Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 408 - Chương 413

Chương 413

Tô Hoa Phong nghe được tiếng giễu cợt này, lại đuổi theo mấy bước: "Oánh Oánh, ta nguyện ý tha thứ cho nàng, cũng sẽ thuyết phục nương, nàng thật sự không ở lại ư?"

Tần Thu Uyển quay lại, vẻ mặt nghiêm nghị: "Ta không làm những chuyện kia!"

Tô Hoa Phong căn bản không nghe lời này vào tai, chỉ tỏ rõ vẻ thất vọng: "Đến lúc này mà nàng còn muốn nói dối. Ta không so đo..."

Uổng phí môi lưỡi, Tần Thu Uyển xoay người rời đi.

Của hồi môn của Trang Oánh Oánh chừng mười người, lúc này không lấy của hồi môn nữa, mọi người che chở nàng đi ra ngoài. Sau khi lên xe ngựa đã trực tiếp trở về nương gia.

Đôi phu thê ở nương gia nghe nói nữ nhi trở về, lập tức hai mặt nhìn nhau. Trang mẫu trở về đã nói lại tình cảnh của nữ nhi ở Tô gia, hai phu thê đang thương lượng thì nàng đã trở lại.

Tô gia nói hôm nay phải tế tổ, nữ nhi trở về vào giờ này rõ ràng là đã gây sự với họ. Trang mẫu nghĩ đến những chuyện mình đoán được hôm qua thì còn có cái gì không hiểu nữa?

Hẳn là Tô gia vẫn chưa nhận thức được sai lầm của mình như lời bọn họ nói và vẫn cố chấp cho rằng hài tử trong bụng nữ nhi là huyết mạch của người khác.

Việc này liên quan đến danh tiết nữ nhi gia, nếu như giữa phu thê vẫn luôn nghi kỵ thì cuộc sống sau này phải sống thế nào?

Trang mẫu lo lắng trong lòng, vội vã chạy ra khỏi cửa phủ, Trang phụ theo sát phía sau. Thái độ nóng nảy của hai phu thê đã rơi vào trong mắt hạ nhân bên đường, ngay sau đó, các phòng khác đều biết hết.

Nhìn thấy nữ nhi hoàn hảo không chút tổn hại, Trang mẫu thở dài một hơi, tiến lên đỡ lấy người: "Oánh Oánh, con đang mang thai, trên dưới xe ngựa phải đặc biệt coi chừng."

Tần Thu Uyển đáp ứng.

Trang mẫu lúc này mới hài lòng, liếc trộm mặt mày nữ nhi, thấy nàng dường như cũng không phải chịu ảnh hưởng quá lớn, vành mắt không đỏ, trong mắt vô lệ, chỉ có cảm xúc vui sướng khi về nương gia. Trong lúc nhất thời, Trang mẫu không biết làm thế nào: "Oánh Oánh, sao con lại trở về vào giờ này? Không phải các con phải tế tổ sao?"

Nếu quả thật là tế tổ thì lúc này chính là tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Tần Thu Uyển vỗ vỗ vào tay của bà: "Nương, chúng ta đi vào rồi nói."

Trên đường đến chính viện, trong lúc đó, Trang mẫu nhiều lần liếc trộm vẻ mặt nữ nhi, muốn đoán ra nguyên do nàng về nhà.

Sau khi ngồi xuống, Trang mẫu kiềm chế nỗi lo lắng trong lòng, bảo hạ nhân lui ra, vội hỏi: "Sau khi ta đi, các con lại cãi nhau?"

"Cãi nhau?" Tần Thu Uyển nhìn về phía hai người: "Không chỉ cãi nhau mà Tô Hoa Phong còn cầm một đống hương trở về, muốn đốt cho con để an thần. Con ngửi thấy ở trong đó có dược liệu bất lợi cho người có thai nên đã tát hắn."

Tô mẫu trừng lớn mắt: "Lý nào như thế?"

Không nói đến việc Tô gia còn chưa có chứng cứ chứng minh phụ thân hài tử trong bụng nữ nhi là một người khác hoàn toàn, mà cho dù nữ nhi thật sự ngoại tình thì hai nhà môn đăng hộ đối, Tô gia dù tức giận như thế nào cũng nên cùng bọn họ thương lượng mà không phải ngầm ra tay như vậy.

Trang phụ nổi giận phừng phừng, mạnh mẽ đập bàn một cái: "Lẽ nào lại như vậy!"

Ông ta bỗng nhiên đứng dậy: "Ta muốn đi đến Tô gia hỏi cho rõ, tại sao bọn họ lại nói xấu nữ nhi của ta như vậy?"

"Con hỏi rồi." Tần Thu Uyển tiến lên đỡ Trang phụ về trên ghế ngồi xuống: "Sau đó Tô phu nhân lại bưng một bát thuốc tới, nói chỉ cần con uống, bỏ lại đứa bé này thì sẽ có thể tiếp tục làm tức phụ Tô gia."

Trang phụ biết nữ nhi có thai, bị mọi họ đè ép cũng không dám phản kháng. Vừa nãy, ông sợ làm bị thương bụng của nàng, cho nên mới miễn cưỡng kềm chế. Nhưng khi nghe thấy lời này thì lửa giận nhanh chóng ngút trời, muốn vỗ bàn lại sợ làm nữ nhi bị thương. Ông bèn dùng tay, cuối cùng mạnh mẽ ném chén trà bên cạnh ra ngoài.

Ông thân là gia chủ, bình thường rất uy nghiêm, nhưng xưa nay không bao giờ phát tiết lên đồ vật, nhìn bộ dáng này là biết đã thực sự quá tức rồi.

Trang mẫu nhìn ông tức giận đến mức mặt đỏ tía tai thì vội vàng khuyên: "Ông đừng nóng giận. Cẩn thận ảnh hưởng thân thể."

Trong ánh mắt Trang phụ tràn đầy lãnh ý, thật lâu sau mới hỏi: "Oánh Oánh, vừa rồi con nói đã hỏi qua nguyên do, vậy bọn họ có nói cho con biết không?"

"Có." Tần Thu Uyển nhìn về phía hai người: "Lát nữa con nói, hai người cũng đừng tức giận."

Hai phu thê hai mặt nhìn nhau.

Một nữ tử bị hoài nghi ngoại tình đều là vì có người nhìn thấy nữ tử đó và nam nhân khác âm thầm qua lại. Lúc trước nữ nhi gả vào chính là bởi vì thích Tô Hoa Phong, hơn nữa, trong lòng hai người đều hiểu, nữ nhi không phải là người như vậy.

Lần hiểu lầm này chắc chắn là bị người ta hãm hại.

Đang nói chuyện, ở cổng lại có người tới.

"Phụ thân, mẫu thân, là con và nhị đệ."

Hóa ra là hai người ca ca của Trang Oánh Oánh đến.

Trang đại ca năm nay đã hai mươi lăm, là một người chững chạc. Hàng năm vào vụ mùa thu hoạch ngày xuân thì cũng chỉ có hắn và Trương nhị ca ở cùng nhau, nên bọn họ cũng rất yêu thương vị tiểu muội muội là Trang Oánh Oánh này.

"Oánh Oánh, sao muội lại trở về lúc này?" Ánh mắt Trang đại ca không để lại dấu vết dò xét muội muội. Hôm qua nương đi từ Tô gia trở về, hắn còn bảo nương đón muội muội trở về nhà.

Sau đó liền biết được hôm nay Tô gia tế tổ, ngày mai muội muội mới về được.

Ngày Tế tổ, tôn trưởng tức quan trọng gần bằng tôn trưởng tử nên chắc chắn cũng sẽ ra mặt.

Thời điểm như vậy muội muội lại trở về rất rõ ràng là đã xảy ra chuyện.

Trang mẫu tức giận đến mức rơi nước mắt, Trang phụ giận dữ nói lại mọi chuyện một lần.

Trang đại ca rất là không hiểu: "Vì sao Tô Hoa Phong và Tô gia lại chắc chắn như thế? Có người nói cái gì bên tai bọn họ hay không?"

Hắn cẩn thận hồi tưởng lại: "Trước khi muội muội thành thân, hình như cũng không qua lại thân mật với ai..."

Vậy lời hoài nghi này hoàn toàn là lời nói vô căn cứ.

Sắc mặt Tần Thu Uyển một lời khó nói hết: "Tô gia có vị Nguyên Hòa đạo trưởng, Tô Hoa Phong nói người đạo trưởng kia phê mạng rất chuẩn. Hơn hai trước còn dặn dò hắn chú ý tiểu nhân, còn nói mệnh hắn không con. Tô Hoa Phong không để tâm, sau này liền trúng độc, mặc dù giải được độc giữ lại được cái mạng nhưng cũng tổn thương căn cơ, cả một đời không thể có dòng dõi... Hai mẫu tử tin tưởng không nghi ngờ gì vị đạo trưởng kia, lại có bằng chứng đại phu nói Tô Hoa Phong đúng là đã bị tổn thương thân thể, không thể nào có hài tử. Bởi vậy, bọn họ cho rằng là con không tuân thủ nữ tắc nên mới có thai."

Mấy người nương gia hai mặt nhìn nhau.

Hai vị Trang tẩu tẩu trăm miệng một lời bật thốt lên hỏi: "Đạo trưởng phê mạng sao có thể coi là thật?"

Bởi vì chuyện này mà hoài nghi sự trong sạch của nữ quyến trong nhà thì càng thái quá!

Trang phụ như có điều suy nghĩ: "Vị đại phu nói Tô Hoa Phong không thể có dòng dõi có phải đã bị người ta thu mua hay không?"

Tần Thu Uyển lắc đầu: "Cái này con không biết."

"Dù sao thì sáng hôm nay, mẫu tử bọn họ đã luân phiên bức bách con, nhất định ép con uống thuốc rồi mới có thể được tiếp tục làm Tô gia tức! Phá thai thương thân, rất có thể ảnh hưởng đến cả một đời không thể có thai, còn có thể bỏ mệnh. Không nói đến việc dược hiệu món đồ kia lớn bao nhiêu, tại sao con lại vì bọn họ nghi kỵ mà làm thương tổn chính mình?"

"Đúng!" Trang tẩu tẩu tỏ rõ vẻ phẫn nộ: "Nếu như muội uống thì bọn họ còn tưởng rằng muội chột dạ."

Thân là nữ tử, việc đáng giận nhất là bị lôi danh tiết ra nói chuyện.

"Cho nên con mới về nhà." Tần Thu Uyển bình tĩnh nhìn về phía tất cả mọi người: "Lúc ấy con rất tức giận, đã tuyên bố là sẽ không quay lại Tô gia nữa. Còn nói là sau đó sẽ đưa cho bên kia thư hòa ly. Hơn nữa hài tử trong bụng con cũng không còn quan hệ gì với Tô gia nữa... Phần thiết kết thư kia là ý của Tô phu nhân."

Mọi người á khẩu không trả lời được.

Trong phòng an tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Nữ nhi gia gả cho người ta, muốn hòa ly trở về nhà cũng không dễ dàng như vậy. Cho dù người nhà nương gia tiếp nhận thì lời đàm tiếu bên ngoài cũng không ít, có người không chịu nổi còn đi tự sát.

Trang phụ trầm mặt: "Ta đi trước."

Huynh đệ nhà họ Trang lập tức nói: "Chúng con cũng đi." Trang mẫu cũng đứng dậy theo: "Ta cũng đi! Lỡ như Tô phu nhân ra gặp khách, các con không dám động vào bà ta lại phải chịu thiệt thòi."

Tẩu tử, đệ muội vẻ mặt tràn đầy đầy căm phẫn cũng muốn cùng theo.

Tần Thu Uyển dở khóc dở cười, nhưng mà cũng đứng dậy theo: "Con cũng đi."

"Con ở nhà." Trang mẫu nhìn thoáng qua bụng của nàng: "Con đang mang thái, không thể tức giận, cũng không thể di chuyển nhiều. Con yên tâm, phụ mẫu và ca ca tẩu tẩu của con nhất định sẽ giúp con đòi lại công đạo."

Bọn họ có lòng tốt, nhưng Tần Thu Uyển biết rõ chuyến này nàng không đi không được.

Bởi vì người đời thường nghĩ nữ tử sau khi thành thân, nếu hòa ly thì rất khó có thể tìm được một lựa chọn tái giá thích hợp. Tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận nữ tử hòa ly là đáng thương.

Dưới tình hình như vậy, lỡ như Tô gia lại hạ thấp bản thân tiếp tục cầu hoà. Người nhà họ Trang lỡ như bị thuyết phục... Tần Thu Uyển cũng không muốn lỡ như, nàng phải triệt để cắt đứt với người Tô gia.

Đời trước, lúc Trang Oánh Oánh phá thai là do uống "Thuốc dưỡng thai" rồi lại ngã một phát, hai bút cùng vẽ. Người Tô gia ra tay quá hung ác làm nàng bị bệnh hồi lâu.

Trong lúc đó, Tô Hoa Phong đi ra ngoài nói chuyện làm ăn cùng người ta cũng bị ngã, gãy mất một cái chân.

Con người chỉ cần còn sống thì sẽ xảy ra đủ loại bất ngờ. Kết quả vị Nguyên Hòa đạo trưởng kia lại xông ra, nói Tô Hoa Phong như thế là bởi vì Trang Oánh Oánh mang xúi quẩy đến cho hắn.

Hai nhà Tô trang môn đăng hộ đối, nếu như hưu thê thì sẽ kết tử thù.

Tô gia không thể bỏ thê tử, Tô Hoa Phong lại xa cách với Trang Oánh Oánh, tình cảm của hai người rất nhanh đã hao mòn hầu như không còn. Cuối cùng, hắn còn để mặc Tô mẫu động thủ với nàng.

Trang Oánh Oánh ngày ngày suy yếu mà chết, sau khi bị bệnh còn không thể nói. Rơi vào trong mắt người ngoài chính là nàng đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo.

Cũng đến lúc chỉ còn lại một hơi, người phía sau màn mới dương dương đắc ý chạy đến trước mặt nàng khoe khoang, nàng mới biết được chân tướng.

Nàng bị giấu diếm thật khổ, thảm hại hơn chính là không có người nào hỏi qua nàng, cũng không cho nàng có cơ hội để biện giải mà đã định ra tội danh của nàng.

Nếu nương gia muốn tác hợp hai người, Tần Thu Uyển cũng không bất ngờ. Bởi vì bọn họ không biết những chuyện phát sinh đằng sau kia, cũng không biết nữ nhi phải chịu những oan ức kia.

Nàng khăng khăng đi theo, ai cũng không lay chuyển được.

Thời gian trôi qua một canh giờ, Tần Thu Uyển tiếp tục về lại Tô phủ.

Hai nhà trong thành đều là tai to mặt lớn, nếu như không tất yếu thì cũng sẽ không đắc tội đối phương. Nghe nói người bên kia đến đây, người Tô gia vội vàng ra nghênh tiếp.

Đương nhiên, Tô gia mẫu tử còn cho rằng việc phụ thân hài tử trong bụng nhi tức là một người khác hoàn toàn chỉ có hai người bọn họ biết. Cho nên, sau khi đưa người vào cửa, Tô mẫu tìm cớ đuổi những người còn lại đi, chỉ còn lại hai phu thê và Tô Hoa Phong tiếp khách.

"Hôm nay đến là bởi vì muốn kết thúc mối hôn sự của hai nhà chúng ta!" Trang phụ nói thẳng: "Nữ nhi của ta ở chỗ này phát sinh những chuyện gì, nó đã nói cho ta biết hết rồi."

Sắc mặt ông ta càng ngày càng nghiêm túc: "Bất luận từ phương diện nào mà nói thì Tô gia các ngươi đều không đúng. Ta chỉ hỏi các ngươi một câu, các ngươi hoài nghi danh tiết của nó, nhân phẩm của nó, vậy hãy lôi chứng cứ ra đây."

Tô phụ thở dài một tiếng: "Ông bà sui gia..."

Trang phụ lập tức đưa tay dừng lời ông ta lại: "Kể từ hôm nay, chúng ta không còn là thông gia, ngươi xưng hô như vậy, ta đảm đương không nổi." Ông mặt lạnh nói: "Nữ nhi của ta là một cô nương gia trong sạch, gả vào trong phủ các ngươi bị nói xấu bị hạ độc, đã vậy khi hòa ly còn bị ngoại nhân bàn tán. Gặp gỡ nhà các ngươi, nữ nhi của ta đúng là khổ tám đời, tiến không được, thối cũng không xong. Nữ nhi của ta bị các ngươi ức hiếp thành như vậy, việc này không xong đâu!"

Nói đến đây, ông đã lửa giận ngút trời.

Bình Luận (0)
Comment