu lâu bên ngoài thì cũng nên giao tiền ăn chứ? Nhà bọn ta sắp đói chết rồi, ngươi mau trả một chút bạc để bọn ta còn đi mua đồ ăn."
Tiền Phú: "..."
Xương Bình trốn ở một nơi hẻo lánh, vẫn luôn không lên tiếng.
Huynh muội hai người nhìn nhau, trong lòng Lâm Vũ tỏa ra dự cảm không tốt.
Chẳng lẽ phụ thân thật sự bị ác nữ kia đuổi ra ngoài?
Nếu như phụ thân không có nổi một văn tiền thì huynh muội bọn họ phải làm sao bây giờ?
Lâm Dao cúi đầu, cắn chặt cánh môi, trong lòng cũng đang suy nghĩ đối sách. Kỳ thật từ thái độ của người Triệu gia cũng đã nhìn ra được phụ thân có lẽ đã thật sự mất đi Nhạc gia họ Trương hùng mạnh rồi. Nếu không thì một công nhân như Triệu Trường Xuân vô luận thế nào cũng không dám dùng thái độ như vậy đối đãi với bọn họ.
"Tiền lão gia, ngươi đừng giả ngu nữa." Triệu Trường Xuân đặt đĩa vào trong tay mẫu thân, bắt đầu xắn tay áo, tư thế như sắp đánh người.
Thấy thế, Tiền Phú sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, vội vàng lui về sau: "Triệu huynh đệ, có chuyện gì từ từ nói."
Trước hôm nay, Tiền gia xem thường Triệu gia, thái độ Tiền Phú bình thường hòa hoãn, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng toát ra sự khinh thường đã bán đứng hắn.
Xưng hô thân mật như "Triệu huynh đệ" cũng là lần đầu.
Khác thường như vậy cũng đã có thể nói rõ vấn đề.
Triệu mẫu cũng hoảng hốt.
Vì chiêu đãi phụ tử ba người này bà ta còn về nương gia lấy lại số bạc trước đó để dành, nếu Tiền Phú không cho... thì trong nhà sẽ lại mất một số bạc lớn!
Quả nhiên là tai vạ bất ngờ trên trời rơi xuống.
Bà ta ngoan ngoãn ở nhà, có trêu ai ghẹo ai đâu chứ?
Đêm qua Triệu Trường Xuân bị đánh một trận, hôm nay không gặp được Trương Miêu Nương, cộng thêm bỗng nhiên biết được việc này nên tức giận trong lòng một tầng chồng lên một tầng. Nếu như Tiền Phú vẫn thà chết không thừa nhận thì hắn cũng không đến mức tức giận như vậy.
Nói thật, những chuyện này rốt cuộc cũng chỉ là tin đồn. Nếu như Tiền Phú có lực lượng thì có lẽ hắn còn tưởng rằng người bên ngoài nghe nhầm đồn bậy, nói hươu nói vượn.
Nhưng bộ dáng như này rõ ràng là không phải!
Hắn nhanh như chớp lửa giận ngút trời, trong đầu trống rỗng, siết quả đấm tiến lên.
Tiền Phú không muốn bị đánh, vội vàng lui về sau. Thấy Xương Bình núp ở nơi hẻo lánh, không chịu tiến lên giúp một tay, hắn vội vàng kêu to.
Giống như là heo sắp bị mổ.
Lâm Vũ xông lên phía trước giúp một tay, nhưng từ nhỏ hắn đã sống an nhàn sung sướng, vốn dĩ không có khí lực. Lập tức bị Triệu Trường Xuân ném ra nơi xa.
Lâm Dao thấy thế cũng sợ tới mức thét lên.
Triệu Trường Xuân như sắp lên cơn điên. Dưới mái hiên lại đang có cái bàn, người bình thường như bọn họ một bát một đĩa cũng phải trân quý. Triệu mẫu thấy thế, sợ hắn đập bát đĩa bèn vội vàng tiến lên thu dọn.
Trong lúc nhất thời, cả viện loạn thành một đoàn.
Lúc này là hoàng hôn, cũng chính là giờ tan tầm. Động tĩnh trong viện lớn như vậy đương nhiên đã bị hàng xóm chung quanh nghe thấy được, không bao lâu sau, bên ngoài lại có tiếng đập cửa truyền đến.
Triệu mẫu không ngừng dời bàn bát đũa vào phòng bếp. Lúc đi ra ngoài, nhìn thấy Tiền Phú đã ói ra máu, bà ta cũng sợ có án mạng nên vội vàng tiến lên kéo nhi tử lại.
Nhưng Triệu Trường Xuân đang trong cơn thịnh nộ, lại khiêng hàng thời gian dài nên sức lực rất lớn. Triệu mẫu căn bản không kéo nổi, trong lòng gấp gáp lại nghe được tiếng gõ cửa dồn dập và tiếng la bên ngoài, bèn dậm chân nhanh chóng chạy ra mở cửa.
Hàng xóm vào cửa, nhìn thấy tình hình trong viện cũng ngây ngẩn cả người.
Trước đó khi Lâm Yểu Giai sống ở chỗ này, rất nhiều người đều nói Triệu gia có thể sẽ gặp phải tai hoạ. Nhưng không ngờ Tiền Phú lại vào ở cùng, hai nhà còn sống với nhau rất ổn. Chuyện Triệu gia có được thân thích phú quý gần như là tất cả mọi người trên con đường này đều biết.
Thậm chí Tiền Phú còn đổi lại y sam giống với người Triệu gia, dự định ở lại lâu dài.
Triệu mẫu không giấu diếm, nói ra chuyện của Tiền Phú.
Thế là tất cả mọi người đều biết Triệu mẫu ở nhà là vì chiêu đãi khách hàng. Mà Tiền Phú rất là phú quý, chỉ cần chiêu đãi hắn thật tốt thì nhất định sẽ không chỉ nhận lại được tiền cơm... Tất cả mọi người đều cho rằng Triệu gia dựa vào Tiền Phú có thể sẽ trở nên phú quý hơn so với bọn họ.
Bây giờ Triệu Trường Xuân lại tức giận?
Hắn đang đánh người!
Làm Tiền lão gia bị thương còn có thể lấy được bạc sao?
Hàng xóm chung quanh trước đó vẫn rất đố kị với Triệu gia, lúc này nhìn thấy sắp chết người, Triệu gia sắp đắc tội phú quý lão gia. Lập tức không kịp nghĩ nhiều, tất cả đều xông lên trước can ngăn.
Sức lực Triệu Trường Xuân có lớn thì cũng chỉ là một người. Rất nhanh liền bị ba năm người ngăn cản.
Mà lúc này Tiền Phú ở trên đất đã bầm dập hết người, trên trán và mũi đều chảy máu, Lâm Vũ cũng chịu đánh hai phát, khóe mắt và cái cằm đều tím xanh một mảnh.
Lâm Vũ trẻ tuổi nóng tính, sau khi bị đánh thì càng nổi giận phừng phừng, Thấy mọi người đi lên giúp một tay, hắn cũng đã có lực lượng: "Triệu Trường Xuân, đánh người là xúc phạm luật pháp, sẽ bị giam vào trong ngục. Ta và cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, bọn ta sẽ đi đến nha môn báo quan..."
Triệu Trường Xuân đánh người xong còn chưa hết giận, tức giận vô cùng: "Ngươi đi đi. Ngươi không đi, ta còn muốn đi đó, Triệu gia bọn ta thành thành thật thật làm việc mưu sinh, đường đường chính chính làm người, cả nhà các ngươi hết ăn lại uống, các ngươi chính là lừa đảo. Người nên ngồi tù chính là các ngươi!"
Lâm Vũ không cam lòng yếu thế: "Vậy ngươi cũng không thể đánh người! Ngươi đánh phụ thân ta thành như vậy, ngươi bồi thường nổi không?"
Thấy nhi tử kêu gào, Tiền Phú vội vàng kéo người lại: "A Vũ, đừng cãi nữa."
Dù gì cũng là Tiền gia đuối lý, chiếm hời của Triệu gia. Nếu lại phách lối như vậy... thì cũng hơi khó nghe.
Tiền lão gia vốn rất lớn gan!
Nhưng bây giờ gan đã mất, còn có ý định cụp đuôi làm người nên lúc này chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa.
Lâm Vũ bực mình: "Phụ thân, vô luận như thế nào thì Triệu gia cũng không thể động thủ. Bọn họ đánh ngươi thành như vậy thì nhất định phải bồi thường! Nếu không việc này không xong đâu."
Triệu Trường Xuân khoanh tay cười lạnh: "Các ngươi ở nhà ta suốt nửa năm, ai bồi ai còn chưa chắc! Muốn báo quan thì ta đi cùng ngươi. Chúng ta đi lên công đường phân biệt rõ ràng!"
Bây giờ Tiền Phú không muốn lên công đường chút nào, hắn ở nội thành đã rất mất mặt, đến Triệu gia ở lại cũng là tạm thời khởi ý. Hắn cũng không có ý định ở đây quá lâu, cũng biết việc này không lừa được bao lâu. Vốn hắn còn nghĩ khi nào khỏe lên một chút thì sẽ ra ngoài tìm đường mưu sinh, về phần Triệu gia có thả người hay không... Cùng lắm thì viết một tờ giấy nợ.
Sau đó, lại tìm những người quen trước kia hùn vốn làm ăn, hẳn là có thể Đông Sơn tái khởi. Đến lúc đó, cũng có thể trả hết món nợ của Triệu gia.
Nhưng hắn còn chưa kịp viết giấy nợ mà chuyện đã bại lộ rồi.
Thấy Triệu Trường Xuân giận dữ, căn bản nghe không lọt tai lời nào, Tiền Phú nhìn về phía Triệu mẫu tỏ rõ vẻ giận dữ ở bên: "Đại nương, bây giờ ta có gặp một vài việc, nhưng ân tình nhà các ngươi đối với ta ta thật sự ghi tạc trong lòng, về sau chắc chắn sẽ trả. Nếu bà không tin thì ta có thể viết giấy nợ."
Hắn đau đến mức ho khan vài tiếng: "Phụ tử bọn ta thiếu bà bao nhiêu, bà cứ nói ra!"
Triệu mẫu hơi động tâm.
Thuyền hỏng vẫn còn ba cân đinh mà. Tiền Phú trước kia phú quý như thế, người hắn quen biết hẳn là cũng rất phú quý. Hỏi mượn bạc những người kia thì không thể nào lại không mượn được.
Triệu Trường Xuân cười nhạo: "Ngươi đắc tội nhà họ Trương, ngươi lấy gì mà trả?"
Tiền Phú không ngờ hắn lại khôn khéo như vậy, há hốc mồm: "Ta dù sao cũng là người làm ăn, chú trọng thành tín, ta làm buôn bán nhiều năm như vậy chưa từng sang sổ."
"Đó là bởi vì ngươi không thiếu bạc!" Triệu Trường Xuân nhấn mạnh, lại giễu cợt nói: "Cuộc sống đang yên lành, nhưng mà ngươi lại làm gì?"
"Nếu ta có thể cưới được nữ tử như Trương phu nhân thì chắc chắn sẽ nâng nàng trong lòng bàn tay, coi như tổ tông mà hầu hạ, tuyệt đối không đắc tội. Ngươi thì hay rồi, còn ở bên ngoài sinh ra một đôi nhi nữ, làm nữ nhân người ta không thể nhịn được."
Lâm Vũ tính tình xúc động, nghe thấy hắn giễu cợt thì cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng mình tốt đến đâu..."
Còn chưa dứt lời đã bị Tiền Phú răn dạy: "Im ngay!"
Lâm Dao khóc lóc tiến lên: "Phụ thân, mẫu thân ở đâu?"
Tiền Phú đến nơi đây đã mấy ngày, bên cạnh ngoại trừ Xương Bình thì không còn người khác. Hắn từ đầu đến cuối cũng không đề cập đến chỗ ở của Lâm Yểu Giai... Trước đó hai huynh muội không nghĩ nhiều, lúc này nghĩ lại, chỉ cảm thấy khắp nơi đều là điểm đáng ngờ.
Lâm Vũ nghe thấy muội muội hỏi thì cũng sợ hãi cả kinh.
Phụ thân bị lột sạch vứt ra ngoài, chắc chắn cũng không lo cho nương được. Lúc ông ta đến nơi đây còn bị bệnh, nương... không phải bị ông ta bán đi rồi chứ?
Lâm Vũ vừa đoán liền trúng.
Đương nhiên, không có ai nói cho hắn biết chân tướng, hắn cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Triệu Trường Xuân xông lên: "Biểu muội ta đâu?"
Lời vừa ra miệng liền bị nương giật một cái.
Triệu mẫu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Hiện tại thứ cần hỏi nhất chính là bạc, những cái khác đều ném ra sau đi. Yểu Giai đã lớn như vậy rồi thì có thể xảy ra chuyện gì?"
Triệu Trường Xuân trầm mặc: "Tiền Phú, bọn ta không cần giấy nợ, bọn ta cần bạc! Hôm nay nếu ngươi không bỏ ra nổi thì bọn ta sẽ đi đến nha môn cáo trạng."
Tiền Phú: "..." Hắn đi đâu mà lấy?
Hắn sầu khổ nói: "Triệu huynh đệ, ngươi cho ta hai ngày."
Còn cho?
Tên khốn này không có bạc lại dám đến đây hết ăn lại uống, nếu không phải ngay trước mặt người ngoài thì hắn đã tiến lên đánh chết hắn ta rồi.