Chương 405
Trương phu nhân thật tâm cảm thấy mình rất hợp với nữ tử trước mặt này nên vốn còn muốn nhiều lời vài câu. Nhưng nghĩ đến Tiền Phú đã từng hại Tiền Hải Sinh, cộng thêm bây giờ thân phận nàng ta vẫn kém hơn nữ tử trước mặt, nếu quá nhiệt tình sẽ chỉ ra vẻ mình nịnh nọt, thế là bèn đem lời ra đến khóe miệng nuốt trở vào: "Về sau sẽ hẹn ngươi uống trà."
Lời này chỉ là khách khí.
Tần Thu Uyển gật đầu.
Nhìn Trương phu nhân đi xa, nàng tiến vào xe ngựa, đi theo đội ngũ trước mặt đến nha môn.
Lúc này trong nha môn, Tiền Hải Sinh đang ngồi ở công đường. Hắn là khổ chủ, lại có bộ dáng suy yếu, đại nhân đương nhiên sẽ ưu đãi hơn chút.
Đợi đến khi ba mẫu tử Lâm Yểu Giai bị dẫn đến, nhìn thấy Tần Thu Uyển ngồi ở một bên thì sắc mặt đều rất khó nhìn.
Lâm Yểu Giai còn tưởng rằng vận khí mình lại không tốt như vậy, vừa mới tìm được một nam nhân nuôi sống ba mẫu tử mình thì liền xảy ra chuyện. Lúc này nhìn thấy Trương Miêu Nương ngồi bên trong công ở đường, nàng ta làm gì còn không hiểu nữa?
Chuyện lần này vốn dĩ không phải thiên tai như nàng ta tưởng, mà là nhân họa.
Nàng ta không dám tưởng tượng, nếu đại phu biết hắn phải vào lao ngục là bị nàng ta liên lụy thì bất luận đại phu có tốt bao nhiêu có lẽ cũng sẽ giận lây sang nàng ta!
Lâm Yểu Giai rủ mắt xuống, che khuất hận ý trong mắt.
Thù oán sâu đậm thế sao?
Cuộc sống nàng ta vừa tốt lên, Trương Miêu Nương đã lại muốn nhét nàng ta vào bụi bặm.
Một bên khác, thượng thủ đại nhân đã bắt đầu thẩm vấn: "Ngày trước ngươi dùng qua rất nhiều tên, nhưng tên thật là Chu Trường Lâm đúng không?"
Sắc mặt đại phu hơi đổi một chút: "Đúng vậy."
Hắn làm nhiều thứ thuốc không thể nói như vậy, kiếm lời không ít bạc. Mặc dù đã tận lực cẩn thận, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ, bản thân mình làm chuyện này sẽ rất dễ dàng kết thù kết oán với người ta, cũng có khả năng sẽ bị người ta bẩm báo lên công đường.
Đối với chuyện hôm nay, đáy lòng của hắn ngoài phẫn nộ khó chịu thì cũng lo lắng cho tương lai của mình, nhưng lại không bất ngờ chút nào.
"Bên cạnh ta là vị Tiền Hải Sinh Tiền công tử, hắn đã từng bị người ta hạ độc suýt nữa thì chết, sau này phát giác không đúng mới tìm được đại phu cao minh giải độc trên người mình. Sau này hắn tra ra, hắn bị trúng độc chính là từ chỗ của ngươi." Đại nhân lật mấy tờ giấy trên tay lên: "Ngoài ra còn có Lý thị ở thành nam, năm ngoái bà ta vô cớ chết bệnh, bây giờ nhi tử của bà ta La Bình cũng tra ra Lý thị chết là bởi vì có một nha hoàn lấy thuốc từ chỗ ngươi hạ vào trong thuốc bổ ngày thường của bà ta, hơn nữa còn có Tam lão gia Lý gia cũng ở thành nam..."
Đại nhân nói ra năm sáu vị, tất cả đều bởi vì uống thuốc đại phu phối mà qua đời với đủ loại nguyên do.
Mẫu tử Lâm Yểu Giai quỳ gối bên cạnh, càng nghe càng hoảng sợ.
Trong lòng ba người đều hiểu, nếu như những chuyện này là thật, có người bỏ ra số tiền lớn mua thuốc từ chỗ đại phu cũng có thể là không phải cố ý giết người. Nhưng rốt cuộc cũng đã hại chết người, cuối cùng cho dù có thể giữ được tính mạng thì đời này có lẽ cũng không qua được.
Hai huynh muội không tiếp thụ được, bọn họ mới tìm được một nơi đặt chân, còn chưa ở được mấy ngày thì đã bị người ta phá hủy.
"Chu Trường Lâm, những người thân của ngươi đã chết đều dâng lên đơn kiện cho bản quan để thay bọn họ giải oan, tất cả đều có nhân chứng. Ngươi có nhận tội không?"
Chu Trường Lâm không muốn nhận, nhưng chuyện này là ván đã đóng thuyền. Nếu như hắn phủ nhận thì có thể còn bị dùng hình.
Sau khi bị đánh rồi ném vào đại lao, dù hắn là đại phu thì sợ cũng không thể tự cứu. Hắn phản kháng thật lâu, cuối cùng vẫn cúi đầu.
"Nhận."
Nghe hắn nói như thế, đại nhân lập tức gật đầu, lại hỏi: "Nhiều năm qua ngươi góp nhặt được bao nhiêu?"
Tay Lâm Yểu Giai để ở bên người lặng lẽ nắm chặt.
Chu Trường Lâm trở nên trầm mặc.
Đại nhân thấy thế, bèn nói: "Nếu như ngươi nguyện ý giao số bạc kia ra để bồi thường cho khổ chủ, còn lại sẽ cho bản quan dùng để tiếp tế bách tính nghèo khổ thì có thể xử lý nhẹ hơn."
Chu Trường Lâm cười gượng: "Đại nhân, ta..." Hắn dù sao cũng đã nhận tội, nhưng nghe được bên cạnh có tiếng nữ tử khóc lóc. Hắn nghiêng đầu đối mặt với ánh mắt cầu khẩn của nữ nhân bên cạnh, trong lòng liền mềm nhũn.
Trên đời này, có rất ít người thực lòng yêu thương hắn, nữ nhân này là người duy nhất thực tình sùng bái hắn.
"Bạc bị ta tiêu hầu như không còn rồi." Chu Trường Lâm nhắm mắt lại: "Chỉ còn lại có hơn một trăm lượng đặt ở trong hiệu thuốc của ta."
Đại nhân bèn phân phó người đi lấy, kỳ thật trong lòng không tin lắm, lại nói: "Ngươi xác định chỉ có nhiêu đó?" Lại cường điệu: "Để bản quan nhắc nhở ngươi một câu. Đây chính là công đường, nếu ngươi nói hươu nói vượn thì tội sẽ nặng thêm một bậc."
Chu Trường Lâm dập đầu thật sâu: "Tội dân không có nửa câu nói ngoa, cầu xin đại nhân minh xét."
Ánh mắt Lâm Yểu Giai chợt lóe lên vẻ vui mừng.
Tần Thu Uyển chú ý nhận ra nàng ta đã buông lỏng, cũng không nhiều lời, chỉ lén lút tính toán sau khi lui đường sẽ tìm người theo dõi hai huynh muội.
Theo nàng ta biết thì Lâm Yểu Giai giúp đỡ đại phu thí nghiệm thuốc cũng coi như là đồng lõa, hẳn là không thoát thân được. Mà hai huynh muội không biết nội tình, cũng không tham dự vào việc phối dược, hẳn là có thể bình an ra ngoài.
Quả nhiên, đại phu thú nhận việc mình phạm sai lầm rất nhanh, sau đó liền bị giải vào đại lao. Mà Lâm Yểu Giai vốn nói mình cũng là khổ chủ, nhưng lại bị hàng xóm chung quanh xác nhận nàng ta đã là người của đại phu, mà lại còn là tự nguyện giúp đỡ thí nghiệm thuốc. Cho nên, nàng ta cũng là một trong những tội nhân, cũng bị giải vào đại lao. Mà Lâm Vũ và Lâm Dao bởi vì chưa hề tham dự vào việc đại phu phối dược nên đã được thả đi.
Đại phu còn chưa định tội, Tiền Hải Sinh cũng không nóng vội.
Những tội danh giống như này, đời này đại phu cũng đã từng nghĩ ra. Đương nhiên, việc hắn hại người tại công đường cáo trạng hôm nay cũng chỉ có những thứ này, hơn nữa còn có rất nhiều chỗ tối không bị lật ra.
Hắn dự định đi tìm vị dược đồng kia.
Dược đồng cho dù không biết toàn bộ người mua thuốc thì cũng biết được nhiều hơn so với những người ngoài như bọn họ. Nếu như dược đồng nhận tội, đại phu còn không muốn bỏ bạc ra bồi thường khổ chủ thì đại phu có thể sẽ không nhìn thấy được mùa đông năm nay.
Đại phu và Lâm Yểu Giai bị người ta kéo xuống.
Lâm Dao kêu khóc gọi nương, tiến lên muốn kéo người lại. Lâm Yểu Giai thương xót nữ nhi, cũng không muốn vào đại lao, gắt gao nắm chặt tay của nữ nhi. Hai mẫu tử khóc dữ dội giống như là sinh ly tử biệt. Nha sai tiến lên, không chút thương tiếc trực tiếp tách hai người ra.
Nhìn thấy nương bị người ta kéo đi, Lâm Dao khóc đến mức hút khí.
Vành mắt Lâm Vũ cũng đỏ ửng, cũng thử tiến lên hai bước, nhưng không có biểu lộ cảm xúc ra ngoài như muội muội.
Sau khi lui đường, một đoàn người nối đuôi nhau mà ra.
Tần Thu Uyển và Tiền Hải Sinh đi ở phía trước liền nhận thấy ánh mắt mãnh liệt ở đằng sau. Nàng quay lại, liền đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của hai huynh muội.
"Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Lâm Vũ trời sinh xúc động, nhìn thấy đã là bên ngoài nha môn liền không che giấu căm hận trong lòng mình: "Chuyện ngày hôm nay là ngươi làm!"
Ngữ khí rất chắc chắn.
Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Ngươi đang trách ta?" Nàng nhìn về phía nha môn: "Ngươi không phục phán quyết của đại nhân?"
Lâm Vũ không dám.
"Làm người thì phải nói đạo lý." Tần Thu Uyển chỉ vào công đường nói: "Đây là chỗ coi trọng đạo lý nhất trên đời này, nếu như Chu Trường Lâm không làm ra những chuyện kia thì đại nhân cũng sẽ không phán hắn có tội. Vị hôn phu của ta trở về từ cõi chết cũng là bị người mà nương ngươi làm nhân tình cho hãm hại, vậy bọn ta không thể cáo trạng sao?"
Lâm Vũ bị hỏi, á khẩu không trả lời được.
"Miệng lưỡi bén nhọn, ta nói không lại ngươi."
Đối diện với sự phẫn nộ của hắn, Tần Thu Uyển vẫn rất hòa hoãn, không nhanh không chậm: "Ngươi nói không lại là bởi vì ngươi không có lý."
Lâm Dao vẫn luôn khóc, khóc đến mức toàn thân run rẩy, lúc này bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mạnh mẽ trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi chính là hận bọn ta, không muốn để cho bọn ta sống dễ chịu."
Tần Thu Uyển gật đầu một cái: "Đúng vậy!"
Hai huynh muội không ngờ nàng lại không e dè như vậy, lúc này đều sửng sốt một chút.
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Mẫu tử các ngươi lúc trước gạt ta, khiến ta nhà tan cửa nát, chẳng lẽ ta không nên hận?"
Tiền Hải Sinh đã lên xe ngựa, đưa tay ra với nàng: "Miêu Nương, chúng ta đi thôi! Nói chuyện với người không nói đạo lý, nói có nhiều thì cũng không có ích gì."
"Chàng nói đúng." Tần Thu Uyển mỉm cười đặt tay vào trong lòng bàn tay của hắn: "Chúng ta vẫn nên trở về chuẩn bị hôn sự thì hơn."
Hai huynh muội nhìn bọn họ rời đi, sắc mặt cũng không quá tốt.
Lâm Dao khóc nói: "Ca ca, phải làm sao bây giờ?"
Đương nhiên là lấy bạc đi rồi.
Đại phu làm số thuốc không thể nói này đã hơn mười năm, mấy năm trước buôn bán không tốt lắm, mấy năm gần đây thanh danh càng lúc càng tăng. Hắn không có con cái, chỉ muốn lấy thêm bạc bàng thân, cũng phải cầm bạc mua dược liệu quý giá, cho nên đã thu không ít tiền tài.
Gần đây Lâm Yểu Giai và hắn thân mật như phu thê, hai người cùng ở một phòng, lại cùng ở dưới mái hiên rất khó bảo đảm được bí mật. Cộng thêm bản thân Lâm Yểu Giai là người có ý đồ, đã "vô ý" phát hiện bên trong phòng ngủ của hắn có một chỗ bí mật.
Đại phu còn tưởng nàng ta tri tâm, sau khi bị nàng ta phát hiện ra chỗ giấu bạc thì cũng không xê dịch đi chỗ khác, ngược lại còn thản nhiên nói là chờ đến khi hai huynh muội cưới gả thì hắn sẽ xuất tiền xuất lực.
Hôm nay Tiền Phú tìm tới cửa, lúc Lâm Vũ chạy tới xin nương bạc, nàng ta đã lặng lẽ nói cho hắn biết.
Đương nhiên, hai mẫu tử chưa kịp làm gì, Lâm Yểu Giai còn chưa nói được cho Lâm Vũ chỗ để bạc.
Cho nên, việc cấp bách bây giờ là phải vào trong đại lao tìm nương.
Nghĩ đến mình sắp có thể có được gia sản khổng lồ, Lâm Vũ cảm thấy có hơi kích động.
"Muội đừng khóc, chúng ta đi tìm nương trước."
Lâm Dao khóc đến mức nấc lên, hít sâu mấy lần đều không ép được: "Ca... ca... Chúng ta có thể thấy nương... sao?"
Lâm Vũ lấy ra số bạc trước đó chuẩn bị đưa cho phụ thân: "Chỉ cần có đủ bạc thì không sợ không làm được chuyện."
Hai huynh muội vô cùng có lòng tin, chạy tới đại lao tìm trông coi.
Nhưng có một điều hai người không biết là, xe ngựa rời đi trước đó sau khi chuyển qua góc đường thì không trực tiếp đi về mà lại xuyên qua ngõ hẻm đi đến Hậu Nha.
Còn một điều nữa, đó là phạm nhân đã nhận tội nhưng chưa định ra tội danh hình pháp thì không được thăm non. Hai huynh muội phí hết một trận, giao hết bạc trên thân ra mới được đi vào.
Đại môn đại lao có bốn năm người trông coi, một người trong đó dẫn hai huynh muội đi vào. Người trông coi bên trong lại thiếu đi một người, đi về phía Hậu Nha.
Lúc đó, hai người Tần Thu Uyển còn chưa rời đi.
Trông coi tiến lên: "Đại nhân, thuộc hạ có việc cần bẩm bảo."
Đại nhân nhìn thoáng qua vị hôn phu thê làm khách bên cạnh, vuốt cằm nói: "Nói."
"Lâm gia huynh muội đúng là đã đi vào đại lao, các huynh đệ giả vờ đồng ý dẫn bọn họ vào quan sát."
Đại nhân bỗng nhiên đứng dậy: "Ta sẽ tự mình đi xem."
Đại phu lấy được tiền tài bất nghĩa cũng không ít, hắn hại chết người thì phải đền bù. Hơn nữa, đại nhân quản lý toàn bộ phủ thành, khắp nơi đều cần bạc, nhưng khổ nỗi khố phòng trống trơn, nhất là năm nay còn thiếu thu. Mặc dù triều đình đã giảm miễn thuế nhưng trong địa bàn quản lý của mấy huyện ở thành này vẫn có rất nhiều người không thể nhét đầy bao tử.
Nếu như có thể cầm được bạc để dành của Chu Trường Lâm, dùng thật hợp lý thì có thể cứu được không ít mạng người.
Chu Trường Lâm không khai ra nơi mình giấu bạc vốn là vì cân nhắc cho Lâm Yểu Giai. Nhìn thấy hai đứa bé tới, hắn thấp giọng nói: "Cả đời này của ta làm ra quá nhiều chuyện thất đức, có lẽ sẽ không ra được. Về sau con cầm bạc sống tốt nửa đời sau, cũng coi như là... vẹn tròn cho duyên phận của chúng ta."