La Hoài Tây đánh xong vẫn chưa hả giận, lại lôi lên đánh thêm mấy quyền.
Hắn vốn biết võ, lại biết đến các huyệt vị trên thân. Cho nên mỗi một lần đánh đều hướng vào chỗ đau nhất.
Sau mấy lần bị đánh, mặt Tô Hoa Phong đầy vết tím xanh, mũi và khóe môi đều chảy máu.
"Ngươi dám đánh ta?"
"Đâu chỉ mỗi đánh ngươi?" La Hoài Tây mạnh mẽ đẩy hắn xuống đất, nhấc chân đạp xuống: "Ta còn muốn đạp ngươi đây!"
Hắn đạp Tô Hoa Phong trên đất khiến hắn ta co lại thành hình con tôm, nếu đánh tiếp có thể sẽ mất mạng, hắn dừng lại bẻ bẻ ngón tay của mình.
Chỉ một động tác rất nhỏ thôi cũng khiến Tô Hoa Phong trên đất sợ tới mức thân thể run lên.
La Hoài Tây rất là hài lòng, cười lạnh nói: "Nếu ngươi còn dám nói bậy thì ta còn đánh ngươi nữa!"
Tô Hoa Phong đau đến mức run nhè nhẹ, giọng nói khàn khàn: "Ngươi đánh ta, ta có thể đi đến nha môn tố cáo ngươi."
"Ngươi đi tố cáo đi!" La Hoài Tây giễu cợt nhìn hắn ta: "Thứ khốn nạn như ngươi, ta cũng không tin ngươi thật sự trong sạch như tuyết trắng mùa xuân. Nếu ngươi dám tố cáo, ta sẽ nhờ đại nhân tra ra những chuyện ngươi đã làm..."
Tô Hoa Phong: "..."
Hắn ta vì làm ăn, đúng là đã làm một vài chuyện không tốt lắm.
Không ai so đo cũng không phải cái chuyện lớn gì, nhưng nếu có người lấy được chứng cứ đưa lên trên công đường thì sợ là hắn ta sẽ rất khó thoát thân.
La Hoài Tây nhấc chân làm bộ sắp đạp.
Tô Hoa Phong vội vàng tránh lăn đi. Hắn ta thật sự không muốn bị đánh nữa, vội vàng đứng dậy chạy ra cửa, gần như là chạy trối chết.
Buổi tối, La Lệ Nương không ngủ, một mực chờ tin tức từ Tô Hoa Phong, cuối cùng biết được hắn ta bị người ta đánh mặt mũi bầm dập khiêng trở về, còn những cái khác... hình như vẫn xảy ra.
Nói cách khác, hắn ta không thể ngăn cản.
La Lệ Nương tức giận đến mức cắn nát răng ngà, quá mức tức giận, bụng nàng ta còn ẩn ẩn đau, vội vàng hít sâu, làm giảm đi nỗi khó chịu kia, nàng ta nhìn về phía nha hoàn bên cạnh: "Công tử đâu?"
Nha hoàn khó xử đáp: "Nô tỳ không biết."
Thuộc hạ không biết, nhưng La Lệ Nương có thể đoán được, giờ này Tô Hoa Bình chắc lại trốn trong nơi ấm áp nào rồi.
Đây cũng là nguyên do khiến nàng ta đố kị với Trang Oánh Oánh.
Cùng là nữ tử nhưng Trang Oánh Oánh lại có thể được phu quân thực tình đối đãi. Còn nàng ta thì dù đã gả vào, giữa phu thê cũng chỉ tương kính như tân, tên khốn nạn Tô Hoa Bình kia không biết quan tâm chút nào, lúc nàng có thai còn ra bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
La Lệ Nương vừa tức một trận, bèn đạp nát chén trà trong tay, nói: "Đi mời công tử trở về, nói là thân thể ta khó chịu."
Tô Hoa Bình không chịu về, La Lệ Nương lại nổi giận.
Trong viện lập tức gà bay chó chạy, mãi cho đến tận đêm khuya mới an tĩnh lại.
Buổi tối ngủ trễ, hôm sau lúc La Lệ Nương tỉnh lại, sắc trời đã sáng rõ, mặt trời phía ngoài lên tới giữa không trung. Nàng ta nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên đứng dậy: "Người đâu, chuẩn bị ngựa xe, ta muốn về La phủ."
Đợi đến khi nàng ta đến nơi thì La Hoài Tây đã sớm mang người rời đi.
La mẫu không ngăn cản được, đang ngồi ở trong viện phụng phịu, nhìn thấy nữ nhi trở về bèn tức giận nói: "Con không cố gắng dưỡng thai, chạy tới chạy lui làm gì?"
La Lệ Nương không nói gì, thân thể nàng ta hiện tại rất nặng, đi chuyến này thực sự mệt vô cùng.
Chờ uống xong một ly trà, nàng ta lại ra cửa, trực tiếp đi đến Khang phủ.
Tô mẫu không thể làm được chuyện tiểu nhi tức nhắn nhủ, nên cả một buổi tối lăn lộn khó ngủ, trong lòng vô cùng lo lắng. Sáng sớm, bà ta còn sai người đi đến theo dõi La phủ, chỉ mong chính La Hoài Tây đổi chủ ý.
Đáng tiếc, lại để bà ta thất vọng.
La Hoài Tây mới sáng sớm đã mang theo không ít lễ vật gióng trống khua chiêng đi đến Trang gia cầu thân, phàm là người đi ngang qua đều nhìn thấy.
Trái tim Tô mẫu nâng đến tận cổ họng, chỉ sợ tiểu nhi tức tới cửa tìm tự mình tính sổ. Nhìn mặt trời dần dần lên cao, bà ta có chút trầm tĩnh lại.
Có lẽ, tiểu nhi tức cũng không để ý đến việc này, không làm được cũng sẽ không trách bà ta... Vừa mới cho rằng người sẽ không tới, liền thấy tẩu tẩu của mình lại dẫn La Lệ Nương đi đến.
Nhìn thấy tiểu nhi tức, Tô mẫu chỉ cảm thấy quanh thân run lên, toàn thân không thể động đậy, đến cả một nụ cười miễn cưỡng cũng kéo không ra.
"Lệ Nương..." Lời ra khỏi miệng, Tô mẫu mới phát hiện thanh âm của mình run dữ dội, bàn tay đặt ở trong tay áo cũng khẽ run.
La Lệ Nương nghiêng đầu nhìn về phía Khang phu nhân: "Cữu mẫu, ta muốn cùng nương nói riêng mấy câu."
Khang phu nhân cũng không muốn ở lại móc mỉa, thực ra, bà ta vốn dĩ không muốn ở chung với La Lệ Nương.
Lúc Khang phu nhân ở đây, La Lệ Nương ôn nhu mỉm cười, Tô mẫu thì ngơ ngác, dường như là không vui lắm.
Nhưng khi trong vườn chỉ còn lại hai bà tức, La Lệ Nương bệ vệ đến cái ghế ngồi xuống, chất vấn: "Ta không phải đã bảo ngươi ngăn cản sao?"
Tô mẫu giống như một tiểu nương tử biết mình đã làm hỏng chuyện, cẩn thận từng li từng tí tiến lên: "Hôm qua ta có đi, nhưng Trang Oánh Oánh không muốn nghe ta nói, La Hoài Tây còn bắt ta cách xa nó. Ta thật sự đã tận lực. Lệ nương, chuyện ngươi phân phó ta đều làm rất tận tâm, lần này...ta thật sự là làm không được. Ngươi đừng giận ta, về sau nếu ngươi còn cần làm chuyện gì, ta nhất định sẽ lại tận tâm tận lực."
Ngữ khí chân thành, thái độ thành khẩn.
Không giống như là bà bà nhi tức, mà ngược lại giống như là hạ nhân với chủ tử hơn.
Nếu như lúc này có người nhìn thấy hai người, có lẽ sẽ ngoác mồm kinh ngạc.
La Lệ Nương vẫn không hài lòng, trầm mặt nói: "Chỉ cần ngươi nguyện ý hạ thấp mình thì sao Trang Oánh Oánh có thể không quay đầu lại?"
Dưới cái nhìn của nàng ta, vẫn là Tô mẫu hành sự bất lực.
Tô mẫu cúi đầu, lại tiếp tục nhận lỗi, gần như là muốn chỉ thiên thề thốt nói về sau mình sẽ hết sức làm việc.
Trong miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đã sớm mắng La Lệ Nương xối xả.
La Lệ Nương nghe bà bà xin lỗi, cũng không cảm thấy thư thái mà ngược lại càng ngày càng phiền chán, bỗng nhiên đứng dậy: "Mới đính ước thôi thì cũng không cần vội, chỉ cần một ngày không thành thân, ngươi sẽ còn có cơ hội. Tóm lại, Trang Oánh Oánh không thể làm La gia phụ! Chính ngươi xem mà xử lý."
Nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.
Tô mẫu đứng tại chỗ, nghe tiếng bước chân nàng ta đi xa mới thở ra một hơi. Lúc này mới phát hiện trên lưng mình sớm đã thấm dẫm mồ hôi.
*
Một bên khác, Tần Thu Uyển đã nói với người nhà chuyện La Hoài Tây muốn lên cửa cầu thân.
Đối với người nhà họ Trang mà nói, chuyện này cũng giống như nằm mơ vậy.
Thực ra, suy nghĩ của bọn họ và Tô mẫu không khác nhau lắm, việc nữ nhi hòa ly... Bất luận nội tình như thế nào đều là nói thì dễ mà nghe thì khó. Muốn tái giá cũng phải chờ hài tử sinh ra đã.
Sao có thể ngờ được lúc này còn chưa đến một tháng mà nữ nhi đã lại muốn thành hôn rồi.
La Hoài Tây mang theo hậu lễ tới cửa, cũng mang quan môi tới, mấy thứ lễ tiết cầu thân đều chuẩn bị đầy đủ, có thể thấy hắn rất chờ mong và tôn trọng mối hôn sự này.
Nói thật, người nhà họ Trang không tìm ra lý do để cự tuyệt.
Cuối cùng, huynh đệ nhà họ Trang nửa thật nửa giả cảnh cáo muội phu tương lai, hôn sự cuối cùng được quyết định.
Trang Oánh Oánh vừa hòa ly đã vội đính ước, khó tránh khỏi sẽ làm cho người ta bàn tán, cộng thêm trước đó còn náo động việc Tô gia không chịu thừa nhận huyết mạch trong bụng nàng, người hữu tâm liền lập ra không ít lời đồn.
Trong đó lời truyền đi nhiều nhất chính là nói Trang Oánh Oánh sớm đã âm thầm qua lại với La Hoài Tây, đứa bé này chính là của hắn. Bị Tô gia vạch trần, hai người mới quang minh chính đại đến với nhau.
Đối với chuyện này, La Hoài Tây rất quyết đoán bắt hết mấy tên nói nhảm đó đưa đến nha môn, thuận dây leo mò tới Tô gia.
Cuối cùng, đại nhân bắt được một quản gia ghi hận trong lòng với Trang Oánh Oánh, cố ý nói xấu nàng.
Quản gia cũng là nghe chủ tử làm việc, thực ra, tất cả mọi người đều không tin quản gia là chủ sử sau màn. Người phía sau quản gia mới là người gây chuyện.
Tô gia cũng quá...vô lại rồi.
Hãm hại thanh danh nhi tức, còn muốn ra tay đả thương người. Hai nhà đều đã chia tay, sắp đến ngày người ta gả đi còn truyền ra những lời hủy hoại thanh danh người ta, nhà như vậy thật sự là ai đụng phải người đó không may.
Bởi vì chuyện này mà thanh danh Tô phủ lại xấu đi một chút.
*
Sau khi đính ước, La Hoài Tây càng không che giấu chút tâm ý nào của mình, thường xuyên phái người tới cửa tặng quà, ba ngày thì hai ngày lên cửa mời.
Tô mẫu vẫn luôn không hiểu nổi, Tô phụ cũng vội vàng. Hơn nữa ông ta cũng cho rằng quản gia rao tin đồn kia là thê tử đứng sau, cho nên vẫn không sai người đi đón bà ta về.
Bởi vậy, Tô mẫu vẫn luôn ở lại nương gia.
Trong nội tâm bà ta vẫn luôn nhớ tới lời La Lệ Nương, cho nên lại đến cửa Trang phủ mấy lần, sau khi không có kết quả thì liền sai người canh giữ ở ngoài cửa lớn.
Ngày hôm đó, Tần Thu Uyển đang tu sửa lại cửa hiệu mới mua, liền nghe nói Tô mẫu tìm tới.
Cửa hiệu còn đang tu sửa, là một mớ hỗn độn, căn bản không có chỗ đặt chân. Tô mẫu đứng ở cổng, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn bước vào cửa hiệu dơ dáy bẩn thỉu này.
Tần Thu Uyển nhìn giày thêu tinh xảo của bà ta, không nhịn được nheo mắt lại: "Tô phu nhân, ngươi lại có gì chuyện sao?"
Tô mẫu cũng không muốn đến, nhưng thực sự không có cách nào khác. Trên mặt bà ta nở một nụ cười: "Oánh Oánh, ta nấu canh cho con."
Tần Thu Uyển cười nhạo: "Ngươi cho rằng ta sẽ uống thứ ngươi đưa tới nữa sao?"
"Thứ" đương nhiên không phải chỉ canh bổ, mà là những thứ không tốt kia.
Tô mẫu cứng đờ mặt: "Oánh Oánh, là ta làm không đúng, nhưng ta cũng là bị người ta lừa gạt..."
Tần Thu Uyển khoát khoát tay chỉ: "Ta không tin ngươi không biết chân tướng." Nàng hiếu kì nói: "Lại nói, tại sao ngươi lại làm cho nhi tử của mình tưởng rằng hắn không thể có hài tử, là một phế nhân?"
Tô mẫu: "..." Đây không phải là bị ép sao?
Tần Thu Uyển đưa tay sờ bụng mình: "Người khác không biết phụ thân hài tử trong bụng ta, nhưng chắc chắn là ngươi biết. Dưới tình hình như vậy, ngươi lại còn ép ta uống thuốc phá thai? Vì sao? Hay là... Tô Hoa Phong không phải là thân nhi tử của ngươi?"
Tô mẫu bị nàng luân phiên tra hỏi, tâm can run lên: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Tần Thu Uyển nhìn thẳng vào mắt của bà ta: "Ta có nói bậy sao?" Nàng từng bước một tới gần: "Ta đã sai người nghe ngóng, ngươi đối đãi với hai huynh đệ đều rất yêu thương. Tô Hoa Phong hẳn là thân sinh của ngươi, nhưng ngươi hại hắn như thế... Ngươi bị người ta tóm được nhược điểm rồi sao?"