Hai người cách quá gần, Tô Hoa Phong không phòng bị nên bị nàng đánh trúng.
Hắn sờ vào mặt mình, tức giận không thôi: "Trang Oánh Oánh, ngươi đừng quá đáng. Chính miệng đại phu nói ta không thể sinh, vậy hài tử trong bụng ngươi là ở đâu mà ra? Ta không so đo với ngươi là bởi vì quan tâm ngươi!" Hắn chỉ vào đống hương kia: "Ta thật tâm muốn sống cùng ngươi cả đời, ngươi phải bỏ đứa bé này và đoạn tuyệt quan hệ với nam nhân kia..."
"Ta nào có nam nhân nào?" Tần Thu Uyển ngắt lời hắn: "Nói gì cũng phải có chứng cứ, ngươi trên dưới mồm mép liên tục nói hài tử trong bụng ta là của người khác, vậy ngươi lấy ra chứng cứ đi!"
Nàng cười lạnh nói: "Ngươi hủy hoại danh tiết của ta, hủy hoại thanh danh nữ nhi của ta, việc này không xong đâu!"
Kỳ thật, Tô Hoa Phong cũng không muốn động thủ nhanh như vậy.
Biết được Trang Oánh Oánh có thai, trong phút chốc hắn vừa khiếp sợ lại vừa đau đớn. Đương nhiên, hắn cũng hoài nghi đạo trưởng đã nói sai hoặc là đại phu xem bệnh sai, cho nên mới đi đến thư phòng tìm đại phu và đạo trưởng xác nhận.
Sự thật chính là hắn đúng là có mệnh số không con, cũng đúng là tổn thương căn cơ không thể có dòng dõi.
Như vậy thì nhất định là Trang Oánh Oánh có vấn đề.
Tô Hoa Phong nhìn nàng, tỏ rõ vẻ thất vọng: "Oánh Oánh, vì sao ngươi lại không chịu thừa nhận?"
Tần Thu Uyển: "..." Chưa từng thấy ai ngu như thế!
Nàng gật gật đầu: "Ngươi nói đúng, phụ thân của hài tử trong bụng ta là một người hoàn toàn khác, vốn dĩ không phải là ngươi, ta muốn vì hắn mà sinh hạ đứa bé này. Nếu ngươi không nhịn được thì chúng ta hãy hòa ly, cũng coi như là chia tay trong êm đềm."
Tô Hoa Phong trừng lớn mắt: "Ngươi thừa nhận rồi?"
Tần Thu Uyển hỏi lại: "Đây không phải là ngươi nói sao?" Nàng nhìn thoáng qua đống hương kia: "Thứ này ta không dùng, chính ngươi giữ lại đi."
Nàng cất bước đi ra bên ngoài: "Xảo Nhi, tìm người thu dọn khố phòng, hôm nay chúng ta sẽ đem của hồi môn trở về."
Xảo Nhi vẫn luôn chú ý đến động tĩnh trong phòng, nghe thấy hai phu thê cãi nhau thì sớm đã bị dọa tới mức trợn trừng mắt.
Nghe thấy cô nương nhà mình dặn dò, nàng ta không dám trì hoãn, lập tức liền đi tìm người khuân đồ của hồi môn.
Lúc trước Trang Oánh Oánh cũng coi như là mười dặm hồng trang, lần chuyển của hồi môn về gây nên động tĩnh không nhỏ. Tô Hoa Phong thấy nàng làm thật, vội vàng tiến lên khuyên: "Oánh Oánh, nàng đừng đi."
"Ở lại nữa thì các ngươi sẽ lại muốn giết hài tử của ta, ta nào còn dám ở lại?" Tần Thu Uyển cũng không quay đầu lại, phân phó: "Chuẩn bị ngựa xe, ta muốn hồi phủ."
Tô Hoa Phong thấy thế bèn tiến lên nắm chặt tay áo Tần Thu Uyển.
Mặc dù Tần Thu Uyển đã đưa tay né tránh nhưng vẫn bị hắn nắm lấy tay áo.
"Oánh Oánh, ta cảm thấy chúng ta không sinh hài tử cũng được, ta thật lòng muốn sống cùng nàng cả đời, nàng đừng đi..."
Tần Thu Uyển vung tay áo hất hắn ra: "Tô Hoa Phong, ngươi ngu ngốc như vậy thì tốt nhất nên sống một mình đi. Ai gả cho ngươi thì là người đó không may, ta còn chưa đến hai mươi, cả một đời dài như vậy, ta không muốn sống cùng tên ngu như ngươi nữa. Lát nữa ta sẽ cho người đưa thư hòa ly lên."
Nói xong, Tần Thu Uyển đã đi ra khỏi viện tử, vừa vặn nhìn thấy Tô mẫu mang theo mấy bà đỡ từ đối diện đi tới.
"Oánh Oánh, nghe nói ngươi muốn đi?"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Đúng!"
Tô mẫu lạnh mặt nói: "Vốn là ta cũng muốn Hoa Phong bỏ dạng nữ nhân thủy tính dương hoa như ngươi, là Hoa Phong liên tục thuyết phục nên ta mới bỏ đi suy nghĩ đó. Ngươi bỏ đứa con này đi, về sau người vẫn là nhi tức của Tô gia ta."
"Ta không có phúc phận này, không làm được nhi tức của ngươi." Tần Thu Uyển lách qua bà ta đi lên phía trước.
Tô mẫu thấy thế, vung tay lên nói: "Ngăn Thiếu phu nhân lại."
Bà ta ra lệnh cho mấy bà đỡ tráng kiện ngăn Tần Thu Uyển lại.
Tần Thu Uyển quay đầu lại hỏi: "Tô phu nhân, ngươi đang làm gì đây? Ta cũng không phải nha đầu mặc cho ngươi đánh giết!"
Tô mẫu nghiêm mặt: "Ngươi là nhi tức của ta, là thê tử của con trai ta, đã làm sai chuyện thì phải dạy dỗ." Bà ta khoát tay: "Hầu hạ Thiếu phu nhân uống thuốc."
Lúc này Tần Thu Uyển mới phát hiện, trong mấy bà đỡ có người còn bưng một cái khay, bên trong có một bát thuốc đen như mực.
Tô mẫu dặn dò xong, nhóm bà đỡ càng vây chặt hơn, còn có một người vươn tay ra: "Thiếu phu nhân, nô tỳ đắc tội."
Nói xong liền muốn bóp cổ nàng, mà mấy người bên cạnh đã muốn tóm lấy cánh tay của nàng.
Tần Thu Uyển phì cười, nhấc chân hung ác đá tới.
Một bà đỡ bị đá vào trong bụng kêu thảm lên một tiếng, ngã phịch xuống, thật lâu sau cũng không đứng dậy nổi.
Tần Thu Uyển cười lạnh: "Các ngươi đều có khế ước bán thân, đánh chết cũng xứng đáng, không ai có thể thay các ngươi đòi lại công đạo."
Đám bà đỡ nhìn người bị thương trên mặt đất rồi hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều có chút chần chờ.
Các nàng là hạ nhân, làm chủ tử bị thương thì sẽ bị phạt, còn mình bị tổn thương thì đó chính là đáng đời, nhất là ở bên kia còn có một thế lực lớn.
Nói như vậy, nếu Trang Oánh Oánh xảy ra chuyện thì nhà bên kia tới cửa đòi công đạo, Tô gia rất có thể sẽ giao các nàng ra.
Hôm nay mấy người bị phu nhân gọi vào nơi này đều là những người cùng khổ, lúc này thấy tất cả mọi người không ai tiếng lên, ai cũng không muốn đứng lên ra mặt.
Mọi người trong viện đang thu dọn của hồi môn, thấy tình thế không đúng thì lập tức vây quanh.
Một bên muốn đánh người, một bên muốn che chở.
Hai bên tình thế hết sức căng thẳng.
Tần Thu Uyển cười lạnh nói: "Tô phu nhân, ngươi muốn hại hài tử trong bụng ta thì đã biến thành kẻ thù của ta. Nếu bọn họ dám đụng đến một ngón tay của ta, lát nữa ta sẽ đi đến nha môn đòi công đạo!"
Trước đó Tô mẫu ngăn nhi tức không cho nàng về nhà, cũng không cho nàng truyền tin tức có thai ra bên ngoài chính là vì sợ mất mặt, muốn im hơi lặng tiếng xử lý việc này.
Nếu như làm loạn lên công đường thì với ai cũng không tốt, hai nhà đều mất mặt.
Tô mẫu trầm ngâm một lát, nói: "Ngươi đi cũng được nhưng phải bỏ hài tử kia đi."
"Không thể nào." Tần Thu Uyển không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Ta nhất định phải hòa ly, hài tử cũng nhất định phải sinh. Ta làm nhi tức của con trai ngươi đúng là nên nghe lời ngươi. Nhưng bây giờ ta không phải người Tô gia, không mượn ngươi xen vào!"
Hai bà tức đối chọi gay gắt, ai cũng không chịu nhượng bộ.
Trong viện, Tô Hoa Phong chạy tới.
Một bên khác, mấy người phòng khác của Tô gia cũng nghe được tin tức, rối rít chạy về đằng này.
Việc Tô Hoa Phong không thể sinh con chỉ có mấy người trong phạm vi nhỏ là biết được, còn có rất nhiều người Tô gia không biết.
Đối với một nam nhân mà nói, việc này nói thì dễ mà nghe thì khó. Tô mẫu chưa hề nghĩ tới việc sẽ truyền bệnh tình của con trai ra ngoài, nhất là ở trước mặt các tẩu tử, đệ muội của mình, bà ta sợ bị người ta chế nhạo, coi là trò cười. Cho nên lúc này cắn răng nói: "Vậy ngươi viết ra một phong thiết kết thư, nói rõ hài tử trong bụng ngươi không liên quan gì đến bọn ta."
"Đương nhiên là không có quan hệ gì." Tần Thu Uyển vuốt cằm nói: "Ngươi nói cũng có đạo lý, giấy trắng mực đen. Về sau đừng đến đòi lại!"
Tô mẫu cười nhạo: "Một đứa con hoang mà thôi, ngươi cho rằng ta sẽ còn muốn nhận lại nó sao?"
Chuyện làm loạn thành như vậy, lòng Tô Hoa Phong cũng tràn đầy thống khổ, tiến lên giữ lại: "Oánh Oánh, nàng làm vậy thật là nhẫn tâm."
Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn hắn: "Tô Hoa Phong, người ngoan độc chính là ngươi!"
Tô Hoa Phong không cho rằng mình có lỗi, thực ra, hắn còn cảm thấy mình oan ức: "Ta không trách nàng, chỉ muốn cùng nàng bạch thủ giai lão."
"Ta không muốn!" Thấy mấy bà đỡ không dám tiến lên, Tần Thu Uyển cất bước rời đi: "Tô phu nhân, nếu ngươi muốn mất mặt, muốn để việc con trai ngươi có ẩn tật phơi bày cho thiên hạ, vậy thì cứ việc để các nàng vây quanh."
Tô Hoa Phong không cam tâm đuổi theo: "Oánh Oánh, nàng đừng làm chuyện ngu ngốc. Tin tức truyền đi thì ta đương nhiên sẽ mất mặt, nhưng ta có ẩn tật mà nàng lại mang thai, nàng cũng không trốn thoát. Người đời trách móc nặng nề với nữ tử nhất, nếu nàng gánh vác một thanh danh như thế thì nửa đời sau..."
Tần Thu Uyển hỏi lại: "Ngươi không thể có dòng dõi, nhưng vẫn luôn giấu diếm nhà ta, lừa ta vào cửa. Ngươi làm được việc đó, vậy ta lén lút có hài tử sau lưng người thì có gì không thể?"
Rất nhiều người đều cho rằng, nam nhân không thể sinh con thì cũng không thể nhân đạo.
Tô Hoa Phong nghe nàng nói như thế, lập tức á khẩu không trả lời được.
Tần Thu Uyển phất phất tay: "Cứ như vậy đi, lát nữa ta sẽ đưa một phần thư hòa ly và thiết kết thư đến, ngươi nhấn chỉ ấn rồi ta sẽ cầm đi đến nha môn lập hồ sơ."
Sắc mặt Tô Hoa Phong trắng bệch: "Trang Oánh Oánh, có phải nàng muốn cùng hài tử phụ thân song túc song tê hay không?"
"Đúng!" Tần Thu Uyển không quay đầu lại.
Tô Hoa Phong: "..." Thật đáng giận!
"Ngươi là một nữ nhân dâm đãng, lúc trước ta không nên cưới ngươi."
Tần Thu Uyển không cam lòng yếu thế: "Ngươi là thứ nam nhân không thể sinh con, lúc trước ta không nên gả cho ngươi."
Tô Hoa Phong cho rằng mình hét xong thì sẽ hết tức, không ngờ lại càng thêm tức giận.
Tô phu nhân tiến lên khuyên: "Hoa Phong, con đừng nóng giận, đại trượng phu hà hoạn không thê, dạng nữ tử giống như Trang Oánh Oánh vốn dĩ không xứng với con!"
Tần Thu Uyển đã đi xa, nhưng vẫn nghe thấy lời này, bèn nói lại: "Đúng, con của ngươi ngàn tốt vạn tốt, được thần tiên trên trời tới phối. Nữ tử trên đời này đều không xứng với hắn, vậy thì đợi về sau chết rồi thì đi lên trên trời cưới tiên nữ đi!"
Tô mẫu: "..."