Không thể đánh chết thì đánh gần chết chắc vẫn có thể.
Thực ra, bởi vì Tiền Phú đã từng giàu có như vậy, dù bây giờ có nghèo túng, Triệu gia cũng không dám tuỳ tiện đắc tội. Triệu Trường Xuân sở dĩ táo bạo như vậy, thứ nhất là vì trên người có tổn thương, thứ hai là hôm nay lại bị Trương Miêu Nương cự tuyệt ở ngoài cửa. Thứ ba, nếu không phải nam nhân này không bảo hộ được Lâm Yểu Giai thì hắn cũng sẽ không hòa ly, sẽ không bỏ qua cuộc sống phú quý... Lý do này đúng là không hợp lý, nhưng hắn cứ thích giận chó đánh mèo thì đã làm sao?
Triệu Trường Xuân càng nghĩ càng giận, nhào tới trước hung ác đá hai cước. Hắn còn muốn đánh tiếp, người đứng phía sau đã vội vàng tiến lên kéo hắn ra.
"Tiền Phú, ngươi phải viết giấy nợ!"
Tiền Phú bị đánh mặt mũi bầm dập, vốn thân thể đã suy yếu, lúc này chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt. Hắn không dám nói chuyện đạo lý với người Triệu gia nữa, Triệu Trường Xuân quá nóng nảy, rất có thể sẽ còn ra tay đánh người. Lúc này bèn không ngừng đáp ứng.
Có người hảo tâm chạy đi tìm tiên sinh tới.
Lúc tiên sinh mài mực, trong lòng Triệu mẫu liền nghĩ phải cho bao nhiêu bạc mới phù hợp. Với bà ta mà nói, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Nhưng Tiền Phú không phải kẻ ngu xuẩn, không thể nào để cho bà ta ăn chặn nhiều tiền như vậy. Trước mặt nhiều người, nếu bà ta muốn quá nhiều, cho dù Tiền Phú chấp nhận thì mọi người cũng sẽ cảm thấy bà ta đang nhờ vào đó để đe doạ.
Lỡ như Tiền Phú dùng cái này để chạy tới nha môn cáo trạng thì coi như là nhà mình gặp tai rồi.
Triệu mẫu trầm ngâm một lát: "Tiền lão gia, lúc trước Yểu Giai đến đã thương lượng với ta về tiền thuê nhà, ta bao mẫu tử bọn họ ăn ở, mỗi tháng họ sẽ cho ta ba lượng. Mấy ngày ngươi tới, ta cũng không làm khác đi, coi như nàng ta vẫn còn ở đó. Ba tháng qua, hiện tại là tháng mười, tổng cộng là hai mươi mốt lượng!"
Bà ta đếm trên đầu ngón tay: "Nể tình thân thích, với cả ngươi mới tới hai ngày nên một lượng bạc kia ta coi như bỏ. Các ngươi đưa ta hai mươi lượng là được."
Nói đến đây, bà ta dừng một chút.
Tiền Phú vô thức nói: "Mấy ngày trước ta đã đưa tới năm lượng."
Triệu mẫu cũng muốn hắn nói lời này, nếu vội vàng truy cứu số bạc trước đó thì đương nhiên là sẽ không nhớ tới việc chém giá. Bà ta gật đầu: "Ngươi yên tâm, ta vẫn nhớ." Bà ta nhìn về phía tiên sinh đã mài mực xong: "Giấy nợ viết mười lăm lượng là được."
Tiền Phú cũng muốn phản bác một chút, nhưng trên thân đau đớn, hắn dù gì cũng đã lừa gạt, nếu thật sự lên trên công đường thì cũng là mình chịu thiệt thòi. Há hốc mồm, vẫn đem lời ra bên khóe miệng nuốt trở vào.
Dù là như thế, người chung quanh nghe người Triệu gia nói chuyện nửa năm thu người ta hai mươi lượng thì đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Như này cũng quá đắt rồi.
Nhưng mà thấy Tiền Phú không dị nghị, cộng thêm Triệu mẫu trước đó đã nhấn mạnh nói đây là giá tiền mà bà ta và chất nữ nhi đã sớm thương lượng xong thì mọi người ngoại trừ hâm mộ, cũng không thể nói gì hơn.
Nhìn giấy nợ, cơn giận của Triệu Trường Xuân cũng đã tiêu tan: "Tiền lão gia, khi nào ngươi có thể trả hết món nợ này?"
Tiền Phú: "..." Sao hắn biết được?
Nói thật, hắn còn ước gì mình lập tức có thể trả được đây.
Triệu Trường Xuân nói năng hùng hồn: "Nếu ba năm năm sau hoặc là cả một đời ngươi cũng còn không trả được thì chẳng lẽ Triệu gia bọn ta phải chịu thua thiệt sao?"
"Sẽ không đâu." Tiền Phú nói với giọng điệu chắc chắn, hắn cũng không cho phép cuộc đời về sau của mình nghèo túng như vậy.
"Lời tốt ai mà không biết nói?" Triệu Trường Xuân không buông tha: "Nhà khác nếu mượn số bạc lớn thì đều định ra lợi tức! Ta cũng không thu của ngươi nhiều, mà chỉ một năm một lượng. Hai năm sau ngươi còn không trả, vậy bọn ta sẽ đi lên công đường."
Hắn nói xong thì để tiên sinh viết những thứ này lên.
Giấy nợ viết xong, Triệu Trường Xuân cuối cùng cũng hài lòng, lập tức liền đuổi phụ tử ba người ra ngoài.
Tiền Phú cầu xin vài câu tha thứ nhưng thấy người Triệu gia không chịu thì cũng không gò ép nữa. Lâm Vũ tỏ rõ vẻ giận dữ, trong ánh mắt cũng toàn là hận ý.
Lâm Dao không muốn ra ngoài, nếu phụ thân và ca ca không có chỗ ở thì cũng có thể ở nhờ dưới mái hiên nhà người khác một chút, nhưng nàng là một cô nương gia, sao có thể nào ngủ ngoài đường cái được?
Hơn nữa, phụ thân vẫn không chịu đề cập đến nương, chắc là thật sự đã bán nương đi rồi. Nếu như ông ta thật sự cùng đường mạt lộ thì rất có thể cũng sẽ bán mình đi... Lâm Dao thực sự không muốn rời đi.
Triệu mẫu đã rất ghét con nha đầu lười biếng này, thấy nàng ta bất động bèn lôi nàng ta dậy ném ra bên ngoài.
Lâm Dao từ nhỏ chưa từng làm việc, trên tay không có khí lực, đương nhiên là không phản kháng được, nàng ta sợ tới mức khóc lóc liên hồi. Cầu xin tha thứ vài câu thấy di bà không phản ứng, ngược lại nhìn về phía Triệu Trường Xuân: "Nếu nương ta biết ngươi đối với bọn ta như vậy, bà ấy sẽ rất thương tâm..."
Nữ tử mười bốn mười lăm tuổi giống như một đóa hoa chờ người đến hái, vô cùng xinh đẹp. Khóc thành như vậy cũng làm người vây xem không đành lòng, Triệu Trường Xuân nhìn dung nhan cực giống biểu muội kia thì trong lúc nhất thời cũng có chút mềm lòng.
Nhưng mà hắn oán hận Tiền Phú, thực sự không muốn giữ lại người nhà này.
Lúc này bèn quay mặt đi.
Triệu mẫu mạnh mẽ ném nàng ta ra ngoài, chống nạnh nói: "Về sau nếu các ngươi không trả nợ thì không cho đến cửa nữa."
Từ nhỏ đến lớn, cho dù Tiền Phú đã từng quẫn bách nhưng cũng chưa từng mất mặt như thế. Nhìn thấy ánh mắt hoặc giễu cợt hoặc chế nhạo chung quanh, hắn chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, bèn kéo nhi tử tỏ rõ vẻ không phục còn muốn quấy rầy Triệu gia nhanh chóng chạy tới góc đường. Còn Xương Bình vẫn luôn núp ở nơi hẻo lánh bây giờ mới chạy theo.
Lâm Dao cũng không ở lại dám một mình, rất mau đã đuổi theo.
Người nhà họ Tiền vừa đi, náo nhiệt cũng hết, mọi người chung quanh ai về nhà nấy.
Trong viện chỉ còn lại Triệu gia: "Con còn đang tổn thương, sao lại một thân một mình chạy tới nội thành?"
Triệu Trường Xuân trầm mặc, không nói mục đích của mình, chỉ nói: "Nếu con không đi cũng không biết cái tên khốn nạn Tiền Phú này chạy tới nhà chúng ta chỉ để hết ăn lại uống!"
Đúng là như thế.
Mấy tháng nay Triệu mẫu bị những khách nhân trong nhà này chơi đùa, tâm và thân lao lực quá độ. Bây giờ người đi, bà ta chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, cầm tờ chứng từ kia, liếc trái nhìn phải, nhìn thế nào cũng không đủ.
*
Tiền Phú mang theo nhi nữ rời khỏi Triệu gia, cũng không có chỗ để đi. Trầm ngâm hồi lâu, hắn cảm thấy vẫn nên trở lại nội thành.
Tất cả thân thích bằng hữu của hắn đều ở nội thành, hơn nữa, nội thành nhiều người giàu có, muốn kiếm bạc cũng dễ dàng hơn nhiều.
Sắc trời dần dần tối muộn, trên thân phụ tử ba người một đồng tiền đồng cũng không có, Xương Bình thì càng không cần phải nói. Rơi vào đường cùng, mấy người đành phải đi bộ.
Trời chiều đáp xuống, bầu trời đen kịt, giống như sắp mưa. Cũng không thấy mặt trăng, chung quanh chỉ có lẻ tẻ mấy ngọn nến.
Nội thành đương nhiên là đèn đuốc sáng trưng, nhưng còn phải một đoạn đường rất dài nữa mới đến.
Xương Bình còn đỡ, đã làm quen việc nặng nên không cảm thấy mệt mỏi. Tiền gia phụ tử thì sống an nhàn sung sướng nhiều năm qua, làm sao có thể chịu nổi?
Lâm Vũ tính tình kiên cường, phát hiện chân mình đau thì trực tiếp an vị bên đường: "Phụ thân, tìm xe ngựa cũng chỉ mất mấy văn tiền, chúng ta cần gì phải khổ như thế?"
Hắn thấy phụ thân giàu có nhiều năm như vậy, dù có nghèo túng thì cũng không đến mức một đồng cũng không bỏ ra nổi chứ.
Lâm Dao rất tán thành, khuôn mặt nhỏ của nàng ta vì mệt mỏi mà tái nhợt. Rời khỏi Triệu gia, nàng ta còn không muốn ngủ đầu đường nhưng đến giờ phút này, nàng ta thực sự không chịu được mệt mỏi và đau đớn nữa. Trong lúc nhất thời, cảm thấy ngồi ở chỗ này nghỉ đến hừng đông cũng không tệ.
"Phụ thân, tìm xe ngựa đi!" Lâm Dao nhìn chung quanh một chút: "Hoặc là chúng ta tìm một chỗ ở lại trước, ngày mai hẵng đi."
Chính Tiền Phú cũng mệt mỏi vô cùng, nghe nhi nữ nói như vậy thì chỉ cảm thấy trong lòng phát khổ. Hắn thở dài, lại phải cố chống đỡ vết thương trên người: "Nếu các con mệt thì nghỉ một lát đi."
Lâm Vũ tỏ rõ vẻ không đồng ý: "Phụ thân, nơi này đến cả chăn mền cũng không có, bọn con làm sao mà nghỉ? Hơn nữa, muội muội là một cô nương gia, sao có thể ngủ ngoài đường được?"
Hắn quan sát một vòng xung quanh: "Xương Bình, ngươi đi tìm một nhà trọ nhỏ đi."
Tiền Phú nghe đến đó thì lòng tràn đầy bực bội, không nhịn được giận dữ mắng mỏ: "Ngươi không thấy trên người của ta nhiều tổn thương như vậy sao? Nếu ta có bạc thì đã sớm đi gặp đại phu rồi. Hai người các ngươi còn không biết xấu hổ mà kêu mệt mỏi, quanh thân ta toàn đau đớn, vừa rồi trúng một trận độc suýt nữa thì chết. Ta đã suy yếu thành như vậy, các ngươi bị mù rồi hả?"
"Còn nói dưỡng phụ thân đến già, theo ta thấy trên đời này ngoại trừ của mình thì ai cũng không đáng tin cậy."
Lời hắn nói ra làm hai huynh muội đều ngây ngẩn cả người.
Hai mặt nhìn nhau xong, Lâm Vũ cúi đầu: "Phụ thân, nhi tử bất hiếu."
Tiền Phú phẫn nộ, mệt đến ngất ngư, dứt khoát ngồi về sau: "Ta phải nghỉ một lát, thực sự không chịu nổi rồi."
Hắn đưa tay ôm bụng.
Hôm nay Triệu Trường Xuân đạp hai cước kia quả thực rất ác độc, hắn dựa vào một chút khí mà đi tới nơi này, bây giờ vừa nằm xuống thì chỉ cảm thấy bụng đau rát.
Một đoàn người nhìn nhau không nói gì, đều tự tìm một cái góc, rất nhanh đã ngủ say.
Lâm Dao đương nhiên là không ngủ được, buổi tối còn khóc mấy lần.
Trời tờ mờ sáng, người trên đường dần dần nhiều lên, người nhà họ Tiền đều thích sĩ diện, đương nhiên sẽ không ngủ tiếp ở trên đường cái. Thế là lại đi đến nội thành.
Hôm nay Tiền Phú càng đau dữ dội. Lúc đi trên đường, thân thể cũng còng cả xuống, lại thêm đói bụng nên không bao lâu thì đã cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.
Xương Bình và Lâm Vũ đỡ hắn, vất vả lắm mới thấy được cửa nội thành, một đoàn người đại hỉ.
Tiến vào cửa thành xong, nhìn thấy đường phố phồn hoa náo nhiệt. Lâm Vũ vội vàng hỏi: "Phụ thân, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Tiền Phú cũng muốn hỏi lời này.
Hôm qua ngủ đầu đường, các nam nhân còn đỡ, Lâm Dao thì luôn cảm thấy có rất nhiều không tiện. Nàng e dè hỏi: "Phụ thân, bây giờ nương đang ở đâu? Chúng ta có thể tới tìm bà ấy hay không?"
Lâm Yểu Giai tự thân khó đảm bảo, có đi cũng là một chuyến tay không.
Tiền Phú trầm ngâm một lát: "Ta đi tìm bằng hữu trước đó mượn ít bạc, trước tiên trị vết thương trên người, sau đó tìm chỗ để nhà chúng ta ở. Còn về sau sẽ bàn bạc kỹ hơn."
Hai huynh muội lập tức đồng ý.
Bọn họ chưa từng ngủ trên mặt đất bao giờ, nghỉ ngơi một đêm xong thì chỉ cảm thấy đau lưng, cộng thêm ngủ không ngon nên mí mắt đều đang đánh nhau.
Thế là, một đoàn người lại đi đến chỗ đường đi mà người giàu có hay qua lại. Bởi vì mấy người mặc áo vải bách tính bình thường làm cho người qua đường rối rít ghé mắt, còn có vài tên hạ nhân chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng chạy đến quát lớn.
Trong lúc này, Tiền Phú cũng gặp lại người quen, hắn muốn nhiệt tình chào hỏi nhưng người ta chỉ coi như không nhìn thấy hắn. Rèm vừa để xuống, xe ngựa rất nhanh đã vọt đi.
Người nhà họ bôn ba nửa ngày, Tiền Phú đừng nói là mở miệng mượn bạc mà đến cả mặt cũng không gặp được. Thấy trời ngã về tây, người nhà họ đói đến mức tay chân như nhũn ra, rốt cuộc không nhấc nổi nữa, cam chịu tìm một góc đường ngồi xuống.
Tiền Phú nằm mơ cũng nghĩ đến một ân nhân từ trên trời rơi xuống trợ giúp mình.
Đang ước mơ thì bỗng nhiên lại nghe được tiếng xe tới, hắn ngẩng đầu nhìn lên, lập tức con mắt to sáng, lập tức nhào tới: "Thúc thúc!"
Một tiếng thúc thúc kêu rất uyển chuyển thân thiết, giống như là gọi phụ thân.
Rèm xốc lên, người lộ ra lại không phải Tiền Hải Sinh mà là Tần Thu Uyển.
Tần Thu Uyển dò xét hắn: "Cả nhà các ngươi như vậy... cũng quá thảm rồi đấy. Đúng rồi, Lâm Yểu Giai đâu, tại sao không đi cùng các ngươi?"
Tiền Phú biết nàng không muốn giúp mình mà còn thích giễu cợt mình, nhưng mà đây cũng không phải lúc để đề cao cốt khí, hắn cúi đầu: "Tiểu thẩm nương, có thể giúp ta một chút không?"
"Không thể." Tần Thu Uyển hiếu kì hỏi: "Các ngươi thoát thân khỏi Triệu gia như thế nào vậy?" Ánh mắt nàng nhìn xoáy vào tổn thương trên người Tiền Phú: "Triệu Trường Xuân đánh ngươi một chận xong gán nợ rồi sao?"
Tiền Phú: "..." Bị đánh còn đỡ.
Đáng tiếc là bị đánh một trận mà bạc vẫn phải trả.