Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 402 - Chương 407

Chương 407

Triệu Trường Xuân nói thì rõ hay nhưng hắn từ nhỏ đến lớn đều chưa từng đi đến nha môn. Rời khỏi chỗ người môi giới, mặc dù hắn có đi về phía nha môn nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi tìm tiếp.

Nội thành giàu có, ăn mày vốn cũng không nhiều. Triệu Trường Xuân vừa thăm dò được mấy con phố liền biết được tung tích của Tiền Phú.

Bây giờ hắn đang ở trong vòm cầu.

Nghe được địa chỉ này, trái tim Triệu Trường Xuân chìm thẳng xuống dưới. Đến cả nhà trọ cũng không có để ở, rất rõ ràng, Tiền Phú thật sự không có bạc.

Muốn hắn trả nợ thì sợ là không có khả năng.

Chung quanh nơi này có mấy vòm cầu lận, Triệu Trường Xuân đi nhầm hai chỗ, mất gần nửa canh giờ rốt cục mới thấy được Tiền Phú đang ngủ trưa.

Tên mập trắng ngày xưa hiện tại đã biến thành đen gầy, nằm trên một đống đệm chăn dơ dáy bẩn thỉu, quanh thân đều là ruồi muỗi bay loạn. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Triệu Trường Xuân thật sự không tin phú quý lão gia ngày xưa lại luân lạc tới tình trạng như vậy.

Chuyện này đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện tốt!

Mẫu tử kia ở lâu như vậy, bạc trong nhà cũng càng ngày càng ít. Mặc dù không có mất đi chi tiêu nhưng Triệu gia cũng đã tổn thất không ít.

Tổn thất lớn nhất chính là Trương Miêu Nương!

Nếu như không hòa ly thì hắn đã là chủ tiệm đại tửu lâu rồi!

Càng nghĩ càng giận, Triệu Trường Xuân nhìn nam nhân nằm ngáy o o bên kia, tiến lên mạnh mẽ đạp hai cước.

Tiền Phú trong lúc ngủ mơ bị người ta đạp tỉnh, vội vàng đưa tay bảo vệ đầu, từ khe hở trông thấy được nam nhân kia, hắn lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán: "Sao ngươi lại tới đây?"

Lúc hỏi ra lời này, giọng nói của hắn ta tràn đầy run rẩy.

Triệu Trường Xuân hung dữ: "Không phải ngươi nói rất nhanh là có thể Đông Sơn tái khởi, nhất định có thể trả hết bạc sao? Ngươi nằm ở chỗ này thì lấy gì trả?"

Tiền Phú miễn cưỡng nở một nụ cười: "Chờ ta chữa khỏi thương thế đã."

"Thương thế của ngươi còn chưa khỏi?" Triệu Trường Xuân tiến lên đạp thêm một cước.

Vừa rồi bất ngờ không đề phòng, Tiền Phú mới phải chịu hai lần. Thấy hắn tiếp tục đá, Tiền Phú đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn nằm nguyên một chỗ để bị đánh, vội lăn khỏi chỗ lưu loát tránh đi.

Triệu Trường Xuân nhìn thấy thì cười lạnh nói: "Không phải còn rất tốt sao? Ngươi còn định dưỡng thế nào nữa?"

Tiền Phú: "..."

Hắn ta vội nói: "Triệu huynh đệ, có chuyện gì từ từ nói, ngươi đừng động thủ nữa. Nơi này là nội thành, đánh người là phạm pháp, ngươi đừng vì nhất thời thoải mái mà để bị giam vào đại lao... "

"Ta cần ngươi cân nhắc vì ta?" Triệu Trường Xuân tiến lên nắm chặt cổ áo của hắn ta, mạnh mẽ ném người xuống đất: "Ngươi còn tưởng mình vẫn là phú quý lão gia, há miệng là dạy bảo người khác à? Lão tử nghe mà bực mình, ta muốn đánh thì cứ đánh..."

Chữ đánh còn chưa dứt, hắn lại là đá tiếp một cước nữa.

Tiền Phú đánh không lại hắn, cũng trốn không thoát, dứt khoát ôm bụng kêu đau, gào giống như mổ heo, chỉ hi vọng người qua đường sẽ ngăn cản Triệu Trường Xuân nổi điên.

"Ngươi mẹ nó viết giấy nợ mà không trả, ta sẽ đi đến nha môn tố cáo ngươi." Triệu Trường Xuân một bên nói, một bên đạp.

Tiền Phú trốn tránh không được, chỉ có thể thét lên.

Chung quanh nơi này ít ai lui tới, nhưng cũng vẫn có người. Sau khi hắn ta bị đánh mấy lần, cuống họng sắp khàn đến nơi thì cuối cùng cũng có một phụ nhân nơm nớp lo sợ xuất hiện ở cửa hang.

Vừa mới nhìn thấy Triệu Trường Xuân vẻ mặt hung thần ác sát ở bên trong, nàng đã vội vàng chạy đi.

Tiền Phú: "..."

Phải cứu người chứ!

Trên người hắn ta càng ngày càng đau, trước mắt dần biến thành màu đen, thật sự có cảm giác như sắp chết. Tiền Phú không muốn chết, hắn ta ôm chặt lấy chân Triệu Trường Xuân, đau đến mức hút khí: "Triệu huynh đệ... Ngươi bớt giận... Ngươi còn trẻ... Không cần thiết vì ta mà làm khổ chính mình... Ta cảm giác như mình phải chết rồi... Nếu như xảy ra nhân mạng... Ngươi..."

Nói xong, trong miệng hắn ta còn chảy ra máu.

Triệu Trường Xuân cũng muốn lấy lại mười mấy lượng bạc, nhưng vì quá tức giận nên mới xuống tay độc ác.

Ở một trình độ nào đó thì lời Tiền Phú nói cũng không tính là sai.

Mười lăm lượng bạc rất nhiều, nhưng vì chút bạc như thế mà làm khổ cả đời mình thì thật là không giá trị.

Hơn nữa, Tiền Phú đã nghèo túng thành như vậy, cho dù có bị đánh chết thì hắn ta cũng vẫn không bỏ ra nổi một đồng nào.

Triệu Trường Xuân thực sự tức không nhịn nổi, oán hận ngồi xổm xuống bên cạnh.

Tiền Phú đau dữ dội, muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện đến cả xoay người cũng không xoay được.

Không ổn rồi!

Hắn ta bây giờ lẻ loi một mình ở tại nơi đây, ba bữa một ngày còn phải tìm cách ra ngoài tìm. Nếu như không ai quản hắn ta thì hắn ta cho dù không bị đánh chết cũng sẽ bị đói chết.

Nghĩ đến chỗ này, Tiền Phú liền suy nghĩ đến cách khác. Việc này liên quan đến sinh tử, dù có đau đớn khó nhịn thì hắn ta cũng phải nghĩ đến đường lui cho chính mình.

Hắn ta nhìn Triệu Trường Xuân trước mặt, e dè mở miệng: "Ta nợ Triệu gia quá nhiều... Đời này có lẽ cũng không trả được... Triệu huynh đệ, ta biết ngươi giận ta... Nhưng ta. . . ngươi mang ta đến ngoại thành... ta làm trâu làm ngựa cho nhà ngươi..."

Triệu Trường Xuân ngồi xổm ở một bên bực dọc, cũng thực sự không biết phải làm gì Tiền Phú bây giờ. Cho dù hắn có lấy dũng khí đi đến nha môn cáo trạng thì Tiền Phú vẫn không trả nổi bạc!

Nghe được đề nghị này, hắn lập tức động tâm.

Không lấy được bạc thì sai khiến nam nhân này làm chút chuyện cũng tốt hơn, ít nhất là có thể vãn hồi một chút.

"Theo ta."

Tiền Phú đại hỉ, chịu đựng đau đớn chống nửa người trên dậy, nhưng lại ngã trở về.

Triệu Trường Xuân biết mình dưới cơn thịnh nộ đã ra tay quá nặng, ngập ngừng một lát xong vẫn tiến lên đỡ.

Vừa mới tới gần đã ngửi thấy mùi hôi thối trên người Tiền Phú, bốc lên đến mức hắn suýt chút nữa nôn mửa.

"Cái gì mà phú quý lão gia, còn không sạch sẽ bằng người khổ lực bọn ta."

Tiền Phú: "..." Nói thật, mùi trên người Triệu Trường Xuân cũng không dễ ngửi hơn là bao.

Đương nhiên, bây giờ hắn ta không dám ghét bỏ.

Cũng không có khí lực để chê.

Kéo người ra bên ngoài ngõ nhỏ, trong lòng Triệu Trường Xuân có chút hối hận. Sớm nghĩ đến việc sai khiến Tiền Phú làm việc thì hắn cũng không ra tay ác như vậy.

Nhưng mà vừa rồi hắn đều không đánh vào chỗ hiểm, Tiền Phú chắc chắn không sao cả, hai ba ngày sau là có thể chữa khỏi.

Ra bên ngoài đường, Triệu Trường Xuân tìm xe ngựa, kéo người đi về ngoại thành.

Triệu mẫu biết tâm trạng nhi tử gần đây buồn bực, sau khi về nhà phát hiện người không ở, trong lòng rất hoảng hốt, liền chạy đến chỗ hàng xóm sát vách hỏi thăm chuyện nhi tử.

Đến chạng vạng tối, nội tâm bà ta quá sốt ruột, đang định ra ngoài tìm kiếm thì liền thấy xe ngựa dừng ở cổng.

Trong lòng Triệu mẫu buông lỏng, đồng thời lại thấy căng thẳng.

Xe ngựa từ trong thành đi ra chia làm mấy loại, loại mà tất cả mọi người hùn vốn đi chung là rẻ nhất. Đương nhiên là sẽ không đưa người về nhà mà chỉ đưa lên trên đường là được.

Kiểu xe đưa đến cửa nhà như vậy bình thường đều là mình bỏ vốn. Chạy trước một chuyến... Bạc không kiếm được mà còn mất đi không ít, quá thua lỗ.

Nhưng mà người trở về là tốt rồi. Triệu mẫu dò xét nhi tử, thấy hắn hoàn hảo không chút tổn hại thì thuận miệng hỏi: "Con ăn cơm tối chưa?"

Hôm nay Triệu Trường Xuân đi đến nội thành chạy qua chạy lại không ít, đến cả thở còn không thở, làm gì nhớ đến ăn cơm. Trên đường trở về bụng đói kêu ục ục, nghe thấy nương hỏi, hắn lắc đầu: "Con chưa ăn. Nương, người giúp còn làm một chút."

Triệu mẫu bất đắc dĩ nói: "Tiền Phú không thể kiếm được bạc nhanh như vậy đâu."

"Kiếm cái rắm!" Không đề cập tới việc này còn đỡ, vừa nhắc tới là Triệu Trường Xuân liền tràn ngập tức giận: "Biến thành một tên ăn mày bẩn thúi, một văn tiền cũng không có. Nương, cả đời này hắn cũng không kiếm được."

Triệu mẫu kinh ngạc: "Không thể nào?"

Trong nội tâm bà ta còn ôm một tia may mắn cuối cùng: "Tiền lão gia ở nội thành quen biết nhiều người như vậy, tùy tiện mở miệng mượn một chút thì cũng có thể trả lại cho nhà chúng ta rồi mà."

"Không mượn được." Triệu Trường Xuân rất là bực mình: "Hắn đắc tội người ta thì ai dám giúp hắn?"

Thấy nhi tử không kiên nhẫn, Triệu mẫu bất đắc dĩ nói: "Vậy con nói xem, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Triệu Trường Xuân cười lạnh một tiếng: "Con dẫn người về, chờ sau khi hắn khỏi sẽ để hắn giúp nhà chúng ta làm việc. Chính hắn nói là nguyện ý làm trâu làm ngựa cho chúng ta."

Triệu mẫu: "..." Cái gì?

Lúc hai mẫu tử nói chuyện, xa phu bên ngoài cũng không nhàn rỗi, xoay người vào trong xe ngựa kéo người. Nhìn thấy Triệu Trường Xuân nói xong vẫn bất động, còn thúc giục nói: "Ngươi nhanh lên chút, ta còn phải đi suốt đêm về nội thành đó, đừng trì hoãn thời gian của ta."

Sau đó, Triệu mẫu liền nhìn thấy nhi tử và xa phu đẩy một người bẩn thối vết thương chằng chịt từ trong xe ngựa ra ngoài.

"Cái này. . ."

Xa phu không nói nhiều, sau khi cầm thù lao thì rất nhanh đã biến mất ở cuối con đường.

Triệu mẫu tiến lên đá đá, Tiền Phú giống như chó chết không động đậy, bà ta tức giận đến mức âm thanh cũng thay đổi: "Đã như vậy rồi con còn dẫn hắn trở về làm gì? Rốt cuộc là hắn giúp chúng ta làm việc hay là chúng ta hầu hạ hắn?"

Triệu Trường Xuân thở dài: "Nương, ngay từ đầu con cũng không muốn hắn dùng công gán nợ nên đã ra tay hơi nặng một chút. Người yên tâm, hiện tại là hắn nợ chúng ta, không cần hầu hạ làm gì, trực tiếp ném hắn vào trong nhà, một ngày cho ăn chút gì để không đói chết là được. Chờ thêm mấy ngày sẽ để hắn làm việc." Thấy sắc mặt nương không tốt lắm, hắn tiếp tục khuyên nhủ: "Đừng nhìn hắn tổn thương nặng, con ra tay có chừng mực, nhiều nhất là mai kia. Nếu hắn không dậy nổi... Hừ!"

Cái hừ lạnh cuối cùng kia là hướng về phía Tiền Phú trên đất.

"Thực sự quá thối." Lòng Triệu mẫu tràn đầy bực bội.

Triệu gia không phải gia đình giàu có, Triệu mẫu thích tự thân làm việc, chút chuyện này đối với bà ta mà nói cũng là thuận tay thu thập.

Người như vậy đặt ở trong nhà thì có thể làm được cái gì?

Triệu Trường Xuân mang người về xong thì điều đầu tiên nghĩ đến chính là để hắn ta ký một bản khế ước bán thân, lát nữa sẽ mang hắn ta đến chỗ chủ tiệm làm công nhân bốc vác.

Như thế, trong nhà cũng có thêm một phần tiền công.

Nhìn thấy nương phiền chán, hắn cũng biết việc mình đánh người thành như vậy là chuyện làm ngu xuẩn. Hắn bèn đi đến bên cạnh giếng cầm hai thùng nước lên trực tiếp đổ lên người Tiền Phú.

"Nương, rưới một cái là được rồi."

Triệu mẫu: "..."

Sắp mùa đông, thời tiết vốn rất lạnh, mấy thùng nước đó vốn làm Tiền Phú bị thương buồn ngủ đã đông cứng tỉnh lại.

Nhìn một thùng nước trên đỉnh đầu trực tiếp nện xuống, hắn ta rùng mình một cái.

Bình Luận (0)
Comment