Chuyện sợ nhất bị người ta nói đến, sắc mặt Tô mẫu biến đổi.
Trong nháy mắt đó, bà ta còn không kịp che giấu sự kinh hãi trên mặt, vội vàng cúi đầu xuống, tránh đi ánh mắt nhìn thấu mọi chuyện của nữ tử trẻ tuổi đối diện.
Đối diện với ánh mắt đó, Tô mẫu luôn cảm thấy Trang Oánh Oánh đã biết được chân tướng.
Nhưng chuyện này sao có thể?
Tuyệt đối không thể nào!
Bà ta thở ra một hơi, thoáng trấn định lại: "Oánh Oánh, con nói cái gì vậy, ta nghe không hiểu."
Tần Thu Uyển đi từng bước một lên trước: "Hôm nay bà đến là muốn khuyên ta về Tô phủ?"
Tô mẫu không ngừng gật đầu: "Đích thê vẫn là tốt nhất. Trên đời này, cũng chỉ có phụ thân mới có thể thực tình thương yêu hài tử... Thân là nương thì phải suy nghĩ cho hài tử, con không thể vì nhất thời thoải mái mà khiến hài tử chịu oan ức có đúng không?" Vẻ mặt bà ta rất chân thành: "Hoa Phong thật sự biết sai rồi, tình cảm của nó đối con, con cũng nhìn thấy rồi đấy, con thật sự cam lòng rời nó mà đi?"
Tần Thu Uyển sờ lên cằm như có điều suy nghĩ: "Người phía sau màn ép ngươi tới mời ta trở về?"
Tô mẫu đang định khuyên, nghe nàng nói như thế, suýt nữa bối rối cắn phải đầu lưỡi của mình.
"Không có chuyện đó."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Tô phu nhân, hai chúng ta đều hiểu rất rõ đối phương. Lúc trước ta làm Tô gia tức, mặc dù ngươi không làm khó dễ, thế nhưng cũng chỉ tốt để cho người ngoài nhìn. Còn nếu nói ngươi quý ta, yêu thích đến mức không nỡ bỏ ta thì đó chính là trò cười! Ta vẫn chưa quên bộ dáng hung thần ác sát của ngươi khi ép ta uống thuốc phá thai đâu!"
"Hơn nữa, ngươi là người sĩ diện, bị ta cự tuyệt nhiều lần như thế hẳn là trong lòng đã sớm tức giận với ta rồi." Nàng dò xét Tô mẫu: "Nhưng ngươi hình như cũng không cần mặt mũi, còn cố chấp đến... Nếu nói ngươi nguyện ý tới thì ta còn lâu mới tin."
Tô mẫu run rẩy đáp: "Oánh Oánh, ta không hiểu ý của con."
Tần Thu Uyển không tiếp lời, phân tích: "Nhà các ngươi cũng không phải chỗ gì tốt, nhưng người kia nhất định muốn ta ở lại, chắc chắn là vì hận ta. Hơn nữa, lúc ta hòa ly ngươi không tới giữ lại, bây giờ ta sắp đính ước, ngươi lại liên tục tới cửa. Hiện tại đã đính ước ngươi còn sai người theo dõi hành tung của ta, ba ngày hai ngày đến làm phiền ta." Giọng nói của nàng rất chắc chắn: "Cho nên, người dặn dò ngươi làm việc nhất định là hận ta, đồng thời cũng không muốn để ta gả vào La phủ."
Tất cả đều trúng!
Tô mẫu thật sự muốn co cẳng bỏ chạy.
Trang Oánh Oánh đã chết qua một lần, Tần Thu Uyển vốn đã biết chân tướng, nàng trầm giọng nói: "Ta từ trước đến nay đều thiện chí giúp người, chưa từng đắc tội với người nào, còn lén lút giúp không ít người. Ta biết, người chướng mắt ta, lại không muốn ta gả vào La phủ có lẽ cũng chỉ có La Lệ Nương."
Nàng duỗi lưng một cái: "Ngươi trở về nói cho nàng ta, đừng uổng phí tâm tư nữa, chủ mẫu La phủ ta đã định rồi! Đồng thời, sau khi vào cửa ta cũng sẽ đuổi cả nhà bọn họ đi."
Tô mẫu: "..." Xong rồi!
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, La Lệ Nương sau khi biết được việc này chắc chắn sẽ rất giận dữ.
Mà chuyện La Lệ Nương không muốn để cho Trang Oánh Oánh gả cho đường ca của mình không có người ngoài biết, đến lúc đó người duy nhất biết chuyện là bà ta chắc chắn sẽ chính là nơi để nàng ta trút giận.
Nghĩ đến tình hình như vậy, Tô mẫu rùng mình một cái.
Bà ta thật sự sợ La Lệ Nương không quan tâm gì nữa mà vạch mặt bà ta... Nói thật, Tô mẫu chỉ cần nghĩ đến việc những bí mật kia của mình bị phơi bày khắp thiên hạ thì đều có suy nghĩ muốn đi tìm cái chết.
Tô mẫu càng nghĩ càng sợ, liền muốn thuyết phục Trang Oánh Oánh, chí ít cũng phải khiến nàng đừng đuổi người La gia đi.
"Oánh Oánh, con thực sự nghĩ quá nhiều rồi. Lệ Nương bình thường có chút tùy hứng, nhưng nó tuyệt đối không có làm những chuyện con nói. Là ta không nỡ bỏ nhi tức nên mới tới cửa khuyên bảo, không có liên quan đến Lệ nương!"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Tóm lại, ta nhất định sẽ đuổi người La gia đi."
Tô mẫu: "..."
"Oánh Oánh, con đừng tùy hứng như thế."
Tần Thu Uyển cười: "Tô phu nhân, hai chúng ta bây giờ thậm chí còn không được tính là thân thích, ngươi muốn dạy dỗ ta chỉ sợ là không có tư cách."
Nàng chậm rãi đi ra ngoài: "Đúng rồi, việc La Lệ Nương có thể uy hiếp ngươi chắc chắn là việc lớn, mặc dù ta không biết chân tướng nhưng ta có thể đi nghe ngóng."
Mí mắt Tô mẫu trực nhảy: "Không có bí mật gì hết, Oánh Oánh, con không nên suy nghĩ nhiều."
*
Sau ngày đó, Tần Thu Uyển rất ít khi đi ra ngoài.
Thứ nhất là vì đang có mang, Trang Oánh Oánh rất chấp niệm với đứa bé này, vô luận như thế nào Tần Thu Uyển cũng phải bình an sinh hạ nó ra. Thứ hai, cũng là bởi vì hôn kỳ sắp tới.
Đối với hôn kỳ, người hai nhà cần cẩn thận thương lượng.
Hoặc là sau khi sinh hạ hài tử, hoặc sớm hơn một chút trước khi hài tử sinh ra.
Nếu muốn tốt cho hài tử, dĩ nhiên là phải chọn cái sau. Hài tử sinh hạ ở La phủ, nếu để lâu, người còn nhớ việc này sẽ còn rất ít. Hài tử cũng sẽ thật sự trở thành huyết mạch La gia.
Thế là, sau khi thương lượng mọi người đều lựa chọn cái sau.
Hôn kỳ định vào tháng mười, chỉ hơn một tháng nữa là đến. Cho nên trong mấy ngày này, Tần Thu Uyển phải ở nhà để chuẩn bị gả.
La Lệ Nương nghe thấy việc hai người đã định ra hôn kỳ, lập tức tức giận.
Đường ca của nàng ta như bị ma quỷ ám ảnh, nhất quyết lấy ả nữ nhân đã gả cho người khác về làm thê tử. Ai khuyên cũng vô dụng.
Đúng vậy, mấy ngày gần đây, La mẫu cũng nghĩ trăm phương ngàn kế để chất tử bỏ đi suy nghĩ đó. Bà ta không khuyên được, còn đi tìm không ít trưởng bối thân cận, đáng tiếc vẫn không khuyên nổi.
Cũng là lúc này, La mẫu nghe nói Trang Oánh Oánh tuyên bố với bên ngoài là chờ sau khi nàng vào cửa sẽ đuổi cả nhà bọn họ đi.
Bà ta lập tức tức giận vô cùng, lập tức tìm La Hoài Tây cáo trạng: "Trang Oánh Oánh trước kia rất hiểu chuyện, nhưng nó và Tô gia làm loạn thành như thế, ta đã biết ngay là nó không ổn. Không ngờ nó lại quá đáng như thế... Không biết cấp bậc lễ nghĩa, còn chưa vào cửa mà đã muốn nhúng tay vào chuyện trong phủ, dã tâm thật sự quá lớn. Hoài Tây, con nghe ta, mối hôn sự này không thể thành được, thừa dịp còn chưa thành lễ, con mau tìm người tới cửa rời đồ đi đi."
"Ta cảm thấy rất thích hợp." La Hoài Tây lạnh nhạt nói.
La mẫu cũng biết chất tử rất có thể sẽ không nghe lời thuyết phục của mình, nghe nói như thế thì nhanh chóng sửng sốt.
Cùng lúc đó, lồng ngực nhảy dựng lên.
La Hoài Tây phối hợp nói tiếp: "Nhà các người ở trong phủ của ta cũng quá lâu rồi, vẫn nên dời đi thôi."
La mẫu: "..." Nói hồi lâu, hoá ra hắn cũng đồng ý với Trang Oánh Oánh?
Trong phút chốc, cảm xúc trong lòng La mẫu thay đổi rất nhanh, sau khi lấy lại tinh thần, bà ta còn có chút choáng đầu.
"Hoài Tây, ta và Nhị thúc con là vì chăm sóc con, nếu không, chúng ta đã sớm dọn đi rồi."
La Hoài Tây gật đầu: "Ân tình nhà các người đối với ta, trong lòng ta vẫn nhớ kỹ đó. Thẩm nương yên tâm, về sau nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ "hậu báo" !"
Nghe lời này, La mẫu luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại nói không ra.
"Hoài Tây, không cần hậu báo, chúng ta là người một nhà, không cần so đo những chuyện nhỏ nhặt này. Về sau con và Hoài Nam giúp đỡ lẫn nhau, ta và Nhị thúc con đã rất cao hứng rồi."
"Lẫn nhau?" Nhắc lại hai chữ này, La Hoài Tây bỗng nhiên bật cười, thế nhưng nụ cười rất lạnh."Thẩm nương, Hoài Nam lấy cái gì chăm sóc ta?"
La mẫu: "..."
"Ta và Nhị thúc con đã chăm sóc con nhiều năm..."
La Hoài Tây ngắt lời bà ta, cường điệu nói: "Hẳn là La phủ chiếu cố các người nhiều năm mới đúng. Hôm trước ta lật chi tiêu ra, ba người nhà các người mỗi một tháng ăn tiêu hết bao nhiêu bạc, so với ta còn nhiều hơn. Nếu như hiểu lễ thì đã sớm chủ động dọn đi. Các ngươi lại la ó, chiếm được hời tới không đủ, đuổi cũng đuổi không đi!"