Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 414 - Chương 419

Chương 419

Đến giờ phút này, lòng La mẫu mới tràn đầy hối hận, vì đã không sớm chọn điệt tức phụ kế tiếp.

Nhưng vì thời điểm đó, La Hoài Tây quá mức tôn trọng bọn họ, La mẫu không nỡ bỏ đi quyền lợi trong tay. Bởi vì sau khi điệt tức phụ vào cửa thì bất luận tính cách nàng ta thủ đoạn như thế nào thì chí ít trên danh nghĩa, hậu trạch vẫn được giao cho nàng ta trông coi.

Hơn nữa, La Hoài Tây một lòng nghĩ đến làm ăn, cũng không chú ý đến việc hôn nhân, cho nên mới kéo dài tới hiện tại.

"Hoài Tây, ta nhìn con lớn lên, cũng thực tình hi vọng con sống tốt." La mẫu bày ra bộ dáng vô cùng thâm tình: "Con còn trẻ, lại là một nam nhi, có một số việc con không hiểu. Một đại hộ nhân gia muốn chọn ra một cô nương cũng không phải chỉ nhìn dung mạo hay quy củ thôi, mà còn phải lén lút nghe ngóng." Mặt mày bà ta đều là ý cười: "Ta ở bên ngoài cũng quen biết không ít người, nếu như con tin tưởng lời của ta thì ta sẽ đi hỏi thăm tính tình mấy cô nương kia."

Nói đến đây, bà ta lại thở dài một tiếng: "Đại ca đại tẩu đi trước, về sau cô nương vào cửa sẽ là người thân nhất của con, tính cách cũng không thể quá kém. Phu thê các con tương đắc, ta và Nhị thúc con cũng yên tâm hơn chút."

"Ta đã lựa chọn được người rồi, đời này không phải nàng ấy ta không lấy." La Hoài Tây cũng không ngẩng đầu lên: "Thẩm nương vẫn nên đi quản lý Hoài Nam đi. Ta nghe nói hắn đánh người ta rụng rời xương cốt, việc này chỉ cần sơ sót một chút là sẽ còn lôi nhau lên công đường. La phủ ta không gánh nổi người này."

La mẫu: "..."

Hai mẫu tử lảo đảo từ trong thư phòng đi ra, sắc mặt La Lệ Nương không tốt lắm, nàng ta đi chuyến này gần như không thu hoạch được gì.

La mẫu cũng rất sốt ruột: "Lệ Nương, phải làm sao bây giờ?"

La Lệ Nương trầm ngâm một lát, nói: "Tìm cách hỏi thăm những người ở bên cạnh hắn, người hầu thiếp thân không chịu nói, vậy thì hỏi xa phu, chắc chắn có thể tìm được dấu vết để lại."

Một canh giờ sau, La Lệ Nương tỏ rõ vẻ không thể tin nhìn nha hoàn bên dưới: "Ngươi xác định là Trang Oánh Oánh?"

Nha hoàn bị dáng dấp của nàng ta dọa sợ, lui lại một bước: "Là... xa phu nói, mấy ngày gần đây gia chủ chỉ gặp một nữ tử trẻ tuổi duy nhất là Trang Oánh Oánh."

La Lệ Nương chậm rãi ngồi trở lại trên ghế, chuyện trước đó không nghĩ ra, lúc này cuối cùng cũng minh bạch.

Khó trách Tô Hoa Phong lại quan tâm đến việc này, hoá ra nữ nhân La Hoài Tây coi trọng là thê tử của hắn.

Nghĩ đến nữ nhân Trang Oánh Oánh kia, lòng La Lệ Nương tràn đầy phiền chán.

Nàng ta thừa nhận mình đố kị, từ nhỏ đến lớn, bất luận muốn cái gì nàng ta cũng đều phải nỗ lực, bao gồm cả hôn sự, cũng là nàng ta trù tính tính toán mà được. Trang Oánh Oánh thì khác, từ nhỏ đã được sủng ái, bất luận đồ tốt gì, chỉ cần nàng nhìn lâu một chút thì sẽ có người nghĩ trăm phương ngàn kế đưa đến trong tay nàng.

Sau này xuất giá, còn trực tiếp gả cho đích tôn đích tử, sau này còn sẽ là đương gia chủ mẫu.

Cho nên, sau khi hai người làm tẩu tử, đệ muội, nếu như không tất yếu, La Lệ Nương đều không muốn nhìn thấy nữ nhân này.

Biết được chân tướng, La Lệ Nương cảm thấy chuyện này không thể bỏ mặc như vậy, phải tìm cách ngăn cản. Nàng ta không ngồi yên được nữa, vội vàng đứng dậy. Lúc chuẩn bị đi ra cửa lại không nhịn được dặn dò: "Nương, chúng ta không thể đoán được ý nghĩ của ca ca, gần đây người đừng làm chuyện dư thừa nữa. Hơn nữa đại ca bên kia, người vẫn nên quản một chút. Trên đời này nhiều nữ nhân như vậy, huynh ấy cũng không thiếu bạc, cần gì phải tranh với người khác? Một Hoa nương mà thôi, không sợ người ta chê cười chắc... Đúng là thành sự không có, bại sự có dư!"

La mẫu cũng nhận ra được sự ghét bỏ và khinh thường trong lời nói của nữ nhi, có chút không vui đáp lại: "Đó là ca ca của con, sao con có thể nói nó như vậy?"

"Con cũng muốn tôn trọng huynh ấy!" La Lệ Nương không khách khí chút nào mà nói: "Nếu huynh ấy tài giỏi như ca ca thì con cần gì phải phí công như vậy?"

La mẫu vốn rất yêu thích nữ nhi vì nàng ta được gả cho gia đình không tệ, cho nên bình thường cũng tận lực nhẫn nại không tranh chấp với nàng ta, nhưng việc liên quan đến nhi tử, bà ta liền không nhịn được.

"Con tôn trọng Hoài Tây như vậy, vậy người ta coi con là cái gì?"

Nghe mẫu thân giễu cợt, La Lệ Nương lập tức cười lạnh nói: "Người không tôn trọng, vậy vừa rồi người còn nịnh nọt như sắp liếm mặt người ta đến nơi là sao?"

Nàng ta cất bước đi ra ngoài: "Con có lòng tốt thuyết phục người, mà người còn không muốn nghe. Dù sao con cũng đã gả cho người ta, cuộc sống cũng không tệ lắm, về sau sẽ còn càng tốt hơn. Nếu các người có nghèo đói, mỗi tháng con chỉ cần cho mấy lượng bạc là được."

Ngụ ý, cho dù nương gia nghèo túng thì nàng ta cũng không quan tâm.

La mẫu hiểu rõ, đây cũng là vì nữ nhi ở nhà trượng phu có được sống cuộc sống dễ chịu nên mới mạnh miệng như vậy, bà ta đuổi theo mấy bước: "Lệ nương, sao con có thể nói như vậy?"

La Lệ Nương không quay đầu lại, đi ra ngoài lên xe ngựa. Nàng ta không trở về phủ, mà là đi đến nương gia Tô phu nhân.

Nương gia Tô mẫu họ Khang, cũng là phú thương trong thành, coi như là môn đăng hộ đối với Tô gia.

Bây giờ chủ nhà là ca ca của Tô phu nhân, bà ta trở lại nương gia, Khang quý phủ cũng không dám lãnh đạm, đối xử với bà ta rất là cung kính.

Nữ tử sau khi xuất giá, muốn có tiếng nói ở nhà trượng phu thì phải dựa vào lực lượng đến từ nương gia, trái lại cũng giống vậy. Ở nương gia, những tỷ muội mà muốn được sủng ái thì cũng phải có nhà trượng phu kiên cường, bản thân mình ở nhà trượng phu được người người tôn trọng.

Biết được La Lệ Nương đến đây, Khang phu nhân đã tự mình đi nghênh đón, rồi sau đó tự mình đưa người về viện tử của tiểu cô tử.

Lúc đó, Tô mẫu đang ở trong sân tưới hoa, nghe thấy tẩu tẩu nương gia và La Lệ Nương hàn huyên với nhau, đôi tay cầm ấm nước liền hơi ngừng lại. Bà ta nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Lúc mở mắt ra, lại biến thành khuôn mặt ấm áp.

"Lệ Nương, sao con lại tới đây?" Bà ta mỉm cười tiến lên: "Bụng mang dạ chửa, đừng có đi lung tung."

La Lệ Nương ngượng ngập nói: "Con nhớ người."

Khang phu nhân nửa thật nửa giả cười nói: "Con yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt nương con."

Không phải là không yên lòng mới tới sao?

Khang phu nhân cũng không phải là một người cay nghiệt, cái bà ta nhằm vào chỉ là La Lệ Nương mà thôi.

Gần hai năm tình hình Tô gia không tệ, ngược lại, ở Khang gia có hai quản gia bị người ta dùng tiền công cao hơn mời đi, còn mang đi không ít khách hàng, những thứ kia cũng là phú thương nhập hàng từ nơi khác tới nên cũng tổn thất không ít. Khang phu nhân và tiểu cô tử xuất giá nhiều năm khá hợp nhau, còn từng nói đùa là muốn kết thân với nhau.

Ban đầu đúng là đã nói vậy, rõ ràng tiểu cô tử đã đồng ý, cũng thường xuyên cho hai đứa bé chơi đùa. Hai bên đều biết rõ lòng dạ, chỉ còn chờ hai đứa bé lớn lên sẽ đính ước.

Kết quả, lúc nữ nhi mười bốn, lại từ đâu lòi ra một La Lệ Nương.

Cũng không biết tiểu cô tử nghĩ như thế nào mà rất nhanh đã đính ước.

Hai bên chỉ nói đùa chứ không quyết định hạ lễ, nếu so đo thì sẽ đắc tội với người ta. Khang phu nhân không dám so đo với tiểu cô tử, cũng không tiện đắc tội với La Lệ Nương, nhưng giễu cợt vài câu thì vẫn có thể.

La Lệ Nương cũng không tức giận, lại cười nói: "Cữu mẫu, con muốn nói với nương mấy câu."

Chờ Khang phu nhân rời đi, La Lệ Nương tiến lên một bước: "Nương, người ở nơi này có quen không?"

Sắc mặt Tô mẫu nhàn nhạt: "Không quen thì có sao?"

Cũng không thể quay về.

La Lệ Nương thở dài một tiếng: "Con cũng không biết mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy, người yên tâm, phụ thân sẽ không giận người đâu. Qua một đoạn thời gian nữa, có huynh đệ bọn họ xin tha cho người thì người hẳn là sẽ có thể trở về phủ."

Tô mẫu cũng không để lời này vào trong lòng, cầm ấm nước lên tiếp tục tưới nước: "Có việc cứ nói."

"Đúng là có chút việc." La Lệ Nương sát lại gần thêm: "Nương, con muốn người tìm cách khiến Trang Oánh Oánh trở về."

Tô mẫu kinh ngạc: "Không phải ngươi ghét nhất nàng ta sao?"

"Người nghe con là được." La Lệ Nương nghiêm túc nói: "Việc này đối với con rất quan trọng, mong người để tâm thêm."

Tô mẫu trầm mặc: "Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, ta và đại ca ngươi đã đi đến đó khuyên nhủ nhưng người ta còn không cho bọn ta vào cửa, như vậy thì còn hòa hảo thế nào nữa? Trang Oánh Oánh lần này đã thật sự hận ta, không có khả năng..."

"Đó là chuyện của ngươi." La Lệ Nương ngắt lời nói: "Càng nhanh càng tốt. Nếu ngươi làm hỏng chuyện của ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Nếu có người ở đây thì sẽ phát hiện đôi bà tức này rất là kỳ lạ.

Có câu: nhiều năm tức phụ ngao thành bà bà, ý của câu “ngao thành bà bà” là chỉ cuộc sống lúc đó đã quá tốt rồi. Đương kim lấy hiếu trị thiên hạ, nhi tức vào cửa nếu không hiếu thuận thì sẽ bị tất cả mọi người chỉ trích, dám ngược đãi bà bà còn bị nhập tội.

Nhất là đại hộ nhân gia coi trọng quy củ, đối đãi nhi tức cũng càng khắc nghiệt.

Tô mẫu nghe nàng nói như thế, cũng không tức giận, chỉ cúi đầu: "Ta sẽ cố gắng hết sức."

La Lệ Nương vẫn chưa hài lòng với câu trả lời như vậy, trầm giọng nói: "Không phải hết sức, mà là nhất định phải làm cho ta hài lòng!"

Ngữ khí Tô mẫu rất không kiên nhẫn: "Ta bị đuổi về nương gia cũng là bởi vì ngươi, ta vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy, khi nào ngươi mới có thể thu tay lại?"

"Dù sao cũng không phải hiện tại." La Lệ Nương nói rất nhẹ nhàng, bất luận là vẻ mặt hay là thái độ nói chuyện đều không thấy có gì cung kính với bà bà.

"Hơn nữa, chuyện lần này sao có thể trách ta? Lúc trước ta cũng đã nói để ngươi... hạ dược, là chính ngươi nhất định làm giả. Bây giờ xảy ra chuyện thì trách được ai?"

Trong ánh mắt Tô mẫu tràn đầy phẫn nộ: "La Lệ Nương, ngươi đừng có mà quá đáng."

La Lệ Nương giống như cười mà không phải cười: "Vậy ngươi dám tính sổ với ta sao?"

Tô mẫu không dám.

"Nương, làm theo lời con bảo, hai chúng ta sẽ chính là đôi bà tức thân mật nhất trên thế giới này." La Lệ Nương đưa tay giúp bà ta tưới cây: "Người tốt nhất là đi trong hôm nay đi."

Tô mẫu không hiểu nổi: "Ta có thể biết nguyên do được không?"

Ngay từ đầu, La Lệ Nương đã rất không thích đại nhi tức. Kỳ thật, Tô mẫu cũng đoán được một chút nguyên do, chính là La Lệ Nương đố kị đại nhi tức xuất thân tốt!

Bây giờ đã đuổi người ta đi rồi, vì sao lại còn muốn mời về?

La Lệ Nương cũng không giấu diếm: "Vị ca ca kia của ta hình như lưu tâm với nàng ta. Nếu ngươi không muốn tôn tử của mình gọi người khác làm phụ thân thì phải nắm chặt."

Tô mẫu kinh ngạc trừng lớn mắt: "La gia chủ? Hắn điên rồi sao?"

Trước đó Tô mẫu cũng không sốt ruột, cũng vì bà ta cho rằng trước khi hài tử sinh ra, Trang Oánh Oánh không thể nào tái giá. Hơn nữa thời gian một năm gần có thể chậm rãi trù tính, cho nên mới điềm tĩnh như vậy.

"Ngươi không tin cũng được, sự thật chính là như thế." La Lệ Nương giơ tay lên sờ trâm gài tóc tinh xảo trên đầu, động tác tao nhã: "Nương, người phải sống tốt, ta và phu quân mới an tâm."

Nói xong, nàng ta đi ra ngoài tìm Khang phu nhân cáo từ.

Khang phu nhân vốn cũng không thích nàng ta, đương nhiên sẽ không giữ lại. Chỉ là ngoài mặt vẫn rất khách sáo, còn mỉm cười đưa nàng ta đi ra ngoài.

Mắt thấy đã đến cửa chính, La Lệ Nương mỉm cười hỏi: "Cữu mẫu, hôn sự của Vũ muội muội thế nào rồi?"

Nghe nàng ta nói như thế, sắc mặt Khang phu nhân cứng đờ. Nữ nhi và Tô Hoa Bình từ nhỏ lớn lên cùng nhau, coi như là thanh mai trúc mã, cộng thêm người lớn thường xuyên chọc ghẹo bọn chúng, đến mức tâm hồn thiếu nữ của nữ nhi đều dành cho vị biểu ca này.

Kết quả, Tô Hoa Bình quay đầu cưới người khác, nữ nhi thương tâm gần chết, mất một thời gian dài vẫn không khá hơn. Gần đây mới thoáng khỏe lên, Khang phu nhân đang định qua một thời gian ngắn nữa sẽ đề cập chuyện nghị hôn với nữ nhi... Chính vì vậy, bà ta mới chán ghét La Lệ Nương như vậy.

"Ta không nỡ nên muốn giữ nó lại hai năm." Trong lòng Khang phu nhân thầm hận, nhưng ngoài mặt vẫn ôn hòa: "Nữ tử tuổi quá nhỏ khi sinh con sẽ bị khó sinh... Ta muốn đợi nó hơn mười sáu tuổi thì mới tính đến chuyện xuất giá."

La Lệ Nương: "..." Ngươi mới khó sinh, cả nhà ngươi mới khó sinh!

Bình Luận (0)
Comment