Chương 411
Ở ngay trước mặt hỏi như vậy thì Tô mẫu phải nói thế nào?
Sắc mặt bà ta cứng đờ, miễn cưỡng cười nói: "Người ta thường nói nếu bào thai ngồi chưa vững vàng thì không nên nói cho người ngoài, cho nên ta mới ngăn cản con..."
"Hôm qua con cũng đã nói nương của con không phải người ngoài." Tần Thu Uyển hỏi lại: "Vậy Tô Hoa Phong làm sao lại không vui? Chẳng lẽ hắn hoài nghi hài tử trong bụng con là của người khác?"
Tô mẫu: "..."
Nụ cười của bà ta càng thêm miễn cưỡng: "Oánh Oánh, không thể đùa như vậy."
Tần Thu Uyển nghiêm mặt: "Việc này liên quan đến con của con và danh tiết của con, ai đùa với người? Đông Nguyệt còn đến hỏi nha đầu của con, hỏi trước khi thành thân con có âm thầm qua lại với nam tử khác hay không. Mọi sự bày ngay trước mắt, không phải hoài nghi thì là cái gì?"
Tô mẫu giải thích: "Đông Nguyệt chỉ hiếu kì..."
Trang mẫu bên cạnh nghe thấy hai bà tức đối chọi gay gắt thì sắc mặt liền trở nên khang khác, nữ nhi từ nhỏ được bà ta nâng ở trong tay nuôi lớn, gả cho người ta lại phải chịu ủy khuất như vậy, lúc này bà ta liền trầm mặt xuống: "Bà thông gia, chúng ta đều quản hậu viện nhiều năm, nha đầu bên cạnh lắm mồm hỏi chuyện cũng không thể khinh xuất tha thứ."
Đông Nguyệt đứng sau lưng Tô mẫu nghe nói như thế liền trợn mắt.
Tô mẫu cũng đã thừa nhận Đông Nguyệt từng hỏi qua câu này, lúc này mà đổi giọng thì cũng đã chậm. Bà ta và Trang mẫu đối mặt hồi lâu, cuối cùng nói: "Đông Nguyệt, tự mình vả miệng."
Đông Nguyệt quỳ xuống đất, mạnh mẽ vung tay tát, tiếng bạt tai thanh thúy truyền đến. Mới được vài lần, mặt của bà ta đã bắt đầu sưng đỏ.
Ánh mắt Tô mẫu nặng nề nhìn Tần Thu Uyển: "Đông Nguyệt, xin lỗi Thiếu phu nhân."
Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Không cần. Ta cũng không có ý trách nàng ta. Dù sao cũng là hạ nhân, thân bất do kỷ."
Câu nói sau cùng nâng giọng lên, rõ ràng là có hàm ý.
Tô mẫu cũng không hỏi nữa, càng nhấn mạnh thì càng ra vẻ mình chột dạ. Bà ta nhìn về phía hai mẫu nữ: "Hoa Phong đã thành thân, không còn là hài tử. Nó có trở về phòng hay không thì ta cũng không xen vào. Nhưng mà sắp cuối tháng nên buôn bán đúng là rất bận."
Câu nói cuối cùng coi như là giải thích.
Tần Thu Uyển gật đầu: "Vậy là tốt rồi. Nương con tới rồi, hay là nương mời chàng tới gặp một lần đi."
Tô mẫu chìa tay ra: "Đó là đương nhiên."
Sau đó trên đường đi, bầu không khí rất là trầm mặc. Trang mẫu càng nghĩ càng giận, tại sao Tô gia lại hoài nghi con của mình như vậy? Sau khi tức giận, trong đáy lòng bà cũng rất ngờ vực. Phu thê thành hôn xong mang bầu thì vốn là chuyện rất bình thường! Vì sao Tô gia lại như thế?
Trừ phi, bọn họ có thể xác định được là Tô Hoa Phong không thể sinh con!
Nghĩ đến đây, Trang mẫu dừng chân lại, nhìn về phía Tô mẫu cách đó không xa: "Bà thông gia, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, bà đã tìm người nghe ngóng chuyện lúc trước khi Oánh Oánh thành thân thì có lẽ là đã có chỗ hoài nghi với nó. Vậy vì sao bà lại hoài nghi? Dựa vào cái gì hoài nghi hài tử trong bụng Oánh Oánh không phải huyết mạch nhà bà?"
Tô mẫu nhíu mày: "Bà thông gia nói quá lời rồi, không có chuyện đó đâu!"
Việc này liên quan đến dòng dõi, nếu không nói rõ ràng thì chính là khúc mắc cả đời giữa hai nhà. Đứa bé này sinh ra sẽ bị Tô gia nghi kỵ cô lập, vậy là ảnh hưởng tới cả một đời của hài tử rồi.
Trang mẫu cho rằng phải nói chuyện cho rõ ràng.
"Bà thông gia, chúng ta cũng không phải người ngoài, có mấy lời ta sẽ nói thẳng, Oánh Oánh là nữ nhi của ta, là do ta một tay nuôi lớn, bà chất vấn nó thì cũng chính là chất vấn ta." Sắc mặt bà nghiêm nghị: "Vì sao bà lại sai Đông Nguyệt hỏi như vậy?"
Thấy bà không buông tha, Tô mẫu hỏi lại: "Ta đã phạt Đông Nguyệt rồi, bà còn muốn thế nào?"
Trang mẫu bị thái độ của bà ta chọc giận, cười lạnh một tiếng: "Ta tức no bụng rồi, không ăn trưa nữa." Bà kéo nữ nhi ra bên ngoài viện: "Oánh Oánh, con cùng ta về nhà ở mấy ngày."
Thân sinh mẫu nữ thỉnh thoảng cũng cãi nhau, bà tức thì càng dễ sinh sự. Hôm nay chuyển qua nơi đây, bà đã phát hiện chuyện này không bình thường. Nữ nhi là mình dạy, bà không cho rằng nữ nhi sẽ làm chuyện gì quá phận, như vậy thì người khi phụ người khác chính là Tô gia.
Vốn là bà còn muốn dàn xếp ổn thỏa, hai nhà kết thông gia xong thì chính là thân thích cả đời. Vẫn là câu nói kia, nữ nhi phải ở lại chỗ này, nếu làm quá căng thì sẽ có hại cho nữ nhi.
Nhưng hoài nghi danh tiết nữ nhi hoàn toàn khác với chuyện này. Nếu như bỏ qua thì về sau sao có thể nói được rõ ràng?
Tần Thu Uyển cũng không cự tuyệt, đi theo ra bên ngoài.
Tô mẫu thấy thế bèn đuổi lên trước: "Oánh Oánh, con đang có thai, sao có thể đi lung tung?"
"Về nhà không phải đi lung tung." Tần Thu Uyển cũng không quay đầu lại: "Nương, con cũng chỉ trở về ở mấy ngày. Làm gì có quy củ nào nói nữ tử xuất giá có thai thì không thể về nương gia."
Hai mẫu tử dắt tay nhau ra ngoài cửa lớn.
Trên đường đi, Tô mẫu luôn không ngừng thuyết phục.
Vừa mới nhìn thấy đại môn, sau lưng liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Tần Thu Uyển quay đầu nhìn, vừa vặn nhìn thấy Tô Hoa Phong mang người chạy tới.
Chạy quá nhanh, trên trán hắn còn mang theo mồ hôi mịn, mệt mỏi thở nặng: "Nhạc mẫu đã tới, ngồi nghỉ một lát rồi lại đi."
Lại nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Oánh Oánh, chờ mấy ngày nữa ta rảnh rỗi thì sẽ đưa nàng trở về." Hắn tiến lên hai bước: "Nàng không thể tức giận mà trở về nương gia, nếu như truyền ra ngoài thì sẽ làm cho người ta bàn tán."
Lời này không lớn không nhỏ, vừa vặn để hai mẫu tử đều nghe hiểu rõ.
Rất rõ ràng, lời này của hắn không chỉ nói với Tần Thu Uyển mà cũng là nói cho Trang mẫu.
"Ta cũng không muốn nhìn khuôn mặt lạnh của chàng." Tần Thu Uyển cất bước xuống bậc thang chỗ cửa lớn: "Chúng ta đều cần yên tĩnh một chút."
Tô mẫu tới gần nhi tử, khẽ nói vài câu.
Tô Hoa Phong tiến lên hai bước: "Oánh Oánh, ta có lời muốn nói với nàng!"
Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Ta về nương gia ở vài ngày trước, ta hiện tại cái gì cũng không làm được, có việc gì thì để nói sau đi!"
Tô Hoa Phong không cam tâm, đuổi theo xe ngựa, hắn nắm chặt cái rèm, nhìn về phía Trang mẫu: "Nhạc mẫu, ngày mai chính là ngày giỗ trưởng bối trong nhà, Oánh Oánh thân là tôn trưởng tức thì phải tự mình ra mặt."
"Vậy thì ngày mốt sớm tinh mơ ta sẽ tự mình đưa nó về."
Trang mẫu nhìn con rể từ trên xuống dưới: "Hoa Phong, con thành thật nói với ta, Oánh Oánh có thai, con có cao hứng hay không?"
Tô Hoa Phong nhếch môi mỏng lên, nửa ngày sau mới nói: "Có ạ."
Hai chữ này giống như là từ trong hàm răng rặn ra.
Rất rõ ràng, lời này của hắn không phải thật tâm.
Trang mẫu rất là thất vọng: "Đến cả con cũng hoài nghi sự trong sạch của Oánh Oánh?"
"Con không..." Tô Hoa Phong đưa tay kéo Tần Thu Uyển: "Oánh Oánh, nàng quay lại đi. Cơm trưa đã làm xong, dù gì cũng phải để nhạc mẫu ở lại dùng bữa, nếu không chúng ta cũng quá thất lễ rồi. Ta cam đoan với nàng, sớm tinh mơ ngày mai, ta chắc chắn sẽ đưa nàng về nương gia."
Tô mẫu cũng tới trước không ngừng nói xin lỗi, nói mình trước đó thất ngôn, bảo Trang mẫu đừng so đo.
Hai mẫu tử đã hạ mình như vậy, lời xin lỗi cũng chân tâm thật ý, Trang mẫu cũng có chút chần chờ. Nữ nhi đã gả cho người ta, bây giờ còn mang thai, về sau hơn phân nửa vẫn phải ở Tô gia sinh hoạt.
Cộng thêm việc hai mẫu tử đã nói lời xin lỗi, bà cũng chỉ muốn như vậy. Bây giờ mục đích đạt được, người ta cũng hứa hẹn là ngày mốt sẽ đưa nữ nhi về nhà, nếu bà còn giằng co thì đúng là cố tình gây sự.
Hai mẫu tử xuống xe ngựa, lại tiến vào cửa phủ.
Lúc dùng bữa, hai bên đều cố ý hòa hảo, bầu không khí coi như vui vẻ. Trong lúc đó, Tô Hoa Phong còn rất chu đáo gắp thức ăn cho Tần Thu Uyển.
Thấy thế, Trang mẫu càng thêm yên tâm.
Sau đó Tần Thu Uyển muốn trở về thì cũng bị bà ngăn cản.
Buổi chiều, mấy người tự mình đưa Trang mẫu lên xe ngựa.
Nhìn xe ngựa đi xa, Tô mẫu khoát tay áo: "Oánh Oánh, con trở về nghỉ ngơi đi."
Trong giọng nói đã mất đi sự tức giận vừa rồi, nhưng cũng không còn nhiều thân cận.
Tô mẫu vừa đi, Tô Hoa Phong bên cạnh lập tức hỏi: "Oánh Oánh, sao nàng lại cho rằng ta hoài nghi sự trong sạch của nàng?"
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Chàng cũng không cần phải giải thích, có hoài nghi hay không hai chúng ta đều biết rõ."
Nàng cất bước rời đi, Tô Hoa Phong không đi cùng.
Hai người coi như là tan rã trong không vui.
Chạng vạng tối lúc đang dùng bữa, trên bàn có thêm mấy món mà Tô Hoa Phong thích ăn. Tần Thu Uyển đi đến bên cạnh bàn, nhìn thấy thức ăn trên bàn thì bèn hỏi: "Công tử muốn trở về dùng bữa?"
Vừa dứt lời, Tô Hoa Phong liền xuất hiện tại cửa ra vào.
"Oánh Oánh, ta muốn ở cùng nàng."
Tần Thu Uyển phối hợp ngồi xuống: "Không phải chàng rất bận sao?"
Tô Hoa Phong cười gượng: "Oánh Oánh, ngày hôm qua ta phát sinh một chút chuyện nên tâm tình không tốt, không phải là bởi vì nàng. Nàng đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng giận ta, có được hay không?"
"Nóng giận hại thân." Tần Thu Uyển đưa tay cầm chén đũa lên: "Trong bụng ta còn có hài tử, cho dù không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho hài tử."
Đề cập đến hài tử, sắc mặt Tô Hoa Phong lại trở nên cứng ngắc.
Tần Thu Uyển làm bộ như không nhìn thấy, cười hỏi: "Đúng rồi, nghe nói vị Nguyên Hòa đạo trưởng kia đoán mạng rất linh, ta có thể gặp ông ta một chút không?"
Tô Hoa Phong rũ mắt dùng bữa: "Ông ta tuỳ tiện không xuất thủ, lát nữa ta sẽ giúp nàng hỏi một chút xem hai người có hữu duyên hay không."
Duyên phận sâu lắm đó.
Nhưng đáng tiếc lại là nghiệt duyên.
Trang Oánh Oánh bi thảm cả đời cũng nhờ vị Nguyên Hòa đạo trưởng này.
Ăn hết bữa tối, Tô Hoa Phong lại sai người đưa hương tới: "Mấy ngày nay nàng đều khó ngủ, ta cố ý sai người phối hương cho nàng."
Tần Thu Uyển vừa nghe liền biết, cái thứ này hun một lúc thì không sao cả, nhưng nếu như người có thai hun thêm mấy ngày thì chắc chắn sẽ phá thai.
Nàng tiến lên nhận hương, giống như cười mà không phải cười: "Tô Hoa Phong, chàng thật sự rất lo lắng cho ta, sợ hài tử của ta không sinh ra nổi, còn cố ý phối hương cho ta."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Hoa Phong, nàng cười lạnh nói: "Trước khi ta xuất giá nương ta đã cố ý tìm một nữ đại phu dạy ta phân biệt những đồ vật bẩn thỉu này."
Tô Hoa Phong rất nhanh đã kịp phản ứng, vẻ mặt kinh ngạc: "Ta không hiểu ý tứ của nàng."
"Giả vờ cái gì?" Tần Thu Uyển ném hương kia lên trên bàn: "Nói đi, vì sao ngươi không muốn có hài tử?"
Tô Hoa Phong trở nên trầm mặc.
Thật lâu sau, hắn mới nói: "Oánh Oánh, ta thật tâm muốn sống cả đời với nàng. Nhưng đạo trưởng nói, mệnh của ta không có con. Đứa bé này của nàng..."
Tần Thu Uyển sớm đã biết được chân tướng, nhưng nghe thấy nam nhân này chính miệng nói ra thì nàng vẫn không ngăn được tức giận: "Hài tử của ta làm sao? Mạng ngươi không con, cho nên nó chính là huyết thống của người khác sao?"
"Tô Hoa Phong, chúng ta đính ước đến bây giờ đã hơn một năm, ta là hạng người gì ngươi cũng biết rõ. Ngươi có thể hoài nghi ta như vậy... đúng là hoang đường."
Nàng cười lạnh nói: "Ngươi không tin tình cảm giữa chúng ta, nhưng lại tin một vị đạo trưởng nói hươu nói vượn. Người ta thuận miệng nói một câu, ngươi liền muốn tự tay giết chết huyết mạch của mình. Tô Hoa Phong, đầu óc của ngươi là làm bằng đậu phụ sao?"
"Đạo trưởng nói rất chuẩn." Tô Hoa Phong nêu rõ ví dụ: "Năm trước, ông ấy bảo ta cẩn thận tiểu nhân bên cạnh, còn nói mệnh ta không con, không bao lâu ta sẽ trúng độc. Mặc dù giải được độc, nhưng cả một đời cũng không thể có dòng dõi của mình."
Tần Thu Uyển phì cười: "Ngươi cũng biết là mình không thể có hài tử, còn cưới ta về. Sao lúc đính ước thành thân không nhắc tới một lời, ngươi làm vậy là gạt cưới! Đúng là hèn hạ vô sỉ!"
Nàng nói xong thì mạnh mẽ tát hắn một cái.