Chương 410
Trong lúc nhất thời Tô mẫu không biết nên nói gì.
Với bà ta mà nói, nhi tức vào cửa Tô gia thì chính là người của Tô gia, còn nhà bên kia thì chỉ có thể coi là thân thích. Nhưng chuyện này tất cả mọi người đều biết rõ, trong trường hợp này lại đi nhấn mạnh bọn họ là người ngoài, sẽ có vẻ như bà ta đang thực sự không niệm thân tình.
"Tóm lại, trước khi thai vị vững vàng thì càng ít người biết càng tốt." Bà ta thô bạo mà nói: "Con có bầu, về sau bớt ra cửa đi." Nghĩ đến cái gì đó, bà ta lại bổ sung: "Đúng rồi, người mang bầu đừng ăn bậy đồ bên ngoài, về sau đừng để nha hoàn của con đi ra ngoài nữa."
Đây là muốn cầm tù nàng trong hậu viện sao?
Đời trước Trang Oánh Oánh nghe theo bà bà, không nói cho song thân biết chuyện mình có thai. Sau này bị xảy thai, Tô mẫu lại tới thuyết phục là chuyện này tốt nhất đừng để phu thê bên kia biết, lý do cũng đầy đủ: Chuyện mất thai đã không thể vãn hồi, để cho bọn họ biết thì chỉ thêm hai người thương tâm mà thôi.
Tần Thu Uyển gật gật đầu.
Thấy nhi tức nhu thuận, sắc mặt Tô mẫu liền dễ nhìn hơn chút, lại nói: "Muốn ăn cái gì thì bảo phòng bếp làm cho con."
Nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.
Tần Thu Uyển không đưa tiễn, chỉ ngồi trên ghế.
Tô mẫu cảm thấy thật kỳ quái, bèn liếc nhìn.
Tần Thu Uyển cười giải thích: "Nương, con đang mang bầu nên mới không đứng dậy đưa tiễn người. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, không cần nhiều nghi thức xã giao như vậy."
Lời này do trưởng bối nói ra thì có vẻ từ ái, nhưng nếu là do vãn bối chủ động nói thì lại thành ra không hiểu quy củ.
Trong lòng Tô mẫu đã rất bất mãn việc nhi tức lãnh đạm, nhưng cũng không thể ép nhi tức có thai đưa tiễn mình. Bỗng nhiên quay người, nghênh ngang rời đi.
Xảo Nhi từ bên ngoài đi vào, khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt.
Tần Thu Uyển nhìn thấy bèn hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Xảo Nhi cúi đầu, sau một lúc lâu mới lắc đầu: "Không sao cả."
"Nếu như bị người ta khi dễ ngươi cứ nói với ta, không được nói là không sao cả." Tần Thu Uyển cường điệu nói: "Người khác ức hiếp ngươi chính là xem thường ta. Nếu ngươi không nói với ta, dần dà, tất cả mọi người trong phủ này đều có thể giẫm đạp nên chủ tớ chúng ta."
Xảo Nhi liếc nhìn nàng một cái, có chút chần chờ.
Tần Thu Uyển kiên nhẫn chờ nàng ta.
Thật lâu sau, Xảo Nhi mới thấp giọng nói: "Vừa rồi lúc phu nhân nói chuyện với ngài, Đông Nguyệt bên cạnh phu nhân đã kéo nô tỳ đến một bên để hỏi..."
Tần Thu Uyển lập tức cười lạnh: "Hỏi cái gì?"
Xảo Nhi nhắm mắt lại: "Hỏi ngài trước khi thành thân có đi lại với công tử nào không!"
Chuyện này, Xảo Nhi nói cũng khó, không nói cũng khó.
Nói ra thì cô nương nhà mình thương tâm, cũng sẽ xa cách với Tô gia. Có thể Đông Nguyệt chỉ thuận miệng hỏi một chút, cũng không ý tứ gì khác.
Nhưng nếu không nói thì việc Tô gia hỏi cái này đã chứng tỏ bọn họ hoài nghi. Nếu cô nương không biết thì hình như cũng không quá thỏa đáng.
Quan trọng nhất là chủ tử bây giờ đang có mang, không thể thương tâm!
Nhưng Xảo Nhi cũng nhìn ra được, chủ tử nhất định đã hoài nghi cái gì đó nên mới có thể liên tục hỏi như vậy. Nàng ta đã nghe ngóng được không ít cấm kỵ về người có thai, không thể không suy nghĩ đến việc chủ tử mình chính là một trong số những loại đó. Lỡ như nàng ta không nói, chủ tử bởi vậy mà bất an, đêm không thể say giấc. làm bị thương hài tử trong bụng thì phải làm sao bây giờ?
Tần Thu Uyển nhướng mày: "Ngươi nghĩ như thế nào?"
Xảo Nhi trở nên trầm mặc: "Có lẽ là Đông Nguyệt tò mò, thuận miệng nghe ngóng cũng nên."
Tần Thu Uyển đưa tay vuốt bụng, cười nhạo nói: "Đông Nguyệt rất là tài giỏi, nếu nàng ta có lòng hiếu kỳ, lại thích đi nghe ngóng như thế thì không thể ở bên cạnh hầu hạ Tô gia chủ mẫu nhiều năm như vậy."
Nàng ta hỏi cái này nhất định là có mục đích của mình.
Xảo Nhi cũng không ngốc, nếu thật sự đơn thuần cho rằng Đông Nguyệt là hiếu kì thuận miệng nghe ngóng thì nàng ta cũng không đắn đo như thế. Nàng ta tiến lên một bước: "Cô nương, người đừng suy nghĩ nhiều."
Tần Thu Uyển nhìn nàng ta một cái: "Từ khi ta được phát hiện là có thai, Tô Hoa Phong liền không đúng lắm, bây giờ Đông Nguyệt còn tới nghe ngóng những việc này, làm sao ta có thể không suy nghĩ nhiều được?"
Nàng trầm ngâm một lát: "Ngươi tìm người về nương gia nói chuyện ta có thai cho phụ mẫu biết."
Xảo Nhi lập tức đáp ứng.
Trước khi Tần Thu Uyển đến, Trang Oánh Oánh đã mệt mỏi vài ngày, hẳn là bởi vì có thai. Dù sao cũng vô sự, nàng bèn ngủ một giấc.
Chạng vạng tối, Tô Hoa Phong từ bên ngoài trở về, sắc mặt không khác lắm với buổi sáng.
Tần Thu Uyển đang dùng bữa tối, thấy thế liền hỏi: "Phu quân, chàng dùng bữa chưa?"
Tô Hoa Phong nhìn nàng, hồi lâu sau mới nói: "Ta có một số việc bận, tối nay sẽ không quay lại."
"Đừng quá mệt nhọc, nhớ chú ý thân thể." Tần Thu Uyển thuận miệng nói.
Thái độ qua loa như vậy đương nhiên làm Tô Hoa Phong phát hiện thê tử không còn thân cận với mình như trước kia. Lúc này sắc mặt hắn còn lạnh hơn chút: "Nàng đi ngủ sớm một chút."
Sau khi Tô Hoa Phong đi, Tần Thu Uyển dùng xong bữa tối bèn đi ra sân tản bộ tiêu thực. Nàng đi một lát đã thấy hơi mệt, dự định trở về phòng ngủ thì cửa viện lại có người tới.
Lần này là phu nhân Nhị công tử Tô gia, cũng là đệ tức phụ của Trang Oánh Oánh - La thị.
Tô nhị công tử thành thân sớm hơn Tô Hoa Phong, bụng La thị đã hơi to, hơn ba tháng nữa sẽ lâm bồn.
"Tẩu tẩu, chúc mừng."
Tần Thu Uyển nghe tiếng bèn nói: "Trời tối, đường không dễ đi, tại sao muội cũng tới?"
La thị cười nhẹ nhàng: "Nghe nói tẩu có bầu, ta đương nhiên phải tới thăm. Mặc dù tẩu là trưởng, nhưng bàn về dưỡng thai thì ta hiểu hơn so với tẩu."
Nàng ta tiến lên hai bước, thân mật kéo tay Tần Thu Uyển.
Tần Thu Uyển đưa tay vuốt tóc mai bên tai, giống như là vô ý tránh đi: "Bên cạnh ta có người hầu hạ. Đệ muội đừng lo lắng, sắc trời đã tối, muội vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi!"
La thị giống như là không nghe hiểu ý đuổi khách, đi theo vào phòng: "Có bầu là chuyện tốt, nhưng đối với nữ nhân chúng ta mà nói thì cũng là một chuyện thật mệt mỏi. Tháng càng lớn thì giấc ngủ càng không yên." Nàng ta đưa tay sờ sờ eo: "Cũng không biết về sau muội còn có thể gầy lại hay không."
Tần Thu Uyển nghe xong mà như nước đổ đầu vịt, vốn dĩ không để trong lòng.
Sau đó, La thị tràn đầy phấn khởi nói đến việc động thai, mặc dù trong lời nói đều là vẻ phàn nàn, nhưng giữa lông mày lại toàn là hỉ khí.
Tần Thu Uyển chống tay đỡ đầu: "Ta muốn ngủ."
Lệnh đuổi khách rõ ràng như thế, La thị muốn làm bộ nghe không hiểu cũng không được. Nàng ta ngừng nói, cười xấu hổ: "Vậy ngày mai ta lại đến thăm tẩu tẩu."
Tiễn người đi xong, Tần Thu Uyển mới được ngủ ngon một đêm.
Buổi sáng hôm sau, nàng vừa mới tỉnh ngủ, Xảo Nhi liền vội vã từ bên ngoài đi vào cửa: "Cô nương, phu nhân tới."
"Phu nhân" trong miệng nàng ta lúc này so với ngữ khí xưng hô Tô mẫu trước đó hoàn toàn khác biệt, nghe thân cận hơn một chút.
Tần Thu Uyển đứng dậy, đi đến bàn trang điểm kéo búi tóc lên, rồi rửa mặt. Xảo Nhi còn đang thu khăn, Trang mẫu và Tô mẫu đã cùng nhau tiến vào.
Tô mẫu mang trên mặt nụ cười khách khí nhìn về phía Tần Thu Uyển, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không vui.
Tần Thu Uyển làm bộ như không nhìn thấy, tiến lên cầm tay Trang mẫu: "Nương, người mau tới đây ngồi."
Nữ nhi làm như không thấy bà bà, ngay cả chào hỏi cũng không. Trang mẫu có chút xấu hổ, cũng có chút ngờ vực. Nữ nhi là do bà ta một tay nuôi lớn, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là hài tử lễ phép, lúc sắp thành hôn cũng được bà ta dạy bảo cách đối đãi với trưởng bối để không thất lễ.
Đặc biết là bất cứ lúc nào cũng không thể quên mất bà bà, nhiều lễ thì không bị trách.
Trang mẫu rất ngờ vực, nhưng ngoài mặt không biểu lộ, đưa tay kéo Tô mẫu lại: "Bà thông gia, bà cũng vào đi."
Tô mẫu mang trên mặt nụ cười khách khí, vuốt cằm nói: "Bà là khách, bà ngồi trước."
Chữ "Khách" nâng giọng lên, rõ ràng nói để cho Tần Thu Uyển nghe.
Tần Thu Uyển giống như chưa tỉnh, kéo Trang mẫu mang vẻ mặt tươi cười lại: "Nương, sao người lại trở về rồi?"
"Con có bầu, ta đương nhiên phải đến thăm." Trang mẫu dò xét nữ nhi, thấy nàng tuy có chút gầy gò nhưng sắc mặt hồng hào, tinh thần cũng không tệ, trái tim cũng bớt lo lắng hơn.
Mà nỗi lo lắng còn lại cũng là bởi vì thái độ nữ nhi đối đãi với bà bà.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện!
Nghĩ như vậy, trong lòng Trang mẫu cũng rất ngờ vực.
Không thể nào!
Nữ nhi có bầu không phải là chuyện tốt sao?
Nhi tức vào cửa một năm mà không có tin tức tốt thì còn phải sốt ruột đó.
Ngay trước mặt Tô mẫu, bà ta không tiện hỏi ra, chỉ cười hỏi xem phản ứng và khẩu vị mấy ngày nay của nữ nhi.
Tần Thu Uyển mỉm cười đáp lại.
Tô mẫu cũng phát hiện ra thái độ nhi tức đối với mình xa cách nên cảm thấy rất là không vui, nhìn thấy hai mẫu tử trò chuyện vui vẻ, trong nội tâm bà ta càng tức giận nhiều hơn, bèn lên tiếng nói: "Bà thông gia, ta đã sai phòng bếp chuẩn bị món ăn, lát nữa hãy ở lại dùng cơm trưa."
Bất luận là nữ tử nào thì sau khi thành thân đều sẽ có chút bất hòa với nhà trượng phu, nhưng hầu như đều sẽ làm lành được. Bởi vậy mà Trang mẫu mới không muốn làm mất lòng người ta.
Bà ta cũng từng là nhi tức đi từng bước một đến bây giờ, một trưởng bối nếu muốn xử lý một vãn bối thì luôn có rất nhiều biện pháp. Mà cũng bởi vì về sau nữ nhi còn phải ở nơi này sinh hoạt, cho nên, trên mặt Trang mẫu cũng vô thức liền mang theo nụ cười: "Bà thông gia quá khách khí rồi."
"Không sao." Tô mẫu nhìn sắc trời một chút: "Chúng ta đi đến chính viện đi."
Lại không muốn để cho hai mẫu tử ở cùng một chỗ!
Thấy thế, Trang mẫu càng thêm hoài nghi, mỉm cười đứng dậy đi ra ngoài. Nhưng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, bèn nói: "Oánh Oánh, ta nhớ lúc trước có đưa cho con một quyển thư hoạ sách nói về tiền triều cổ tịch trong đống của hồi môn, hôm trước phụ thân con còn hỏi muốn tìm lại quyển sách đó. Vừa vặn ta tới nên cũng giúp ông ấy mang về luôn."
Bà ta áy náy nói: "Bà thông gia, bà đi trước đi, Oánh Oánh không biết quyển sách kia để ở đâu. Chờ bọn ta lấy được sách thì sẽ đi đến chính viện."
Lúc nói những lời này, Tần Thu Uyển có thể cảm giác được cái tay nắm lấy mình của bà ấy đã chặt hơn rất nhiều.
Rõ ràng chính là muốn nhắc nàng không nên mở miệng.
Bên trong của hồi môn của Trang Oánh Oánh đúng là có quyển sách này, nhưng Trang phụ yêu thích... Rõ ràng chính là lấy cớ.
Trang phụ bình thường thích câu cá, còn đào một hồ nước ở trong phủ, bình thường đều an vị ở nơi đó thả câu, nào có hơi đâu mà đọc sách?
Tô mẫu nhìn về phía Xảo Nhi: "Ngươi đi lấy đi."
Thấy thế, Trang mẫu đã có thể chắc chắn, Tô mẫu không muốn để cho mẫu tử các nàng ở riêng.
Bà ta cứng rắn như vậy, ngữ khí Trang mẫu cũng cứng rắn: "Bà thông gia, ta đã hai tháng không được gặp nữ nhi, Oánh Oánh từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên rời khỏi ta lâu như vậy. Ta muốn trò chuyện với nó... Không phải là bà định không cho đấy chứ?"
Hai nhà cũng coi như là môn đăng hộ đối, Tô mẫu nào dám nói thẳng là không cho?
Vẻ mặt bà ta khó xử: "Bà thông gia, Oánh Oánh có bầu, trong khố phòng tro bụi nhiều không nên để nó đi. Dù sao cuốn sách cũng là bà cho vào, bà dẫn Xảo Nhi đi lấy là được."
Nói xong, còn dặn dò Xảo Nhi: "Đưa Trang phu nhân qua!"
Ngữ khí không cho phép phản bác.
Xảo Nhi không dám không nghe, chìa tay ra.
Trang mẫu lại không động, nhìn về phía Tô mẫu, cường điệu nói: "Bà thông gia, ta muốn nói chuyện riêng với nữ nhi!"
Tô mẫu không ngại việc bà ta đột nhiên làm khó dễ, sửng sốt một chút thì bèn nói: "Chúng ta đi đến chính viện cũng có thể nói chuyện phiếm, còn có thể vừa đi vừa nói."
Trang mẫu còn muốn tranh thủ. Tần Thu Uyển đã nói: "Nếu nương đã nói như vậy thì ta liền nói thẳng." Nàng nhìn về phía Trang mẫu bên cạnh: "Sau khi đại phu nói ta có thai thì sắc mặt Tô Hoa Phong liền không đúng lắm, đêm qua còn không trở về phòng. Nương cũng ngăn cản không cho ta nói chuyện mình có thai cho người nhà."
Nàng nhìn về phía Tô mẫu - sắc mặt đang vô cùng khó coi: "Nương, đây rốt cuộc là vì sao?"