Chương 414
Trang phụ tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, người nhà họ Trang bên cạnh cũng đều mang bộ dáng muốn gây sự.
Phu thê Tô gia liếc nhìn nhau.
Việc thân thể Tô Hoa Phong có tật thực sự không nên nói ra bên ngoài, chính hắn càng không chủ động đề cập nên chỉ trầm mặc đứng ở một bên.
Hắn không nói, Tô mẫu lại không nhịn được, lạnh mặt nói: "Nhi tử ta có tật, không thể nào có thể làm cho nữ tử có thai. Nếu như Trang Oánh Oánh không gian díu với người khác thì hài tử từ đâu mà ra?"
"Chuyện hắn có tật là ai nói?" Tần Thu Uyển tiến lên một bước: "Chính là tên đạo sĩ hết ăn lại uống kia sao?"
Tô Hoa Phong không đồng ý: "Nguyên Hòa đạo trưởng là cao nhân đắc đạo, không nên nói bậy."
"Cái gì mà cao nhân?" Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ mỉa mai: "Theo ta thấy, hắn chính là tên tiểu nhân hèn hạ thấy tiền sáng mắt, há miệng liền nói ta là nữ tử thủy tính dương hoa*, ngươi gọi hắn ra!"
(*dâm loàn)
Tô Hoa Phong kinh ngạc: "Ngươi định làm gì?"
"Cùng hắn đối chất." Tần Thu Uyển nói năng hùng hồn: "Nếu hắn nói đúng thì thử tính xem phụ thân hài tử trong bụng ta là ai!"
Trang mẫu cũng đồng ý: "Làm phiền Tô phu nhân gọi đạo trưởng ra gặp mặt một lần. Hắn nói Hoa Phong đời này không con, còn nói nữ nhi của ta và người khác gian díu, lời nói xấu như vậy nhà chúng ta không nhận! Ta cũng phải hỏi hắn một chút, hắn dựa vào cái gì lại nói như vậy."
Sắc mặt Tô mẫu không tốt lắm: "Đạo trưởng không gặp người ngoài."
"Vậy chuyện nhi tử ngươi tuyệt hậu chính là ngươi nói hươu nói vượn." Tần Thu Uyển lên tiếng: "Tô phu nhân, dù gì cũng là bà tức, ta tự nhận mình đã làm tròn bổn phận một nhi tức, đầy đủ tôn trọng với ngươi. Ngươi cho dù không thích ta thì cũng nên nói thẳng, tại sao lại làm ra những chuyện bôi xấu thanh danh của ta?"
"Oánh Oánh, ngươi đừng nói nhảm." Tô Hoa Phong lạnh mặt đáp: "Việc này không liên quan đến nương ta, đúng là Nguyên Hòa đạo trưởng nói!"
"Vậy ngươi gọi hắn ra." Tần Thu Uyển tới gần một bước.
Tô mẫu lại nói: "Nguyên Hòa đạo trưởng đang thanh tu, không gặp người ngoài."
"Nếu không để cho ta gặp thì chính là trong lòng ngươi có quỷ." Tần Thu Uyển nói với giọng điệu chắc chắn.
Tô mẫu: ". . ."
"Oánh Oánh, cho dù ngươi không tin thì cũng không thể nghi ngờ đạo trưởng."
"Nghi ngờ?" Tần Thu Uyển nổi giận nói: "Chuyện mà chính ta chưa làm qua, hắn lại từ không nói có, sao có thể gọi là cao nhân đắc đạo?" Nàng tỏ rõ vẻ giễu cợt nhìn người Tô gia: "Cao nhân đắc đạo chân chính đều đang thanh tu, làm gì có ai chạy đến quý phủ người khác ở tận mấy năm?"
Trang phụ gõ bàn một cái: "Tô lão gia, ngươi đừng chém gió nữa. Mau kêu tên đạo trưởng kia ra đi!"
"Đạo trưởng không tiếp khách." Tô phụ nghiêm túc đáp: "Về mối hôn sự của hai nhà chúng ta, nếu như Oánh Oánh khăng khăng muốn đi thì chúng ta cũng không giữ lại. Không cần hưu thư, chỉ cần thư hòa ly, cũng coi như là chia tay trong êm đềm."
Lời nói này có ý giống như người nhà họ Trang cầm được một phong thư hòa ly là đã chiếm được hời rồi.
Trên mặt người nhà họ Trang đều mang theo vẻ tức giận.
Tần Thu Uyển đưa tay giữ Trương đại ca chuẩn bị nói lại: "Vậy thì làm đi!"
Lấy trước rồi tính sau.
Hôm nay người nhà họ Trang tới cửa cũng đã nhìn thấy rõ thái độ của Tô gia.
Tô gia vốn dĩ không muốn vãn hồi quan hệ thông gia. Đương nhiên, thấy bọn họ vô lại không nói đạo lý vậy, người nhà họ Trang cũng đã triệt để bỏ đi suy nghĩ tiếp tục kết thân.
Hạ nhân đưa bút mực giấy nghiên.
Tần Thu Uyển nhìn về phía Tô Hoa Phong: "Ngươi đã cho là ta không tuân thủ nữ tắc, vậy thì ngươi đi viết."
Tô Hoa Phong nhìn nàng thật sâu: "Oánh Oánh, chỉ cần nàng nguyện ý phá thai, về sau toàn tâm toàn ý sống cùng ta thì chuyện lúc trước ta đều có thể không so đo."
Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ giễu cợt.
Hiện tại không tới phiên Tô gia không so đo, sau khi cầm được thư hòa ly nàng nhất định phải so đo cho rõ.
Tần Thu Uyển đưa tay sờ bụng: "Ta sẽ không phá thai, ngươi viết đi!"
Nghe vậy, Tô Hoa Phong tỏ rõ vẻ thất vọng. Dưới sự thúc giục của Tô mẫu, hắn nâng bút viết hai tấm thư hòa ly.
Tần Thu Uyển tiến lên, lưu loát ấn chỉ ấn.
Nhìn nàng sảng khoái như vậy, Tô Hoa Phong cũng không khuyên nữa, cũng tự mình nhấn.
Tần Thu Uyển thu hồi, lại nói: "Thiết kết thư của hài tử, ngươi cũng viết đi."
Tô mẫu nghe nàng nói như thế, lập tức nói: "Đúng! Cái thứ con hoang kia nhà bọn ta cũng không nhận. Nếu không viết rõ ràng thì về sau hài tử sinh ra, người bên ngoài còn tưởng rằng đó là huyết mạch của Tô gia bọn ta, như vậy càng không được." Nói xong, bà ta thúc giục nhi tử: "Hoa Phong, viết một tờ đi."
Tô Hoa Phong không hề đắn đo, rất nhanh đã viết một phong thư, nói: “Bất luận về sau tình hình như nào thì hài tử này đều không có quan hệ gì với Tô gia.”
Lấy được ba tấm giấy, Tần Thu Uyển đưa cho Xảo Nhi bên cạnh: "Phái người đi đến nha môn một chuyến, giao những thứ này cho Dương sư gia ghi lại trong sách."
Khi tất cả mọi thứ được ghi lên sách thì hai người sẽ thật sự không còn là phu thê nữa. Tô Hoa Phong nhìn thấy thì trong lòng bi thương không thôi: "Oánh Oánh, hai chúng ta có tình cảm lâu như vậy, nàng thật sự không có chút lưu luyến nào sao? Nàng có nghĩ tới cảm thụ của ta hay không?"
Hắn níu lấy cổ áo: "Dù nàng có hài tử của người khác, ta cũng muốn tha thứ cho nàng. Vì sao nàng lại nhẫn tâm như vậy?"
Nhìn Xảo Nhi ra khỏi cửa, Tần Thu Uyển lại đuổi theo khẽ dặn dò vài câu, lúc này mới trở về trong đường, cười nhạo nói: "Đến cả phần tín nhiệm cơ bản nhất ngươi cũng không có, ngươi có bao nhiêu tình thâm với ta thì đó cũng chỉ là chính ngươi tưởng tượng mà thôi."
Tô Hoa Phong trừng mắt nhìn nàng: "Trang Oánh Oánh, nàng thật quá đáng."
Tần Thu Uyển đã cầm được thư hòa ly nên cũng không muốn nhiều lời nữa, tự mình ngồi về trên ghế, nghe hai bên ngươi tới ta đi không ai nhường ai.
Người nhà họ Trang cảm thấy thật oan ức lại phẫn nộ.
Tô gia cũng giống vậy.
Người nhà họ Trang khăng khăng muốn gặp đạo trưởng, Tô gia không chịu, hai bên vẫn luôn giằng co không xong.
Hôm qua Trang mẫu tới cửa dưới sự phẫn nộ, muốn đón nữ nhi đi, người Tô gia đã nói hôm nay phải tế tổ. . . Nếu như chỉ có Tô gia mẫu tử xin lỗi, bà ta có thể sẽ không nguôi giận nhanh như vậy. Tế tổ là việc lớn, nữ nhi lại là trưởng tức trưởng phòng nên nhất định phải ra mặt.
Cho nên, bà ta mới để nàng ở lại. Nhưng hôm nay đã đến giữa trưa mà trong ngoài Tô phủ đều không có dấu hiệu nào là sẽ làm tế tổ! Nói cách khác, Tô gia mẫu tử hôm qua hạ thấp mình, còn nói là tế tổ, mục đích chỉ có một, đó chính là muốn giữ nữ nhi ở lại.
Mà giữ nữ nhi ở lại. . .chính là vì muốn nàng uống thuốc phá thai!
Trang mẫu càng nghĩ càng giận, bây giờ thư hòa ly đã viết, hai nhà không còn quan hệ, chuyện Tô gia khi phụ người nhất định phải tính toán rõ ràng. Bà nghe nam nhân nhà mình và Tô phụ tranh chấp, trong lòng đang suy nghĩ phải làm thế nào để đòi lại công đạo cho nữ nhi, làm gì cũng phải để Tô gia biết người nhà họ Trang không dễ khi dễ như vậy.
Đang muốn nghiêm túc nói chuyện, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó liền có tiếng đập cửa truyền đến.
Đại hộ nhân gia bình thường đều sẽ có quy củ. Chạy nhanh như vậy đã không giống bình thường. Hơn nữa, lúc này hai nhà đang tranh chấp, trừ phi là chuyện cấp tốc thì hạ nhân cũng sẽ không mất quy củ như thế.
Tô mẫu rất là không kiên nhẫn, cất giọng hỏi: "Ai?" Sau đó trầm tiếng nói: "Có việc thì để sau đi."
Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến một giọng nữ trẻ tuổi đầy lo lắng: "Phu nhân, không phải là nô tỳ muốn tới quấy rầy. Mà là bên ngoài. . . bên ngoài có rất nhiều nha sai tới, nói là muốn tới bắt người."
Chuyện bị nha sai chắn cửa thực sự khá khó nghe.
Tô mẫu lộ vẻ kinh ngạc: "Quý phủ chúng ta có ai là phạm nhân?"
Vô thức, bà ta liền nghĩ đến mấy chất tử vô dụng nhà mình. Chắc chắn là bọn chúng phạm tội, người nha môn mới tới đây.
Người nhà quan tới cửa, Tô gia không nên tránh mà không gặp. Tô phụ tự mình mang theo nhi tử đi ra cửa nghênh đón.
Thế là, người nhà họ Trang liền bị bỏ lại.
Tần Thu Uyển cũng đứng dậy theo: "Phụ mẫu, chúng ta cũng đi nhìn thử."
Tô mẫu không khách khí chút nào nói: "Trang Oánh Oánh, đây là chuyện nhà bọn ta, đạo lý phi lễ chớ nhìn chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu sao?"
"Không phải là rất trùng hợp à?" Tần Thu Uyển buông tay: "Nha sai bên ngoài cũng liên quan đến nhà ta, chúng ta phải cùng đi mới đúng!"
Nghe nàng nói như thế, người Tô gia cũng đã hiểu rõ.
Tô phụ đi ở phía trước quay lại: "Những nha sai này là ngươi dẫn tới?"
"Tô lão gia không hổ là người làm ăn tài giỏi, vừa đoán là trúng." Tần Thu Uyển tán dương.
Tô phụ lại cũng không cảm thấy đây là lời khen mà càng giống là giễu cợt hơn. Sắc mặt ông ta khó coi: "Hai nhà chúng ta ở trong thành này đều là tai to mặt lớn, ngươi bị hòa ly mà không sợ mất mặt sao?"
"Sai không ở ta, sao ta phải sợ?" Tần Thu Uyển đỡ Trang mẫu đứng dậy, vượt qua người Tô gia đi về phía cổng: "Chúng ta đã hòa ly, về sau không có quan hệ. Nhưng nhà các ngươi nói hài tử trong bụng ta không phải là huyết mạch Tô gia, nói xấu ta là thủy tính dương hoa. Tin tức như vậy truyền đi thì ta cũng sẽ bị nước bọt dìm chết đuối!"
"Nhà các ngươi nói năng xằng bậy, ta đương nhiên phải đòi lại công đạo cho mình. Đúng rồi, nhất là vị đạo trưởng nói Tô Hoa Phong không con cũng chính là kẻ giả danh lừa bịp, phải để đại nhân tra rõ một chút."
Mặt Tô mẫu hơi biến sắc: "Sao ngươi có thể báo quan?"
Nếu như chỉ là chuyện giữa hai nhà, dù ầm ĩ náo loạn thì đều dễ thương lượng. Nhưng nếu làm loạn lên công đường, vậy thì không phải là nhận lỗi hoặc là được lòng là có thể giải quyết rồi.
Hơn nữa, chuyện phê mạng, tin thì có, không tin thì không.
Tô gia tín đạo, đương nhiên cảm thấy đạo trưởng nói thật. Còn người không tin. . . khó tránh khỏi sẽ cảm thấy hoang đường.
Tần Thu Uyển nói năng hùng hồn: "Nhà các ngươi không chịu để cho đạo trưởng ra gặp mặt, ta cũng không thể đối chất với hắn, nhưng lại thực sự muốn vì mình đòi lại công đạo. Cho nên cũng chỉ có thể xin đại nhân giúp đỡ."
Trong lòng hai phu thê Tô gia lúc này đang vô cùng uất ức, nhưng người cũng đã tới cổng, bọn họ chỉ có thể đón người vào cửa.
Lúc Tần Thu Uyển dặn dò Xảo Nhi báo quan, đã mịt mờ ám chỉ nàng là nữ tử bị bêu xấu đã có ý muốn chết. . . Thực ra, chuyện thanh danh như này mà rơi vào nữ nhân nào thì có lẽ đều sẽ muốn đi tìm cái chết.
Thấy sắp chết người, Tri phủ đại nhân đã tự mình mang người tới cửa.
Tần Thu Uyển tiến lên phúc thân, nói lại mọi chuyện từ đầu chí cuối, nhấn mạnh là Tô gia luôn miệng nói hài tử trong bụng nàng không phải là huyết mạch Tô gia, còn nói Tô Hoa Phong mua hương và Tô mẫu ép nàng uống thuốc phá thai.
"Lúc ấy nếu không phải dân phụ thân hình nhanh nhẹn thì đã bị bọn họ rót thuốc rồi. Cầu xin đại nhân giúp ta đòi lại công đạo. Hỏi thử vị đạo trưởng kia, vì sao lại nói xấu hãm hại ta như thế."
Đại nhân trầm mặt, không đồng ý nhìn về phía người Tô gia: "Mệnh lý đúng là có thể tin, nhưng không thể tin hoàn toàn. Các ngươi chỉ bởi vậy mà muốn hãm hại tính mạng người khác thì thực sự quá đáng." Hắn nâng giọng lên: "Nếu như chuyện là thật thì việc nhà các ngươi ngược đãi nhi tức sẽ bị nhập tội."
Sắc mặt Tô mẫu biến đổi: "Đại nhân, dân phụ tin tưởng không nghi ngờ, đây cũng là chuyện riêng không liên quan đến đạo trưởng. Ta còn mời đại phu xem cho con ta. . . trên người con ta có tật, Trang Oánh Oánh lại còn có bầu. Nếu như nàng ta không gian díu với người khác thì hài tử từ đâu mà ra?"
Đại nhân gật đầu: "Vậy thì mời đạo trưởng và đại phu đi theo, bản quan muốn đích thân hỏi rõ."
Nói xong, còn dặn dò sư gia bên cạnh: "Ngươi phái người đi vào trong thành mời mười vị đại phu, để bọn họ tới giúp bắt mạch."
Nói xong thì nhìn về phía người Tô gia: "Đến lúc đó, nếu thật sự tra ra là thân thể Tô Hoa Phong có tật, chúng ta mới tra hỏi Trang thị Oánh Oánh."
Mặt Tô Hoa Phong lộ rõ vẻ khuất nhục.
Tô mẫu cúi đầu xuống, bàn tay đặt trong tay áo nắm chặt, móng tay khảm thật sâu vào trong da thịt.