Sau khi Tiền Phú đến Triệu gia thì ngày nào cuộc sống cũng khổ cực lầm than.
Vào lúc đó, hôn kỳ của Tần Thu Uyển đã đến, nàng mặc một bộ giá y đỏ chót gả vào Tiền phủ.
Mấy ngày gần đây Tiền Hải Sinh khỏe hơn không ít, bộ cát phục mặc vào càng làm nổi bật lên da thịt hồng hào của hắn, người từ trước đến nay nghiêm túc thận trọng vào ngày đại hỉ của mình vẫn luôn chưa dứt nụ cười trên khóe môi.
Ai nấy đều thấy hắn rất hài lòng với mối hôn sự này. Mọi người ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng thì đều cho rằng việc có thể mang theo hai đứa bé gả vào Tiền phủ cũng là thủ đoạn của Trương Miêu Nương. Nghĩ thì nghĩ, người ta một người muốn đánh một người muốn bị đánh, nên ai cũng không xen vào. Trước đó cũng có người có ý đồ chen chân giữa hai người nhưng đều nhận lấy kết cục thất bại.
Khách nhân tới đây đều là phú thương to to nhỏ nhỏ trong thành, bí mật có nhiều người biết đều rất khó giữ, mọi người cũng khó tránh khỏi nói đến mấy chuyện mới mẻ phát sinh trong thành gần đây. Nhất là việc Chu Trường Lâm, được mọi người bàn tán nhiều nhất.
Hơn nữa, hôm nay Tiền phủ có tin mừng, cũng có người nghĩ tới bản gia chất tử của Tiền Hải Sinh.
"Nghe nói chuyện Chu Trường Lâm bị đưa vào đại lao là Tiền gia chủ đâm tay." Có người hạ giọng: "Lúc trước Tiền gia chủ vô cớ bệnh nặng, chắc chắn có liên quan đến Tiền Phú."
Có người tin tức không linh thông lập tức giật mình: "Khó trách Tiền Phú lại rơi vào tình trạng như vậy mà Tiền gia chủ vẫn lãnh đạm, không chịu xuất thủ tương trợ."
"Cũng là do chính hắn tìm đường chết thôi, nếu như hắn không đối phó với Tiền gia chủ thì cho dù có mất đi quan hệ thông gia với nhà họ Trương, hắn cũng sẽ không lưu lạc đến nước này." Có người thở dài: "Tiền Phú là nhất thời nghĩ lầm."
"Nhầm?" Lập tức có người không đồng ý: "Theo ta thấy, hắn nghĩ đến quá nhiều, muốn quá nhiều, lòng tham không đáy. Có được kết cục như này cũng là đáng đời!"
"Ta không nói hắn oan uổng!" Người nói chuyện bắt đầu phản bác: "Chỉ là ta cảm thấy cuộc sống hắn bị giày vò quá đáng... Các ngươi có nghe nói hay không, hình như hắn đã bị người Triệu gia mang đi rồi."
Vậy là những ân oán giữa Triệu gia, Tiền Phú và Trương Miêu Nương lại bị người ta lật ra.
Nếu lúc trước Tiền Phú không nuôi nhân tình, hoặc là không để cho nhân tình sinh con thì Trương phu nhân sẽ không đuổi ba mẫu tử bọn họ đi.
Mẫu tử bọn họ không đi, Trương Miêu Nương cũng sẽ không hòa ly tái giá... Xét đến hiện tại, việc Trương Miêu Nương trở thành tiểu thẩm của hắn cũng là từ hắn mà ra.
Chuyện trên đời này, dường như đã được quyết định từ lâu trong cõi u minh.đọc truyện miễn phí tại viptruyen full.net
*
Trước khi bắt đầu cuộc sống với Tần Thu Uyển, Tiền Hải Sinh đã sớm cho các hạ nhân và quản gia có ý khác trong nhà thôi việc, trong hậu viện có hai lão di nương không quan tâm chuyện nhà. Cho nên, cuộc sống thành thân của Tần Thu Uyển rất là hài lòng.
So sánh thì càng thấy Tiền Phú thực thảm.
Sau khi hắn đến Triệu gia, mới vừa nằm trên giường hai ngày đã bị giục đứng dậy, trong nhà ngoài nhà có cái việc gì cần làm đều bắt hắn làm, làm không được còn bị ăn mắng.
Cũng là bởi vì Triệu gia đã tổn thất số bạc lớn nên tính cách người nhà họ đều không tốt lắm. Nhất là Triệu Trường Xuân, còn giận chó đánh mèo sang Tiền Phú, từ trong đáy lòng hắn ta luôn cho rằng nếu không phải Lâm Yểu Giai chạy tới câu dẫn hắn ta thì hắn ta cũng sẽ không hòa ly với thê tử, hôm nay đã sớm thành phú quý lão gia.
Cho nên, Triệu Trường Xuân rất là ghét Tiền Phú, động một tí là đánh chửi.
Tiền Phú sống rất gian nan, mỗi ngày con mắt còn chưa mở ra đã phải lo lắng mình có bị ăn đòn hay không.
Đến giờ phút này, hắn thật sự hối hận.
Lúc trước không nên háo sắc, không nên trêu hoa ghẹo nguyệt, không nên nuôi Lâm Yểu Giai, không nên làm phu nhân giận, lại càng không nên nghĩ quẩn động thủ với tiểu thúc thúc.
Nếu như hắn không làm những chuyện kia, bây giờ mặc dù vẫn bị phu nhân quản thúc, chỗ tốt lấy được từ chỗ tiểu thúc thúc cũng không nhiều. Nhưng hắn vẫn là Tiền lão gia phong quang vô hạn, há lại luân lạc tới tình trạng bị người ta suốt ngày đánh chửi?
Ngay từ đầu, Tiền Phú còn muốn ở Triệu gia chữa khỏi vết thương rồi Đông Sơn tái khởi. Nhưng cho tới bây giờ, hắn đã hơi tuyệt vọng.
Cuộc sống như này thì bao giờ mới ngoi lên được?
Ngày hôm đó, Triệu Trường Xuân từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Tiền Phú đang lê lết cái chân ở trong viện, nói: "Ta đã hỏi quản gia rồi, ngày mai ngươi đi cùng ta bắt đầu làm việc."
Tiền Phú: "..."
Trước đó hắn đã từng nghe người Triệu gia thương lượng với nhau, chờ thương thế của hắn khỏe lên thì sẽ cho hắn cùng đi khiêng hàng với hai phụ tử.
Hắn vô cùng không muốn đi!
Cho nên, mặc dù hắn đã khỏe lên, nhưng vẫn để cho mình nhìn như trọng thương sắp chết.
Không ngờ, ngày này vẫn đến nhanh như vậy.
"Chân của ta..."
Triệu Trường Xuân tỏ rõ vẻ xem thường: "Cũng không gãy."
Tiền Phú: "... Tuy không gãy, nhưng cũng không khiêng được quá nặng."
Triệu Trường Xuân tỏ rõ vẻ xem thường: "Gánh không nổi ngươi đi chậm một chút! Tiền Phú, ngươi đừng quên là ngươi thiếu bạc của bọn ta! Ngươi ở lại nhà ngày nào ta lại phải kiếm bạc cho ngươi tiêu ngày đấy. Rốt cuộc là ai thiếu ai?"
Tiền Phú cúi đầu xuống: "Triệu huynh đệ, kỳ thật ta có biện pháp kiếm bạc tốt hơn..."
Triệu Trường Xuân cười lạnh một tiếng, ngắt lời hắn: "Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi?"
Tiền Phú: "..." Hắn đúng là nghĩ như vậy.
Làm buôn bán nhiều năm, lúc thấy có người làm buôn bán nhỏ kiếm bạc hắn rất là chướng mắt, nhưng bây giờ cũng có thể thử làm một lần.
Đáng tiếc, người Triệu gia không tin hắn.
Triệu Trường Xuân không muốn nghe hắn nhiều lời, phất phất tay nói: "Cút về ngủ đi, nếu như ngày mai không có tinh thần, cẩn thận ta đánh ngươi!"
Tiền Phú gần đây bị đánh quá nặng, nghe đến chữ đó, thân thể ý thức co rúm lại một chút.
Lúc ấy hắn bị thương quá nặng, không thể động đậy, sợ mình ở dưới đáy vòm cầu chết đói nên mới nghĩ ra biện pháp để Triệu Trường Xuân mang mình trở về. Bây giờ thương thể của hắn đã khỏi, chí ít có thể ra ngoài tìm ăn, cộng thêm người Triệu gia táo bạo như vậy nên Tiền Phú càng không muốn ở lại chỗ này.
Nhưng mà, hắn thiếu Triệu gia nhiều bạc như vậy, muốn quang minh chính đại rời đi thì chính là mơ mộng hão huyền.
Khiêng hàng thì không thể nào khiêng được, lúc trước Tiền Phú còn nghèo đói, dựa vào Tiền phủ tiếp tế mà miễn cưỡng sống qua ngày nhưng cũng chưa từng làm việc như thế để kiếm sống. Sau này phú quý rồi thì cũng là người khác giúp hắn khiêng hàng, làm gì có chuyện hắn tự mình khiêng hàng?
Tiền Phú không phản bác, trở về phòng của mình.
Người Triệu gia chê hắn bẩn, ném hắn vào kho củi.
Ngày Tiền Phú tới bị giội cho mấy thùng nước lạnh, sau này còn phát nhiệt cao, Triệu gia không biết từ nơi nào tìm một phương lạ cho hắn uống... Kỳ thật, hắn cảm thấy phương thuốc kia rất là vô dụng, chỉ lấy cho có mà thôi.
Ở lại chỗ này không phải kế lâu dài, hắn đương nhiên sẽ bị Triệu gia nghiền ép đến chết.
Trong đêm khuya, các nhà chung quanh đều rất yên tĩnh.
Bỗng nhiên, cửa phòng củi Triệu gia bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra.
Cửa kho củi đã lâu không tu sửa, dù người đẩy cửa đã tận lực cẩn thận thì cũng vẫn truyền đến tiếng két két rất nhỏ.
Trong bóng tối, một chút động tĩnh cũng vô cùng chói tai.
Tiền Phú nghe được động tĩnh kia, lông tơ toàn thân đều dựng lên. Hắn giữ lấy cánh cửa thật lâu không dám động đậy, lỗ tai vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh mấy gian phòng còn lại.
Mấy giây sau, không thấy có người nào đứng dậy, cũng không nghe thấy có người lên tiếng, hắn mới thở ra một hơi. Đột nhiên trầm tĩnh lại, hắn mới phát giác ra mình đã mở được nửa cái cửa, cánh tay sớm đã bủn rủn, trên lưng cũng rịn ra từng tầng từng tầng mồ hôi lạnh.
Hắn kéo cánh cửa đến cái khoảng cách mình có thể đi ra, sau đó nhẹ nhàng buông ra. Sau đó, hắn nhanh chóng chạy đến chỗ cửa lớn, đang định mở cửa ra ngoài thì chợt nghe sau lưng két két một tiếng, cửa chính phòng mở ra.
Hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, sau đó liền thấy được một bóng người thân hình mảnh khảnh, rõ ràng là Triệu mẫu.
Triệu mẫu rất độc ác, thích nhất là châm ngòi. Hắn ở chỗ này mấy ngày, mặc dù là Triệu Trường Xuân ra tay nhiều nhất nhưng phần lớn thời điểm đều có liên quan đến nữ nhân này.
Phụ nhân này nói chuyện đặc biệt khó nghe, giống như đao đâm thẳng vào lòng người, thực sự quá ác.
Toàn bộ Triệu gia, chỉ có Triệu phụ là nghiêm túc, bình thường cũng không nói nhiều là rất ít khi ức hiếp hắn.
Triệu mẫu nửa đêm tỉnh lại, mơ mơ màng màng, sau khi mở cửa thì ngáp một cái rồi đi về phía nhà xí.
Thấy bà ta không phát hiện ra mình, Tiền Phú nhẹ nhàng thở ra. Lúc này cũng không tiện loạn động, lỡ như hai phụ tử biết được hắn muốn chạy trốn thì chắc chắn sẽ lại đánh người.
Hắn bây giờ đã không chịu được nữa.
Thế là, hắn núp ở phía sau cửa, cố gắng giảm đi cảm giác tồn tại của mình, còn hận không thể đào cái động ra để mình vùi vào trong. Hắn chỉ mong Triệu mẫu không nhìn thấy hắn, sau đó tranh thủ thời gian trở về phòng nằm ngủ, hắn sẽ lại vụng trộm ra ngoài.
Triệu mẫu quả nhiên không phát hiện mà trực tiếp đi đến nhà xí. Sau khi ra ngoài đã thanh tỉnh rất nhiều, lúc đi đến dưới mái hiên, ánh mắt xéo qua thì chợt phát hiện không đúng.
Bà ta nhìn về phía kho củi... Tiền Phú vẫn luôn ở nơi này, bà ta là nữ nhân nên cũng sợ thấy phải cái không nên thấy nên đã sớm dặn dò hắn nhớ đóng cửa thật kỹ.
Nhưng lúc này, cửa kia lại khẽ mở.
Nhà xí cũng không có người... Tiền Phú sao lại không đóng cửa?
Bà ta cười lạnh tiến lên, vỗ vỗ vào cánh cửa: "Đóng cửa lại cho lão nương."
Tiền Phú ở chỗ cửa chính, hắn cũng muốn đóng lại cho xong nhưng tay của hắn không dài như thế.
Triệu mẫu thấy bên trong không có động tĩnh thì càng thêm tức giận: "Tiền Phú, ngươi điếc sao?"
Nói xong, còn mạnh mẽ đá văng cửa ra.
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên đã đánh thức hai phụ tử trong phòng. Tiền Phú thấy thế, lập tức mở đại môn chạy ra bên ngoài.
Triệu mẫu vốn cho rằng Tiền Phú nhìn thấy mình đạp cửa thì sẽ đứng dậy, không ngờ lại có động tĩnh từ phía sau truyền đến. Trong bóng tối bà ta quay lại, vừa vặn nhìn thấy một bóng người lẻn ra ngoài. Bà ta lập tức hiểu rõ, Tiền Phú muốn chạy!
Theo bản năng, Triệu mẫu vội đuổi theo.
Trong phòng hai phụ tử nghe được động tĩnh trong viện, nhưng ban ngày làm việc quá mệt mỏi nên vốn dĩ cũng không có nổi chút tinh thần nào để so đo với Tiền Phú. Triệu phụ trở mình, còn lầu bầu nói: "Hơn nửa đêm rồi còn ầm ĩ cái gì?"
Triệu mẫu đuổi theo ra cửa, nhìn thấy bóng người khập khiễng, bà ta nghĩ mình là một nữ nhân có lẽ không chế trụ nổi, bèn hô lên một tiếng: "Phụ thân nó ơi, Tiền Phú muốn chạy, các ngươi mau dậy đi."
Nói xong, chính bà ta cũng nhanh chóng đuổi theo.
Tiền Phú chạy trốn một đường, đáng tiếc tổn thương trên chân hắn chưa lành, lúc chạy bụng cũng đau. Còn chưa chạy được mấy bước đã mệt mỏi thở hồng hộc, trên trán cũng không biết là mệt hay là đau mà thấm đẫm mồ hôi.
Hôm nay chạy trốn nếu như bị bắt về thì chắc chắn sẽ bị đánh.
Tiền Phú không muốn lại bị đánh nữa, lúc Triệu mẫu đưa tay túm hắn, hắn đã dùng hết lực khí toàn thân, mạnh mẽ đẩy ra.
Sau lưng, Triệu phụ nghe tiếng lão thê hô to, khoác áo chạy ra ngoài, vừa ra khỏi đại môn đã thấy thê tử bị đẩy ngã ngửa mặt ra sau.
Ông ta kinh hãi, vội vàng tiến lên.
Tiền Phú nghe được tiếng Triệu mẫu kêu lên đau đớn, cũng không kịp nhìn nhiều mà co cẳng chạy đi.
Triệu phụ đỡ thê tử dậy, sờ cái ót của bà ta, bản tay lập tức dính chặt, hơn nữa còn có mùi máu tươi nồng đậm bay thẳng vào chóp mũi. Sắc mặt ông ta biến đổi: "Trường Xuân, mau tới đây."
Lúc nương lên tiếng, Triệu Trường Xuân đã tỉnh lại, nghe tiếng phụ thân đầy vẻ hoảng sợ, hắn bèn xoay người xuống giường. Lúc chạy ra cửa nhìn thấy nương nằm trên đất, hắn cũng rất kinh hãi, tay sờ vào chỗ phụ thân đang giữ cũng toàn là máu, lúc này liền co cẳng đuổi theo.
Tiền Phú liều mạng chạy trốn, đáng tiếc hắn đi đứng không tiện, vừa mới chuyển qua góc phố đã bị Triệu Trường Xuân đuổi kịp.
Nghĩ đến sẽ bị đánh, hắn cắn răng một cái, quay người hung ác đẩy Triệu Trường Xuân ra, đồng thời, chính hắn cũng ngồi ngay đó đưa tay mò được một tảng đá xanh lớn ở bên đường. Hắn cắn răng một cái ném tảng đá ra ngoài.
Triệu Trường Xuân té ngã trên đất, bị thương cũng không nặng, hoặc nói đúng hơn là chút đau đớn này vốn dĩ không được tính là tổn thương. Trong cơn tức giận, hắn ta muốn bò dậy kéo người này lại đánh một trận cho hả giận nhưng còn chưa đứng dậy đã cảm thấy cái trán đau xót, cả người hắn ta không khống chế nổi té ngửa ra sau.
Tiền Phú cũng không ngờ mình lại ném chuẩn như vậy. Hắn biết Triệu Trường Xuân tàn nhẫn, nếu như bị bắt được, hắn ta sẽ không bỏ qua cho mình.
Tiên hạ thủ vi cường, thừa dịp hắn ta bị đau, hắn bò dậy nhào tới, gắt gao bóp lấy cổ Triệu Trường Xuân.
Triệu Trường Xuân liều mạng phản kháng, khuôn mặt lại bị đấm mấy phát.
Lần này Tiền Phú xuống tay thật độc ác.
Mấy ngày ở Triệu gia, hắn càng ngày càng thấy tuyệt vọng. Bị Triệu Trường Xuân đánh lâu như vậy, bây giờ đã trả thù được, hắn chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái vô cùng. Hắn mạnh mẽ đánh ra mấy phát, sau khi đánh choáng người xong mới lảo đảo đứng dậy.
Trên đường có tiếng động lớn như vậy, đương nhiên cũng đã truyền vào trong tai các nhà bên đường, có người đứng dậy nhìn thấy Triệu gia xảy ra chuyện thì lập tức hô to.
Không bao lâu sau, nửa số người trên đường phố đều đến đây.
Cũng có người nhiệt tâm giúp đỡ mời đại phu.
Triệu mẫu nằm ở trên giường bất tỉnh nhân sự, Triệu phụ bóp cổ tay, Triệu Trường Xuân cũng đang nhắm hai mắt, khắp cả mặt mũi toàn là máu.
Biết được Tiền Phú bỏ trốn không thành còn đả thương người, mọi người ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đều cảm thấy Triệu gia làm việc quá cay nghiệt.
Người ta còn đang bị thương, bọn họ đã sai sử người ta như trâu như bò, động một tí là đánh chửi, lời nói quá khó nghe, bức người ta đến mức này cũng không có chút bất ngờ nào.
Hai mẫu tử đều bị tổn thương trên đầu, đại phu giúp băng bó vết thương, sau đó thì nói với Triệu phụ đang lo lắng: "Đầu óc bị thương không nên trị, bởi có bị thương như nào thì ta cũng không thể nhìn thấy. Như thế này đi, nếu như bọn họ có thể tỉnh, thân nhiệt không quá cao, cũng không nôn mửa thì cũng không quan trọng lắm."
Một nhà ba người nằm xuống hai người, Triệu phụ vô cùng lo lắng: "Vậy nếu không tỉnh hoặc nôn thì sao?"
"Vậy sẽ rất nghiêm trọng." Đại phu nghiêm mặt: "Chuẩn bị hậu sự thôi."
Triệu phụ trừng lớn mắt.
Ông ta mờ mịt nhìn mọi người, nhưng chuyện như vậy, ai cũng không giúp được gì, nhiều nhất chỉ là chuẩn bị chậu nước cho hai mẫu tử rửa mặt mà thôi.
Người nhà bọn họ bệnh không dậy nổi, tổn thương còn nghiêm trọng, đại phu đương nhiên là không tiếc hảo dược và tiền thuốc hiển nhiên cũng rất đắt.
Bạc của Triệu gia cũng từ mồ hôi mà ra, nhiều năm qua cũng không để dành được bao nhiêu, lại còn bị cả nhà Lâm Yểu Giai tiêu tốn rất nhiều. Mua hết mấy bộ thuốc, trong tay Triệu phụ chỉ còn lại một lượng bạc hơn.
Mọi người mồm năm miệng mười nghĩ kế, Triệu gia mẫu tử bị tổn thương như này hoàn toàn có thể đi tìm kẻ cầm đầu đòi bồi thường.
Đương nhiên, trong lòng Triệu phụ rõ ràng bây giờ Tiền Phú không bỏ ra nổi bạc. Chính ông ta phải chăm sóc hai bệnh nhân cũng không đi báo quan được.
Hoặc nói đúng hơn, ông ta sợ gặp quan.
Ân oán trước đó của Triệu gia và Tiền Phú căn bản không thể nói rõ. Việc Tiền Phú thiếu bạc là sự thật, nhưng người Triệu gia động thủ đánh người thành như thế cũng là sự thật.
Hơn nữa, ông ta thực tình không dám rời đi.
Lỡ như lúc ông ta không có ở đây, hai mẫu tử gặp chuyện thì chẳng phải là đến cả một lần cuối cũng không gặp được sao?
Nói thật, đến giờ phút này, Triệu phụ đã rất hối hận.
Ban đầu lúc thê tử cho phép ba mẫu tử kia ở lại, ông ta nên ngăn đón ngay. Nếu như khi đó ngăn cản thì trong nhà cũng sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy.
*
Dược đồng ở trong đại lao căn bản không cần dùng biện pháp ép cung gì mà chính hắn cũng muốn được xử lý nhẹ, hai ngày sau đã chủ động tìm trông coi đòi gặp đại nhân.
Đại nhân nhìn thấy lượng tiền tài kếch xù của Chu Trường Lâm liền biết, những người tới cửa cáo trạng hắn chỉ là một phần rất nhỏ, hơn nữa còn có rất nhiều người chết oan không thể lấy lại được công đạo. Cho nên khi biết được dược đồng đi theo Chu Trường Lâm mấy năm muốn gặp mình, tuy hắn đã vệ sinh rồi, theo lý sẽ không đi đến đại lao nhưng hắn cũng bất chấp nhà tù dơ dáy bẩn thỉu, lập tức khoác áo tiến đến.
Dược đồng cũng không nhớ rõ quá nhiều, hắn chỉ nhớ một lần nhìn thấy Chu Trường Lâm thu bạc.
Nhưng chỉ mỗi hắn xác nhận cũng đã chừng hơn hai mươi người.
Đại nhân lại phải bận rộn.
Hắn tìm người thân cận của khổ chủ này đến đây, định tra rõ ràng những chuyện này.
Rất nhiều chuyện là gia sự, có vài người trưởng bối trong nhà cũng biết chân tướng, chỉ là không muốn để những chuyện xấu trong nhà lộ ra bên ngoài, cũng có một vài người bận tâm thân phận người động thủ. Thí dụ như hai huynh đệ trong nhà chết chỉ còn một người, vì tổ tông gia nghiệp, lúc này không thể không bao che.
Nhưng mà, bây giờ đại nhân đã hỏi đến, mọi việc liền khác đi.
Chỗ nha môn ngày nào cũng kín hết chỗ, toàn là người đến đây cầu tình. Còn có vài người biết được chí thân uổng mạng đã đến đây hỏi thăm nội tình, tóm lại, toàn bộ nha môn bận tối mày tối mặt.
Lúc này, Trương phu nhân cũng đi đến nha môn.
Nàng ta đi cáo trạng.
Xác nhận Tiền Phú động thủ với tiểu thúc thúc bản gia, ý đồ mưu tài sát hại tính mệnh.
Trước đó không có ai nhắc đến Tiền Phú, đại nhân cũng chưa từng hỏi. Nhưng lúc này có người xác nhận, hắn đương nhiên phải hỏi thăm rõ ràng.
Hỏi thăm xong mới phát hiện không thấy người. Qua hai ngày nữa mới biết được Tiền Phú đã chạy ra khỏi thành.
Nha môn muốn tìm người cũng rất dễ dàng, vài ngày sau, ở trong nhà một nông hộ tóm Tiền Phú ra.
Lúc đó, hắn mặc một bộ áo tơ, giả dạng làm phú quý lão gia đang đi đến ngoại thành "Cảm thụ sơn thanh thủy tú" .
Kỳ thật đều là mượn cớ, hắn ở trong thành cùng đường mạt lộ, cũng sợ người Triệu gia tới cửa tính sổ nên chạy ra ngoài thành tránh đầu sóng ngọn gió, thuận tiện hết ăn lại uống mà thôi.
Bị lôi lên trên công đường, Tiền Phú cũng không dám tùy ý mở miệng.
Bởi vì hắn không hiểu mình rốt cuộc là bởi vì chuyện của Triệu gia bị bắt tới hay là bởi vì hạ độc cho tiểu thúc thúc lúc trước... Hoặc là mấy chuyện xấu xa trên phương diện làm ăn.
Trương phu nhân thân là nhân chứng, đại nhân cũng không dám sơ sài, còn cho nàng ta ngồi chờ.
Mà khi Tiền Phú nhìn rõ nữ tử trên công đường thì trong phút chốc, trong lòng đã bắt đầu thấp thỏm. Hai người làm phu thê vài chục năm, coi như là hiểu rõ đối phương nhất. Những chuyện hắn làm, mặc dù Trương Vân Phương không nhúng tay vào nhưng hẳn là cũng đoán được một chút.
"Đại nhân, ta tìm được tùy tùng bên cạnh hắn, chính là vị tùy tùng đã sai quản gia đi đến chỗ Chu Trường Lâm mua thuốc, sau đó ngầm cho Tiền Hải Sinh uống."
Nghe được là việc này, Tiền Phú trợn mắt.
Lúc Chu Trường Lâm bị bắt, hắn quả thực đã sợ toát mồ hôi lạnh, nhưng chuyện này rõ ràng đã qua rồi. Nếu không có người nào xác nhận thì vấn đề này hoàn toàn không có liên quan gì đến hắn.
"Đại nhân cho bẩm!" Tiền Phú không muốn ngồi yên chờ chết, hắn nằm xuống dập đầu: "Phu thê bọn ta từng cãi nhau, nàng ta rõ ràng đang vu cáo ta."
"Bản quan sẽ không để người tốt phải chịu oan uổng. Có phải vu cáo hay không thì dẫn tùy tùng tới hỏi một chút là biết." Đại nhân nói, còn thật sự sai người gọi tùy tùng mà Trương phu nhân mang tới đi lên.
Biết chuyện không báo coi như là cùng tội.
Trương phu nhân không biết nội tình, nhưng miễn cưỡng cũng coi như biết việc này. Nàng ta vốn không muốn phức tạp, nhưng dược đồng bên cạnh Chu Trường Lâm nhận tội làm nha môn kêu gào ầm ĩ. Nàng ta sợ một ngày nào đó đại nhân biết được việc này từ trong miệng người khác lại đến truy cứu nàng ta.
Thà rằng như vậy, còn không bằng tiên hạ thủ vi cường, tìm cách khiến mình trong sạch.
Nàng ta vốn là tội danh không nặng, nay còn chủ động đến đây xác nhận thì có thể bình an thoát thân.
Việc liên quan đến Tiền Hải Sinh, hai người Tần Thu Uyển cũng được mời tới công đường.
Có câu nếu không muốn người biết, trừ phi mình đừng làm. Chỉ cần tìm được dây leo thì sẽ có thể sờ được quả và rễ, chuyện rất nhanh đã tra ra manh mối. Đúng là Tiền Phú muốn mưu hại tiểu thúc, nếu chuyện thành công, Tiền phủ không có chủ tử thì hắn với thân phận chất tử thân thích sẽ có thể tiếp nhận gia nghiệp.
Tần Thu Uyển cũng biết chuyện xảy ra với Triệu gia, mắt thấy náo nhiệt như vậy nên cũng phái người đi cáo tri cho Triệu phụ.
Mấy ngày nay, Triệu mẫu càng ngày càng suy yếu, không ăn được, gầy đến mức da bọc xương, hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, có lẽ sẽ không qua khỏi. Triệu Trường Xuân thì tốt hơn một chút, nhưng vẫn luôn ngủ mê man không tỉnh... Triệu phụ vì mua thuốc cho hai mẫu tử mà bạc trong nhà trôi đi như nước chảy, bây giờ không gánh được, hai mẫu tử phải cắt thuốc.
Thương nặng như vậy mà không uống thuốc thì sợ là chỉ sau một hai ngày sẽ phải chuẩn bị hậu sự.
Cho nên lúc Triệu phụ nghe nói đã tìm được Tiền Phú, lập tức liền chạy tới công đường, khóc lóc nói lại mọi chuyện.
Nói đến những chuyện đã từng này cũng khó tránh khỏi sẽ lại đề cập đến Lâm Yểu Giai.
Thế là, đại nhân dứt khoát mang người cùng lên.
Chuyện phát triển tới bây giờ đã không phân rõ được ai đúng ai sai. Bất luận Tiền Phú thiếu bao nhiêu bạc thì việc Triệu Trường Xuân đánh người cũng là không đúng.
Tiền Phú bị bức ép đến mức nóng nảy chống trả cũng hợp tình hợp lý, nhưng ra tay quá nặng, nếu đánh chết người thì cũng phải hỏi tội.
Nhưng mà, trong tay đại nhân còn lại rất nhiều bản án, qua nửa tháng thì chuyện mới tính là kết thúc.
Chu Trường Lâm hại chết hơn năm mươi mạng người, còn có một số dược đồng không biết hoặc không điều tra ra. Đại nhân phán quyết hắn bị chém đầu, sau khi chém thì yêu cầu hắn đốt hết những quyển "Sách thuốc" hại người kia đi.
Trong nửa tháng này, Triệu mẫu cũng ra đi.
Bà ta thậm chí còn không nói được tiếng nào, đến cả con mắt cũng không trợn, cứ như vậy im hơi lặng tiếng ra đi.
Đáng nhắc tới chính là, Triệu Trường Xuân lại tỉnh lại trước lúc nương hạ táng.
Chỉ là ánh mắt đờ đẫn, ai cũng không nhận ra, biến thành một kẻ ngu.
Nói theo một cách khác thì Lâm Yểu Giai cũng là khổ chủ, mặc dù có giúp đại phu nhưng không giúp được mấy ngày, càng chưa được nhiều lợi ích. Cuối cùng, đại nhân xét phán quyết một năm tù.
Mà Tiền Phú hại chết người, tội nặng thêm một bậc, cộng thêm hắn đã từng ăn bám lừa gạt người ta, làm ra đủ chuyện thất đức, cả một đời cũng không ra được.
Hai người định tội, Tần Thu Uyển còn cố ý đi vào trong đại lao thăm Lâm Yểu Giai.
Lâm Yểu Giai thấy nàng thì tâm trạng rất là phức tạp.
Từ khi nàng ta theo Tiền Phú thì vẫn luôn cảm thấy mình hơn người một bậc, chí ít thì thân phận cũng cao hơn với dạng phụ nhân bình thường như Trương Miêu Nương.
Sau khi nàng ta đi đến Triệu gia, đối mặt với sự truy phủng và ái mộ của Triệu Trường Xuân, trong đáy lòng cũng luôn có cảm giác ưu việt. Thời điểm đó nàng ta rất là chướng mắt một phụ nhân như Trương Miêu Nương.
Nhưng nàng ta không ngờ mình xem thường người ta, bây giờ người ta lại biến thành người mình không thể chọc nổi.
Thậm chí, bây giờ việc nàng ta biến thành tù nhân cũng có liên quan đến nữ nhân này. Nếu như Trương Miêu Nương không xen vào việc của người khác, chạy đi tố cáo Chu Trường Lâm thì nói không chừng nàng ta đã trở thành Chu phu nhân, mang theo đôi nhi nữ sống an nhàn sung sướng.
Nghĩ đến những thứ này, trong lòng Lâm Yểu Giai tràn đầy xúc động và phẫn nộ: "Trương Miêu Nương, ngươi đến chê cười ta sao?"
"Đúng." Tần Thu Uyển không e dè thừa nhận: "Những nhục nhã ngươi cho ta ta đều nhớ kỹ, hôm nay ta tới nơi này chính là muốn nhìn thảm trạng của ngươi."
Sau khi nhìn, Trương Miêu Nương có thể sẽ dễ chịu hơn một chút.
Lúc này Lâm Yểu Giai đầu tóc rối bời, sớm đã không còn mỹ mạo tinh xảo lúc trước, nghe nàng nói như thế liền hung dữ trừng mắt.
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Ngươi không muốn biết tung tích con cái của ngươi sao?"
Một câu vừa thốt ra đã làm Lâm Yểu Giai sửng sốt, lập tức cười lạnh: "Ngươi muốn lấy bọn chúng để uy hiếp ta, có lẽ là đã nhầm rồi. Ta bây giờ tự thân khó đảm bảo, cũng không quan tâm được người khác."
Tần Thu Uyển gật đầu một cái: "Vậy nhi tử Lâm Vũ của ngươi được chọn làm tùy tùng của tiểu công tử Tăng gia, trộm ngọc bội của tiểu công tử bán lấy tiền bị đánh gần chết, thân nhiệt cao sắp ra đi đến nơi rồi, ngươi cũng không quan tâm?"
Lâm Yểu Giai trừng lớn mắt: "Không thể nào!" Lập tức, nàng ta nghĩ đến cái gì đó, lớn tiếng mắng mỏ: "Là ngươi cố ý hãm hại đúng không?"
Thật sự không phải.
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Chuyện xưa có câu, nhỏ trộm châm, lớn trộm kim. Con của ngươi vốn có tính trộm vặt, có kết cục như này vốn là hợp tình hợp lí."
Lâm Yểu Giai giật giật môi, run rẩy hỏi: "Vậy... Dao nhi thì sao?"
"Vận khí của nàng ta tương đối tốt, được người ta chọn làm nha hoàn của hồi môn." Tần Thu Uyển lắc đầu: "Đáng tiếc, nàng ta tâm tư bất chính, chạy đi câu dẫn cô gia mới... Chậc chậc... Nhưng nàng ta đã đánh giá sai lòng người, người ta toàn tâm toàn ý với tân hôn thê tử, còn rất chướng mắt nàng ta nên đã bán nàng ta đi rồi. Hiện tại... hình như đã bị mang đến ngoại địa, ta bình thường cũng rất bận nên không hỏi nhiều."
Khuôn mặt Lâm Yểu Giai trắng bệch.
"Có phải là ngươi hại hay không?"
Tần Thu Uyển giễu cợt nói: "Ngươi thật là kỳ quái. Chính ngươi không biết dạy con cái... Con của ngươi vốn đã từng trộm bạc của ta, về phần nữ nhi của ngươi... Ngươi không dạy nó chút nào sao? Nó như thế còn không phải là học theo ngươi à?"
"Có mẫu thân như ngươi dung túng, bọn nó có kết cục như này cũng không kỳ quái."
Lâm Yểu Giai một thân một mình, nhiều năm qua, nàng ta và hai đứa con sống nương tựa vào nhau. Nhưng chỉ trong một buổi sáng biết được chuyện bọn nó rơi vào kết cục thảm hại như vậy thì làm sao có thể tiếp thu được?
"Ngươi nói bậy, chuyện này không liên quan đến ta." Nàng ta ôm lan can, đầu đụng vào cây cột: "Huynh muội bọn nó vẫn tốt, ngươi chắc chắn là gạt ta..."
Tần Thu Uyển lắc đầu.
Hai huynh muội Lâm gia trở thành như vậy vốn chính là kết quả do Lâm Yểu Giai dung túng mà ra.
Tiền Phú ở trong lao ngục cách đó không xa, ngồi ở nơi hẻo lánh mặt xám như tro. Đại lao ẩm ướt, sau khi ăn đòn thân thể hắn còn không bằng trước kia, đang không ngừng ho khan. Nhìn bộ dạng kia chắc cũng không sống nổi mấy năm.
Ra khỏi đại lao, Tần Thu Uyển hít sâu mấy hơi.
Về sau, nàng ta không còn ý định đến nơi này nữa.
*
Lại một ngày trôi qua, Tần Thu Uyển đang ở trong trà lâu tính sổ sách, nha hoàn bên cạnh đi vào, bộ dáng muốn nói lại không dám nói.
Tần Thu Uyển nhìn nàng ta một cái: "Xảy ra chuyện gì?"
"Ở cửa sau trà lâu có một lão đầu đang quấy rầy công tử." Nha hoàn cảm thấy chuyện như vậy vẫn nên cáo tri cho chủ tử.
Tần Thu Uyển buông sổ sách xuống, suy nghĩ một chút: "Là gia gia của nó?"
Nha hoàn đi theo nàng ta hồi lâu, đối với những chuyện trước kia cũng đã được nghe nói, thấp giọng nói: "Đúng vậy. Bên kia đã tới mấy lần, hình như là xin bạc nhưng công tử không muốn cho."
"Mời người lên." Tần Thu Uyển cũng không thể để Triệu phụ ức hiếp Triệu Bảo Thư như thế.
Chữ Hiếu lớn hơn trời, Triệu Trường Xuân bây giờ ngu ngốc, Triệu Bảo Thư thân là nhi tử, nếu như mặc kệ thì khó tránh khỏi sẽ bị người ta lên án.
Không bao lâu sau, Triệu phụ liền bị người dẫn vào.
Nhìn bài trí quý giá trong phòng, ông ta thực sự không dám đặt chân, rụt rè tiến lên: "Miêu Nương, gần đây ngươi sống ổn chứ?"
Lúc nói chuyện, ông ta không được tự nhiên, đôi tay không ngừng xoa xoa.
"Vốn là rất tốt, nhưng khi nhìn thấy ngươi liền không tốt lắm." Tần Thu Uyển ngữ khí nhàn nhạt: "Nếu ngươi thực tình yêu thương tôn tử thì không nên tìm tới cửa. Nếu để cho Bảo Thư bị Tiền thúc của nó chán ghét vứt bỏ thì Triệu gia ngươi về sau có lẽ sẽ lại trở thành tiểu nhị làm việc cho người ta."
Sắc mặt Triệu phụ biến hóa, vội vàng nói: "Ta cũng không phải cố ý tìm đến. Thật sự là vì... Trường Xuân bệnh nặng quá, lại còn ngơ ngác không biết gì, ta phải tự mình trông coi, nó còn phải uống thuốc, trong tay ta thực sự túng quẫn. Nếu không phải cùng đường mạt lộ thì ta cũng sẽ không tới tìm Bảo Thư."
"Thật sao?" Tần Thu Uyển cười nhạt nói: "Không phải là không muốn làm việc nên mới giả ngu à?"
Triệu phụ: "..."
Ông ta cúi đầu: "Miêu Nương, ta là trưởng bối của ngươi, sao ngươi có thể phỏng đoán ta như vậy?"
"Ngươi thực sự là trưởng bối sao?" Tần Thu Uyển hỏi ngược lại: "Lúc trước con của ngươi một lòng quan tâm nữ nhân khác, ngươi lại giống như bị mù không nhìn thấy, một câu không nói nhiều, mà hiện tại lại biết mình là trưởng bối rồi?"
"Bạc thì không có, nếu ngươi lại đến quấy rầy thì đừng trách ta báo quan!"
Triệu phụ đương nhiên là không hài lòng với kết quả này, còn muốn nói nhiều thêm vài câu. Ánh mắt Tần Thu Uyển thay đổi, buông sổ sách xuống đứng dậy: "Nhiều năm phu thê. Bây giờ Triệu Trường Xuân bệnh nặng như vậy, về tình về lý ta vẫn nên tới cửa hỏi thăm."
Nàng trực tiếp lên xe ngựa đi đến ngoại thành.
Triệu phụ bị kéo lên một xe ngựa khác, trong lòng của ông ta thấp thỏm, sờ vào bài trí trong xe ngựa, trong lòng cũng rất hối hận.
Thực ra, ông ta đã sớm hối hận.
Lúc trước nếu như ngăn cản nhi tử thì bây giờ ông ta đã là lão thái gia, áo đến thì đưa tay cơm tới thì há miệng, sơn trân hải vị tơ lụa mặc ông ta chọn lựa mới đúng.
Ngoại thành Triệu gia, lần trước Tần Thu Uyển tới đã là mấy tháng trước đó. Sau khi đi vào viện tử, nhìn thấy tiểu viện nàng chỉ cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Suy xét một chút, nàng ở nơi này cũng chưa được mấy ngày.
Triệu Trường Xuân ngồi trong phòng chính, nhìn về nơi nào đó ngẩn người. Thấy người tiến vào chỉ nhìn một cái rồi hờ hững thu hồi ánh mắt.
Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Thật sự ngốc rồi sao?"
Triệu phụ không đồng ý: "Đại phu nói là không được nói nó như vậy."
Tần Thu Uyển đi tới trước mặt Triệu Trường Xuân, nhìn thẳng vào mắt hắn, hai người cứ như vậy nhìn nhau. Vài giây sau, Triệu Trường Xuân vô ý quay mặt đi.
Thấy thế, khóe môi Tần Thu Uyển không nhịn được vểnh lên, nàng lấy ra ngân châm trước đó mang theo, đâm vào huyệt đau trên thân Triệu Trường Xuân.
Triệu Trường Xuân bây giờ là đồ đần, theo lý mà nói thì không thể tránh.
Hắn cũng đúng thật là không tránh.
Một châm đâm vào thịt, lát sau sắc mặt Triệu Trường Xuân mới nhăn nhó rồi bỗng nhiên bắt đầu khóc lớn: "Đau quá..."
Tần Thu Uyển thu hồi ngân châm, cười nhạo nói: "Chỉ có chút tiền đồ này?" Nàng hồi tưởng một chút: "Lúc trước ta đã từng nói, nếu như ngươi nằm ở trên giường không thể động đậy thì Bảo Thư sẽ chăm sóc ngươi. Nhưng ngươi còn chưa bốn mươi tuổi, muốn nằm ngửa chờ nhi tử hầu hạ thì đó là mơ mộng hão huyền."
Triệu Trường Xuân cũng thực sự không có cách nào khác, sau khi hắn tỉnh lại thì thường xuyên đau đầu, cũng thật sự không muốn làm việc, cho nên mới ra hạ sách này.
Không ngờ lập tức đã bị vạch trần.
Sắc mặt Triệu Trường Xuân hơi xấu hổ, rũ mắt xuống che giấu ánh mắt của mình.
Tần Thu Uyển nhìn hắn nói: "Ngươi cho dù có nằm bất động thì ta cũng phải mời đại phu đến cứu ngươi tỉnh lại. Ta muốn để ngươi sống ở trên đời mang theo nỗi hối hận trong lòng. Hai đứa con là của ta, bọn chúng đã đổi họ Tiền rồi."
Triệu Trường Xuân không dám tin, lập tức lại lộ vẻ mặt đắn đo: "Tiền Hải Sinh có thể đồng ý sao? Hắn sẽ để cho hài tử của hai chúng ta tiếp nhận gia nghiệp?"
Đương nhiên là không thể.
Tiền Hải Sinh đã bị thuốc làm tổn thương căn cơ, không thể sinh được hài tử.
Về sau có lẽ sẽ chọn một hài tử ở Tiền gia tới giáo dưỡng, sau đó giao gia nghiệp cho đứa bé kia.
"Ngươi không phải bị ngu sao?"
Nghe nàng nói như thế, sắc mặt Triệu Trường Xuân cứng đờ.
Vừa rồi hắn đột nhiên nghe nói nhi tử họ Tiền, nỗi lòng phập phồng nên không thể che giấu được nữa. Hơn nữa, hắn chỉ cần nghĩ đến con của mình có thể sẽ là người phú quý như thế thì trong lòng liền tràn đầy kích động, trong lúc nhất thời không quan tâm nổi thần tình trên mặt.
"Miêu Nương..."
Tần Thu Uyển đưa tay dừng lời hắn lại: "Đừng nói nhảm."
Từ sau lúc đó, Triệu Trường Xuân lại tới cửa quấy rầy hai lần. Nhưng mà nàng đã dặn dò người phía dưới là nhìn thấy hắn liền đánh.
Sau khi chịu mấy lần đánh, hắn đã có kinh nghiệm, không còn tới cửa tới.
Không bao lâu sau, Triệu Trường Xuân lại trở lại khiêng hàng, bởi vì đầu óc mê muội, ngã xuống từ trên cao sau đó liền không thể động đậy, Sau này cũng ngồi im ở trên giường.
Triệu Bảo Thư không có đi thăm, dù bạc trong tay rất nhiều, hắn cũng chỉ cho một phần rất nhỏ, mỗi ngày chỉ đủ cho phụ tử Triệu gia gặm thô lương.
Triệu Trường Xuân bị thương nặng như vậy, vốn dĩ cũng không sống được bao lâu. Một ngày vào ba năm sau, Triệu phụ phát hiện người nhi tử đã lạnh toát.
Mấy năm còn lại, hai cha con thực sự không giờ khắc nào là không hối hận.
Nói đến điên ngốc thì Lâm Yểu Giai trong đại lao mới đúng là điên rồi, dù một năm sau được cho ra thì cũng chỉ đi du đãng trên đường.
Bởi vì điên ngốc không hiểu chuyện, nàng ta đói bụng liền trực tiếp lấy đồ ăn của người ta, vì thế mà chịu không ít đòn roi. Lúc đó, Triệu Trường Xuân còn sống, nghe nói nàng ta bị vậy cũng không đón người về, càng không xuất thủ tương trợ.
Hơn một tháng sau, Lâm Yểu Giai bị thương trượt chân rơi vào trong nước, vài ngày sau mới được người ta phát hiện.
*
Nói đến Tiền phu nhân Trương Miêu Nương, đúng là ba ngày ba đêm nói không hết.
Xuất thân tầm thường, không được phụ mẫu coi trọng, từ sau khi thành thân cuộc sống bình thường, lại bởi vì bị người ta đoạt nam nhân mà tức giận hòa ly. Sau khi bắt đầu làm ăn, tiến tới làm quen phú thương số một số hai trong nội thành.
Khiến cho phú thương cảm mến không thôi, không ngại việc nàng có hai đứa bé mà cưới vào cửa, còn thực tình đối với nàng. Hai người làm bạn với nhau, không người nào có thể chen chân.
Người trong phủ thành đối với tình cảm của hai người cũng không xúc động lắm, hầu hết đều cho rằng Tiền Hải Sinh bị ma quỷ ám ảnh nên mới như vậy. Mà Trương Miêu Nương... có lẽ là vì tiền tài lợi ích mới chọn Tiền gia chủ.
Mãi đến khi Tiền gia chủ qua đời, nàng cũng đi theo không một tiếng động, mọi người mới ẩn ẩn hiểu rõ tình cảm giữa hai người.
Tình thâm sống chết có nhau như vậy, quả thực là khiến người ta hâm mộ.
Hai phu thê cả một đời giúp không ít người, là đại thiện nhân nổi danh trong phủ thành này. Tiếng thiện của hai người lan xa, tình cảm của hai người cũng sinh ra không ít phiên bản.
Hai người hợp táng ở ngoại thành trên núi, sau này ngọn núi kia còn bởi vậy mà được sửa lại tên là Tình Sơn. Rất nhiều năm sau đó, có không ít người hữu tình lên trên núi kia cầu nguyện với gốc tình hoa thụ trên đỉnh núi.
Tất cả mọi người đều cho rằng, có một đôi người hữu tình như vậy phù hộ thì sẽ khiến cho tình cảm của bọn họ càng thêm bền chặt.
Sau gần trăm năm, mỗi lần đề cập đến Tình Sơn thì đều sẽ nói đến cố sự của hai người.