Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 420 - Chương 425

Chương 425
Vẻ mặt La Lệ Nương khá là hứng thú.

Nước mắt Tô mẫu chảy ra giàn giụa, lo lắng nhào tới đẩy Tô Hoa Phong đi: "Con đi mau."

Chỉ kém một bước nữa là có thể biết được chân tướng, chắc chắn là Tô Hoa Phong không chịu đi. Hắn đứng tại chỗ bất động, cố chấp mà nhìn La Lệ Nương.

La Lệ Nương mỉm cười: "Đại ca, ta biết huynh xem thường phu thê bọn ta, vẫn cảm thấy phu quân ta đã làm mất mặt Tô phủ, lại cảm thấy việc hắn nhúng tay vào buôn bán là không cho người đại ca là huynh mặt mũi, muốn tranh đoạt gia tài với huynh."

Trong đáy lòng Tô Hoa Phong đúng là cũng cho rằng như vậy.

Không biết sao, đối mặt với nụ cười của La Lệ Nương, hắn có chút hoảng hốt.

La Lệ Nương chậm rãi tới gần: "Thực ra, tất cả mọi thứ của Tô gia đều phải thuộc về phu quân của ta, ta mới chính là đương gia chủ mẫu."

Tô Hoa Phong nhíu mày lại: "Ngươi có ý gì?"

"Như này vẫn chưa rõ sao?" La Lệ Nương che miệng, cười khanh khách.

Tô mẫu hoảng sợ: "Lệ Nương, ngươi chớ nói nhảm."

"Nương yên tâm, ta chỉ nói thật, tuyệt không thêm mắm thêm muối." Trong ánh mắt La Lệ Nương tràn đầy đắc ý: "Đại ca, không phải huynh tự xưng là thông minh sao? Sao vẫn nghe không hiểu ý tứ của ta vậy?"

Nàng ta chậm rãi tới gần, ngữ khí nhẹ nhàng, chân thành nói: "Cũng chỉ có con hoang mới không xứng nhận được gia tài."

Con ngươi của Tô Hoa Phong trong phút chốc phóng đại, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không tin.

Trong chớp nhoáng này, trong đầu hắn suy nghĩ rất nhiều. Nương bị uy hiếp, làm nhiều chuyện như vậy, dù hắn có ép hỏi cũng không chịu nói ra tình hình thực tế. Thân là bà bà nhưng lại để một nhi tức là La Lệ Nương uy hiếp... Đủ loại dấu hiệu cho thấy lời nói La Lệ Nương đều là sự thật.

Hắn Tô Hoa Phong...thật sự không phải là huyết mạch của Tô gia!

Khó trách nương không muốn cho hắn biết tình hình thực tế.

Trên mặt Tô Hoa Phong mất đi huyết sắc, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi mờ mịt nghiêng đầu nhìn về phía nương.

Nước mắt Tô mẫu chảy ra còn nhiều hơn so với vừa nãy, không ngừng nức nở.

Bà ta không hề phủ nhận chút nào, còn khóc thành như vậy, Tô Hoa Phong còn có cái gì không hiểu nữa?

Hắn há miệng muốn nói chuyện nhưng lại phát hiện mình không thốt lên lời, ho nhẹ một tiếng, run rẩy nói: "Ta không tin, ngươi nói bậy!"

Hắn quay người sải bước chạy vội ra ngoài.

Trong viện, Tô mẫu gục xuống bàn khóc dữ dội: "Chuyện ngươi bảo ta làm ta đều đã làm, vì sao ngươi không làm tròn lời hứa?"

Bà ta tỏ rõ vẻ oán giận: "La Lệ Nương, ngươi nói chuyện không giữ lời, ngươi quá vô sỉ."

La Lệ Nương đứng ở trước mặt bà ta, xem thường nói: "Gia tài của Tô gia vốn không có khả năng giao cho hắn, ta nói cho hắn biết tình hình thực tế cũng là muốn để hắn tự mình hiểu lấy. Hắn có lòng tự trọng thì đừng có tranh với phu quân của ta!"

Tô mẫu tỏ rõ vẻ thống khổ: "Bọn họ là huynh đệ, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau..."

"Vậy cũng nên là bọn ta tiếp thủ gia nghiệp rồi nâng đỡ hắn!" La Lệ Nương cường điệu nói: "Mà không phải hắn nâng đỡ bọn ta, bộ dáng cao cao tại thượng kia, ta nhìn là phiền chán!"

Lúc nói những lời này, La Lệ Nương cũng có chút kích động. Nàng ta hít sâu mấy hơi, giơ tay lên sửa sang lại sợi tóc vương bên gò má, dịu dàng nói: "Nương, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Chuyện ta bảo ngươi làm ngươi phải làm nhanh lên, nếu không, không chỉ là đại ca biết, mà là tất cả người khắp thiên hạ này đều sẽ biết."

Sắc mặt Tô mẫu trắng bệch.

Tới lúc đó, không chỉ là Tô Hoa Phong mà chính bà ta cũng bị người trong thiên hạ cười nhạo.

Tô Hoa Phong từ thiên môn đi ra ngoài, sau khi lên xe ngựa thì không ngớt lời thức giục: "Đi mau... Đi mau đi mau..."

Lời ra khỏi miệng, mới phát giác thanh âm của mình đang run rẩy dữ dội.

Xe ngựa lay động, Tô Hoa Phong nâng tay mình lên, bàn tay cũng đang không ngừng run rẩy. Trong đầu hắn loạn thành một bầy, trong thoáng chốc nhớ tới khi còn bé mấy thân thích còn trêu đùa nói mình và đệ đệ không giống nhau, lời này không chỉ có một người nói.

Hoá ra, bọn họ thật sự không phải là thân huynh đệ.

Xa phu đã nhìn ra vẻ mất bình tĩnh trên mặt chủ tử, vốn là không muốn quầy rầy, nhưng giờ đã đi đến đường cái, xa phu không biết nên đi con đường nào, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi: "Công tử, chúng ta đi đâu?"

"Hồi phủ." Tô Hoa Phong vô thức nói.

Lời ra khỏi miệng, bên môi hắn không nhịn được câu lên một nụ cười đắng chát.

Nếu như chuyện bại lộ, hắn còn có thể về được chỗ nào?

Một đứa con hoang sẽ bị tất cả mọi người trên thiên hạ này phỉ nhổ chửi mắng.

Hắn thật sự nằm mơ cũng không ngờ mình còn có thân thế phức tạp như vậy, từ nhỏ đến lớn, hắn đều cho rằng mình là trưởng tử Tô gia.

Trước kia không cảm thấy thân phận trưởng tử này tốt bao nhiêu, hiện tại mới giật mình phát hiện mình không phải, hắn bỗng nhiên lại không nỡ bỏ.

Không biết đi qua bao lâu, rất nhanh đã dừng lại bên ngoài Tô phủ, Tô Hoa Phong chuẩn bị xuống xe ngựa, vén rèm lên liền thấy phụ thân đứng cách đó không xa mới từ trong xe ngựa đi ra.

Động tác hắn hơi ngừng lại, rất là chột dạ: "Phụ thân, người cũng vừa trở về sao?"

Tô phụ nhìn mặt mày của hắn, lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Sắc mặt của con sao lại khó coi như vậy?"

Tô Hoa Phong đưa tay sờ sờ mặt mình: "Có thể là do thời tiết nóng, con trở về nghỉ một lát là tốt. Phụ thân, sắc trời không còn sớm, người cũng về sớm ngủ một chút."

Nói xong thì chạy trối chết.

Tô phụ đứng tại chỗ không hiểu ra sao, nhìn về phía xa phu cách đó không xa: "Công tử nhà ngươi làm sao vậy?"

Xa phu cũng không biết, nhưng mà, ở trước mặt lão gia, hắn cho rằng không cần phải giấu diếm: "Hôm nay công tử đi đến Khang phủ thăm phu nhân, sau khi ra ngoài thì cảm thấy mệt mỏi, muốn vào hẻm nhỏ bên đường nghỉ một lát. Kết quả lại thấy được nhị thiếu phu nhân, công tử từ thiên môn đi ra thì vẫn luôn như vậy."

Tô phụ nhíu mày lại, có chút nghĩ không thông.

Đang định tiến đến hỏi thăm nhi tử, lại thấy được xe ngựa của La Lệ Nương từ hổ môn đi vào.

Vẻ mặt ông ta rất bất mãn: "Con sắp phải lâm bồn rồi, sao ngày nào cũng đi ra ngoài vậy? Hoa Bình cũng thế, nên để nó chăm sóc con nhiều hơn."

La Lệ Nương ôn nhu cười: "Con muốn đi thăm nương một chút." Nàng đưa tay vuốt bụng: "Phụ thân, nếu như ngài đã bớt giận rồi thì hãy để nương trở về đi! Hài tử cũng nhớ tổ mẫu."

Nhưng Tô mẫu không chịu nói ra nguyên do hãm hại nhi tử, Tô phụ cũng không muốn cúi đầu trước, chỉ nói: "Các con lo cho cuộc sống của chính mình đi, chuyện trưởng bối ít nhúng tay vào."

Nói xong thì chắp tay rời đi.

Tô phụ cũng từng giận thê tử, hai người mặc dù thỉnh thoảng cãi nhau, nhưng là phu thê nhiều năm, từ trước đến nay ông ta vẫn rất tôn trọng thê tử. Bà ta lại không yên phận, ngầm hãm hại đại nhi tử, thậm chí còn muốn giết chết huyết mạch Tô gia.

Người bên gối tàn nhẫn như vậy, ông ta chỉ nghĩ đã cảm thấy hoảng sợ.

Hơn nữa, cho dù bà ta thật sự có nỗi khổ tâm, hai người ở bên cạnh nhau nhiều năm như vậy, quan hệ so với song thân còn thân cận hơn, vì sao bà ta không nói?

Tô phụ vốn muốn trở về phòng, nhưng bước chân thay đổi, lại đi đến viện tử của đại nhi tử, muốn hỏi thăm một chút.

Đáng tiếc, ông ta lại người ngăn cản tại cửa ra vào, sai người thông bẩm cũng không vào được. Rất rõ ràng, lúc này tâm tình nhi tử đang rất không tốt, đến cả ông ta cũng không muốn gặp.

Tô phụ vốn còn muốn chờ thê tử của mình nghĩ thông suốt, bây giờ xem ra không thể mặc kệ được.

Ban ngày ông ta rất bận, cũng chỉ có buổi tối mới rảnh rỗi. Ông ta chưa trở về viện tử của mình, mà sai người chuẩn bị ngựa xe đi đến Khang phủ.

Sau khi đại nhi tử và tiểu nhi tức đi, Tô mẫu ở trong Khang phủ khóc một trận rất dữ dội. Tô phụ vào cửa, lập tức thấy con mắt bà ta sưng giống như hạch đào.

Tô mẫu nằm mơ cũng không ngờ nam nhân sẽ tới cửa hôm nay, muốn che giấu cũng đã không kịp.

Tô phụ nhíu mày nhìn bà ta: "Bà khóc cái gì?"

Tô mẫu nhìn ra chỗ khác: "Không có, chỉ là mới đọc một bản cảm nhân thoại bản."

Đọc thoại bản cũng không đến mức khóc thành như vậy. Tô phụ không tin, ông ta nhìn thê tử trước mặt: "Phu nhân, ta cho bà thêm một cơ hội nữa, bà nói cho ta chân tướng, tối nay ta sẽ tiếp bà hồi phủ."

"Không có chân tướng, ta cũng là bị đại phu và đạo trưởng lừa gạt." Bất luận hai phu thê có tình cảm sâu dày bao nhiều thì tất cả nam nhân trên thế giới này có lẽ đều không tiếp thụ được việc nhi tử mình dưỡng nhiều năm là của người khác, Tô mẫu nào dám nói cho ông ta biết tình hình thực tế?

Tô phụ giận tái mặt: "Phu nhân, bà động thủ với huyết mạch Tô gia ta, ta tuyệt đối không thể chịu đựng. Nếu như bà không nói cho ta biết chân tướng, cho ta có lý do đầy đủ, ta sẽ đưa cho bà một phong hưu thư."

Thân thể Tô mẫu có chút cứng đờ: "Dù sao ta cũng không thẹn với lương tâm."

Tô phụ: "..."

Thật cứng đầu! Ông ta cũng không còn cách nào khác.

Nói là đưa hưu thư, kỳ thật chỉ là nói nhảm, cũng là cố ý hù dọa bà ta.

Hai đứa con đều đã thú thê sinh con, sao ông ta có thể bỏ nương của bọn chúng?

"Ta nghe nói, bà thường xuyên đi tìm Trang Oánh Oánh?" Tô phụ tỏ rõ vẻ không đồng ý: "Nàng ta một lòng muốn đi, nhà chúng ta cũng không cần giữ lại. Hoa Phong có gia thế có dung mạo tài hoa, mọi thứ đều đủ, không lo không tìm được mối hôn sự tốt."

"Bà cứ làm như thế, sẽ chỉ làm cho người ta chê cười."

Tô mẫu cảm thấy khó xử vô cùng.

Bên kia bắt bà ta khuyên người trở về, bên này lại ngăn cản không cho, nhưng cả hai bên bà ta đều không cự tuyệt được... Nghĩ đến những thứ này, nước mắt Tô mẫu lại tràn mi mà ra.

Rơi vào trong mắt Tô phụ, chính là thê tử không buông bỏ được hài tử trong bụng Trang Oánh Oánh, ông ta bèn khuyên nhủ: "Hoa Phong cũng không thật sự sinh bệnh, tôn tử về sau còn sẽ có lại. Bà đừng để ở trong lòng. Hơn nữa, đứa bé kia là do Trang gia nữ sinh ra, ngày sau cho dù giữ lại La gia thì cuộc sống cũng sẽ không khổ sở. Nếu thật sự không được thì chúng ta còn có thể đón người trở về."

Tô mẫu nghe nam nhân nói những lời này, biết ông ta mặc dù ngoài miệng kiên cường nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho mình. Đối với phần tâm ý này, trong nội tâm bà ta càng thêm áy náy.

Nhưng chuyện bà ta sợ hãi duy chỉ có ông ta là không thể nói. Tô mẫu khó chịu trong lòng, đến mức hô hấp cũng khó khăn, nước mắt lại muốn rơi xuống, bà ta nức nở nói: "Ông buôn bán bận rộn như vậy, đừng ở chỗ này nữa. Nhanh đi về ngủ sớm một chút, lớn tuổi đừng thức đêm..."

Nghe bà ta thuận miệng nói ra những lời dặn dò này, Tô phụ vô cùng không hiểu.

Nhiều năm tình cảm như vậy, vì sao bà ta lại không chịu tin tưởng mà nói cho ông?

*

Một bên khác, Tô Hoa Phong sau khi đuổi tất cả mọi người trong viện của mình ra ngoài thì tự mình trốn ở trong phòng ngẩn người.

Một đêm trôi qua, hắn râu ria xồm xoàm, trông thật thảm hại, y sam cũng nhăn nhăn nhúm nhúm, nhưng tinh thần thì không tệ. Hắn đã có thể tiếp nhận việc mình không phải là huyết mạch Tô gia.

Nhưng nguyên do vì sao hắn còn chưa biết, vì sao nương lại bị một vãn bối là La Lệ Nương uy hiếp... Chuyện liên quan tới trưởng bối, hắn không thể trực tiếp hỏi nương, vừa vặn một người khác cũng biết chuyện ở ngay trong phủ.

Hơn nữa, hôm qua hắn vừa mới biết được chân tướng liền chạy ra ngoài, còn chưa kịp dặn dò La Lệ Nương giúp mình giữ bí mật.

Nếu nàng ta muốn truyền đi thì mọi chuyện rất là khó lường!

Hắn không suy nghĩ nhiều liền chạy đến viện tử của nhị đệ.

Sắc trời còn sớm, khắp nơi trong vườn vẫn rất tĩnh mịch, một đường đi tới, cũng chỉ có nha đầu quét dọn. Nhưng khi đến viện tử Tô Hoa Bình thì liền nghe thấy tiếng chửi bới ầm ĩ bên trong.

La Lệ Nương đứng dưới mái hiên, đại khái là mới từ trên giường đi xuống nên đầu tóc rối bời, trên thân khoác áo choàng, đầy vẻ điên cuồng chỉ một nha đầu tuổi trẻ mặc áo trong đang quỳ trên mặt đất, trong ánh mắt tràn đầy hung quang, hung ác nói: "Dám câu dẫn chủ tử, ta đánh chết ngươi."

Bên cạnh, Tô Hoa Bình quát lớn: "La Lệ Nương, chuyện này không liên quan đến nha đầu."

Nghe thấy nam nhân vẫn còn bảo vệ nha đầu, La Lệ Nương càng thêm tức giận, hét lên: "Vậy liên quan đến ai?"

 
Bình Luận (0)
Comment