Lâm Yểu Giai nghe hắn nói như thế, đồng thời nhìn thấy vẻ chân thành trên mặt nam nhân trước mặt thì trong lòng vốn không có cảm giác với nam nhân này vào lúc này lại khó tránh khỏi sinh ra cảm động.
Nàng ta khóc đến mức nước mắt rưng rưng, nhào vào trong ngực hắn: "Trường Lâm, chàng đối với ta thật tốt."
Chu Trường Lâm cả đời này say mê độc thuật, chưa từng chờ mong đến chuyện tình cảm. Sở dĩ hắn đối với Lâm Yểu Giai tốt như vậy cũng là bởi vì hắn cho rằng đây chính là người tri tâm của hắn.
"Đừng khóc."
Đang an ủi nàng, hai huynh muội liền bị người ta dẫn tới.
Nhìn thấy nhi nữ, Lâm Yểu Giai lập tức rời khỏi tay nam nhân kia, nhào tới bên cạnh lan can: "Các con vào bằng cách nào?"
Nói đến việc này, Lâm Vũ hơi đắc ý, hạ giọng nói: "Số bạc ban ngày người cho con, con chưa đưa cho phụ thân mà cầm dùng để mua chuộc trông coi."
Hai người tuy bị nhốt trong lao nhưng cũng là lần đầu tiên vào chỗ như vậy nên cũng không biết quy củ trong này, Lâm Yểu Giai không nghi ngờ gì: "Về sau cách phụ thân của con xa ra một chút!"
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, nếu hai huynh muội có bạc thì Tiền Phú chắc chắn sẽ dính lấy bọn chúng dai như đỉa.
Lâm Vũ gật đầu.
"Nương, mấy đồ kia ở đâu?"
Ngay trước mặt Chu Trường Lâm, Lâm Yểu Giai hơi xấu hổ. Đây dù gì cũng là bạc của hắn, dù chính miệng hắn đã hứa hẹn sẽ đưa số bạc này cho nhi nữ của mình. Nhưng hài tử không hỏi hắn, đến cả câu cảm ơn cũng không có, nàng ta cũng không dám nói thẳng.
Chu Trường Lâm với hai đứa bé này chỉ là yêu ai yêu cả đường đi chứ cảm tình cũng không sâu. Số bạc nhiều năm để dành chỉ trong một buổi sáng đã bị thanh toán hết, dù hắn cũng đã từng tưởng tượng qua nhưng lúc này trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.
Hắn tựa ở trên lan can, vẻ mặt ngỡ ngàng.
Lâm Vũ không biết trong lòng nương có ý nghĩ phức tạp như vậy, vội vàng thúc giục: "Nương, người nhanh lên. Đại ca trông coi nói hai người còn chưa định tội, theo quy củ thì bọn con không được vào đâu."
Lâm Yểu Giai cũng biết nếu như nhi nữ không lấy được bạc thì chắc chắn sẽ phải ngủ đầu đường, lập tức không lo được chút xấu hổ này nữa, hạ giọng nói: "Trong phòng của hắn..."
Lời còn chưa dứt, nàng ta bỗng nhiên ngừng nói.
Bởi vì âm thanh nương quá thấp, Lâm Vũ cố gắng xích lại gần hết sức chăm chú nghe, nghe thấy nương dừng lại, hắn ngờ vực ngẩng đầu. Sau đó nhìn thấy ánh mắt nương sợ hãi nhìn về nơi nào đó, hắn lại nhìn lên, lập tức sắc mặt biến đổi.
Đứng cách đó không xa chính là đại nhân mặc một bộ quan phục màu đỏ sậm.
Lâm Vũ sợ tới mức chân mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.
Mặc dù trông coi đã cho hắn đi vào, nhưng hắn cũng đã hối lộ, nếu tính toán thì hắn cũng phải nhập tội.
Lâm Dao nhìn thấy ca ca sợ đến như vậy, mặc dù không hiểu nguyên do ra sao nhưng trong lòng cũng cảm thấy bất an.
"Thỉnh an đại nhân."
Hai huynh muội run giọng nói.
Đại nhân sắc mặt hờ hững, chắp tay đi đến bên cạnh lan can: "Lâm phu nhân, số bạc ngươi nói đặt ở nơi nào?"
Một cái tay hắn ta đặt ở bên tai, lỗ tai hướng về phía Lâm Yểu Giai, làm ra bộ dáng nghiêm túc lắng nghe.
Lâm Yểu Giai nào dám nói?
Nàng ta cũng không muốn nói.
Hai đứa bé từ nhỏ đến lớn sống an nhàn sung sướng, vai không thể chọn tay không thể nâng, đến cả cơm cũng không làm được. Nếu như không lấy được số bạc này thì về sau bọn nó phải làm sao bây giờ?
Đại nhân thấy nàng không nói thì cũng không thúc giục, nghiêng đầu nhìn về phía trông coi bên cạnh, đưa tay chỉ hai huynh muội: "Hình như bọn chúng đã vi phạm luật pháp, là tội danh gì?"
Sư gia bên cạnh nghiêm túc hù dọa: "Cùng tội với người cấu kết với phạm nhân mưu tính mạng người."
Lâm Vũ miễn cưỡng chống đỡ thân thể lại suýt ngã xuống, mặt xám như tro.
Thấy thế, Lâm Yểu Giai vội vàng lên tiếng cầu xin tha thứ: "Đại nhân, bọn nó không hiểu chuyện, không phải cố ý. Ngài hãy bỏ qua cho bọn nó lần này đi."
Đại nhân hờ hững nhìn nàng: "Đồ ở đâu?"
Lâm Yểu Giai: "..."
"Dẫn bọn ta đi lấy." Đại nhân vung tay lên, sai người mở nhà tù, lôi Lâm Yểu Giai ra.
Lâm Yểu Giai xuất thân không cao, những năm trước đó đều bị Tiền Phú nuôi dương nên trong lòng chỉ nghĩ là phải làm như thế nào để hầu hạ được nam nhân cho tốt, cũng chưa từng đối mặt với những việc liên quan đến sinh tử tồn vong của mình. Cho nên trên đường đi, nàng ta đã suy nghĩ rất nhiều.
Nếu như có thể dùng tiền xóa tai họa thì vẫn tốt hơn.
Cái gì cũng kém quan trọng hơn tiền đồ của nhi nữ, hai huynh muội không lấy được bạc chắc chắn sẽ chịu khổ, cũng rất có thể luân lạc tới mức hầu hạ người khác. Nhưng dù sao cũng tốt hơn phải ở trong đại lao!
Nhưng mà, nghĩ đến số bạc lớn vốn nên thuộc về nhi nữ sẽ bị nha môn lấy đi, Lâm Yểu Giai vẫn không khỏi thương tâm.
Không bao lâu sau, đại nhân liền đến lấy số bạc trong hốc tối kia đi.
Lúc đó, Tần Thu Uyển và Tiền Hải Sinh cũng đi cùng.
Đại nhân cầm được bạc, tâm trạng rất tốt: "Tiền công tử, sao người lại tới đây?"
Tần Thu Uyển nhìn ngân phiếu trong tay đại nhân, nói: "Chu Trường Lâm vơ vét của cải nhiều năm, không phải chỉ có như vậy. Trong viện tử này..."
Nhãn tình đại nhân sáng lên: "Ta sẽ sai người đi tìm!"
Tần Thu Uyển đề nghị: "Đại nhân, dân phụ rất biết cách tìm kiếm đồ vật, nguyện ý vì ngài tận một phần sức mọn."
Người tìm đồ đương nhiên là càng nhiều càng tốt, đại nhân vui vẻ đáp ứng.
Sau khi Tần Thu Uyển bước vào viện tử, còn chưa vào cửa đã phát hiện có ba khu không thích hợp. Một là bàn đá, hai là cây cột phòng bếp, ba là nóc phòng sau đại môn. Từ khắp các nơi đều lật ra tới gần ngàn lượng ngân phiếu.
Đại nhân thấy thế lại tự mình theo nàng vào cửa.
Tần Thu Uyển tìm được bảy tám chỗ, cộng thêm nha sai tìm được, khoảng chừng mười vạn lượng ngân phiếu, còn có một vài thứ vàng bạc ngọc khí đáng tiền.
Đại nhân chua xót nói: "Chỉ là một đại phu mà khố phòng còn phong phú hơn cả ta."
Tìm được nhiều bạc như vậy là điều mà ba người đều không ngờ tới.
Ba người đứng ở trong sân, nhìn đống lớn ngân phiếu trên bàn đá thì đều mang vẻ mặt đờ đẫn. Lâm Yểu Giai sắc mặt nhàn nhạt, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện nàng ta đang suy nghĩ liên tục, tâm tư sớm đã không ở chỗ này. Thật lâu sau, mới thốt ra một câu: "Nam nhân đều là những kẻ không đáng tin cậy."
Nếu như nàng ta có nhiều bạc như vậy thì cũng sẽ không phải tìm cách làm ấm giường cho người khác.
Thật là thương tâm!
Hai huynh muội Lâm Vũ không làm ra chuyện sai lầm quá lớn nên đại nhân đã thả bọn họ đi, sau đó mới mang theo ngân phiếu và Lâm Yểu Giai trở về nha môn.
Hai huynh muội đứng ở ngoài cửa viện bị niêm phong, trong lúc nhất thời không biết nên đi con đường nào.
Lâm Vũ tính tình táo bạo, lại thích giận chó đánh mèo, nhìn thấy hai người Tần Thu Uyển thì lập tức giận không chỗ phát tiết.
Nhưng mà, hắn biết mình không đấu lại nên chỉ có thể hung dữ trừng mắt.
Tiền Hải Sinh nhận thấy được ánh mắt của hắn, lập tức tỏ rõ vẻ không vui: "Nhìn cái gì đó? Cẩn thận ta móc mắt ngươi ra!"
Lâm Vũ giật nảy mình, vội kéo muội muội nhanh chóng chạy đi.
Ở cửa viện chỉ còn lại vị hôn phu thê, Tần Thu Uyển đi vài bước xong thì bỗng nhiên nhìn về một nơi nào đó.
Nơi đó lộ ra một góc áo màu xanh.
Tần Thu Uyển tò mò đi tới, sau đó liền đối mặt với vẻ mặt nịnh nọt của Tiền Phú.
Đáng nhắc tới chính là, việc Tiền Phú tìm người hạ dược với Tiền Hải Sinh được làm rất là cẩn thận, là quản gia mua thuốc cũng là quản gia tìm người hạ độc. Cho nên chuyện này mới dừng lại, vì không thể tìm ra chứng cứ chứng tỏ hắn ta là chủ sử sau màn. Cho nên, hôm nay trên công đường đã không nhắc đến hắn ta.
"Ồ, thật là trùng hợp."
Trước kia Tiền Phú phải dỗ dành vị tiểu thúc này, bây giờ càng không dám đắc tội, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Vâng." Trong lòng của hắn ta còn ôm một tia hi vọng xa vời: "Thúc thúc, ta tìm người rất nhiều lần, người gác cổng cũng không chịu giúp ta bẩm báo..."
"Đó là ta phân phó." Tiền Hải Sinh sắc mặt lạnh nhạt: "Nhìn bộ dáng này của ngươi dường như sống không tốt lắm?"
Tiền Phú liên tục gật đầu: "Thúc thúc, người không biết gần đây trên người của ta xảy ra biết bao nhiêu chuyện đâu..."
"Ta đều biết." Tiền Hải Sinh nhàn nhạt ngắt lời hắn ta: "Ta còn cố ý sai người theo dõi ngươi."
Tiền Phú: "..." Lời này phải tiếp làm sao?
Hắn ta trong lúc nhất thời hơi thiếu từ ngữ để nói, nhưng mà, trong lòng của hắn ta rất rõ ràng, nếu như muốn Đông Sơn tái khởi thì phải cầu xin tiểu thúc thúc tha thứ.
"Thúc thúc, giữa chúng ta có quá nhiều hiểu lầm..."
Tiền Hải Sinh tiếp tục ngắt lời hắn ta: "Không phải hiểu lầm, hai người chúng ta đều biết rõ. Ngươi còn muốn dựa dẫm vào ta thì đó là mơ mộng hão huyền."
Hắn nhìn Tiền Phú từ trên xuống dưới, quần áo tả tơi, toàn thân dơ dáy bẩn thỉu: "Ngươi cả một đời làm đủ mọi chuyện, bây giờ lại rơi vào tình cảnh này?"
Tiền Phú: "..." Thật đau lòng!
"Ngươi yên tâm, ta không đưa ngươi vào đại lao." Tiền Hải Sinh đưa tay kéo Tần Thu Uyển đi ra ngoài: "Đồ ngươi muốn nhất, ta sẽ không cho ngươi. Ngươi từ từ hưởng thụ đi!"
Thứ Tiền Phú muốn nhất là phú quý, là bạc chi tiêu không hết.
Nghe nói như thế, sắc mặt hắn ta biến đổi, đang định tiến lên cầu xin tha thứ thì phát hiện hai người đã bị hạ nhân vây vào giữa. Hắn ta cố gắng cả buổi cũng không thể tới gần.
Tựa như là phú quý hắn ta muốn nhưng cố gắng cả nửa đời, cuối cùng cũng là công dã tràng.
*
Bên trong ngoại thành, Triệu Trường Xuân còn không biết chuyện xảy ra ở nội thành.
Hắn dưỡng thương mấy ngày, chuẩn bị quay trở lại làm việc.
Đương nhiên, trước khi làm việc lại, hắn phải vào trong thành tìm Tiền Phú, tốt nhất là đừng để cho hắn ta lẻn đi.
Trước khi tới, Triệu Trường Xuân đã cẩn thận suy nghĩ qua, muốn tìm được Tiền Phú thì có lẽ phải tìm người của Trương phu nhân.
Sau khi phu thê hòa ly đều khó tránh khỏi sẽ để ý đến tin tức của đối phương nhiều hơn. Hắn chính là như thế.
Vốn hắn còn dự định đi đến Trương phủ hỏi thăm, ai ngờ vừa tiến vào nội thành không bao lâu thì liền nghe thấy mấy đám người đang nghị luận việc lớn phát sinh trong thành gần đây.
Hắn dừng lại nghe vài câu, nghe thế nào cũng cảm thấy nữ nhân cấu kết với đại phu rất giống Lâm Yểu Giai, lại nghe nói nàng ta có một đôi nhi nữ cùng đường mạt lộ phải bán thân, lại bởi vì thanh danh của nàng mà bị người môi giới nhiều lần ép giá.
Triệu Trường Xuân nghe ngóng chỗ người môi giới, sau đó thật sự gặp được hai huynh muội Lâm Vũ.
Lúc tìm được hai người, tâm lý của hắn cũng không có chút vui mừng, sắc mặt còn vô cùng khó coi. Kết cục của hai huynh muội này như thế nào hắn không quá quan tâm, trước mắt điều quan trọng nhất là biết được nơi đặt chân và tình hình gần đây của Tiền Phú.
"Phụ thân các ngươi ở đâu?"
Lâm Vũ lắc đầu: "Không biết."
Hai huynh muội bây giờ trở về mới nhớ tới, từ khi bị Trương phu nhân đuổi ra ngoài thì ngoại trừ có mấy ngày tốt lành ở chỗ lão đại phu thì cuộc sống an bình nhất của bọn họ chính là ở Triệu gia.
Huynh muội nằm mộng cũng nhớ tới ngày rời khỏi Triệu gia, lúc này nghĩ đến lại có chút hoài niệm. Nếu như quả thật có thể về Triệu gia sống an bình cả đời, so với tình cảnh hiện tại thì dưa muối và cháo thô lương hình như cũng không phải khó chịu như vậy.
"Sao có thể không biết?" Triệu Trường Xuân bật thốt lên hỏi, trong lòng của hắn quá vội vã, hô lên mất cả âm thanh: "Hắn còn thiếu ta nhiều bạc như vậy."
Lâm Vũ trầm mặc: "Phụ thân ta bây giờ tự thân khó đảm bảo, ngươi đánh ông ấy bị thương thành ra như thế, chính việc ăn uống của bản thân ông ấy còn không lo được. Nợ của ngươi... sợ là không trả được đâu."
Hắn ta nói những lời này chính là vì muốn cố ý chọc giận Triệu Trường Xuân.
Triệu Trường Xuân quả nhiên bị chọc tức: "Thiếu nợ thì phải trả tiền, lý lẽ chính đáng, ta muốn đi đến nha môn tố cáo hắn."
Lâm Vũ không quan tâm.
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Vũ chưa hề lo lắng cho người khác.
Dù nương vào đại lao, hắn ta cũng không quá đau lòng, mà lại lo lắng về cuộc sống về sau của mình nhiều hơn. Còn phụ thân... khi phụ thân đưa hai huynh muội đến chỗ đại phu thì tình phụ tử của bọn họ cũng đã đoạn tuyệt.