Nghe hắn nói như thế, Tiền Phú sửng sốt một chút.
Hắn không dám chắc nó có giống với suy nghĩ của mình hay không, bèn truy vấn: "Tùy tùng như nào?"
Hai mắt Xương Bình nhắm lại, cắn răng nói: "Có một người là Quan nhân của Như Ý lâu."
Tiền Phú: "..."
Trong nháy mắt đó, trong đầu của hắn xuất hiện đủ mọi ý nghĩa.
Nam nhân đi Hoa Lâu thì rất bình thường, nhưng phu nhân là một nữ tử, làm vậy là không muốn thanh danh nữa sao? Hay là sự phản bội của hắn thật sự đã đả kích nàng quá lớn?
Nếu thật sự là như thế thì tình cảm phu nhân đối với hắn còn sâu hơn hắn tưởng. Nếu không thì cũng không trở thành như thế. Nghĩ đến đây, Tiền Phú đè xuống khó chịu trong lòng: "Phu nhân muốn ngươi bẩm báo cái gì?"
"Không rõ chi tiết." Xương Bình quỳ xuống: "Lão gia, tiểu nhân có lỗi với ngài. Những ngày qua, cuộc sống thực sự dày vò, tiểu nhân không muốn tiếp tục như vậy nữa..." Hắn muốn trở về phủ.
Trước kia còn cảm thấy cuộc sống thật khổ, làm không hết việc, còn ăn không được bao nhiêu. Sau khi rời đi mới phát hiện, đó mới là cuộc sống thần tiên.
Tiền Phú nghe mấy chữ phía trước, nhãn tình sáng lên: "Theo ngươi nghĩ, phu nhân có còn có ý với ta nữa không?"
Sắc mặt Xương Bình một lời khó nói hết, nể tình chủ tớ nhiều năm, hắn cũng không muốn Tiền Phú lại vấp phải trắc trở, hạ giọng nói: "Tâm tư của chủ tử tiểu nhân không đoán được, cũng không dám đoán. Ta chỉ nghe nói, phu nhân sai người làm một bao cát lớn treo ở trong nội viện, trên đó viết tên của ngài, ngày nào cũng phải đạp cho mấy cái. Nếu như hạ nhân phạm sai lầm thì cũng bắt bọn họ đi đạp bao cát kia. Ngài ấy ngày nào cũng mắng người, còn sai hạ nhân cùng mắng."
Tiền Phú: "..." Tình cảm gì chứ, thù oán sâu nặng mới đúng.
Nếu đã như vậy, hắn chỉ đành thu hồi chút may mắn còn lại trong lòng. Thật lâu sau, hắn mới lấy lại tinh thần hỏi: "Vậy bạc ta mất trước đó..."
Đầu Xương Bình gần như úp sấp trên mặt đất: "Đó là tiểu nhân lấy, phu nhân đã phân phó là không thể để cho người có bạc!"
Tiền Phú tiếp tục không nói gì.
Nói thật, trước đó ở Triệu gia nơm nớp lo sợ, cộng thêm mấy ngày nay bôn ba khắp nơi, hắn đã hối hận mình lúc trước âm thầm qua lại với Lâm Yểu Giai nhiều năm... Nếu như sớm biết có kết quả như vậy, hắn tuyệt đối không động vào bất kỳ một nữ nhân nào.
Xương Bình lại dập đầu một cái, rất nhanh đã biến mất ở cuối con đường.
Tiền Phú muốn ngăn cản nhưng bởi vì trên người có tổn thương nên chỉ đành bất động.
Một bên khác, cuộc sống của hai huynh muội so với lúc ở Triệu gia còn tốt hơn, một lần nữa được mặc lăng la tơ lụa, còn có người hầu hạ ở bên. Lâm Vũ nghe lời của mẫu thân, giả ý đi theo đại phu học y, dỗ đến mức đại phu mặt mày hớn hở.
Tiền Phú bán hai người, bọn họ đương nhiên không còn nghĩ tới phụ thân nữa.
Ngày hôm đó Tiền Phú như thường ngày âm thầm vào tửu lâu, dự định ăn đồ ăn thừa của người khác, lúc đang ăn, chợt nghe có người bàn tán.
"Cho nên, hai huynh muội đó lại sống dễ chịu hơn rồi?"
"Đúng vậy! Trương phu nhân tức giận vô cùng, còn lên tận cửa đòi người từ đại phu!" Người kia tràn đầy phấn khởi: "Ai ngờ đại phu trực tiếp cự tuyệt, nói đó là con cái của hắn, không liên quan đến nhà họ Trương."
Tiền Phú nghe đến đó, không nhịn được nghi ngờ nhìn sang.
Đúng vào lúc này, tiểu nhị thấy được hắn liền vội vàng đuổi người.
Tiền Phú không cam tâm, tóm lấy một con gà quay rồi chạy ra ngoài.
Hắn đã cùng đường mạt lộ, ăn bữa trước không có bữa sau, bởi vì trên người có tổn thương và nhiều năm trước sống an nhàn sung sướng nên cũng không có khí lực. Hắn muốn tìm công việc cũng không được, chỉ có thể nghĩ biện pháp dưỡng thương trước.
Gần đây hắn thường xuyên đi ra ngoài nên cũng có thể hành động tự nhiên hơn. Sau khi ra khỏi tửu lâu, Tiền Phú nghĩ đến gì đó, bất tri bất giác đi về nhà đại phu.
Hắn suy nghĩ lại, không trực tiếp tới cửa mà là gõ cửa hàng xóm bên cạnh.
"Trong nhà đại phu phải chăng có một đôi nhi nữ?"
Hàng xóm gật đầu: "Làm sao vậy?"
Sắc mặt Tiền Phú phức tạp: "Trương phu nhân muốn đòi lại bọn chúng sao?"
Hàng xóm không hiểu ra sao, không hiểu cái tên nam nhân giống như ăn mày này vì sao lại muốn hỏi những thứ này, nhưng mà, chuyện đại phu nuôi hai đứa bé kia vốn cũng không phải là bí mật, bọn họ cũng không che giấu.
"Đại phu không trả, còn nhận cái người tên Lâm Vũ kia làm đồ đệ!"
Nghe đến đó, Tiền Phú mừng rỡ, quay người gõ cửa nhà đại phu.
Thấy hai huynh muội thân mang tơ lụa, được nuôi đến mức người có da có thịt trong viện, tâm hắn càng thêm chắc chắn.
Mặc dù việc nhi tử nhận người khác làm phụ thân có chút khó chịu, nhưng con trai sống dễ chịu thì người làm cha như hắn cũng không nên sống tiếp cuộc sống khổ cực như thế.
Hắn đưa tay vẫy vẫy: "A Vũ, con ra đây ta có chuyện muốn nói với con."
Cho dù không có bạc thì cung cấp cho hắn bữa cơm hằng ngày cũng tốt rồi!
Lâm Vũ không tình nguyện lắm, đi ra khỏi cửa: "Ông tới làm gì?"
Nhìn phụ thân toàn thân dơ dáy bẩn thỉu, chật vật không chịu nổi, ánh mắt hắn hờ hững, cười lạnh nói: "Không phải ông thấy ta hôm nay sống dễ chịu nên lại muốn đến xin đồ của ta chứ gì?" Hắn buông tay: "Tất cả mọi thứ của ta đều là sư phụ cho, ông ấy ghét nhất là ông, nếu để cho ông ấy biết hai chúng ta người âm thầm qua lại thì ông ấy sẽ bỏ ta mất."
"Không đâu, hai chúng ta làm bí mật một chút, không ai biết đâu." Tiền Phú thấy nhi tử tỏ rõ vẻ bực mình, chí ít là hắn đang rất hiểu lầm mình.
"A Vũ, con không phải hài tử, hẳn là nghe hiểu được. Có một số việc ta vốn cảm thấy không cần thiết phải giải thích, nhưng bây giờ trên người ta có vết thương chằng chịt cũng không có cơ hội để phất lên được, từ trong đáy lòng ta còn muốn cho các con cuộc sống tốt hơn." Tiền Phú nói rất nhanh: "Ta biết, con oán hận ta vì đã bán hai huynh muội các con. Nhưng con có nghĩ tới hay không, vì sao ta lại đưa các con đến nơi này?"
"Nếu thật sự muốn bán hai người các con thì để các con làm hạ nhân hầu hạ người ta ta cũng kiếm được nhiều hơn mười lượng bạc." Tiền Phú lau mặt: "A Vũ, ta biết nương con thương con, không thể nào để con chịu khổ. Ta cũng không muốn để các con lại đi theo ta bôn ba, cho nên mới ra hạ sách này."
Hắn bắt được tay nhi tử: "A Vũ, ta hi vọng con có thể hiểu được dụng tâm của ta." Thấy nhi tử không còn lạnh lùng như vừa rồi, hắn nhìn thoáng qua viện tử của đại phu, hạ giọng nói: "Nếu như trong tay con có bạc thì trước tiên cho ta cầm đi xoay xở. Nếu ta làm ăn được thì sẽ tới đón mẫu tử các con.... "
Vốn còn muốn nói là huynh muội các con.
Nữ nhân Lâm Yểu Giai kia phản bội hắn, hắn không thể nào nạp vào.
Dù Lâm Vũ oán hận phụ thân đã bán mình, nhưng nhiều năm trước tình cảm của họ là thật, cộng thêm vừa nãy phụ thân giải thích cũng coi như có lý có cứ, hai huynh muội bọn họ đúng là bị phụ thân đưa đến nơi này mới sống được những ngày tốt lành. Hoài nghi trong lòng đã bớt đi phân nửa, hắn chần chờ nói: "Nhưng con không có bạc."
"Đại phu thương con như vậy, con xin hắn là được!" Lòng Tiền Phú nóng như lửa đốt: "Còn có nương của con, nếu như con muốn bạc thì nàng ta chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để kiếm cho con!"
Thực ra, Tiền Phú cũng không đoán sai.
Biết Lâm Vũ muốn mua đồ, Lâm Yểu Giai lấy một chút bạc từ chỗ đại phu đang định mang cho nhi tử.
Tiền Phú trốn ở trong ngõ nhỏ nhìn thấy nhi tử mở cửa ra, đang muốn đến lấy tiền thì bỗng nhiên liền nghe thấy tiếng bước chân chỉnh tề.
Tiếng bước chân rất nặng, không phải là bởi vì dẫm mạnh mà là bởi vì nhiều người. Hắn vô thức quay đầu nhìn lại, sau đó liền thấy nha sai thân mang đại đao đỏ chót trên eo!
Nha sai đến nơi này làm cái gì?
Những chuyện Tiền Phú làm nếu như quả thật bị phát hiện, bị nha sai tự mình đến mời thì cũng không phải chuyện gì hiếm lạ. Hắn liền thu hồi chân lại, càng giấu mình sâu vào trong.
Sau đó, hắn trơ mắt nhìn nha sai càng đi càng gần, trái tim nâng đến cổ họng.
Bỗng nhiên, nha sai đưa tay gõ cửa.
Trùng hợp là đã đập vào cửa phòng của đại phu!
Tiền Phú: "..."
Đại phu làm những thứ thuốc không thể nói kia chí ít đã mười năm, ở trong thành này có rất nhiều người đều biết. Lưu truyền nhiều thứ đồ vật không tốt như vậy, còn hại không ít mạng người, nha sai tới cửa cũng không có gì kỳ quái.
Cái đại phu dính vào chính là bản án nhân mạng, lần này đi vào rất có thể sẽ không ra được.
Tiền Phú bóp cổ tay không thôi, còn kém một chút nữa thôi mà.
Sớm biết nha sai tới bắt đại phu mà không phải hắn thì vừa rồi hắn chắc chắn sẽ xông nhận lấy bạc của nhi tử.
*
Vừa nãy Lâm Vũ đưa bạc trong tay cho phụ thân nhưng thấy phụ thân né trở về, sau đó, hắn lần theo tiếng bước chân không giống bình thường trong viện để nhìn sang thì liền thấy nha sai.
Những năm qua, Lâm Vũ chưa từng quen biết với nha môn. Hắn tự nhận là mình từ trước đến nay đều chưa làm ra chuyện gì cần nha sai tìm tới cửa nên cũng không khẩn trương, không đóng cửa, chỉ đứng tại cổng xem náo nhiệt.
Sau đó, nha sai đi tới phụ cận, động tác lưu loát nhấn hắn xuống đất.
Lâm Vũ: "..." Không ngờ náo nhiệt không nhìn được, mà mình ngược lại lại trở thành náo nhiệt trong miệng người khác.
Vì sao?
"Các ngươi có nhầm hay không vậy?" Lâm Vũ vội vàng giải thích: "Ta không hề làm gì sai cả."
Mấy nha sai chạy vào viện tử, rất nhanh đã bắt người ở bên trong ra.
Đầu ngõ bên cạnh có mấy khung xe ngựa đang đỗ, Tần Thu Uyển thấy Lâm Yểu Giai bị người tóm đi, khóe môi không nhịn được nhếch lên. Đợi đến khi nha sai đi đến, nàng bỗng nhiên nhìn sang xe ngựa ở giao lộ đối diện.
Xe ngựa màu đỏ chót, lộ ra một bóng người nở nang.
"Nghe nói ngươi cũng họ Trương?" Trương phu nhân xuống xe ngựa tiến lên: "Trăm năm trước, chúng ta có thể là người một nhà. Ngươi giúp ta lần này, ta ghi tạc trong lòng, về sau nếu ngươi có chỗ cần hỗ trợ thì cứ mở miệng."
Tần Thu Uyển nhìn nàng ta, nói: "Được."
Trương phu nhân gần đây như một thiện tài đồng tử liên tục làm từ thiện. Còn đi đến ngoại thành cung phụng không ít trường sinh đăng cho chùa miếu và đại quản, đồng thời tiếp tế không ít người... Hẳn là bởi vì chuộc tội những chuyện mình làm trước đó.
Mặt mày Trương phu nhân tràn đầy thoải mái: "Ta nghe nói là ngươi biết chuyện xảy ra trên người ngươi. Ta cảm giác... hai chúng ta rất giống nhau."
Cái nàng ta chỉ hẳn là tính tình thẳng thắn từ bỏ nam nhân của hai người.