Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 398 - Chương 403

Chương 403
Tiền Phú trầm mặc, sợ vị tiểu thẩm nương này cũng giống như người khác không chịu giúp một tay, vội vàng nói: "Thẩm nương, cửa hiệu điểm tâm của người còn thiếu nhân thủ không?"

Mượn không được bạc, nếu có công việc để làm thì chí ít có thể bao một ngày ba bữa, còn có thể có ngói che thân, không đến mức ngủ đầu đường. Còn về sau...thì nói sau!

"Dù có thiếu ta cũng không dám thuê nhà các ngươi..." Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Đôi nhi nữ của các ngươi kiêu ngạo như vậy, biết làm cái gì hả?"

Rơi vào trong tai Lâm Vũ, hắn luôn cảm thấy nữ nhân này đang ghét bỏ mình và muội muội là phế vật. Hắn giận: "Ta cũng sẽ không giúp ngươi làm việc đâu."

Tần Thu Uyển bèn nói luôn: "Vậy thì tốt." Nàng ngồi về trong xe ngựa: "Nể tình thân thích, ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi một câu, đừng uổng phí tâm tư nữa. Ngoại trừ nhà họ Trương thì tiểu thúc thúc ngươi cũng đã nói, nếu ai cho ngươi mượn bạc thì chính là đối phó với hắn."

Tiền Phú: "..." Trời muốn diệt hắn rồi!

Một nhà họ Trương đối phó đã rất khổ, bây giờ lại có thêm tiểu thúc... Muốn mượn bạc thì gần như là chuyện không thể nào.

"Thẩm nương, có phải là có hiểu lầm hay không?" Tiền Phú nhìn xe ngựa sắp đi, vội vàng đuổi theo.

"Có hiểu lầm hay không thì trong lòng chính ngươi cũng rõ ràng." Tần Thu Uyển không nhìn hắn: "Ta đi nhanh, ngươi đừng đứng gần như vậy. Lỡ như bị Mã Nhi làm bị thương thì ta cũng sẽ không giúp ngươi trị đâu."

Không nói đến chuyện có trị hay không, bây giờ trên thân Tiền Phú đầy tổn thương, chỉ những thứ này thôi cũng đã đau xót khiến hắn không chịu nổi, làm gì còn dám tới gần nữa?

Xe ngựa đi xa, vẻ mặt Tiền Phú như tro tàn.

Sắc mặt hai huynh muội sau lưng cũng không tốt lắm, Lâm Vũ oán hận nói: "Ta nhổ vào! Tiểu nhân đắc chí!"

Tiền Phú không đồng ý nhìn về phía nhi tử: "A Vũ, có mấy lời vẫn nên học cách để ở trong lòng, phụ thân ngươi từ lúc còn chưa hòa ly với phu nhân cũng không phải thích làm gì thì làm. Ngươi không biết giữ mồm giữ miệng như vậy, ngoại trừ đắc tội với người ta thì không có chỗ nào tốt cả. Nương ngươi... đúng là không biết dạy hài tử."

Đề cập đến Lâm Yểu Giai, Lâm Dao nức nở hỏi: "Phụ thân, nương con đâu?"

Tiền Phú như có điều suy nghĩ.

Lúc về nội thành, hắn cũng không muốn đi tìm Lâm Yểu Giai. Thực ra từ sau khi hắn rời khỏi viện tử đại phu thì đã hứa là cả đời này sẽ không tiếp tục bước vào đó nữa.

Nhưng mà bây giờ người trong nội thành chẳng có ai chịu giúp hắn, hắn mang theo hai đứa bé căn bản là không có chỗ nào có thể đi, chẳng lẽ tối nay còn phải ngủ ngoài đường?

Nghĩ đến việc mình thiếu đại phu mấy trăm lượng bạc... Nợ nhiều không lo, dù sao cũng thiếu nợ, không ngại thiếu nhiều thêm một chút!

"Ta dẫn các con đi gặp nàng!" Tiền Phú thay đổi phương hướng, dặn dò: "Nương các con bình thường đối đãi với các con thế nào?"

Hai huynh muội vội vàng gật đầu: "Nương là người tốt nhất trên đời này."

Tiền Phú lại hỏi: "Nàng vì các con mà chuyện gì cũng nguyện ý làm?"

Lâm Vũ: "..."

Lâm Dao bất an, cắn môi, không dám lên tiếng.

Tiền Phú tiếp tục hỏi.

Hai huynh muội hồi tưởng một chút, nghĩ lại những ngày ở chung với mẫu thân, cuối cùng gật đầu.

Tiền Phú nhếch môi lên: "Đi thôi!"

Một đám người đói đến mức tay chân nhũn ra, trên thân Tiền Phú còn mang theo tổn thương. Lúc đến ngõ nhỏ kia, mấy người gần như mất hết sức. Cũng nhờ Tiền Phú nói là ở ngay đằng trước, hai huynh muội mới nỗ lực tiếp tục đi.

Cuối ngõ nhỏ là một gian tiểu viện, vừa mở ra là một mùi thuốc nồng đậm, hai huynh muội ngửi không quen, không nhịn được nhăn nhăn lông mày.

Sau đó, bọn họ liền thấy nương co quắp trên mặt đất, chật vật không chịu nổi, lão đầu râu bạc bên cạnh thì đang phi tốc viết cái gì đó.

Nhiều năm tình cảm mẫu tử, nhìn thấy mẫu thân như thế, hai huynh muội không kịp nghĩ nhiều bèn nhanh chóng nhào tới.

"Nương!"

Đại phu giận dữ mắng mỏ: "Tránh ra!"

Lâm Vũ tính tình xúc động, trước tiên mở miệng chất vấn: "Ngươi làm gì nương ta? Ngươi như này là xúc phạm luật pháp!"

Đại phu không kiên nhẫn nhìn về phía Tiền Phú: "Ngươi lấy hai đứa ngu xuẩn này từ chỗ nào vậy?"

Trên đất, Lâm Yểu Giai cũng chú ý tới nhi nữ, thấy y sam bọn nó dơ dáy bẩn thỉu, tóc nữ nhi còn không được chải, không nhịn được hỏi: "Lão gia, sao ngươi lại mang bọn nó tới?" Nàng ta nghĩ đến bộ dáng chật vật bây giờ của mình, nhìn ra chỗ khác nói: "Mau đưa hai đứa bé đi đi."

"Không đi đâu hết." Tiền Phú dứt lời, đứng ở trước mặt đại phu.

Đại phu cầm bút, rất là không vui: "Lần làm ăn trước đó cùng ngươi ta đã rất thua lỗ, không phải ngươi lại muốn ta chữa bệnh cho ngươi nữa chứ? Ta không rảnh làm những chuyện này, cũng không thể nào cho ngươi thêm bạc."

Tiền Phú tiến lên một bước: "Đại phu, ta cảm thấy ngươi chỉ có một dược nhân thì quá ít, đây là người ta cố ý đưa tới cho ngươi, không cần cho ta nhiều bạc như vậy, chỉ cần một nửa là được."

Lâm Yểu Giai trợn mắt: "Tiền Phú, ngươi là thứ súc sinh."

Tiền Phú làm bộ như không nghe thấy.

Huynh muội bên cạnh nghe được hai chữ "Dược nhân", lại nhìn thấy nương chật vật ở trước mặt, sắc mặt trắng bệch, đáy mắt xanh đen rõ ràng, nương như vậy rất có thể là trúng độc. Bọn họ còn có cái gì không hiểu nữa, không nhịn được nhìn về phía đối phương, đều nhìn thấy sự sợ hãi từ trong mắt đối phương.

Từ nhỏ đến lớn đều là nương chăm sóc hai người, phụ thân thỉnh thoảng tới cửa cũng rất yêu thương bọn họ, ra tay cũng hào phóng.

Hai người vẫn luôn cho rằng phụ thân cũng yêu thương bọn họ. Sau này lớn hơn một chút, biết được Tiền Phú cũng chỉ là Lâm Vũ là nhi tử, hai huynh muội liền xem chuyện phụ thân yêu thương mình như là đương nhiên, chưa hề nghĩ tới một ngày nào đó phụ thân sẽ bán đứng bọn họ.

Nhà cùng khổ không vượt qua nổi thì bán nhi bán nữ cũng không phải chuyện hiếm lạ. Nhưng bán đi làm nha hoàn cũng tốt hơn làm dược nhân chứ?

Lâm Dao nhìn nương gầy đến mức không còn hình người, đáy mắt xanh đen, sắc mặt lại trắng bạch, không nhịn được lui về sau hai bước.

Từ Triệu gia đi ra, nàng ta đã hoài nghi phụ thân cùng đường mạt lộ sẽ bán mình đi, có lẽ là làm thiếp cho người ta hoặc cũng có thể là làm nha hoàn hầu hạ cho người ta. Nếu như thực sự thiếu bạc thì có thể sẽ đưa nàng đi đến Hoa Lâu.

Đưa đi Hoa Lâu là chuyện thảm nhất. Nhưng Lâm Dao nằm mơ cũng không ngờ, không chỉ thảm nhất mà chỉ có thảm hơn! So với làm dược nhân thì những cái kia đều coi như là tốt đẹp.

Nhất là phụ thân, chỉ có ca ca là nhi tử, vậy người ở lại rất có thể là nàng. Nghĩ đến chỗ này, nàng không nhịn được ôm chặt lấy hai cánh tay của mình, tiếp tục lui về sau, gần như muốn chạy trối chết.

Đại phu nghe Tiền Phú nói, đầu tiên là kinh ngạc, lập tức ánh mắt chuyển sang hai huynh muội, vuốt cằm nói: "Trước đó ta thua lỗ, ngươi lại cho ta thì cũng vẫn là ngươi chiếm tiện nghi."

Ngụ ý, người có thể nhận nhưng bạc thì không.

Lâm Yểu Giai bất chấp đau đớn trên thân, cuộn người bò tới trước mặt đại phu, đưa tay kéo vạt áo hắn lại: "Đại phu, ngươi thả con ta đi, coi như ta cầu xin ngươi."

Đại phu rũ mắt nhìn nàng, mấy ngày nay ở chung, hắn thực sự nể phục nữ tử đối diện. Nhịn rất giỏi, quan trọng nhất là đối với chuyện làm dược nhân này nàng ta không có chút lời oán giận nào, còn phối hợp, đã vậy còn nói muốn bái hắn làm sư.

"Hai đứa bé ở lại, ta cho ngươi mười lượng."

Tiền Phú: "..."

Đại phu nhấn mạnh: "Bên ngoài mua người cũng chỉ có cái giá này."

"Dung mạo đẹp như nữ nhi của ta làm sao mà chỉ có như vậy?" Tiền Phú bật thốt lên hỏi.

Lâm Dao: "..."

Đại phu cũng không biết nói gì: "Tiền Phú, ngươi cũng đừng quên, ta nhận nữ nhi của ngươi cũng không phải vì dung mạo của nó."

Tiền Phú trở nên trầm mặc: "Được thôi."

Cầm bạc, hắn cùng Xương Bình rất nhanh đã biến mất.

*

Mẫu tử ba người trùng phùng sau mấy ngày xa cách, từng người nghĩ đến những oan ức mấy ngày qua đều không nhịn được ôm đầu khóc rống.

Đại phu cũng không nói gì, còn mang theo dược đồng vào phòng, cố ý để lại viện tử cho mấy người.

Lâm Yểu Giai nhìn thấy thì trong lòng lại có suy nghĩ khác.

Khóc hồi lâu, nàng ta an ủi nhi nữ, chịu đựng đau đớn tiến vào hiệu thuốc: "Đại phu, ta có lời muốn nói với ngài."

Dược đồng thấy thế bèn lui ra ngoài.

Đại phu đang phối dược cũng không ngẩng đầu lên: "Lại có phản ứng khác sao?"

Lâm Yểu Giai lắc đầu: "Uống giải dược xong thì đã không còn đau đớn như vậy nữa rồi. Đại phu, ta muốn nói, người có thể đừng bắt nhi nữ ta thí nghiệm thuốc hay không? Nếu như ngài thật sự muốn thử thì cứ làm với ta."

Đại phu phủi tay, đưa tay bắt đầu bao thuốc, vì quá mức thuần thục nên hắn vốn dĩ cũng không cần nhìn, ngẩng đầu theo dõi nàng: "Tiền Phú đối xử với ngươi tệ như vậy, ngươi còn muốn che chở cho con cái của hắn?"

Lâm Yểu Giai cúi đầu: "Đó cũng là con cái của ta, ta không muốn nhìn bọn nó chịu khổ."

Đại phu trở nên trầm mặc.

Lâm Yểu Giai chậm rãi tiến lên, đưa tay cầm tay đại phu: "Ta biết ngài là người tốt, ta..." Nàng cắn cắn môi: "Ta là người của ngài."

Nói xong thì mềm mại cúi đầu, lộ ra bên mặt tinh xảo.

Nàng gần đây đã gầy đi rất nhiều, có một loại yếu đuối xinh đẹp. Đại phu nhiều năm qua phối thuốc, người tìm tới cửa mặc dù miệng đầy tán thưởng nhưng từ xưa tới nay cũng chưa từng có ai chân chính để mắt đến hắn, càng đừng đề cập đến những người cùng nghề. Mỗi lần đề cập, không phải khinh bỉ thì chính là khinh thường.

Bởi vì khi những thứ thuốc không thể nói ra kia được bán đi thì đã có rất nhiều người lén lút chửi mắng hắn... Cho tới bây giờ cũng không ai cho hắn sự kính trọng thực tình, lại thực tình đồng ý với y thuật của hắn.

Lâm Yểu Giai là người đầu tiên.

Đại phu nghe được ám hiệu của nàng thì hơi động tình, đưa tay cầm tay của nàng: "Vừa nãy ta bỏ mười lượng bạc giữ bọn nó lại vốn là vì ngươi."

Lâm Yểu Giai biết mấy ngày nay nàng quyến rũ liên tục nên đại phu đã có tình ý với nàng, nhưng không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy. Hắn đã nguyện ý yêu ai yêu cả đường đi... Vậy xem ra những ngày an nhàn của nàng cũng sắp đến rồi.

Nàng ở lại mới có mấy ngày mà đã có hai nhóm người đến mua thuốc, mỗi lần là mấy chục lượng ngân. Lão nhân này thu hoạch suốt bao nhiêu năm, không biết giấu bao nhiêu. Hắn không có thê nhi, nếu như quyến rũ được hắn thì chờ hắn chết rồi còn sợ không sống yên lành được sao?

Nàng càng thêm lớn mật đưa môi tới.

Từ chạng vạng tối đến bình minh, cửa hiệu thuốc liền không mở nữa.

Hai huynh muội ban đầu còn ở trong sân, sau đó dược đồng liền dẫn bọn họ vào trong phòng.

Thấp thỏm thì thấp thỏm, nhưng tóm lại cũng không cần ngủ đầu đường. Lâm Dao quả thực thở dài một hơi.

Hài tử mười mấy tuổi nhất định có thể hiểu được rất nhiều, ví dụ như Lâm Yểu Giai và đại phu ở lại thư phòng suốt một đêm sẽ phát sinh những chuyện gì, hai huynh muội đều hiểu.

Cho nên, đối với sẽ chuyện bị thí nghiệm thuốc, hai người đã trực tiếp quên hết đi.

Một bên khác, Tiền Phú cầm bạc đã đi gặp đại phu trước, đang định giao tiền xem bệnh thì phát hiện bạc trên người đã không cánh mà bay. Hắn tìm tòi bốn phía, hận không thể lột sạch da trên người nhưng vẫn không thấy.

Cuối cùng chỉ có thể uể oải đi ra khỏi y quán.

Chỗ đại phu sẽ không cho bạc nữa, Tiền Phú mượn không được nên chỉ có thể du đãng trên đường.

Xương Bình vẫn luôn không rời không bỏ, chỉ là ngày nào cũng biến mất một lúc, Tiền Phú nhìn thấy cũng có chút hoài nghi.

Ngày hôm đó vào lúc chạng vạng tối, Xương Bình từ bên ngoài trở lại vòm cầu mà hai chủ tớ tạm cư, Tiền Phú quyết định đi thẳng vào vấn đề: "Ngày nào ngươi cũng dành thời gian để đi gặp ai?"

Xương Bình và hắn có nhiều năm tình cảm, những ngày này đi theo hắn, trong lòng cũng rất là chột dạ. Thực ra, dù là chột dạ, hắn cũng không muốn đi theo nữa.

Đi theo Tiền Phú đúng là khổ, hắn cúi đầu xuống: "Ta đi gặp phu nhân."

Suy đoán trở thành sự thật, trong lòng Tiền Phú không nhịn được dâng lên chờ mong: "Xương Bình, phu nhân để ngươi trông coi ta có phải là còn chưa buông bỏ được hay không?"

Xương Bình: "... Phu nhân đã tìm hai tùy tùng mới."

Đều là người tướng mạo tuấn tú.

 
Bình Luận (0)
Comment