Nghe thấy chất tử so đo những thứ này, La mẫu nghẹn họng nhìn trân trối: "Con cũng không thiếu chút tiền ấy..."
"Nhà ta nhiều bạc thì nên tiếp tế cho ngươi sao?" La Hoài Tây ngắt lời bà ta: "Các ngươi ở nhiều năm như vậy, muốn trong thời gian ngắn để các ngươi dọn đi thì cũng không dễ. Như vậy đi, thừa dịp ta còn chưa thành thân, các ngươi đi ra bên ngoài tìm chỗ ở. Đợi đến khi kết thúc buổi lễ, cả nhà các ngươi liền dọn đi. Như thế, chúng ta đều vui vẻ."
La mẫu không muốn chuyển đi, nhưng bà ta cũng không tìm ra lý do để cự tuyệt, chỉ nói: "Lát nữa ta và Nhị thúc con sẽ thương lượng."
Bà ta gần như là chạy trối chết.
Sớm biết điệt tử sẽ nói những lời này, bà ta tuyệt đối sẽ không chủ động đến cửa.
Mấy ngày gần đây, công việc trong tay La Nhị thúc đều bị người khác tiếp nhận, ông ta không muốn lại nhàn rỗi trở lại, thế là tìm một quản gia uống rượu rút ngắn quan hệ, cũng là muốn tìm người giúp mình nói tốt để chất tử không còn giận dỗi nữa.
Đúng vậy, trong mắt ông ta, chất tử chính là đang giận dỗi.
La mẫu bên này xảy ra chuyện lớn như vậy, một khắc cũng ngồi không yên, lập tức chuẩn bị ngựa xe đi ra cửa tìm người.
Lần này tìm tốn hết nửa ngày, thậm chí còn tìm toàn bộ những trà lâu và tửu lâu mà La Nhị thúc thường đi, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Sau khi lo lắng, bà ta lại đi tìm đến nơi hai ngày trước La Nhị thúc và quản gia kia từng uống rượu.
Lúc này rất thuận lợi, bà ta đã nhìn thấy người, cũng đã nhận được tin tức xác thực.
"Bọn họ đi đến Bách Hoa lâu?" La mẫu thét lên.
Lỗ tai quản gia bị bà ta rống ong ong, không nhịn được đưa tay móc móc: "Đúng vậy. Vốn cũng gọi cả ta, nhưng cọp cái trong nhà ta quản rất nghiêm, xưa nay ta cũng không đi đến những địa phương như vậy, cho nên mới không đi. Phu nhân, ta cũng thấy ngài vội tìm người nên mới nói với ngài sự thật. Lát nữa ngài tuyệt đối đừng nói là ta..."
La mẫu không nghe thấy quản gia giải thích, trong đầu bà ta trống rỗng, thất hồn lạc phách lên xe ngựa, đi thẳng đến Bách Hoa lâu.
Bách Hoa lâu là chỗ phồn hoa nhất trong nội thành, cả một đường phố toàn là mùi thơm ngọt ngào, màn tơ phiêu phiêu đãng đãng, kiều diễm vô cùng.
Đừng nói là nữ quyến nhà giàu, dù là nữ tử bách tính bình thường cũng sẽ không đến nơi này. La mẫu tới đó hai lần, cũng là vì nghe tin nam nhân nhà mình chạy đến chỗ này uống hoa tửu, bà ta mới nóng giận chạy tới bắt người.
Thực ra, nhiều lần bà ta cũng cảm thấy rất mất mặt, nên không tự mình đến đây mà chỉ phái người tới.
Bách Hoa lâu coi như là nơi nổi bật nhất trong tất cả các Hoa Lâu, bên trong có hoa khôi là Mộng Nhan cô nương, cầm kỳ thư họa đều thông, có thể khiến cho người ta giải buồn, chỉ gặp mặt một lần cũng khiến người ta dâng lên chí ít trăm lượng bạc.
La mẫu tới con đường đó, trong lòng loạn thất bát tao suy nghĩ rất nhiều, đến trước Bách Hoa lâu, bà ta xuống xe ngựa, từng bước một đi vào.
Người ở cổng nhìn thấy xe ngựa nữ quyến hay đi thì mặt hơi biến sắc. Khi thấy La mẫu từ bên trong đi ra, đã có người tiến lên chào hỏi, cũng có người quay đầu chạy vào trong Hoa Lâu.
Đối mặt với tú bà vẻ mặt tươi cười chào đón, bà ta trực tiếp hỏi: "Phu quân ta đâu?"
Tú bà mỉm cười: "Phu nhân, La nhị gia nói nếu như ngài đến thì trực tiếp mang ngài đến lầu ba."
La mẫu phì cười.
Tú bà không dám đưa tay chạm vào người bà ta, chỉ dựa vào gần hạ giọng nói: "La nhị gia cũng là thân bất do kỷ, ông ấy đã nói với ta là muốn hầu hạ tốt cho mấy vị gia kia."
La mẫu giễu cợt nghĩ, chỉ là quản gia mà thôi, có cần phải trịnh trọng như vậy không? Tên cẩu nam nhân kia chính là mượn việc chiêu đãi quản gia để chạy đi tiêu khiển, là phu thê nhiều năm, dù còn chưa lên lầu gặp người, bà ta cũng đoán được nam nhân lát nữa sẽ nói gì.
Không có gì hơn chính là muốn nịnh bợ mấy tên quản gia, tiệc rượu bình thường sẽ không làm bọn họ động tâm, cho nên mới tìm đến nơi này chẳng hạn.
Trên lầu ba, bầu không khí đang rất vui vẻ, La mẫu còn chưa vào cửa đã nghe thấy bên trong có một tiếng hát trong trẻo.
"Lang tình thâm, thiếp tình thâm, có thể không duyên, dư trường âm..."
Nữ tử vừa dứt lời là một tràng tiếng khen vang lên.
La mẫu tức giận vô cùng, vốn là muốn nhấc chân đạp cửa ra thì liền nghe được thanh âm quen thuộc của mấy vị quản gia kia, sau khi nhắm mắt lại, rốt cuộc bà ta vẫn thu hồi lại cái chân đang vươn ra.
Việc đã đến nước này, dù có uống hoa tửu thì cũng đã uống, nếu như lúc này đi vào nổi giận thì trận hoa tửu này coi như mất không rồi.
Thực ra, bà ta không nên tìm tới nơi này.
Vừa xuất hiện là sẽ khiến người ta mất hứng.
La mẫu hít sâu một hơi, nhìn về phía tú bà bên cạnh.
Tú bà vừa mới chạy xuống lầu đã nói La nhị gia mời phu nhân lên lầu, mục đích đúng là ở đây. Thấy bà ta đã tiếp nhận việc này, không có dấu hiệu nổi điên, lúc này mới chậm rãi đẩy cửa ra.
Nhìn thấy La mẫu, các quản sự rối rít để cái chén trong tay xuống, vô thức rời khỏi người nữ nhân bên cạnh xa một chút.
Mộng Nhan bên cạnh La nhị gia cũng đứng dậy lui về sau hai bước.
Bầu không khí vui thích trong phòng nhanh chóng bị quét sạch sành sanh, La nhị gia nhìn quanh một vòng, nhanh chóng đứng dậy đi đến cửa, một tay đẩy La mẫu ra khỏi cửa.
"Bà tới làm gì?" La nhị gia chỉ vào bên trong, giọng điệu vô cùng đau lòng: "Ta đã nói với bà là ta tới để lôi kéo quản gia, ta cũng không cố ý tới uống hoa tửu. Bà..."
"Ta có việc gấp." La mẫu đã sớm dự liệu được ông ta sẽ nói những lời này nên cũng không bất ngờ, chỉ là trong lòng vẫn rất khó chịu. Bên cạnh những quản gia kia đều ôm Hoa nương bình thường, còn ông ta lại ôm Mộng Nhan, rõ ràng là háo sắc!
Lời nói của La nhị gia bị đánh gãy, nhìn sắc mặt bà ta khó coi, lập tức đoán được bà ta tới không phải là để bắt mình trở về, không nhịn được nói: "Vậy bà muốn nói cái gì, chuyện gì mà gấp thế?"
Mặt La mẫu lập tức trở nên đờ đẫn: "Vừa rồi ta đi tìm Hoài Tây, hắn nói chúng ta hãy tranh thủ thời gian tìm viện tử khác đi, chờ hắn thành thân xong thì cả nhà chúng ta phải dọn ra ngoài."
Nghe vậy, La nhị gia tỏ rõ vẻ kinh ngạc: "Bà không nói bậy đấy chứ?"
La mẫu xoay người rời đi.
La nhị gia đuổi lên theo mấy bước kéo bà ta lại: "Bà nói đi!"
"Ta đã tìm ông nửa ngày, nếu ông không tin thì tự mình đi mà hỏi." La mẫu cười lạnh một tiếng: "Ông lôi kéo quản gia, thì đáng lẽ phải ôm Hoa nương giống bọn họ mới đúng, mà ông lại tìm Mộng Nhan..."
"Chỉ là trùng hợp Mộng Nhan cô nương không có khách hàng, giá tiền phù hợp nên ta mới tận dụng thời cơ..." La nhị gia nói xong, chính mình cũng cảm thấy quá đáng.
Nhưng đây cũng là lời nói thật, Mộng Nhan không phải là lúc nào cũng rảnh, việc tú bà chỉ lấy một nửa bạc cũng gần như không tồn tại. Cho nên, La nhị gia mới không suy nghĩ nhiều liền chọn nàng.
Làm sao ông ta biết, thê tử sẽ tìm tới đúng lúc này?
"Tìm Mộng Nhan, các quản sự sẽ cảm thấy ta có thủ đoạn, sẽ càng muốn giúp đỡ ta."
La mẫu tìm nửa ngày, trong lòng càng tức giận, vốn là định tìm người để cãi lộn nhưng hiện tại phát hiện không thể xả đi uất ức trong lòng, cho nên chỉ cảm thấy toàn thân mỏi mệt. Bà ta khoát tay áo: "Ông đi vào tiếp khách đi, ta tự trở về. Chỉ là chuyện dọn ra ngoài, ông phải suy nghĩ lại."
Sắc mặt La nhị gia nghiêm túc hơn một chút.
Trong lòng phu thê hai người đều hiểu việc này rất quan trọng. Ở lại La phủ thì đi đến đâu cũng sẽ được người ta coi trọng mấy phần. Đặc biệt là lỡ như La Hoài Tây xảy ra chuyện, bọn họ tiếp nhận La phủ coi như là thuận lý thành chương, ai cũng không dám đoạt.
Nhưng nếu như bọn họ dời ra ngoài, La Hoài Tây xảy ra chuyện... Bọn họ cũng chỉ là bà con xa, chỉ có thể phân được một phần rất nhỏ.
Hơn nữa, người không ở bên cạnh, muốn động thủ cũng không có cơ hội.
Một bên khác, Tô Hoa Phong sau khi biết Trang Oánh Oánh đính ước thì ban đầu còn rất khó tiếp nhận. Nhưng thời gian ngày ngày trôi qua, Trang gia đối với hắn luôn không thay đổi sắc mặt, chịu nhục đủ rồi, hắn cũng dần tiếp nhận việc này.
Dù sao, nữ nhân này đối với hắn mà nói cũng không phải là toàn bộ thế giới của hắn. Mấy ngày này hắn lại một lòng tính kế làm ăn.
Huynh đệ ruột thịt nhà khác sẽ liên hợp để đối phó với con cái của thê thiếp, nhà hắn thì không có. Nhưng gần đây hắn phát hiện, nhị đệ Hoa Bình đang có tâm tư muốn đoạt đi công lao của hắn.
Cùng là thân huynh đệ, việc buôn bán trong nhà này sớm muộn gì cũng thuộc về hắn, đệ đệ có thể được chia bao nhiêu đều xem hắn muốn chia như nào. Tô Hoa Phong sau khi tức giận, cũng càng ngày càng ghét nhị đệ.
Ngày hôm đó, hắn nghe được quản gia bẩm báo lại có người cướp mất khách nhân của hắn, đang tức giận thì lại có quản gia vào cửa.
"Công tử, đối diện tửu lâu chúng ta mới mở một quán ăn, sắc hương vị đều rất không tệ, còn có không ít chiêu trò mới lạ. Nói là một bữa ăn sẽ đưa đến những món ăn giống nhau, lần đầu ăn món chính, sau đó sẽ đưa lần lượt các món khác đến." Mi tâm quản gia nhíu chặt lại: "Rất nhiều khách nhân của chúng ta đi qua đó, Trần lão gia còn chọn bên đó làm tiệc đầy tháng."
Tô Hoa Phong kinh ngạc: "Chủ tiệm là ai?"
Quản gia trầm mặc: "Là... Phu nhân..."
Tô Hoa Phong khẽ giật mình, bật thốt lên hỏi: "Nàng không phải đang có thai sao? Sao lại làm việc?"
Hắn bỗng nhiên đứng dậy: "Chuẩn bị ngựa xe, ta đi xem một chút."
Đến nơi, Tô Hoa Phong nhìn nhà tửu lâu phía đối diện với nhà mình, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao quản gia lại vội vã chạy đến chỗ hắn bẩm báo.
Cũng là tửu lâu ba tầng. Khách hàng bên trong nhà mình thì như giăng lưới bắt chim, mà phía đối diện thì khí thế ngất trời, không ngừng nghe được tiếng tiểu nhị gọi tên món ăn.
Cứ theo đà này, danh mục tháng này chắc chắn không dễ nhìn.
Tô Hoa Phong nhìn tửu lâu mới tinh đối diện, tâm trạng có chút phức tạp. Hắn bảo quản gia đi tìm một tiểu nhị trong tửu lâu đối diện, nói là mình muốn gặp chủ tiệm của bọn họ.
Kết quả không ngạc nhiên chút nào, trực tiếp bị tiểu nhị cự tuyệt.
"Chủ tiệm bọn ta nói, làm ăn mở cửa nghênh bát phương khách, nhưng duy chỉ có người Tô gia là không tiếp đãi. Chưởng quỹ đã sớm dặn dò, vô luận như thế nào cũng không thể để người Tô gia tiến vào tửu lâu."
Tô Hoa Phong: "..." Thật quá quắt!
Bất đắc dĩ, hắn đành đi vào tửu lâu nhà mình, nhưng vẫn luôn sai người theo dõi động tĩnh phía đối diện.
Đợi đến khi Tần Thu Uyển xuống lầu, vừa vặn bị hắn ngăn lại.
"Ồ, đây không phải là Tô đại công tử sao?" Tần Thu Uyển cười tủm tỉm nói: "Vừa rồi ta ở tửu lâu, nhưng cũng nghe không ít khách hàng phàn nàn với các ngươi. Món ăn không chỉ cần ngon mà còn phải sạch sẽ. Tô đại công tử cần phải dụng tâm hơn mới được."
Tô Hoa Phong nhìn nữ tử này sau khi hòa ly thần thái đã khác hẳn, đáp lại: "Nàng vừa mới khai trương, có lẽ là không biết trong món ăn luôn bị trộn vào một vài thứ đồ khó tránh khỏi, ta đã tận lực lắm rồi." Hắn thuận miệng giải thích một câu: "Oánh Oánh, bây giờ nàng đang có thai, đừng đi lung tung nữa, cẩn thận bị thương hài tử..."
"Đó là chuyện của ta, không mượn ngươi xen vào." Tần Thu Uyển đưa tay vuốt bụng: "Lúc trước ngươi còn muốn giết đứa bé này, hiện tại lại quan tâm đến nó, không thấy quá muộn rồi sao? Hơn nữa, để ta nhắc nhở ngươi một câu, Tô đại công tử à, hài tử trong bụng của ta không có liên quan gì đến ngươi."
Tô Hoa Phong: "..."
Sắc mặt hắn phức tạp: "Nếu nàng không yên lòng buôn bán thì ta có thể giúp nàng. Hoặc là, ta sẽ mua lại tửu lâu của nàng."
"Không bán." Ánh mắt Tần Thu Uyển xéo qua nhìn thấy chiếc xe ngựa màu mực đi tới, trên mặt nhanh chóng nở nụ cười.
Tô Hoa Phong thuận ánh mắt nàng nhìn sang, khi thấy rõ ràng chiếc xe ngựa màu mực đến gần thì lại bắt đầu cảm thấy trên người ẩn ẩn làm đau.
Xa ngựa dừng lại, La Hoài Tây nhảy xuống, nhìn thấy Tô Hoa Phong thì lại bắt đầu xắn tay áo.
Thấy thế, Tô Hoa Phong lập tức co cẳng chạy đi!