Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 404 - Chương 409

Chương 409
Trương Miêu Nương gầy trơ cả xương, khuôn mặt xanh đen vô cùng, chỉ còn lại răng là trắng, vừa nhìn liền biết nàng bị trúng độc mà chết.

Nhưng lúc này trên mặt Trương Miêu Nương lại mang theo nụ cười hài lòng, hướng về phía Tần Thu Uyển thi lễ, luôn miệng nói cảm ơn.

"Cảm ơn... Đa tạ ngươi..." Nàng ta không ngừng tạ ơn.

"Bảo Thư là nam oa, chỉ cần không bị người ta cố ý hãm hại thì dù có nghèo khó một chút cũng có thể an ổn cả đời. Người ta không yên tâm nhất chính là Bảo Ý." Nàng ta cảm kích nói: "Ngươi dạy hai đứa bé rất ổn, ta cũng không biết phải tạ ơn ngươi như thế nào."

Tần Thu Uyển mỉm cười: "Không cần cám ơn, ta giúp ngươi cũng là giúp chính ta."

Nhìn Trương Miêu Nương dần dần nhạt đi, bình sứ trên bàn lại thêm một điểm, đã đầy hơn phân nửa.

*

Tần Thu Uyển còn chưa mở mắt ra đã cảm giác được mình đang nằm trong đệm chăn ấm áp, trong hơi thở còn nghe được mùi hương thanh nhã thoang thoảng, bên tay cũng có thể cảm giác được tơ lụa mịn màng.

Lần này gia cảnh thật sự không tệ.

Nghĩ như vậy xong, nàng bèn mở mắt ra.

Đập vào mắt là mạn đỉnh trướng đỏ chót, ánh mắt xéo qua, chỉ thấy trong căn phòng rộng rãi bày đủ thứ bài trí tinh xảo lộng lẫy, một bình hoa đối diện hoa văn sinh động như thật, bên trong cắm đóa hoa kiều diễm ướt át.

"Thiếu phu nhân, ngài tỉnh rồi sao?" Một giọng nữ trẻ tuổi tràn đầy ngạc nhiên từ chỗ bình phong truyền đến.

Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nha đầu mười bốn mười lăm tuổi chải búi tóc song nha, trong tay bưng một cái khay, lúc này khắp khuôn mặt toàn là vui mừng.

Tần Thu Uyển khẽ vuốt cằm, nàng từ lúc tỉnh lại cũng không nhận thấy quanh thân có gì đau đớn. Thế nhưng nhìn cửa sổ sáng rõ, bên ngoài mặt trời sắp lên cao...Trong tòa phủ phú quý như vậy, phu nhân trẻ tuổi ngủ đến giờ này còn chưa dậy thì rất là kỳ quặc.

Nàng chậm rãi ngồi dậy.

Nha hoàn tiến lên, ngay từ đầu còn vui mừng, sau lại có chút ngờ vực: "Công tử vừa mới đến, vẫn luôn ở trong thư phòng cùng phu nhân và đạo trưởng thương lượng, cũng không biết là đã nói những gì."

Tần Thu Uyển không có ký ức nên không trả lời.

Thấy chủ tử không nói lời nào, nha hoàn e dè nói: "Thiếu phu nhân, công tử hẳn là có chuyện khẩn yếu mới không đến chăm sóc ngài, ngài đừng suy nghĩ nhiều."

Tần Thu Uyển ừ một tiếng.

Nha hoàn đưa canh trong tay lên: "Đây là canh gà nô tỳ cố ý sai phòng bếp chuẩn bị, lửa nhỏ nấu hai canh giờ, ngài uống một chút."

Tần Thu Uyển đưa tay tiếp nhận, vừa mới đặt tới bên môi đã cảm thấy lồng ngực vô cùng buồn nôn, canh gà còn chưa uống vào bụng thì đã phun ra. Vì nguyên thân vừa sáng sớm còn chưa ăn cái gì nên nôn cả buổi cũng chỉ có chút nước màu vàng.

Nha hoàn vội vàng đưa chén nước tới bên môi nàng: "Thiếu phu nhân, ngài thế nào rồi?" Nàng ta tỏ rõ vẻ lo lắng, trong mắt đã có nước mắt rưng rưng: "Có cần mời đại phu tới xem qua hay không?"

Tần Thu Uyển khoát tay áo, cố gắng ngăn chặn cảm giác muốn ói kia, nàng dựa vào gối đầu, chỉ cảm thấy toàn thân như nhũn ra.

Sau đó nàng thuận tiện cho tay vào trong chăn, bộ dáng này rất giống phản ứng lúc có thai.

Để tay ở bên trên mạch liền phát hiện quả nhiên là hỉ mạch.

Nàng thở ra một hơi, khoát tay áo: "Bỏ canh gà đi đi. Đừng để người nào đi vào, ta cần nghỉ ngơi."

Vừa mới nôn ra nhiều như vậy, nha hoàn cũng không dám miễn cưỡng, lập tức bưng canh gà ra ngoài.

Thành Quảng An nằm ở bên ngoài kinh thành, cách kinh thành chừng ba trăm dặm, thuộc địa bản quản lý của Ngọc quốc, vốn là nơi nổi danh đất lành, không những vậy còn có bến đò. Các nơi khác cần dùng đường thủy chuyện đồ đều sẽ đi ngang qua thành Quảng An. Vãng lai khách thương đến rất nhiều nên rất là phồn hoa, còn có khí hậu hòa nhã nên cũng có không ít quý nhân bên Kim thành tới đây để tu kiến biệt viện, so với Kinh thành cũng không kém là bao.

Nguyên thân tên Trang Oánh Oánh, sinh ra ở nơi đây.

Trang phủ có gần ngàn mẫu đất, gia cảnh giàu có, Trang Oánh Oánh là nữ nhi nhỏ nhất trong nhà nên rất được trưởng bối sủng ái. Đến năm mười lăm tuổi, nàng gả vào Tô gia – là một phú thương nổi danh trong thành, làm tôn trưởng tức.

Một nhà có nữ bách gia cầu. Lúc trước Trang Oánh Oánh chuẩn bị hứa hôn, người tới cửa cầu hôn cũng không ít, sở dĩ chọn trúng Tô gia là bởi vì Trang Oánh Oánh đã ngẫu nhiên gặp được Tô đại công tử Tô Hoa Phong.

Lúc đó, thiếu niên lang đẹp trai mặc một bộ tố y, tay cầm quạt xếp đứng tại chỗ hoa nở rực rỡ, khi mỉm cười trong mắt phượng tràn đầy ôn nhu.

Trang Oánh Oánh lúc đó xấu hổ chạy đi, nhưng trong lòng thường xuyên nhớ đến dung mạo của Tô Hoa Phong. Lúc song thân hỏi đến tâm ý cũng không nhịn được liền chọn Tô gia.

Sau khi đôi tiểu phu thê thành thân, cuộc sống coi như tốt đẹp.

Hai tháng sau khi thành thân, một ngày buổi sáng, lúc Trang Oánh Oánh súc miệng đã nôn ra rất nhiều, tìm đại phu đến xem mới biết được là nàng đã có bầu.

Tân hôn tiểu phu thê có tin mừng vốn là chuyện tốt, Trang Oánh Oánh cũng nghĩ như vậy. Nàng rất vui vẻ nhìn về phía phu quân lại mang vẻ mặt lo lắng bên cạnh, thấy được hắn tỏ rõ vẻ kinh ngạc, duy chỉ có kinh ngạc chứ không có vui mừng.

Nàng vốn cho rằng phu quân là quá mức thích thú mà ngây người, nhưng chuyện phát sinh kế tiếp lại làm cho nàng choáng váng.

Tô Hoa Phong không vui, đưa tiễn đại phu xong thì mặt mày âm trầm đi vào thư phòng.

Từ sau lúc đó, Tô Hoa Phong đối với Trang Oánh Oánh vốn rất ôn nhu lại giống như biến thành người khác. Thấy được nàng thì đừng nói là cười, mà lại rất là bực mình.

Hai phu thê vốn đang có tình cảm rất tốt, trong một buổi đột nhiên vỡ tan.

Trang Oánh Oánh trăm mối không có lời giải, không bao lâu sau, nàng liền sinh ra hài tử.

Nghe được có tiếng đẩy cửa và tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt dồn dập đi vào, Tần Thu Uyển mở mắt. Người tới đứng bên ngoài bình phong liền thả nhẹ bước chân, cẩn thận từng li từng tí thò đầu vào.

Đây là nha hoàn của hồi môn của Trang Oánh Oánh - Xảo Nhi, cũng là nha đầu vừa mới đưa canh cho nàng.

Thấy nàng trợn tròn mắt, Xảo Nhi nhẹ nhàng tiến lên, thấp giọng hỏi: "Thiếu phu nhân, ngài có đói bụng không? Có muốn ăn cái gì không?" Không đợi nàng trả lời, Xảo Nhi lại tiếp tục nói: "Nô tỳ vừa mới hỏi qua mấy vị đại nương trong phủ. Các nàng có nói, lúc nôn oẹ có thể ăn chút táo chua hoặc là quả mận... Nô tỳ đã để người đi bên ngoài đi tìm, có lẽ rất nhanh là có thể cầm về. Đúng rồi, có một chút hoa quả khô, nếu như ngài muốn ăn thì nô tỳ sẽ sai người đi lấy..."

Nghe thấy nàng ta líu lo không ngừng, Tần Thu Uyển không nhịn được bật cười: "Không cần, đưa đồ ăn thanh đạm vào là được."

Nghe thấy chủ tử nhà mình nguyện ý ăn cơm, Xảo Nhi không kìm được vui mừng, vội vàng ra ngoài dặn dò.

Hai khắc đồng hồ sau, đồ ăn được đưa lên bàn, Tần Thu Uyển đã ngồi xuống trước bàn trang điểm. Nữ tử trẻ tuổi lông mày dài nhỏ, mặt mày và miệng đều rất tinh xảo, bộ dáng điềm tĩnh như nước.

Nghe thấy Xảo Nhi gọi, Tần Thu Uyển đứng dậy rời khỏi bình phong, ngồi xuống bên cạnh bàn.

Vừa mới ăn hết hai bát cơm, đang chuẩn bị ăn canh thì ở cổng bỗng xuất hiện một nam tử thân hình thon dài. Lúc này mặt trầm như nước, vừa nhìn là biết hắn không vui lắm.

"Phu quân, muốn dùng thiện sao?" Tần Thu Uyển thuận miệng hỏi.

Tô Hoa Phong nhìn nàng, sau một lúc lâu đã đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống: "Ta nghe nói nàng nôn?"

"Vâng." Tần Thu Uyển cúi đầu ăn canh: "Người có thai đều như vậy, chàng không cần lo lắng."

Tô Hoa Phong không lo lắng mà mi tâm còn nhíu lại.

Tần Thu Uyển uống xong canh, buông bát xuống, nghiêng đầu nhìn hắn: "Chàng không vui?"

Tô Hoa Phong hoàn hồn, lắc đầu nói: "Không."

Hắn thực sự không vui!

Sau khi hai người thành thân, Tô Hoa Phong đối đãi với Trang Oánh Oánh cũng không tệ, bất luận bên ngoài buôn bán thuận hay không thuận thì sau khi trở về sắc mặt hắn vẫn rất ôn hòa, thỉnh thoảng còn mang chút lễ vật.

Tần Thu Uyển trực tiếp vạch trần lời nói láo của hắn: "Bộ dạng của chàng cũng không giống như là đang cao hứng..."

Tô Hoa Phong bỗng nhiên đứng dậy, cất bước rời đi.

Hắn đi nhanh hơn bình thường không ít, rõ ràng là đang tức giận.

Từ khi Xảo Nhi phát hiện chủ tử nhà mình có thai, mà nam chủ tử lại bởi vậy mà không vui nên nàng ta vẫn rất lo lắng. Lúc này dù đứng ở cổng chờ thì cũng dán sát lỗ tai vào cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Ai ngờ hai người còn chưa nói được mấy câu, nam chủ tử đã tức giận rời đi.

Tần Thu Uyển cầm khăn lau miệng: "Dọn đi."

Hôm nay bầu không khí trong viện không đúng. Cho nên hai bà đỡ vào cửa thu dọn bát đũa làm việc càng thêm cẩn thận, cầm nhẹ để nhẹ, đơn giản là hận không thể khiến động tĩnh nhỏ đến mức không ai nghe thấy.

Xảo Nhi rất là lo lắng, nhưng thân là hạ nhân cũng không nên hỏi nhiều.

Nhìn nàng ta muốn nói lại thôi, Tần Thu Uyển quay đầu nhìn nàng ta: "Ngươi vừa nãy đã đi tìm Tô Hoa Phong?"

Xảo Nhi kinh ngạc ngẩng đầu.

Đây là lần đầu tiên chủ tử gọi thẳng tên họ nam chủ tử.

Tần Thu Uyển nâng giọng lên: "Nói!"

Xảo Nhi giật nảy mình, không còn dám giấu diếm: "Vâng ạ, nô tỳ vừa mới đến thư phòng bẩm báo."

Kết quả Tô Hoa Phong nghe nói xong lại không lo âu như nàng ta suy nghĩ, mà là trầm mặt nhàn nhạt nói một câu "Biết rồi" .

Bộ dáng của hắn như vậy, nàng ta nào dám nói cho chủ tử nữa chứ?

Đột nhiên, bên ngoài có âm thanh thỉnh an truyền đến, bên môi Tần Thu Uyển câu lên một nụ cười giễu cợt, giương mắt liền thấy Tô mẫu mặc một bộ y sam đỏ thắm từ trong vườn đi tới.

Tô mẫu năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, mặt mày vũ mị, ngoại trừ trên mặt có mấy nếp nhăn ra thì năm tháng gần như không để lại vết tích gì trên mặt của bà ta. Lúc này tâm trạng bà ta dường như không tốt lắm, vào cửa xong liền đưa tay quơ quơ: "Các ngươi lui xuống đi."

Người của bà ta đứng ở cửa ra vào hạ nhân, trong phòng cũng chỉ còn lại Xảo Nhi mà thôi.

Xảo Nhi phúc thân lui xuống, vừa đi ra khỏi cửa, người bên cạnh Tô mẫu liền đưa tay đóng cửa lại. Giữa khe hở, Tần Thu Uyển còn thấy Xảo Nhi bị một cái tay giật qua.

Cửa phòng vừa đóng, tia sáng trong phòng liền ít đi rất nhiều.

Tần Thu Uyển nâng một ly trà lên, cười nhạt nói: "Con hơi khó chịu, buổi sáng nôn hai lần, toàn thân không còn chút sức lực nào nên không thể thỉnh an nương."

Tô mẫu kinh ngạc.

Trong trí nhớ của bà ta, nhi tức ở trước mặt bà ta chưa hề đánh mất quy củ. Bây giờ vừa mới có thai đã muốn ỷ sủng sinh kiêu rồi sao?

"Việc con có thai có cần phái người đi nói cho người nhà hay không?"

Tần Thu Uyển rũ mắt: "Không."

Tô mẫu thở ra một hơi: "Thai không vững vàng, trước tiên đừng truyền ra bên ngoài."

Tần Thu Uyển trừng mắt nhìn: "Phụ mẫu con không phải người ngoài!"

Nghe vậy, Tô mẫu khẽ giật mình, dò xét người trước mặt, giống như là không biết nàng là ai.

 
Bình Luận (0)
Comment