"Đương nhiên rồi." La Hoài Tây dò xét nàng, thấy mặt nàng hồng hào, mặt mày giãn ra thì có chút yên tâm.
Hắn cũng chú ý tới Trang mẫu bên cạnh, hai nhà gặp việc hiếu hỉ cũng có qua lại, chỉ là không thân cận. Hắn cười thi lễ: "Bá mẫu."
Trang mẫu vừa mới nhận ra nữ nhi và La Hoài Tây rất quen thuộc nhau, đang hồi tưởng lại hai người đã từng chung đụng khi nào. Nhưng khi thấy La Hoài Tây hành lễ với mình, bà lập tức ném ý nghĩ trong đầu sang một bên.
Mặc dù nữ nhi vẫn luôn lớn lên bên cạnh bà, nhưng thỉnh thoảng cũng thích tự mình đi ra ngoài, có lẽ là từ khi đó mà quen biết cũng nên.
"Bệnh tình La gia chủ đã tốt hơn chưa?"
"Đa tạ bá mẫu quan tâm, đã khỏe lên rồi." La Hoài Tây nhìn sắc trời một chút: "Hai vị muốn hồi phủ sao? Vừa vặn tiện đường, ta đưa hai vị một đoạn."
"La gia chủ quá khách khí rồi." Bọn họ không quen thân lắm, Trang mẫu vô thức muốn cự tuyệt.
La Hoài Tây chìa tay ra: "Hai vị mời!"
"Đa tạ La gia chủ." Tần Thu Uyển kéo Trang mẫu lên xe ngựa: "Nương, thịnh tình không thể chối từ, chúng ta cũng đừng nhún nhường nữa. Sắc trời không còn sớm, hồi phủ là quan trọng nhất."
Lên xe ngựa, Trang mẫu e dè hỏi: "Liệu có gì không thỏa đáng hay không?" Bà khá đắn đo, nhưng đã đáp ứng rồi nếu lại cự tuyệt thì cũng không thích hợp lắm: "Lát nữa ta sẽ bảo đại ca con đưa một phần tạ lễ tới cửa."
Hai khắc đồng hồ sau, xe ngựa tiến vào đường phố của Trang phủ, giữa tấm rèm lắc lư có thể lờ mờ thấy được một con đường nhỏ, Tần Thu Uyển chợt thấy ở nơi đó có bóng người quen thuộc đang đứng, chính là Tô Hoa Phong.
Nàng nhíu nhíu mày.
Bên cạnh, Trang mẫu thấy sắc mặt nàng không đúng, thuận theo ánh mắt nàng vén rèm lên, cũng nhìn thấy người đứng tại bên đường.
Tô Hoa Phong sợ nếu đứng bên ngoài cửa lớn Trang phủ sẽ bị hạ nhân cầm côn bổng đuổi đi, như vậy thực sự không dễ nhìn. Hắn cũng đã có kinh nghiệm nên đã đứng cách xa một chút.
Như thế người gác cổng muốn đánh hắn thì cũng phải chạy một đoạn đường rất dài.
Mà hắn chỉ cần người gác cổng đuổi theo thì sẽ tranh thủ thời gian thối lui.
Người gác cổng nhìn thấy không có người thì đương nhiên là không đuổi. Sau đó hắn lại trở về.
Đối với người gác cổng Trang phủ mà nói thì Tô Hoa Phong tựa như là con ruồi, đuổi cũng không đi, sơ ý một chút là hắn lại đứng ở ngoài cửa lớn.
Nhìn thấy xe ngựa hai mẫu tử tới, Tô Hoa Phong vội vàng tiến lên đón: "Oánh Oánh, ta muốn nói với nàng mấy câu."
Tần Thu Uyển đến cả rèm cũng không buồn vén lên, trực tiếp nói: "Đuổi đi."
Tô Hoa Phong muốn ngăn xe ngựa lại nên đứng tương đối gần.
Xa phu nghe được cô nương dặn dò nên đương nhiên là không dám dừng lại, con ngựa cũng không giảm tốc. Tô Hoa Phong giật nảy mình, vội vàng lui về sau, gót chân vấp vào tảng đá ngồi phịch xuống đất, sau đó hắn lại thấy được xe ngựa đi theo phía sau hai mẫu tử.
Đó là một khung xe ngựa màu mực, chỉ nhìn chất vải cũng biết nó có giá trị không nhỏ. Theo hắn biết, thì ở Trang phủ không có loại xe ngựa nào như này.
Sau đó hắn liền thấy xe ngựa của hai mẫu tử dừng lại bên ngoài cửa lớn, hai người quay lại hành lễ với người phía sau.
Ngay sau đó, một nam tử thân hình thon dài trẻ tuổi nhảy xuống từ trong khung xe ngựa màu mực. Tô Hoa Phong lớn lên ở trong thành này, cũng đã sớm đi theo trưởng bối trong nhà học làm ăn, các công tử đại hộ nhân gia trong thành này hắn cơ bản đều biết hết.
Huống chi, người từ trong xe ngựa đi ra lại là thân thích trong phủ.
Khi thấy rõ người kia, sắc mặt hắn hơi đổi. Bất chấp bộ dáng chật vật của mình, hắn vội vàng bò dậy chạy về phía cửa lớn Trang phủ.
Đáng tiếc, hắn sợ người gác cổng đuổi mình nên phải đứng cách hơi xa. Chờ hắn chạy đến trước mặt thì La Hoài Tây đã rời đi, hai mẫu tử cũng đã tiến vào đại môn.
Tô Hoa Phong đứng yên tại chỗ, oán hận dậm chân.
Hắn trở lại trong phủ, lập tức đi tìm đệ tức.
"Đệ muội, đường ca dạo gần đây có nghị hôn hay không?"
Mấy ngày nay tâm tình La Lệ Nương không tốt lắm, thứ nhất là bởi vì bụng lớn, thân thể càng ngày càng nặng, quanh thân đều khó chịu. Thứ hai là bên phụ thân xảy ra chuyện, đường ca vốn muốn dẫn bọn họ đến đó thân cận, nhưng gần đây người kia giống như là bị điên, đột nhiên trở nên lạnh nhạt.
Mấu chốt là, phụ thân và nương đã suy nghĩ không ít biện pháp rút ngắn quan hệ nhưng hiệu quả vẫn quá mức bé nhỏ.
Nghe được Tô Hoa Phong hỏi như vậy, La Lệ Nương giật mình một cái, chuyện này nàng ta hoàn toàn không hề nghe nói đến. Trước kia đường ca rất tôn trọng phụ thân, việc lớn giống như vậy cho dù không tìm phụ thân thương lượng thì cũng sẽ không tận lực giấu diếm.
"Không, đại ca nghe được tin tức này từ chỗ nào?" La Lệ Nương hỏi như vậy, trong lòng cũng rối bời, nghĩ đến mình phải tranh thủ thời gian cáo tri việc này cho song thân để bọn họ tìm ra cách đối phó.
Vô luận như thế nào thì cũng phải tìm được một mối hôn sự mà nhà kia nghe lời bọn họ một chút. Nếu không, về sau quan hệ hai nhà sẽ chỉ càng ngày càng lạnh nhạt, tới khi đó, bọn họ còn có thể lấy được chỗ tốt gì nữa?
Tô Hoa Phong thấy nàng không biết, trái tim lo lắng đã có chút thả lỏng.
Mà nghĩ lại thì La Hoài Tây tuổi còn trẻ đã là gia chủ, muốn dạng nữ nhân gì mà không có, hẳn là không đến mức để mắt tới một nữ tử đã bị hòa ly còn có thai đâu.
"Chỉ là nghe người ta nói, người kia cũng không dám chắc nên ta mới chạy tới hỏi muội."
La Lệ Nương vẫn chưa có yên tâm, có câu không có lửa làm sao có khói, huyệt trống không có gió. Bên ngoài đã có người truyền ngôn, vậy đường ca nhất định đã có tâm tư muốn thú thê. Nàng ta miễn cưỡng nở một nụ cười: "Ta chưa nghe nói qua, có lẽ chỉ là lời đồn."
Tô Hoa Phong vẫn có chút không yên lòng: "Đệ muội, bụng muội đã to, sau này không nên đi ra ngoài nữa. Gần đây nếu muội cảm thấy khó chịu thì có thể trở về nhà ở mấy ngày. Ta sẽ đi nói với nương."
La Lệ Nương mỉm cười đáp ứng.
Nhưng trong lòng càng thêm chắc chắn là đã xảy ra một vài chuyện mà nàng ta không biết.
Người đại ca này vẫn luôn rất bận, đối đãi với đệ muội là nàng đều chưa từng kiên nhẫn như vậy. Hiện tại còn thúc giục nàng trở về... Hôn sự đường ca của mình có liên quan gì đến hắn?
La Lệ Nương trở lại trong phủ, sắc trời còn sớm. La mẫu đang chỉ huy người quét dọn viện tử, nghe được thông báo nữ nhi trở về thì tự mình nghênh đón.
"Sao lại trở về lúc này? Cũng không nói trước một tiếng..." La mẫu nói xong, lại nhìn ngó ra đằng sau nàng: "Sao Hoa Bình không đến?"
La Lệ Nương bóp tay của mẫu thân một cái: "Chúng ta đi vào đã."
Hai mẫu tử ngồi xuống, La Lệ Nương không kịp chờ đợi bèn hỏi: “Mấy ngày nay ca ca có chỗ nào không ổn không?"
Nhắc tới việc này, La mẫu liền thở dài: "Đã lấy đi hết tất cả việc làm ăn buôn bán từ trong tay phụ thân con rồi, đến cả chuyện đưa hàng cũng không cho ông ấy làm. Phụ thân con đang ra ngoài tìm những quản gia kia uống rượu để nghe ngóng một chút."
La Lệ Nương vội vàng hỏi: "Ca ca có ý muốn thành hôn không?"
La mẫu kinh ngạc: "Không!"
Hiện tại trong phủ không có nữ quyến, trước đó La Hoài Tây vẫn luôn rất bận, hậu trạch cũng giao cho La mẫu quản lý. Nếu có chủ mẫu thì chút quyền lợi không mấy quan trọng trong tay bà ta chắc chắn cũng phải giao ra. Nghĩ đến chỗ này, La mẫu chợt sốt ruột không thôi: "Con nghe nói từ chỗ nào?"
La Lệ Nương lắc đầu: "Tin đồn thôi."
La mẫu vội nói: "Vậy nhất định là có chuyện này rồi, nếu không thì làm sao lại truyền đến tai con?" Bà ta bỗng nhiên đứng dậy: "Không được, ta phải đi hỏi một chút."
La Lệ Nương cũng đứng dậy theo: "Con cũng ít khi trở về nhà, cũng nên đi gặp ca ca."
Hai mẫu tử đi đến bên ngoài thư phòng, vừa tới cửa viện đã bị người ta ngăn lại: "Gia chủ đang cùng các quản sự nói chuyện, không tiện gặp người."
Sắc mặt La mẫu xấu hổ, trong lòng hơi khó xử. Mấy ngày trước đó, từ trên xuống dưới phủ này mặc cho cả nhà bọn họ làm loạn, căn bản không có người nào dám lên tiếng ngăn cản.
Mà mấy ngày gần đây, bà ta cảm giác được rõ ràng người làm trong phủ đã dần không nghe lời bọn họ. Dù đã không chỉ một lần, nhưng bà ta vẫn không tiếp thụ được.
"Lệ nương có thai, ta cũng chỉ muốn nói mấy câu mà thôi, nói xong sẽ đi luôn."
La mẫu bày ra khuôn mặt tươi cười, nhưng người thủ cửa vẫn không dao động: "Gia chủ nói bất luận là kẻ nào cũng không được quấy nhiễu. Phu nhân, người đừng làm khó bọn ta."
Hai người chỉ có thể đứng trước cổng, trọn vẹn hai khắc đồng hồ sau, trên trán La Lệ Nương đã đầy mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt. Cửa thư phòng cuối cùng cũng mở ra, một loạt quản gia nối đuôi nhau mà ra.
Những quản gia này khi đi ngang qua hai mẫu tử thì một câu cũng không nói, thậm chí còn không nhìn.
La mẫu mang trên mặt nụ cười hòa nhã, vốn là muốn chào hỏi cùng bọn họ nhưng lại bị mọi người coi nhẹ, lập tức nụ cười trở nên lúng túng. Mấy ngày trước đó, các vị quản gia này đối đãi cả nhà bọn họ vô cùng cung kính, đừng từ xa cũng sẽ hành lễ vấn an. Xem ra, là La Hoài Tây đã cảnh cáo bọn họ.
Hai mẫu tử lại để cho người giữ cửa đi vào bẩm báo, lúc này mới có thể vào cửa.
Trong thư phòng, La Hoài Tây ngồi ở đằng sau bàn, nhìn thấy hai người vào cửa bèn hỏi: "Các ngươi có chuyện gì?"
Đúng là có việc, nhưng cũng không thể lập tức hỏi thẳng tâm ý của người ta. Quan hệ hai nhà bây giờ lạnh nhạt, La mẫu cũng không dám bày tỏ quá thẳng thừng, trên mặt bà ta mang theo nụ cười lấy lòng: "Hoài Tây, đừng quá mệt nhọc. Con vừa mới khỏi hẳn thì thân thể vẫn là quan trọng nhất, đừng để bị bệnh nữa."
La Hoài Tây hờ hững nói: "Ta còn phải tính sổ sách, không rảnh trò chuyện."
Ngụ ý là nếu hai mẫu tử bọn họ chỉ đến đây để nói nhảm thì hắn cũng không rảnh nghe.
La mẫu sợ bị đuổi ra ngoài, lại sợ khiến cho người ghét nên trong lúc nhất thời cũng không biết phải mở miệng như thế nào. La Lệ Nương bên cạnh hiếu kì hỏi: "Ca ca, ta nghe nói huynh sắp nghị hôn?"
"Không có chuyện đó đâu." La Hoài Tây gạt gạt viên ngọc trong tay, nghĩ đến cái gì lại dừng một chút: "Nhưng mà trong lòng ta đã có lựa chọn. Sau khi xong xuôi mọi chuyện thì sẽ đính ước."
Trái tim La Lệ Nương lập tức rơi vào trầm mặc, cố gắng trấn định hỏi: "Là cô nương nào có phúc khí như vậy?"
Nghĩ đến người kia, bên môi La Hoài Tây liền gợi lên một nụ cười ôn nhu: "Đến lúc đó các ngươi sẽ biết."
La Lệ Nương: "..."
Nàng chính là muốn biết xác thực mọi chuyện, cho nên mới không kịp chờ đợi vội vã trở về.
La mẫu nghe nói như thế thì lập tức hoảng hốt: "Con là gia chủ, thê tử của con cũng không thể tùy tiện chọn. Nàng ta phải giúp con ứng phó với nữ quyến nhà khác, còn phải độ lượng, phải giúp con quản lý hậu trạch, quan trọng nhất là phải môn đăng hộ đối... Chỗ ta có hai nhân tuyển rất thích hợp..."
"Không cần." La Hoài Tây không buồn nhấc mắt đáp lại: "Thẩm nương nên quan tâm đến Hoài Nam đi, đừng để hắn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa. Nghe nói khuya ngày hôm trước hắn còn đánh nhau với người ta để tranh giành Hoa nương, thực sự là không ra gì. Thanh danh La phủ không chịu được việc làm bại hoại như vậy, nếu phát sinh lần nữa thì các người mang theo hắn dọn ra ngoài đi."
Lời này đối với La mẫu mà nói không khác gì sấm sét giữa trời quang.
La Lệ Nương cũng ngây dại.
Nếu ở trong phủ, nàng sẽ là người La phủ, nếu như dọn ra ngoài, nàng cũng chỉ là thân thích của La phủ. Đừng nghĩ chỉ khác biệt một chút, về mặt thân phận thì thực sự là khác biệt như ngày với đêm.
"Không đâu!" La mẫu vội vàng nói: "Ta sẽ quản lý nó thật tốt."
Thấy La Hoài Tây không muốn nhiều lời, hai mẫu tử sắp bị đưa ra khỏi thư phòng. La Lệ Nương không muốn mình đi một chuyến tay không, bèn e dè hỏi: "Ca ca, ý trung nhân của huynh có phải là tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối hay không?"
La Hoài Tây giương mắt nhìn nàng: "Chuyện này có liên quan gì đến ngươi?"
La Lệ Nương: "..." Đương nhiên là có.
Với La mẫu mà nói thì việc này rất liên quan.
Nếu như là nữ tử ngoan ngoãn nghe lời thì bà ta vẫn còn có thể ở hậu trạch hô mưa gọi gió. Nếu như là nữ tử có thủ đoạn thì đối với La gia mà nói cũng không phải chuyện gì tốt.