Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 411 - Chương 416

Chương 416

Chuyện này nghiêm trọng rồi!

Trong lòng người Tô gia đều có chút khổ sở, nếu như chỉ có hai nhà Tô Trang ở đây, đóng cửa lại thì chuyện gì cũng dễ nói.

Tô mẫu nghĩ muốn tìm đường lui, tiến lên một bước: "Đại nhân cho bẩm, trước đó đúng là có đại phu nói con ta thương thân quá mức, trên người có ẩn tật. Bằng không cũng sẽ không có những chuyện như này."

Bà ta nhìn về phía Tần Thu Uyển, nở ra một nụ cười ôn hòa: "Oánh Oánh, con thấy việc này đã ầm ĩ đến độ nào rồi. Đây đều là hiểu lầm, là ta không đủ cẩn thận hại con chịu khổ. Ta ở đây xin lỗi con."

Nói xong liền làm bộ phúc thân với Tần Thu Uyển.

Đây là muốn cầu hoà?

Sắc mặt người nhà họ Trang cũng không quá tốt, Trang mẫu chạy lên ngăn cản.

Tần Thu Uyển đứng tại chỗ không nhúc nhích, giống như cười mà không phải cười: "Tô phu nhân không cần khách khí như thế, dù sao thì chuyện các ngươi làm ra, đại nhân cũng sẽ xử trí theo luật. Chỉ cần đại nhân không bất công thì ta sẽ không tức giận."

Tô mẫu vốn là muốn dàn xếp ổn thỏa, nếu như có thể cầu được Trang Oánh Oánh quay về thì chuyện này chỉ có thể coi là gia sự.

Người một nhà mà thôi, có chuyện gì không thể nói được?

Nghe nói như thế, sắc mặt bà ta cứng đờ: "Oánh Oánh, ta đã thật sự biết mình sai, phải như thế nào thì con mới bằng lòng nguôi giận?" Nói xong thì kéo nhi tử bên cạnh: "Con mau nói xin lỗi đi!"

Tô Hoa Phong cũng cảm thấy mình sai vô cùng, người ta đã oan uổng mà hắn thậm chí còn muốn bức người ta phá thai. Trang Oánh Oánh tức giận cũng là rất bình thường. Hắn tỏ rõ vẻ áy náy: "Oánh Oánh, ta..."

Tần Thu Uyển đưa tay dừng lời hắn lại, nhìn về phía Nguyên Hòa đạo trưởng đang len lén chuồn về phía cổng.

"Đạo trưởng, ngươi đây là muốn đi đâu?"

Nghe nàng nói như thế, tất cả mọi người đều nhìn sang.

Nguyên Hòa đạo trưởng vốn đã cẩn thận từng li từng tí đi về phía cổng, mắt thấy mọi người nhìn qua, hắn lập tức nắm lên trên cánh cửa: "Người có ba gấp."

"Ta thấy ngươi là muốn bỏ trốn!" Tần Thu Uyển giễu cợt nói: "Tô Hoa Phong vốn dĩ không có ẩn tật, ở đâu ra mà số mệnh không con?"

Đạo trưởng vẫn mang bộ dáng tiên phong đạo cốt: "Vẫn là câu nói kia, chuyện huyền học, tin thì có, không tin thì không. Người mệnh cách cũng không phải đã là hình thành thì không thể thay đổi..."

Trang mẫu ngồi ở một bên, càng xem càng tức.

Nữ nhi rõ ràng là bị người ta hãm hại, Tô gia này thật là nham hiểm, Tô Hoa Phong cũng không cảnh giác được nên lần này rất có thể sẽ thoát tội. Nếu như ở lại chỗ này nữa thì rất có thể sẽ còn bị bọn họ hãm hại. Nghĩ đến đây, bà đứng lên: "Tô Hoa Phong về sau có dòng dõi hay không ta không biết, nhưng đứa bé trong bụng Oánh Oánh này không có quan hệ gì với hắn."

Bà nhìn về phía Tô gia mẫu tử, cường điệu nói: "Thiết kết thư đã được đưa đến nha môn, nói chuyện phải giữ lời, đừng liếm mặt cầu xin nữa."

Bà tiến lên, nắm chặt tay của nữ nhi, phúc thân thi lễ với đại nhân: "Đại nhân, chuyện đến đây đã tra ra manh mối, nữ nhi của ta hoàn toàn trong sạch. Chính là người Tô gia tự biên tự diễn, lừa gạt cưới trước, hãm hại nó sau. Đối đãi với một nữ tử như thế, Tô gia thực sự hèn hạ!"

Nói xong, còn quỳ xuống: "Cầu xin đại nhân nghiêm tra."

Trang mẫu làm vậy, Trang phụ cũng không ngăn cản, tiến lên quỳ theo: "Cầu xin đại nhân nghiêm tra, đòi lại công đạo cho nữ nhi của ta."

Hai phu thê đều quỳ, hai huynh đệ bên cạnh cùng thê tử cũng quỳ xuống. Thấy nhà họ Trang muốn so đo, Tô phụ vội vàng tiến lên: "Ông bà sui gia..."

"Ta không đảm đương nổi câu xưng hô này của ngươi, hai nhà chúng ta đã không liên quan nữa rồi!" Trang phụ nhấn mạnh xong thì được đại nhân ra hiệu đứng lên: "Tô lão gia vẫn nên tìm một nhi tức thích hợp khác đi."

Đại nhân không để ý đến chuyện người hai nhà xích mích, mà là nhìn về phía Tô mẫu: "Đại phu bắt mạch của nhà ngươi đâu? Sao còn chưa tới?"

Tô mẫu cất giọng dặn dò: "Đi gọi đi!"

Không bao lâu sau, có một tiểu nha đầu vội vã đi vào bẩm báo: "Phu nhân, Trần đại phu không có ở đó, nô tỳ tìm khắp nơi đều không thấy."

Tô mẫu kinh ngạc: "Chẳng lẽ là trốn tội bỏ chạy?"

Bà ta nhìn về phía đại nhân, vẻ mặt áy náy: "Ngài xem..."

"Sai người đi ra bên ngoài tìm." Đại nhân bình tĩnh nói: "Thân là hạ nhân, dám hãm hại chủ tử thì nên nghiêm hình trách phạt!"

Tô mẫu cười nịnh nọt: "Đại nhân, việc hôm nay thật sự chỉ là hiểu lầm, chúng ta cũng là bị vị đại phu kia lừa gạt, bằng không thì cũng sẽ không làm ra những chuyện như này."

Sắc mặt Trang phụ không tốt lắm: "Không nói đến việc nữ nhi của ta không làm ra những chuyện kia, mà cho dù hài tử trong bụng nó có thật sự là huyết mạch của người khác thì cũng không cho phép các ngươi dùng thuốc ác như vậy!"

Ông nhìn về phía Tô Hoa Phong, cười lạnh nói: "Còn có ngươi, đến cả phần tín nhiệm cơ bản nhất với thê tử cũng không có, thậm chí còn muốn ra tay tự mình giết đi thân sinh cốt nhục của mình. Ngươi lấy mặt mũi gì mà cầu hoà?"

Ông vung tay áo: "Cho dù nữ nhi của ta đồng ý thì ta cũng không đồng ý."

Chuyện đến lúc này vẫn gọi là cầm cự được.

Bởi vì người Tô gia luôn miệng nói mình không biết rõ tình hình, là bị đại phu lừa gạt.

Tóm lại là có người mượn đại phu làm chuyện xấu, về phần người xấu phía sau màn là ai thì phải tìm được đại phu rồi mới biết được.

Người nhà họ Trang cũng không sốt ruột, chỉ cần rửa sạch cho thanh danh của nữ nhi là được. Nhưng cũng không thể đi một chuyến uổng công, Trang phụ trực tiếp dặn dò đám người dẫn tới, đi vào trong khố phòng lấy đi của hồi môn.

Tô Hoa Phong nhìn thấy, trong lòng rất lo lắng.

Hài tử trong bụng Trang Oánh Oánh là con của hắn đó!

Đối với một người cho rằng cả một đời mình cũng không thể có hài tử mà nói, đột nhiên biết được mình còn có thể có hài tử, vui sướng và lo lắng trong nháy mắt đó còn hơn cả thường nhân. Lúc này Tô Hoa Phong thực sự muốn vãn hồi thê tử, vội vàng cầu xin tha thứ: "Nhạc phụ, là tiểu tế làm sai, về sau con nhất định sẽ đền bù. Con thề với người, về sau chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với Oánh Oánh, nếu như con làm không tốt, người có thể trực tiếp tới đánh con, con cam đoan không phản kháng."

Trang phụ cũng không quay đầu lại: "Chờ đến lúc thật sự trở mặt, sợ là ngươi đã hận không thể đánh chết ta, ta nào dám động thủ? Cứ như vậy đi, nương ngươi nói đúng, đại trượng phu hà hoạn không thê."

Người nhà họ đi về phía ngoài cửa, Tô gia nhắm mắt theo đuôi, còn không ngừng nịnh nọt. Chỉ là lần này, Trang gia cũng không nghe lọt một chữ nào.

Người hai nhà cùng đưa tiễn đại nhân và nha sai, người Tô gia còn muốn khuyên, nhưng người Trang gia đã không muốn nghe nữa, tự mình lên xe ngựa.

Đến lúc sắp rời đi, Tần Thu Uyển vén rèm lên, nhìn về phía hai mẫu tử đứng trước xe ngựa của mình, nói đúng hơn, là nhìn về phía Tô Hoa Phong hỏi: "Ngươi sinh bệnh như vậy, sao lại không tìm thêm nhiều đại phu xem lại cho? Đại phu bắt mạch cho ngươi lúc trước là ai tìm?"

Tô Hoa Phong khẽ giật mình, sau đó, nghiêng đầu nhìn về phía nương.

"Nương, người..."

Tô mẫu hung ác trừng mắt liếc hắn một cái, miệng nói: "Oánh Oánh sắp đi rồi, con mau dỗ nhi tức về cho ta!"

Vừa dứt lời, xe ngựa đã chậm rãi chuyển động.

Tô Hoa Phong nhìn xe ngựa biến mất ở cuối con đường, một lần nữa nhìn về phía nương: "Nương, vì sao người lại đối xử với con như vậy?"

Cùng lúc đó, Tô phụ đứng ở một bên mặt trầm như nước, nói: "Hai người các ngươi cùng đi với ta đến thư phòng!"

*

Trong thư phòng, bầu không khí trầm mặc.

Tô phụ ngồi ở sau cái bàn, ánh mắt nặng nề nhìn Tô mẫu: "Bà có lời gì muốn nói?"

Tô Hoa Phong cũng muốn hỏi.

Tô mẫu nước mắt rưng rưng: "Lão gia, ta... Việc này không liên quan gì đến ta, ta cũng bị người ta lừa gạt!"

"Lời này của bà dỗ người ngoài còn tạm được, bà cho rằng ta sẽ tin?" Tô phụ dò xét bà ta: "Ta chỉ không hiểu, hài tử trong bụng Oánh Oánh là tôn bối phận của Tô gia chúng ta, một gia tộc muốn thịnh vượng thì dòng dõi phải càng nhiều càng tốt, vì sao bà lại ra tay với nó?"

Ông ta chỉ vào Tô Hoa Phong bên cạnh: "Còn Hoa Phong, hơn hai năm trước, Hoa Phong vừa mới biết được tin mình có ẩn tật đã sống như một cái xác không hồn, nó là thân nhi tử của bà, là thịt rơi xuống từ trên người bà. Vì sao bà không nói cho nó biết chân tướng?"

Tô mẫu cúi đầu níu lấy cái khăn, nước mắt đổ rào rào rơi xuống, lại nói: "Ta cũng là bị đại phu lừa gạt."

Tô phụ nhìn bà ta, sau một lúc lâu, thấy bà ta không có ý lên tiếng, bèn vuốt cằm nói: "Tốt, bà về nương gia ở một khoảng thời gian, để tỉnh táo lại một chút. Nếu như bà vẫn không muốn nói thì nhà chúng ta cũng không giữ lại được bà."

Nói xong thì cất bước đi ra ngoài.

Tình cảm phu thê nhiều năm, Tô mẫu chưa hề nghĩ nam nhân của mình sẽ nói với mình mấy câu như vậy, vội vàng đuổi theo, muốn níu lấy tay áo, lại bị ông ta mạnh mẽ hất ra.

"Nhà chúng ta không chứa chấp được thứ thê tử hãm hại dòng dõi trong nhà, lát nữa ta sẽ đưa lên một phong hưu thư."

Tô mẫu: "..." Hưu thư?

Bà ta tỏ rõ vẻ kinh ngạc, nước mắt càng rơi nhiều hơn: "Ông nói cái gì?"

"Lúc đó bà sẽ biết." Tô phụ khoát tay áo: "Ta còn phải đi đến Trang gia nhận lỗi, rất là vội."

Tô Hoa Phong nhìn nương: "Nương, vì sao người lại làm vậy đối với con? Người biết rất rõ ràng hài tử trong bụng Oánh Oánh chính là thân sinh của con, người còn để cho con tự mình..."

Hắn nói không được nữa, oán hận trừng nương một cái, quay người chạy vội đi ra ngoài: "Phụ thân, con và người cùng đi."

Hai phụ tử đi đến Trang gia, đương nhiên không vào được cửa.

Nửa ngày sau, chuyện Tô Hoa Phong có ẩn tật không thể có dòng dõi đã được truyền đi, tất cả mọi người đều biết.

Mẫu thân hại nhi tử hiểu lầm nhi tức, đúng là bà bà độc ác.

Không phải bà bà nào cũng muốn con của mình càng nhanh sinh con càng tốt sao, sao Tô mẫu lại làm trái ngược vậy? Thậm chí muốn tự tay giết chết tôn tử của mình, bà ta có mưu đồ gì?

Ngày đó Tô mẫu bị đuổi về nương gia, nhưng từ đầu đến cuối cũng không chịu nói ra chân tướng.

Phụ tử Tô gia đi đến Trang gia, đương nhiên là vào không được cửa.

Đối với người nhà họ Trang mà nói thì vô luận như thế nào, cô nương nhà mình cũng đã chịu ủy khuất ở Tô gia, bất luận người phía sau màn này là ai thì bọn họ cũng là khổ chủ.

Cho dù Tô gia mẫu tử không tham dự vào thì chỉ tính riêng những việc bọn họ làm kia, cũng thực khiến người ta thất vọng.

Mối hôn sự này đã không còn lại gì nữa. Hai nhà đương nhiên cũng không cần qua lại.

Tô Hoa Phong bị cự tuyệt ở ngoài cửa, cắn răng một cái, trực tiếp quỳ xuống.

Cùng lúc đó, Tần Thu Uyển đã từ cửa sau đi ra ngoài, đi vào trong đại lao thăm Nguyên Hòa đạo trưởng.

Hôm nay Nguyên Hòa đạo trưởng muốn chuồn êm không thành, liền bị đại nhân mang về nha môn.

Phạm nhân chưa định tội không thể thăm nom, nhưng Trang Oánh Oánh thân là khổ chủ nên vẫn có thể đến.

Nguyên Hòa đạo trưởng cho dù ở trong đại lao bẩn thỉu thì cũng mang một bộ dáng tiên phong đạo cốt, đang ngồi xếp bằng.

Tần Thu Uyển đi đến trước mặt hắn, hỏi: "Răng đạo trưởng còn khỏe không?" Nàng nhìn thoáng qua chung quanh: "Ngươi giỏi tính như vậy, có tính được mình có họa lao ngục không?"

Nguyên Hòa đạo trưởng từ từ nhắm hai mắt: "Cô nương, mọi chuyện trên đời này đều có định số. Cô nương cũng đừng ức hiếp một phương ngoại chi nhân như ta, sẽ đáp xuống nghiệt nợ cho mình, hiện tại không trả, về sau cũng phải trả."

Tần Thu Uyển phì cười: "Nói cứ như thật." Nàng khoanh tay: "Ngươi nói đi, rốt cuộc Tô phu nhân cho ngươi cái gì mà ngươi có thể hại Tô Hoa Phong như thế?"

"Không có gì hết." Nguyên Hòa đạo trưởng mở mắt ra: "Cô nương đang mang thai, không nên ở lại nơi như thế này quá lâu, đỡ khiến hài tử trong bụng..."

Tần Thu Uyển không khách khí ngắt lời hắn: "Ngươi vẫn nên lo lắng cho chính ngươi đi!" Nàng sờ lên cằm: "Ta còn cảm thấy, ta và ngươi không cừu không oán, ngươi không cần thiết phải hại ta như thế. Chắc chắn là có người sai khiến ngươi, là Tô phu nhân sao?"

Bình Luận (0)
Comment