Nguyên Hòa đạo trưởng bình thường tiên phong đạo cốt, là người rất biết giả trang, hắn cúi thấp đầu: "Ta không hiểu ngươi nói gì."
Tần Thu Uyển kinh ngạc đáp: "Không phải bình thường đạo trưởng thích nhất là giải hoặc cho người ta sao? Nhưng lời ta nói ngươi còn nghe không rõ, vậy thì làm sao có thể giúp người khác?" Nàng tới gần một chút: "Chẳng lẽ ngươi muốn ở chỗ đại lao tối tăm này cả một đời không thấy mặt trời sao? Ngươi có muốn ra ngoài hay không?"
Nguyên Hòa đạo trưởng ngẩng đầu: "Thanh giả tự thanh."
Tần Thu Uyển gật gật đầu: "Hoá ra ngươi không muốn ra ngoài, vậy thì thôi." Nàng khoát tay áo, cất bước đi ra bên ngoài.
Nguyên Hòa đạo trưởng thấy thế thì lập tức hoảng hốt.
Vào thời điểm này, người khác sợ là sẽ không để ý được tới hắn. Nếu hắn không tự cứu mình thì sợ là cả một đời cũng không ra được.
"Trang cô nương dừng bước."
Tần Thu Uyển quay lại: "Nói đi."
Nguyên Hòa do dự hồi lâu, thấy nàng vẫn không kiên nhẫn, bèn nhắm mắt, cắn răng một cái: "Là phu nhân."
Tần Thu Uyển tiếp tục hỏi tới: "Bà ta làm vậy là vì cái gì?"
Nguyên Hòa đạo trưởng đến phủ đã hai năm, bình thường cũng tiếp xúc với Tô phu nhân nhiều nhất, đương nhiên cũng hiểu bà ta nhiều hơn một chút so với người ngoài. Hắn lại ngập ngừng: "Hình như là bởi vì nhị thiếu phu nhân."
Quả nhiên là như vậy!
Tô phu nhân chỉ là ra tay, còn chủ sử sau màn lại chính là La thị bình thường bất hiển sơn bất lộ thủy.
Tần Thu Uyển quay người rời đi.
Thấy thế, Nguyên Hòa đạo trưởng lập tức hoảng hốt, nhào tới bên cạnh lan can: "Trang cô nương, khi nào thì cô thả ta ra ngoài?"
Tần Thu Uyển đã đứng cách hắn mấy bước xa, vốn là không muốn quay lại, nhưng thực sự muốn đả kích hắn một chút, cười nói: "Ngươi có thể ra ngoài hay không? Lúc nào ra ngoài? Vậy cũng là đại nhân định đoạt, ta không giúp được ngươi. Hơn nữa, ngươi hại ta thảm như vậy, suýt nữa khiến cho Tô gia hại bọn ta một thi hai mạng, không nói đến việc ta không thả được ngươi ra mà cho dù có thể thì vì sao ta lại phải thả?"
Nguyên Hòa đạo trưởng choáng váng mặt mày: "Ngươi vừa rồi rõ ràng là..." Có ý sẽ cứu hắn ra sau khi hắn nhận tội!
Lần này, Tần Thu Uyển không còn quay lại.
Sau khi ra khỏi đại lao, nàng lên xe ngựa, đang chuẩn bị rời đi thì chợt thấy có một khung xe ngựa màu đỏ chót đi tới từ phía đối diện. Nàng lập tức gọi xa phu ra, sau đó liền thấy La thị bụng phệ từ trong xe ngựa đi ra.
La thị thấy được nàng, mặt hơi biến sắc: "Tẩu tẩu?"
Tần Thu Uyển giễu cợt nói: "Ta không làm nổi tẩu tẩu của ngươi!"
Trong trí nhớ của La thị Trang Oánh Oánh vẫn luôn rất hiền lành, chưa từng lạnh mặt đối với người nào, lúc này thái độ tẩu tẩu rõ ràng là không đúng. Nghĩ đến Nguyên Hòa đang bị nhốt trong đại lao, sắc mặt nàng ta khẽ biến, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Ta cũng không đắc tội với tẩu, tẩu nói như này... "
Tần Thu Uyển dò xét nàng ta: "Ngươi còn giả vờ cái gì? Nếu không phải ngươi có thai thì ta đã ra tay đánh người rồi! La Lệ Nương, ngươi đừng tưởng tất cả mọi người trên thế giới này đều là đồ đần."
Mặt La Lệ Nương hơi biến sắc: "Vì sao tẩu lại nói thế? Ta đắc tội tẩu khi nào?"
Lại muốn giả ngu.
Tần Thu Uyển cười nhạo một tiếng: "La Lệ Nương, Nguyên Hòa đã bị giam ở trong đại lao, ngươi đoán khi nào hắn sẽ nhận tội nói ra ngươi?"
Sắc mặt La Lệ Nương khẽ biến, không có lên tiếng.
Cũng là bởi vì không dám nói tiếp, vì nàng ta sợ Trang Oánh Oánh chỉ là đang lừa dối mình.
Dù đến giờ phút này, trong nội tâm nàng ta cũng còn ôm một chút suy nghĩ may mắn là Nguyên Hòa có thể sẽ gánh vác mọi chuyện!
Hai người coi như là tan rã trong không vui, Tần Thu Uyển trở lại Trang phủ, nhìn thấy Tô Hoa Phong còn quỳ gối trước cổng.
Nghe được động tĩnh xe ngựa tới sau lưng, Tô Hoa Phong còn tưởng rằng là hàng xóm chung quanh, nói thật, việc quỳ gối ở nơi này làm hắn cảm thấy có chút mất mặt, cho nên mới cố gắng nhẫn nhịn không quay đầu lại.
"Ngươi quỳ gối ở nơi này tình thâm cho ai nhìn?" Tần Thu Uyển xuống xe ngựa, chậm rãi đi đến trước mặt hắn: "Ngươi có phải muốn cho người trong toàn thành này biết ta không biết tốt xấu, đối với nam nhân tình thâm như ngươi lại không chịu tha thứ hay không?"
Tô Hoa Phong đúng là có ý này.
Hắn quỳ gối ở nơi này, nếu như Trang Oánh Oánh vẫn không chịu về Tô phủ thì người ngoài sẽ cho rằng không phải là Tô gia không giữ người, mà là chính Trang Oánh Oánh muốn đi.
Nữ nhân thành hôn nhất quyết muốn rời khỏi nhà chồng... Nói thì dễ mà nghe thì khó!
Theo Tô Hoa Phong, nếu như Trang Oánh Oánh không chịu nổi ánh mắt khác thường của người ngoài thì rất có thể sẽ quay lại. Cho nên, dù hắn quỳ gối ở nơi này không bao lâu, đầu gối đã bủn rủn thì vẫn kiên trì đến bây giờ.
"Đừng quỳ nữa." Tần Thu Uyển dứt lời, thấy hắn còn quỳ thì cất giọng dặn dò: "Người đâu, đuổi người đi cho ta! Nếu như đuổi không đi thì lấy côn bổng tới, đánh ra ngoài cho ta!"
Tô Hoa Phong: "..."
Hắn thân là tôn trưởng tử của Tô gia, ở trong thành này ngoại trừ nhà quan thì ai cũng phải cho hắn mấy phần mặt mũi. Chuyện bị người đuổi đi như vậy chưa từng xảy ra với hắn.
"Oánh Oánh, ta cũng là bị người ta lừa gạt. Tình cảm ta đối với nàng như nào nàng còn không rõ sao?" Tô Hoa Phong thâm tình nhìn nàng: "Nếu không có người nào giở trò xấu thì sau khi hai chúng ta có hài tử sẽ chỉ càng thêm ngọt ngào. Nhưng hiện tại vẫn chưa muộn, nàng tha thứ cho ta lần này đi. Ta biết nàng oán hận ta không tín nhiệm nàng, ta thề với nàng, về sau ta tuyệt đối sẽ tin nàng, tuyệt đối không còn hoài nghi nàng."
Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Trên thế giới này nhiều nữ nhân như vậy, ngươi cũng không phải không lấy được ai, vì sao cứ bám lấy ta không thả?"
Tô Hoa Phong: "..."
Nàng nghiêm túc đáp: "Ngươi yên tâm, năm vị đại phu đều nói ngươi không có ẩn tật, về sau hẳn là sẽ có rất nhiều hài tử, không cần thiết phải theo đuôi một mình ta."
Tô Hoa Phong nghe đến mấy câu này thì rất là khó chịu: "Oánh Oánh, nhưng các nàng đều không phải là nàng."
Hạ nhân trong phủ đã cầm côn bổng chạy đến, Tần Thu Uyển tiện tay chỉ: "Đuổi đi." Nàng chậm rãi đi vào trong phủ, phân phó nói: "Về sau nếu người Tô gia lại đến cửa, đuổi không được thì trực tiếp động thủ."
Tô Hoa Phong không muốn bị đánh.
Thứ nhất là hắn sợ, thứ hai là việc bị đánh bên đường cũng không phải chuyện gì tốt, nếu rơi vào trong mắt người ngoài thì sẽ lại bị truyền ra rất nhiều lời đồn.
Thấy mọi người thật sự tới, hắn cũng không còn quỳ nữa, rất mau đã biến mất ở góc đường.
Trở lại Tô phủ, Tô Hoa Phong chỉ cảm thấy toàn thân mỏi mệt, nhưng hắn lại không thấy buồn ngủ chút nào. Phát hiện nương không ở đây, hắn còn đi đến nhà cữu gia hỏi, đáng tiếc, Tô mẫu vẫn không chịu nói.
Sau khi Trang Oánh Oánh thành thân thì rất ít khi đi ra ngoài, sau này bị bệnh lại càng không thể ra cửa. Cho nên, nàng rất thích đi dạo. Sau khi Tần Thu Uyển đến, xuất nhập tự do, buổi sáng hôm sau, nàng lại ra cửa.
Đi hết nửa ngày mới tìm được một nơi nghỉ chân.
Bỗng nhiên nghe nói Đại công tử La phủ trong thành sau khi hôn mê tỉnh lại như biến thành người khác, còn thu lại cửa hiệu được thúc thúc trông nom lúc hắn sinh bệnh, hơn nữa còn ở ngay trước mặt cả nhà nói La nhị gia chỉ là khách ở nhờ quý phủ.
Tính tình một người bất ngờ biến đổi, lại là trong tình trạng bị bệnh tỉnh lại, nghe thế nào cũng có cảm giác là người kia.
Tần Thu Uyển lập tức hào hứng, sau khi nghe ngóng thì mới biết được La phủ trong miệng mọi người chính là nương gia của Tô Nhị phu nhân, phụ thân nàng ta chính là vị thúc thúc kia.
Không phải trùng hợp lắm sao?
Quan hệ như vậy thật ra cũng không nên đến cửa. Tần Thu Uyển cũng không vội, sau hôm đó ngày nào nàng cũng đi dạo, Trang mẫu không yên lòng, cũng thường xuyên đi cùng nàng.
Nửa tháng trôi qua, hai mẫu tử đi dạo hết một vòng trong thành, cũng mua không ít thứ. Ngày hôm đó vào lúc chạng vạng tối, hai người đang chuẩn bị về nhà thì bỗng nhiên có một cái tay duỗi ra, Tần Thu Uyển đưa tay từ chối, lúc chuẩn bị tức giận nhìn sang thì lại đối mặt với một đôi mắt quen thuộc.
Nàng không nhịn được bật cười.
"Sao chàng lại ở đây?" Nghĩ đến cái gì, nàng cười hỏi: "Nghe nói chàng bị bệnh, gần đây đã tốt hơn chưa?"