Chương 415
Tô mẫu cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, bèn ho nhẹ một tiếng: "Đại nhân, cách làm này không ổn."
Một câu nói ra, âm thanh lại rất lưu loát: "Nhi tử ta cưới phải một nữ nhân thủy tính dương hoa đã rất thảm, vốn là người bị hại. Hiện tại ngài còn muốn để chuyện nó bị ẩn tật thông cáo cho thiên hạ, nào có đạo lý như này?"
Bà ta càng nói càng giận: "Đúng vậy, chính ta cũng là nữ nhân, biết thanh danh nữ tử lớn hơn trời. Nhưng thanh danh cần nhờ mình dưỡng, mà không phải cưỡng từ đoạt lý mà tới... Tóm lại, ta không đồng ý mời nhiều đại phu như vậy tới cửa."
Thân là nam nhân, không thể có con của mình. Tô Hoa Phong cũng rất khó chịu, bỏ ra thời gian thật lâu mới kìm nén tâm tình của mình lại.
Hắn định thú thê như thường, nhưng không nạp thiếp, qua hai năm sẽ nhận hài tử làm con thừa tự. Đến lúc đó tất cả mọi người tuy sẽ cảm thấy phu thê bọn họ tình thâm mà lại không có hài tử là hơi bất thương... Nhưng cũng sẽ không biết là khuyết điểm của ai.
Nhưng hắn không ngờ, lúc này chỉ mới thành thân, Trang Oánh Oánh đã có bầu.
Đây vốn dĩ chính là chuyện không thể nào xảy ra!
Sau khi phẫn nộ, hắn cũng muốn bỏ đứa bé này. Nhưng đó chỉ là tưởng tượng thoáng qua, trong lòng của hắn rất sợ hãi. Mặc dù hắn đã tiếp nhận chuyện mình đời này không thể có thân sinh huyết mạch thì cũng không muốn phải làm phụ thân không minh bạch như thế.
Trái lo phải nghĩ hắn vẫn quyết định phá thai. Vừa vặn, còn có thể nhờ vào đó để làm cho Trang Oánh Oánh tổn thương thân thể, về sau hai người không có hài tử thì cũng sẽ không có ai hoài nghi hắn.
Nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ, Trang Oánh Oánh vẫn luôn ngoan ngoãn ôn nhu vậy mà lại dám phản kháng, còn làm ra rất nhiều chuyện như này, thậm chí còn mời đại nhân đến tận đây.
Nàng làm sao vậy?
Đại nhân có chút chần chờ.
Tô Hoa Phong thấy thế, cũng thật sự sợ đại nhân sẽ tìm nhiều đại phu đến. Đến lúc đó, chuyện hắn có ẩn tật tất nhiên sẽ bị truyền đi cho mọi người đều biết. Nghĩ đến tình hình như vậy, hắn vội vàng nói: "Đại nhân, ta bị thê tử đối đãi như thế, bản thân vốn đã rất thống khổ. Không thể chỉ vì nàng cáo trạng mà người lại muốn điều tra ta?"
Tần Thu Uyển cười lạnh nói: "Vậy ngươi trên dưới mồm mép nói xấu ta thì là ta đáng đời sao?"
Hai phu thê đối mặt, ai cũng không chịu nhường ai.
Đại nhân trầm ngâm một lát: "Vậy chỉ mời năm vị đại phu." Hắn nhìn Tô gia mẫu tử còn muốn phản bác: "Chờ xem bệnh xong bản quan sẽ dặn dò bọn họ thay ngươi giữ gìn bí mật."
Tô Hoa Phong: "..." Năm đại phu kia không phải là người sao?
Bí mật dù có được giữ thì cũng sẽ truyền ra ngoài.
Nhìn thấy người Tô gia còn muốn quấy rầy, đại nhân có chút không vui: "Mời đạo trưởng tới."
Nguyên Hòa đạo trưởng đang ở trong phủ, người Tô gia thường sẽ không qua đó quấy rầy. Nhưng mà đại nhân đã bảo, bọn họ cũng không dám không theo.
Đạo trưởng nhìn khoảng năm sáu mươi tuổi, tinh thần khỏe khoắn, y sam là lụa trắng áo đen, lúc đi lại sa y theo gió tung bay, rất có cảm giác tiên phong đạo cốt.
Vào cửa xong, hắn thi lễ với mọi người, sau đó nhìn về phía đại nhân: "Đại nhân, bần đạo là phương ngoại chi nhân, sớm đã không nhúng tay vào chuyện hồng trần. Chuyện hôm nay bần đạo đã nghe nói ngọn nguồn, vấn đề này nhìn qua như là bần đạo dựng lên, nhưng kỳ thật sớm đã chôn xuống mầm tai vạ."
Tần Thu Uyển đi đến trước mặt hắn: "Đạo trưởng, nghe nói ngươi rất linh?"
Nguyên Hòa không chột dạ chút nào, thái độ cũng rất khiêm tốn: "Chuyện huyền học, tin thì linh, không tin..."
Tần Thu Uyển giơ tay đập vào miệng của hắn.
Nàng đột nhiên ra tay, tất cả mọi người trong phòng đều ngây dại.
Nguyên Hòa đạo trưởng bịt miệng lại, mấy giọt máu đỏ thắm từ giữa ngón tay của hắn trượt xuống làm vẻ chấn kinh trong ánh mắt hắn còn chưa kịp che giấu.
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Đạo trưởng có thể tính được hôm nay mình có họa sát thân không?" Nàng đi vòng quanh người hắn: "Trong huyền học, có một kiến giải gọi là sinh miễn tai, hơn nữa còn có một kiến giải gọi là thấy máu tiêu tai, nghĩa là người vốn nên phải chịu thương rất nặng, nhưng kết quả chỉ mới rách một chút da đã có thể cản tai lại. Ta nhìn ngươi bây giờ, hình như loại nào cũng không phải!"
"Há miệng nói xấu thanh danh của ta, đạo trưởng nhà ngươi lại làm tốt rất đó."
Vẻ mặt và ngữ khí của nàng đều tràn đầy giễu cợt.
Vẻ chấn kinh vừa rồi của Nguyên Hòa đạo trưởng đã rơi vào trong mắt tất cả mọi người, đại nhân như có điều suy nghĩ nhưng không có lên tiếng răn dạy.
Tần Thu Uyển nhìn về phía đại nhân: "Đại nhân, đạo trưởng tính chuẩn như vậy, sao không để hắn giúp ngài tính đi?"
Nguyên Hòa đạo trưởng lập tức nói: "Bần đạo phê mạng, cần xem duyên phận."
Lúc nói chuyện, bọt máu trong miệng hắn vẩy ra, bởi vì đau đớn mà nói còn không rõ chữ.
Một bên khác, Tô mẫu lặng lẽ dời đến nơi hẻo lánh, khẽ phân phó vài câu với Đông Nguyệt.
Đông Nguyệt gật đầu, nhưng đúng lúc muốn ra cửa.
Tần Thu Uyển lại đột nhiên nói: "Ngươi đứng lại đó cho ta."
Nàng và đạo trưởng đang nói chuyện, nhưng nàng đột nhiên lại nhìn về phía cổng, làm tất cả mọi người đều nhìn sang.
Đông Nguyệt không được tự nhiên đáp lại: "Trang cô nương, nô tỳ là nha hoàn Tô phủ!"
Ngụ ý, Trang Oánh Oánh là một ngoại nhân thì không sai khiến được nàng ta.
Tần Thu Uyển nhìn về phía đại nhân: "Đại nhân, dân phụ chỉ muốn đòi lại công đạo cho mình. Mấy vị đại phu trước khi bắt mạch tốt nhất là đừng để bọn họ tiếp xúc với người trong phủ, bao gồm cả dân phụ. Như thế, mới tính là công bằng công chính."
Chuyện hôm nay, đại nhân cũng cảm thấy hơi khó giải quyết. Cho nên hắn vẫn luôn im lặng để suy nghĩ đối sách.
Nghe nàng nói như thế, hắn sau khi hoàn hồn đã vuốt cằm nói: "Các ngươi đi đón người đi."
Bốn nha sai nối đuôi nhau mà ra.
Sắc mặt Tô mẫu trắng bệch, cái tay đặt ở trong tay áo càng nắm chặt hơn.
Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn sang: "Thục phu nhân, ngươi bị bệnh sao? Sắc mặt hình như không được tốt lắm..."
Tô Hoa Phong nghe được đại phu đến đây, trong lòng vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, nhìn thấy Trang Oánh Oánh nói nương mình như vậy, hắn lập tức lửa giận ngập trời nhìn về phía nàng: "Trang Oánh Oánh, nhiều người như vậy ở đây, không tới phiên ngươi nói chuyện."
"Ngươi nói vậy là sai rồi." Tần Thu Uyển nghiêm túc nói với hắn: "Chuyện hôm nay nếu không được làm rõ thì ta coi như đã bị hủy thanh danh, với ta mà nói đây là việc lớn cả đời, nếu như ta không thể nói chuyện thì làm sao có thể đòi lại công đạo cho chính ta?"
Mệnh lệnh của đại nhân ở trong thành này rất là dễ dùng, chỉ một khắc đồng hồ sau mấy vị đại phu đã được mời vào.
Mấy vị đến đây đều là danh y nội thành, sau khi Tô Hoa Phong nhìn thấy, chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, ánh mắt nhìn về phía Tần Thu Uyển càng thêm hung dữ.
Tần Thu Uyển giả vờ không thấy, lùi đến chỗ hẻo lánh.
Tô mẫu có chút nóng nảy mà tiến lên một bước, còn chưa mở miệng, đại nhân đã lên tiếng: "Hôm nay mời các vị đến đây là muốn làm phiền các vị bắt mạch cho vị công tử này, bất luận kết quả như thế nào thì đều không cho phép nói ra bên ngoài."
Các đại phu vội vàng đáp ứng.
Tô Hoa Phong vô cùng xấu hổ, mặt trầm như nước, vừa nhìn là biết hắn không vui.
Vị thứ nhất tiến lên là Đường đại phu, coi như là đại phu có thanh danh tốt nhất trong nội thành, bình thường cũng được chứng kiến không ít quý nhân. Dù Tô Hoa Phong mặt lạnh, ông ta cũng không sợ hãi, chìa tay ra: "Công tử mời tới bên này, bắt mạch phải ngồi xuống mới được."
Đại phu chữa bệnh chú trọng vọng văn vấn thiết, lúc Đường đại phu nói chuyện thì đồng thời ánh mắt của ông ta cũng lén liếc nhìn vẻ mặt và trên thân hắn. Mãi đến khi Tô Hoa Phong ngồi xuống, ông ta mới lên trước bắt mạch.
Tô mẫu cắn cánh, nói: "Đường đại phu, nhi tử ta hắn từng tổn thương căn cơ, không thể..."
"Ngươi im ngay!" Đại nhân răn dạy: "Đại phu đang bắt mạch, không được quấy rầy."
Thực ra sau khi đến nơi này, đại nhân vẫn luôn lén chú ý đến vẻ mặt mọi người, Tô phu nhân rõ ràng là không thích hợp.
Nếu nói bà ta đang lo lắng cho thanh danh của nhi tử thì dường như cũng có thể chấp nhận, nhưng đại nhân vẫn luôn cảm thấy có chút không đúng. Cho nên, lúc bà ta mở miệng hắn đã vội vàng ngăn lại.
Sau đó, đại nhân lại nhìn về phía Đường đại phu: "Bản quan mời các ngươi đến là muốn bằng chứng. Nơi này không phải công đường, nhưng lời các ngươi nói ra cũng tương tự như lời chứng. Nếu như nói năng xằng bậy thì bản quan sẽ theo luật trị tội!"
Nghe nói như thế, sắc mặt mấy vị đại phu cũng nghiêm hơn một chút.
Đường đại phu tiếp tục bắt mạch, mi tâm càng nhăn càng chặt.
Tô Hoa Phong lòng như tro nguội, cũng không muốn quan tâm đến những việc này nữa. Trong lòng suy nghĩ xem lát nữa nếu đại phu nói hắn có ẩn tật thì hắn nên bày ra vẻ mặt gì mà có thể khiến cho mọi người tận lực không truyền việc này ra bên ngoài.
Trọn vẹn qua nửa khắc đồng hồ, Đường đại phu mới thu tay lại.
Tô Hoa Phong rũ mắt, đã từ bỏ phản kháng, an tâm chờ Đường đại phu nói ra những chuyện làm hắn mất hết mặt mũi.
"Vị công tử này..." Nói đến đây, Đường đại phu có chút chần chờ: "Hết thảy như thường, tựa hồ có chút ưu tư quá độ, cộng thêm thời tiết hay thay đổi nên bên trong hơi nóng. Nhưng cũng... không còn gì nữa."
Nói xong, ông ta chắp tay với đại nhân: "Thảo dân chỉ xem bệnh ra như này."
Tô Hoa Phong còn tưởng là mình nghe lầm, con mắt trừng lớn, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Tô mẫu nhắm nghiền hai mắt.
Tô phụ hơi sững sờ.
Người nhà họ Trang đã sớm suy đoán như vậy, dù sao bọn họ cũng hiểu rõ cô nương nhà mình là hạng người gì. Vì vậy mà bọn họ đều nghĩ, hoặc là Tô Hoa Phong xem lầm bệnh, hoặc là thân thể của chính hắn còn chưa bị thương triệt để, còn có thể làm cho nữ tử có thai.
Tô Hoa Phong bỗng nhiên đứng dậy đuổi theo, bật thốt lên hỏi: "Đại phu, ngươi không nhìn lầm chứ?"
Đường đại phu gật đầu, chìa tay ra: "Điền đại phu, mời."
Tô Hoa Phong vừa mừng vừa sợ, chỉ sợ đây là Đường đại phu xem bệnh sai, lúc ngồi trở lại trong lòng tràn đầy thấp thỏm. Lúc Điền đại phu bắt mạch cũng phải thuyết phục nhiều lần để hắn thả lỏng.
Đường đại phu thành danh trước cả lúc trung niên, hiện tại đã có hơn mười năm kinh nghiệm, không thể nào xem bệnh sai. Sự thật cũng là như thế, Điền đại phu xem bệnh xong, cũng nói gần giống như ông ta.
Không chỉ là Điền đại phu, mà mấy vị đại phu sau cũng đều nói giống vậy.
Tô Hoa Phong vốn dĩ không có ẩn tật!
Hắn vừa mừng vừa sợ, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía nương. Sau đó, nụ cười trên mặt hắn cứng đờ.
Công tử đại hộ nhân gia sống an nhàn sung sướng, nhưng cũng không phải là cái gì cũng không hiểu. Vẻ mặt mẫu thân rõ ràng là không đúng, vừa rồi còn muốn phái Đông Nguyệt ra ngoài... Sau đó lại bị Trang Oánh Oánh ngăn lại.
Nghĩ đến Trang Oánh Oánh, hắn đột nhiên liền nghĩ đến hài tử trong bụng nàng.
Thân thể hắn không có ẩn tật, Trang Oánh Oánh bị Tô gia chất vấn xong cũng không e dè làm lớn chuyện, thậm chí còn mời đại nhân tới... Nói cách khác, nàng không chột dạ chút nào.
Đứa bé này chín thành chín là huyết mạch của hắn.
Nghĩ đến đây, Tô Hoa Phong rõ ràng rất vui mừng, nhưng lại nghĩ tới trước đó mình đã đồng ý bỏ rơi đứa bé này, còn huyên náo với nàng.
Hắn hơi do dự: "Oánh Oánh, ta... nàng đừng giận ta."
"Không đến mức đó đâu." Tần Thu Uyển không thèm để ý khoát tay áo: "Dù sao đại nhân cũng ở đây, ngài ấy sẽ giúp ta đòi lại công đạo."
Tô phụ biết đại nhi tử tổn thương thân, nhưng lại không biết đây là do bị đại phu ngộ phán. Là phu thê nhiều năm, ông ta rõ ràng đã nhận ra vẻ mặt thê tử bên cạnh không thích hợp.
Thê tử vậy mà lại muốn nhi tức uống thuốc phá thai!
Trong ánh mắt ông ta tràn đầy lãnh ý, thật sự muốn đánh cho bà ta một bạt tai. Nhưng mà có nhiều người ở đây như vậy, giờ cũng không phải lúc giáo huấn. Ông ta lén lút đưa tay bóp bà ta một cái.
Tô mẫu hoàn hồn, vội vàng cười nói: "Đại phu, là thật sao?"
Nụ cười thực sự miễn cưỡng, không hề giống là vui mừng mà chỉ làm cho người ta cảm thấy xấu hổ.
Đại nhân nghiêm mặt: "Bản quan cho các ngươi cơ hội giải thích!"
Người Tô gia: "..."