Hai người ngươi tới ta đi, đều cố tình đâm vào chỗ đau nhất của đối phương.
Lúc tách ra, sắc mặt hai người cũng không quá tốt, sau khi tách ra, Khang phu nhân còn không che giấu vẻ chán ghét trên mặt mình.
Bà ta càng nghĩ càng giận, La Lệ Nương đoạt đi mối hôn sự của nữ nhi, hại nó thành như vậy, lấy đâu ra mặt mũi mà hỏi đến nó?
Bà ta nghĩ cần phải cho La Lệ Nương một bài học.
Khang phu nhân chưa trở về phòng mà là đi đến viện tử của tiểu cô tử.
Lúc đó, Tô mẫu đang ở trong sân ngây người, nghe được tiếng bước chân, thấy là nương gia tẩu tẩu thì bèn cười nói: "Lệ Nương chỉ là vãn bối, tẩu không cần khách khí như vậy."
Khang phu nhân khách khí hai câu, kéo bà ta ngồi xuống trên ghế, lúc này mới thở dài một tiếng: "Muội muội, chúng ta cũng không phải người ngoài. Có một số việc, ta thực sự không nói ra thì không thoải mái." Bà ta tới chính là muốn công khai cáo trạng: "Lệ Nương mới vừa hỏi đến chuyện của Vũ nhi, giọng nói kia thực sự không đúng lắm, chuyện Vũ nhi bị bệnh, chúng ta đều biết tình hình thực tế. Sao nàng ta còn hỏi nữa?"
Bà ta vỗ ngực, vẻ mặt đau lòng: "Ta càng nghĩ càng khó chịu. Sớm biết Vũ nhi và Hoa Bình vô duyên thì lúc trước chúng ta không nên nói đùa như thế. Kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, hại nó sinh bệnh lâu như vậy... Ta vừa nghĩ tới thì trong lòng liền đau."
Tô mẫu vội vàng an ủi: "Tẩu đừng khó chịu. Việc của Vũ nhi là ta có lỗi với tẩu. Tẩu yên tâm, chờ ta trở về, nhất định sẽ giúp tẩu để ý. Tất nhiên sẽ có thể giúp nó tìm được một mối hôn sự bốn góc đều đủ, tuyệt đối không thể gả cho người kém hơn Hoa Bình."
Khang phu nhân nghe thấy tiểu cô tử hứa hẹn, nỗi bất mãn trong lòng đỡ đi rất nhiều, lại nói: "Ta biết muội không có ý xấu, cũng thực tình yêu thương Vũ nhi. Chỉ là ta cảm thấy, Lệ nương hình như hơi thiếu thông minh, chúng ta không phải người ngoài thì sẽ không so đo với nàng ta, nhưng nếu đổi thành người khác thì sao?"
Bà ta chậc chậc lắc đầu, dáng vẻ rất là bực bội: "Nhìn bộ dáng của nàng ta rõ ràng là đã đắc tội với người ta mà còn tỏ vẻ không biết nguyên do."
Tô mẫu nhận thấy tẩu tẩu rất cố chấp với việc này, thuận thế nói: "Quay về ta sẽ nói lại cho nó."
"Ta không phải là châm ngòi ly gián." Khang phu nhân vội vàng giải thích: "Ta là cữu mẫu, cũng thực tình thương nó nên mới cố ý vạch ra thiếu sót của nó."
"Ta hiểu." Tô mẫu nhìn sắc trời một chút: "Tẩu tẩu, làm phiền tẩu sai người giúp ta chuẩn bị ngựa xe."
Khang phu nhân tỏ rõ vẻ kinh ngạc: "Đã giờ này rồi mà muội còn muốn đi ra ngoài sao?"
"Ừm." Vẻ mặt Tô mẫu buồn rầu: "Hoa Phong và Oánh Oánh cãi nhau, ta phải đi xem thử."
Khang phu nhân lờ mờ nhận ra lần này tiểu cô tử trở về rất khác biệt so với trước kia. Trước kia là trở về làm khách, lần này hình như là phu thê cãi nhau, cũng có thể là tiểu cô tử đã làm ra chuyện gì sai nên bị chê trách. Bà ta cũng thử nghe ngóng, nhưng tiểu cô tử rất kín miệng, một câu cũng không chịu lộ, cho nên bà ta vẫn không biết nguyên do.đọc miễn phí tại doc full. vn
Nghe nói như thế, bà ta cười nói: "Tiểu phu thê cãi nhau là rất bình thường, trưởng bối nhúng tay vào thì không hay lắm."
"Nếu là ngày trước, ta chắc chắn sẽ mặc kệ." Tô mẫu đứng dậy, chuẩn bị đi thay y phục: "Oánh Oánh bây giờ có thai, cũng không thể tức giận, không nên cãi nhau mới tốt."
*
Lúc Tô mẫu tới cửa, Tần Thu Uyển vừa mới ngủ dậy.
Giống như ngày thường, phàm là người Tô gia tới cửa thì đều trực tiếp bị cự tuyệt ở ngoài cửa. Tô mẫu không dám không nghe tiểu nhi tức, hôm nay không nhìn thấy được đại nhi tức thì không được, liền nói ngay: "Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô nương nhà ngươi. Phiền tiểu ca giúp ta bẩm báo một chút."
Nói xong thì đưa qua một bao bạc.
Người gác cổng không dám nhận, vội vàng cự tuyệt.
Tô mẫu bất đắc dĩ đành phải trở về trong xe ngựa, không gặp được người, bà ta rất là không cam tâm, ngồi ở trong xe ngựa một mực nhìn vào đại môn Trang phủ, mãi đến khi trời tối mới rời đi.
Hôm sau, La Hoài Tây tới cửa mời, Tần Thu Uyển vui vẻ đến nơi hẹn. Hai người ra khỏi thành từ lúc trời tờ mờ sáng, cùng đi ra ngoại thành ngắm lá phong.
Bên kia Tần Thu Uyển vừa đi, tất cả mọi người Trang gia liền biết việc này.
Đối với chuyện này, người nhà họ Trang đều rất đắn đo.
Từ trong đáy lòng bọn họ hi vọng khuê nữ nhà mình có thể có được một vị tri tâm làm bạn ở bên, nhưng người trong nhà biết chuyện nhà mình, Trang Oánh Oánh đang có thai, trên đời này nam nhân không quan tâm chuyện đó rất là ít. Đương nhiên, La Hoài Tây đã biết tình hình thực tế, nhưng hình như cũng không thèm để ý.
Nhưng cả một đời dài như vậy, bây giờ không để ý, về sau thì sao?
Vạn nhất đến lúc để ý thì khuê nữ nhà mình phải làm sao bây giờ?
Ngắm xong lá phong, tâm trạng hai người cũng không tệ. Lúc trở lại nội thành đã là hoàng hôn, La Hoài Tây đưa người về Trang phủ, lúc hai người tạm biệt ở ngoài cửa phủ, Tô mẫu bỗng nhiên từ trong xe ngựa chạy ra ngoài.
Tần Thu Uyển đã phát hiện nơi đó có xe ngựa, cũng đoán được người bên trong hẳn là người của Tô gia, nhưng mà khi nhìn thấy Tô mẫu, nàng vẫn rất bất ngờ.
Bởi vì sau khi hòa ly, ngoại trừ ngày đầu Tô mẫu tới cửa khuyên thì sau này liền không thấy xuất hiện nữa.
"Oánh Oánh, ta có lời muốn nói với con." Tô mẫu vồ lên trên.
Mi tâm La Hoài Tây nhíu lại, kéo Tần Thu Uyển ra, còn mình tiến lên một bước ngăn trước mặt nàng: "Tô phu nhân, có việc thì cứ nói, cẩn thận bị thương người khác."
Tô mẫu nghe tiểu nhi tức nói La Hoài Tây rất coi trọng Trang Oánh Oánh thì vốn còn không tin lắm. Lúc này tận mắt nhìn thấy La Hoài Tây động thân tương hộ, bà ta còn cảm thấy như trong mộng.
Nghĩ đến việc La Lệ Nương muốn Trang Oánh Oánh trở lại Tô phủ, bà ta cường điệu nói: "La gia chủ, đây là nhi tức của ta, ta có lời dặn dò với nó, ngươi tránh đi chỗ khác một chút."
La Hoài Tây bất động, thản nhiên nói: "Hai nhà các ngươi đã không còn quan hệ, nàng không phải là nhi tức của ngươi."
Tô mẫu tỏ rõ vẻ không vui: "Cho dù như thế thì chúng ta cũng đã từng là người một nhà. Ta có lời muốn nói với nó, tại sao ngươi lại ngăn cản?"
"Bởi vì..." La Hoài Tây nghiêng đầu nhìn về phía Tần Thu Uyển, cười nói: "Nàng sắp là vị hôn thê của ta."
Tô mẫu: "..." Cái quái gì?
La Hoài Tây điên rồi sao?
Trên thế giới này chỉ còn lại Trang Oánh Oánh là nữ nhân sao?
Tần Thu Uyển từ phía sau hắn thò đầu ra: "Tô phu nhân, Hoài Tây nói không sai, hôm nay ở trong rừng lá phong, bọn ta đã cho nhau thấy cõi lòng, thề ước làm bạn suốt quãng đời còn lại. Sáng sớm ngày mai, chàng sẽ tìm người tới cửa cầu thân. Nếu như ngươi vẫn muốn dặn dò "nhi tức" thì không cần mở miệng nữa."
Tô mẫu yên lặng, nhưng lại sợ không mở miệng thì sẽ không còn cơ hội, vội vàng nói: "Ta có lời muốn nói với con!"
"Hai nhà chúng ta đã không còn quan hệ." Tần Thu Uyển nhấn mạnh: "Nhìn thấy ngươi, ta liền nhớ tới việc ngươi tìm bà đỡ ép ta uống thuốc phá thai, ngươi muốn giết hài tử của ta, là cừu nhân của ta. Ta không muốn nhiều lời với ngươi."
Nàng nhìn về phía cửa phòng phía sau, phân phó: "Đuổi người đi."
Mắt thấy đại nhi tức không chịu nhiều lời, lại sắp phải gả cho người khác, Tô mẫu lần này thật sự bối rối: "Oánh Oánh, trong bụng ngươi còn có huyết mạch của con ta, sao có thể gả cho người khác?"
"Thiết kết thư!" Tần Thu Uyển nhàn nhạt nói: "Tô phu nhân lớn tuổi, cũng nên để người bên cạnh giúp ngươi nhớ kỹ, đừng có làm ra loại chuyện này làm trò hề cho thiên hạ."
La Hoài Tây không muốn dây dưa nữa, tự mình che chở Tần Thu Uyển lên xe ngựa, nhìn nàng tiến vào cửa phủ, lúc này mới dự định rời đi.
Tô mẫu không cam tâm, vội vàng gọi người lại: "La gia chủ, trong thành này có không ít tiểu thư khuê các tài mạo đều đủ, vì sao ngươi..."
"Chuyện này không phải chuyện của ngươi." La Hoài Tây dứt lời, lên xe ngựa rời đi.
Chuyện đính ước là thật.
La Hoài Tây trở lại trong phủ, trước tiên viết một phong thiếp mời đưa đến Trang phủ rồi lại tìm quản gia chuẩn bị lễ vật, mời được bà mối.
Tóm lại là càng thận trọng càng tốt, không dám sơ sài chút nào.
Người trong phủ vì chuyện lễ vật mà bận bịu vô cùng, chuyện lớn như vậy, La mẫu ở hậu trạch đương nhiên phát hiện. Sau khi nghe ngóng, biết được chất tử thật sự muốn lấy Trang Oánh Oánh, bà ta lập tức hoảng hốt, lập tức viết một phong thư sai người mang đến Tô phủ.
Lúc đó, La Lệ Nương vừa mới rửa mặt xong, sau khi tháng lớn nàng ta rất dễ mệt mỏi, chờ nha hoàn lau tóc xong thì đã rất buồn ngủ. Nhưng khi cầm được lá thư này, cơn buồn ngủ nhanh chóng quét sạch sành sanh, sau đó trong lòng tràn đầy đố kị.
Trang Oánh Oánh thật là tốt số!
Bên này vừa mới hòa ly, bên kia đã tìm được một mối hôn sự không tệ như vậy, La Lệ Nương càng nghĩ càng giận, đập tay lên trên bàn.
Nha hoàn phục vụ bên cạnh câm như hến, hận không thể co lại đến một nơi hẻo lánh.
"Phu nhân, cẩn thận đau tay."
La Lệ Nương đúng là đập đau tay rồi, nàng ta nhìn thoáng qua bàn tay đỏ bừng: "Lấy thuốc cao tới."
Nha hoàn giúp nàng ta xức thuốc, nàng ta trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên đứng dậy đi đến viện tử Tô Hoa Phong.
Tô Hoa Phong đứng ở trong sân hóng mát, nghe được tiếng bước chân sau lưng, không kiên nhẫn nói: "Chớ quấy rầy ta, "
"Đại ca, là ta." La Lệ Nương chậm rãi tiến vào.
Tô Hoa Phong nghe ra giọng nói này không đúng, quay lại thấy là đệ muội của mình, lập tức nhíu mày: "Đã giờ này rồi..."
Với quan hệ của hai người, trời tối gặp mặt thì rất không ổn.
La Lệ Nương gật đầu: "Ta biết không ổn. Nhưng việc này cấp tốc... Vừa rồi nương ta phát hiện ca ca ta sau khi từ bên ngoài trở về đã sai người ta chuẩn bị lễ vật, nói là có ý trung nhân muốn lên cửa cầu thân. Sau khi nghe ngóng, mới biết được người đó chính là... Tẩu tẩu."
Thực ra mới nghe được một nửa, trong lòng Tô Hoa Phong đã xuất hiện dự cảm không tốt. Chờ đệ muội nói xong, sắc mặt hắn đen như đáy nồi. Hoài nghi lúc trước quả nhiên không sai, La Hoài Tây với Trang Oánh Oánh đã có tâm tư với nhau!
Tô Hoa Phong chạy vội ra ngoài.
Đi đến Trang phủ, không có gì bất ngờ xảy ra, vẫn tiếp tục bị cự tuyệt ở ngoài cửa. Tô Hoa Phong không cam tâm, lại tìm đến La phủ, muốn nói chuyện với La Hoài Tây để hắn bỏ đi những suy nghĩ hoang đường này.
La Hoài Tây đang có tâm tình không tệ nên đã chấp nhận hắn.
Lúc Tô Hoa Phong tiến vào La phủ, trong lòng suy nghĩ là vô luận như thế nào cũng phải khuyên La Hoài Tây thay đổi chủ ý. Sau khi gặp mặt, hắn ta cũng không nói nhảm: "La huynh, ta nghe nói huynh cầu hôn Trang Oánh Oánh?"
La Hoài Tây gật đầu: "Đúng, về sau Oánh Oánh chính là vị hôn thê của ta. Ngươi đừng có đến quấy rầy nàng, nếu không, đừng trách ta không khách khí."
Tô Hoa Phong: "..."
"La huynh, huynh gia thế tốt, dung mạo tốt. Trang Oánh Oánh không xứng với huynh."
La Hoài Tây khoát khoát tay chỉ: "Đây chính là điều khác biệt giữa ta và ngươi. Trong mắt ta, Oánh Oánh ngàn tốt vạn tốt, là ta không xứng với nàng mới đúng."
Tô Hoa Phong kinh ngạc trừng lớn mắt: "Ngươi..."
"Tô đại công tử, ta cho ngươi đi vào là muốn nói với ngươi một tiếng, sau khi ta và Oánh Oánh đính ước, ta không hi vọng sẽ bị người nào quấy rầy." La Hoài Tây dò xét hắn: "Ngươi hiểu rõ ý tứ của ta không?"
"Đó là thê tử của ta." Tô Hoa Phong nhấn mạnh: "Giữa chúng ta chỉ đang có hiểu lầm..."
La Hoài Tây ngắt lời hắn ta: "Về sau nàng là vị hôn thê của ta!"
Tô Hoa Phong nhìn hắn khăng khăng muốn cầu hôn, cắn răng nói: "Oánh Oánh là nữ nhân của ta, chúng ta đã từng cùng giường chung gối, làm qua chuyện thân mật nhất trên đời này, da thịt nàng vô cùng trắng, trên bờ vai..."
Hắn ta chính là cố ý, cố ý để La Hoài Tây để ý chuyện Trang Oánh Oánh tái giá.
La Hoài Tây không thể nhịn được nữa, đấm vào trên mặt của hắn: "Ngươi là cái đồ khốn nạn, ngươi cũng xứng làm người hả?"
Tô Hoa Phong bị hắn đánh liền lảo đảo mấy bước, té ngã trên mặt đất.