La Hoài Tây thấy người chạy rồi thì cũng không có đuổi theo nữa, lập tức buông tay áo ra, hừ lạnh: "Đồ nhát gan!"
Tần Thu Uyển không nhịn được cười: "Không phải ai cũng biết đánh nhau như chàng."
Hắn là trung tướng ra trận giết địch, đừng nói đến loại văn nhược phú gia công tử này, cho dù là người nghiêm chỉnh luyện võ cũng chưa chắc địch nổi.
La Hoài Tây nghiêng đầu nhìn nàng: "Vậy nàng thích loại nào?"
Tần Thu Uyển ra vẻ trầm ngâm, thấy hắn sắp bất mãn, mới cười nói: "Giống như chàng."
Nghe nàng nói như thế, khóe môi La Hoài Tây khẽ vểnh lên: "Ta đã sớm biết."
Tần Thu Uyển: "..."
Nếu có đuôi chắc cũng sẽ vểnh lên trên trời.
"Nàng buôn bán thế nào?" La Hoài Tây nhìn thoáng qua: "Nhân thủ có đủ không? Có cần giúp một tay không?"
Sau khi Tô Hoa Phong chạy đi rõ xa nhận thấy sau lưng không có người đuổi theo thì liền ngừng lại, quay lưng nhìn thấy một đôi trai tài gái sắc bích nhân đứng ở chỗ kia nói cười yến yến.
Dù đã cách xa như vậy, hắn cũng nhìn thấy nụ cười trên mặt nữ tử.
Nói cách khác, Trang Oánh Oánh gả cho La Hoài Tây mà không hề miễn cưỡng, thậm chí còn rất thích.
Tô Hoa Phong không tiếp thu được, một tháng trước đó, hai người bọn họ còn là một đôi phu thê ân ái. Sao nhanh như vậy nàng đã thay đổi rồi?
Nếu như không có chuyện mang thai, hai người bây giờ nhất định vẫn là phu thê, tình cảm hoàn toàn như trước đây. Nghĩ đến đó, Tô Hoa Phong lại nghĩ tới lời đạo trưởng phê mạng, còn có lời đại phu nói thân thể hắn có tật.
Nói thật, nếu như không có hai chuyện này, việc Trang Oánh Oánh có thai hắn sẽ rất thích.
Mà hai người này, đều là... nương tìm đến.
Gần đây Tô Hoa Phong muốn thê tử quay lại, cộng thêm nhị đệ không thành thật nên bình thường không quá rảnh. Về phía nương, hắn vẫn muốn để bà ta chủ động tới tìm mình giải thích.
Nhưng đã gần hai mươi ngày, phía nương không hề có một chút tin tức nào.
Đừng nói là giải thích với hắn, đến cả lời xin lỗi cũng không.
Tô Hoa Phong nhìn hai người kia nói giỡn cả buổi, tự hành hạ mình nhìn bọn họ cùng lên một chiếc xe ngựa rời đi, trong lòng khó chịu vô cùng. Hắn luôn cảm thấy chuyện mình bị đuổi đi vừa rồi bị rất nhiều người trông thấy, người khác nhìn hắn lâu một cái, hắn đều cảm thấy là đang chê cười chính mình. Càng đứng ở chỗ này càng cảm thấy xấu hổ, dứt khoát phân phó người chuẩn bị ngựa xe, chuẩn bị đi đến Khang phủ.
Tô mẫu gần đây cũng rất rầu rĩ, Trang Oánh Oánh đã đính ước, đến cả hôn kỳ cũng đều định ra, bà ta lại không gặp được người. Dưới tình hình như vậy, phải làm sao mới có thể khuyên nàng hồi tâm chuyển ý?
Nếu như không khuyên được, La Lệ Nương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bà ta.
Càng nghĩ càng vô cùng nóng ruột, Tô mẫu vốn muốn ngủ trưa một hồi, nhưng giày vò cả buổi lại không có buồn ngủ chút nào, đành ngồi dậy.
Tâm tư của bà ta đang trôi dạt đến nơi khác.
Thứ La Lệ Nương muốn cũng không phải khiến Trang Oánh Oánh quay lại, mà là không muốn nàng làm đường tẩu của mình. Như vậy, nếu như La Hoài Tây chuyển đổi tâm ý, hoặc là chính Trang Oánh Oánh không muốn gả thì vấn đề này cũng coi như là thành công.
Càng nghĩ càng thấy có thể thực hiện được, bà ta ngồi trên ghế suy nghĩ, đột nhiên nghe tiếng có người tới bẩm báo.
Nghe thấy động tĩnh của nha hoàn, Tô mẫu giật nảy mình, chén trà trong tay cũng đổ, nước trà vãi đầy mặt đất. Sau khi lấy lại tinh thần, bà ta nhíu mày răn dạy: "Ngươi đi đường không phát ra âm thanh à?"
Nha hoàn sợ tới mức mở to mắt: "Phu nhân, nô tỳ đã..."
Tô mẫu không kiên nhẫn xua tay, cầm khăn lau đi nước trà trên người mình: "Có lời cứ nói."
Nha hoàn vội vàng tiến lên giúp một tay: "Đại công tử tới nói là muốn gặp ngài. Hiện tại đang nói chuyện với Khang phu nhân."
Động tác Tô mẫu hơi ngừng lại, nói: "Mời Đại công tử vào."
Tô Hoa Phong vốn đến để tìm mẫu thân, cũng chỉ hàn huyên mấy câu liền kéo câu chuyện tới phía mẫu thân mình.
Khang phu nhân đã nhìn ra ý của hắn, cũng không làm cho người ta ngại nữa, trực tiếp dẫn người tới viện của tiểu cô tử.
Mẫu tử cách xa nhau đã hơn nửa tháng, lần này gặp lại, trong lúc nhất thời nhìn nhau không biết nói gì.
Tô Hoa Phong ở trên cao nhìn xuống nương: "Nương, con vẫn luôn chờ đợi lời giải thích của người."
Tô mẫu rũ mắt: "Chính là những gì con thấy, chuyện là ta làm. Nhưng ta không hối hận."
Tô Hoa Phong chỉ cảm thấy một cỗ tức giận bay thẳng lên trán, tỏ rõ vẻ kích động: "Nương, con là thân nhi tử của người phải không?"
"Đúng." Tô mẫu cười gượng: "Nếu con không phải nhi tử của ta, hoặc là ta không có tình mẫu tử đối với con thì ta cũng sẽ không rơi vào kết cục như bây giờ."
Nếu như bà ta thật sự xuống tay độc ác, để đại nhi tử không thể có dòng dõi thì cũng sẽ không xảy ra rất nhiều chuyện như này.
Tô Hoa Phong nghe ra ẩn ý trong lời nói của bà ta: "Nương, có phải người có nỗi khổ tâm gì hay không?"
Tô phu nhân trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Không."
Rõ ràng là có.
Những ngày này Tô Hoa Phong không tới tìm nương đối chất, thứ nhất là không rảnh rỗi, thứ hai cũng là sợ nương trực tiếp thừa nhận.
Từ nhỏ đến lớn, hắn có thể cảm thụ được tình yêu thương nương dành cho mình. Hắn đối với mẫu thân tràn đầy lòng kính yêu, bị người thân cận nhất phản bội, dù là ai cũng không chịu được, hắn cũng giống vậy.
Tô Hoa Phong vung tay lên: "Toàn bộ lui ra cho ta."
Hạ nhân vừa mới hầu hạ bên cạnh rối rít nối đuôi nhau mà ra.
Đợi đến khi trong viện chỉ còn lại hai mẫu tử, Tô Hoa Phong nhìn quanh một vòng, bốn phía rất trống trải, không thể nào giấu người. Hắn mới nói: "Nương, nếu như người có nỗi khổ tâm thì người hãy nói cho con biết, con sẽ giúp người."
Tô mẫu nhìn nhi tử cao lớn trước mặt, trong hốc mắt dần dần xuất hiện nước mắt, sự yêu thương và thương tiếc trong ánh mắt dần dần hiện lên, nhưng vẫn lắc đầu: "Con không nên biết thì tốt hơn."
Tô Hoa Phong hơi cáu kỉnh: "Nhưng bây giờ người khác đều biết, còn lấy chuyện này tới để làm tổn thương người, tổn thương nhi tử của con. Nương, hài tử trong bụng Oánh Oánh là thân tôn tử của người, người cũng hạ thủ được, người còn có cái gì không xuống tay được? Nếu như người kia bảo người giết phụ thân, hoặc là giết con và nhị đệ, người có động thủ hay không?"
Tô mẫu trở nên trầm mặc: "Ta không biết."
Nhìn vẻ mặt bà ta đắng chát, Tô Hoa Phong chỉ càng vội vã: "Nương, nhi tử đã lớn rồi, có thể giúp người. Người hãy nói cho con!"
Tô mẫu trầm mặc hồi lâu, lại nói: "Cả một đời này con đều không cần biết."
"Nương, người muốn con lo lắng đến chết sao." Tô Hoa Phong gấp đến độ tiến lên mấy bước, hai tay nắm lấy vai mẫu thân lay lay: "Ngưừi nói với con đi!"
Nước mắt Tô mẫu tràn mi mà ra: "Hoa Phong, ta có lỗi với con."
Tô Hoa Phong tưởng là bà ta là xin lỗi vì chuyện lúc trước, bèn nói: "Chuyện đã qua rồi, chúng ta là thân sinh mẫu tử, người là mẫu thân của con, con còn có thể làm gì?" Hắn cường điệu nói: "Hiện tại quan trọng nhất là giải quyết chuyện sau này, chúng ta phải dập tắt uy hiếp..."
Hắn nghiêm nghị nhìn mẫu thân: "Con không phải hài tử ba tuổi, người chỉ cần nói với con, là ai!"
Nước mắt Tô mẫu chảy ròng ròng, nhưng không muốn nói thêm một chữ.
Bị bức ép đến mức nóng nảy, cũng chỉ nói một câu là hắn không biết là tốt nhất.
Tô Hoa Phong đã nhìn ra mẫu thân khó xử, cũng tin tưởng bà. Nhưng cảm giác mơ mơ màng màng này thực sự không dễ chịu.
Lúc ra khỏi Khang phủ, sắc mặt hắn rất là khó coi.
Hắn cảm thấy mình cần yên lặng một chút. Thế là liền bảo xa phu dừng xa ngựa lại.
Lúc này là hoàng hôn, không ít người đều từ bên ngoài đi vào, xe ngựa dừng ở trên đường khiến người ta rất bực bội. Xa phu xin lỗi xong, bèn quay xe ngựa vào bên trong một ngõ nhỏ.
Tô Hoa Phong tựa ở trên vách xe, nhắm mắt lại.
Đang nghiêm túc, chợt nghe xa phu kêu lên: "Nhị thiếu phu nhân?"
Tô Hoa Phong nghe thấy, chỉ cảm thấy kỳ quái. Hơn một tháng nữa là La Lệ Nương sẽ lâm bồn, nhưng nàng ta lại thường xuyên đi ra bên ngoài, cũng không biết đang bận cái gì.
Bây giờ còn đi tới nơi này... Theo lý mà nói, nhi tức đến đây thăm bà bà là rất bình thường. Nhưng theo hắn biết, nương không thích thê tử của mình, so sánh với nhau thì bà ấy càng không thích La Lệ Nương.
Ngày bình thường ở cùng trong một phủ, chỉ cần có thể không thấy mặt thì không cần thấy mặt.
Chính La Lệ Nương cũng không muốn đi đến chủ viện thỉnh an, thậm chí còn không chịu khó bằng Trang Oánh Oánh. Dưới tình hình như vậy, nàng ta chạy đến nơi đây gặp bà bà, nghĩ như thế nào cũng thấy có điểm lạ.
Lập tức, Tô Hoa Phong lại nghĩ tới, việc nương làm ra từ trước đến nay đều không có lợi gì cho bà. Nếu nói là đạo trưởng uy hiếp thì người đạo trưởng kia bình thường chỉ ở trong Thiên viện thanh tu, nương mấy tháng mới đi gặp một lần, không giống như là bị uy hiếp lắm.
Có phải là La Lệ Nương hay không?
Trước kia hắn thường xuyên làm ăn ở bên ngoài, từ trước đến nay cũng không hỏi chuyện hậu trạch, thỉnh thoảng mới nghe Trang Oánh Oánh nhắc tới vài câu. Điều duy nhất biết đến, chính là đệ tức và nương không quá thân cận.
Trước kia hắn không quan tâm, lúc này nghĩ kĩ lại, chuyện này hình như rất là kỳ quặc. La Lệ Nương tuy xuất thân từ La phủ, nhưng chỉ là bàng chi. Tính ra mà nói thì việc nàng ta gả cho thứ tử Tô gia cũng chắn là trèo cao.
Vì sao nương lại chọn một người như vậy? Chẳng lẽ là bị người ta uy hiếp?
Nghĩ đến những thứ này, Tô Hoa Phong đã ngồi không yên được nữa, hắn xoay người nhảy xuống xe ngựa, dặn dò xa phu: "Ngươi ở lại đây chờ ta."
Nói xong thì đi về phía thiên môn sâu trong ngõ nhỏ.
Nơi này là nhà cữu cữu của Tô Hoa Phong, khi còn bé hắn cũng không ít lần chơi đùa ở chỗ này. Hắn đến thiên môn chỗ, nói với thủ vệ bà đỡ: "Ta đánh rơi đồ, vừa vặn đến gần nơi này nên đi đến lấy về."
Thủ vệ bà đỡ cảm thấy không ổn lắm, muốn nói lại thôi.
Tô Hoa Phong nói thẳng: "Nếu ngươi không yên lòng thì đi cáo tri cho cữu mẫu của ta. Thuận tiện giúp ta nói lời xin lỗi, lúc này ta đang hơi gấp, ngày khác sẽ đến cửa giải thích."
Nói xong thì như một trận gió đi vào.
Tô Hoa Phong đi vào trong vườn, hạ nhân phục vụ trong Khang phủ cơ bản đều quen hắn, cho dù chưa thấy qua, chỉ nhìn thấy toàn thân khí chất thì cũng không dám tiến đến hỏi thăm.
Cho nên, hắn rất thuận lợi đi đến bên ngoài viện mẫu thân của mình.
Thủ vệ bà đỡ vừa định hành lễ, hắn bén đặt ngón tay ở bên môi. Thăm dò nhìn qua, chỉ thấy hai bà tức đứng bên cạnh cái bàn đá, người hầu đều lui rất xa.
Cách khá xa, Tô Hoa Phong không nghe được bọn họ nói gì, nhưng lại nhìn thấy trên mặt mình mẫu thân không có một chút vui sướng nào khi gặp nhi tức, mà trên khuôn mặt kia cũng không giống như là bất mãn với nhi tức…Càng giống sợ hãi hơn.
Mi tâm hắn hơi nhíu lên, lại nhìn hồi lâu, đến tận lúc sắc mặt nương lộ ra vẻ cầu khẩn.
Cầu khẩn?
Tô Hoa Phong chợt thấy giận dữ, không biết là không muốn nhìn mẫu thân khuất nhục như thế, hay là hắn đã vô thức cho rằng La Lệ Nương chính là chủ sử sau màn, trong nháy mắt đó hắn không kịp nghĩ nhiều, sải bước đi vào.
Người hầu nhìn thấy hắn thì sắc mặt đen kịt, rối rít lui về sau.
Sắc mặt Tô mẫu biến đổi.
La Lệ Nương đầu tiên là sững sờ, nhìn thấy sắc mặt Tô mẫu thì cười nói: "Đại ca, huynh cũng tới thăm nương?"
Tô Hoa Phong đi đến trước mặt hai người: "Nương, có phải là nàng ta hay không?"
La Lệ Nương kinh ngạc: "Đại ca, huynh đang nói cái gì vậy?"
Tô Hoa Phong nhìn thẳng vào nàng ta: "Đệ muội, ta rất hiếu kì vì sao nương lại phải sợ ngươi, vừa rồi bà ấy cầu xin ngươi cái gì?"
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong viện đột nhiên ngưng trệ.
Tô mẫu vô cùng lo lắng, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Hoa Phong, con nhìn lầm rồi, vừa nãy ta và Oánh Oánh nói giỡn chứ không có sợ hãi nó."
Tô Hoa Phong trầm giọng nói: "Con có mắt, con nhìn thấy rõ."
La Lệ Nương cũng không sợ hãi, giống như cười mà không phải cười: "Nếu đại ca quả thật muốn biết, ta cũng có thể nói cho huynh."