La Lệ Nương gần như là thét lên.
Tô Hoa Phong vừa mới bước vào viện tử, chỉ cảm thấy lỗ tai của mình vang lên ong ong.
Tô Hoa Bình bất đắc dĩ nói: "Nàng nghe ta giải thích đã."
"Hai người các ngươi đều nằm ở trên giường, quần áo còn không chỉnh tề, muốn giải thích làm sao?" La Lệ Nương mạnh mẽ nhìn chằm chằm vào hắn: "Chẳng lẽ hai người các ngươi nằm ở trên giường chỉ để nói chuyện phiếm? Ngươi nói ta bụng mang dạ chửa, sợ ngủ cùng ta sẽ làm ta bị thương. Theo ta thấy, ngươi ghét bỏ ta không đẹp mắt bằng trước kia, muốn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt..."
Nàng ta cuồng loạn rống to, Tô Hoa Bình cảm thấy rất là bất đắc dĩ. Hắn vốn là quý gia công tử, từ nhỏ được ân sủng mà lớn lên, đương nhiên chưa từng bị người ta hét vào mặt như vậy. Nhìn thấy đại ca đi vào, Tô Hoa Bình chợt cảm thấy thật mất mặt, thẹn quá hoá giận, hắn trực tiếp thừa nhận: "Đúng! Ta thích nha đầu này, muốn nạp nàng ta làm thiếp, ngươi muốn làm sao?"
"Ta không cho phép." La Lệ Nương nghe thấy hắn thừa nhận, càng nổi giận phừng phừng: "Chỉ cần có ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng đến chuyện nạp thiếp."
Lúc hai người vừa mới thành thân sống với nhau cũng ổn. Hồi còn tình nồng, Tô Hoa Bình cũng hứa hẹn là chỉ lấy một mình nàng ta, nhưng sau này khi bụng nàng ta lớn lên thì hai người càng khó mà ở chung. Nàng ta suốt ngày nghi thần nghi quỷ, lúc nào cũng giễu cợt, hắn thực sự khó mà chịu đựng.
Nhưng mà vẫn nể tình nàng ta có thai mà nhiều lần nhịn xuống.
Hôm nay bị huynh trưởng từ trước đến nay luôn xem thường mình tận mắt nhìn thấy, Tô Hoa Bình đột nhiên không muốn nhẫn nhịn nữa, bèn nói: "Nam nhân nhà ai mà không tam thê tứ thiếp? Ta phải nạp thiếp!"
Hắn không chỉ là nói cho có mà thôi, nói xong, còn nhìn về phía quản gia bà đỡ bên cạnh, dặn dò: "Ngươi đi thu dọn phòng ốc cho Trường Anh mau lên."
"Ta không cho phép!" Từ lúc vào cửa tới này, La Lệ Nương liền vô cùng mạnh mẽ, vì nàng ta biết bà bà sẽ giúp mình, lần này cũng giống vậy. Thấy nam nhân muốn đối nghịch với mình, nàng ta lập tức nói: "Nương cũng sẽ không đáp ứng."
"Nương không quản được chuyện phòng của ta." Ngữ khí Tô Hoa Bình không nhanh không chậm.
Bà đỡ đã xin phép lui ra, nha đầu quỳ trên mặt đất rụt rè nói: "Nô tỳ không phải Trường Anh, là Mãn Thu."
"Sau này sẽ là Thu di nương." Tô Hoa Bình đang nổi nóng, thuận miệng sắp đặt.
La Lệ Nương lại nói: "Nếu ngươi thật sự nạp nàng ta làm thiếp, ta sẽ đi nói cho nương."
Nói xong thì nổi giận đùng đùng sai người chuẩn bị ngựa xe.
Tô Hoa Phong bước vào: "Đệ muội, vì chuyện gì mà lại cãi nhau?"
Nếu là lúc trước, La Lệ Nương còn có mấy phần tôn trọng với người đại ca này, bất luận trong lòng nghĩ như thế nào thì cũng sẽ không nhăn mặt trước mặt hắn. Nhưng từ hôm qua đến giờ, nàng ta đã không cho rằng mình còn phải che giấu tâm trạng của mình trước mặt hắn nữa, bèn giễu cợt nói: "Hỏi đệ đệ tốt của ngươi đi."
Tô Hoa Bình cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nàng ta vì nổi nóng mới không tôn trọng huynh trưởng.
Tô Hoa Phong không đồng ý mà nhìn về phía nhị đệ của mình, không nói đến việc đệ đệ của mình đã thật sự sai, mà nay La Lệ Nương đang nắm thóp của hắn, hắn liền thuận tiện lấy lòng: "Đệ muội có thai sắp phải lâm bồn, sao đệ có thể trêu tức muội ấy như vậy?"
Nghe hắn nói như thế, nước mắt La Lệ Nương liền rơi xuống, sắc mặt rõ ràng dễ nhìn hơn rất nhiều.
Tô Hoa Phong nhìn thấy, tiếp tục khiển trách: "Hoa Bình, đệ cũng đã thú thê, là người sắp làm phụ thân, sao còn không hiểu chuyện như vậy? Nữ tử có thai là vất vả nhất, sinh con còn như cửu tử sinh, đệ nên nhớ kỹ là phải quan tâm nàng, bình thường nàng muốn gì thì phải chiều theo... "
Tô Hoa Bình: "..." Đứng đấy nói chuyện mà không thấy đau eo sao?
Bất luận là ai có được một thê tử khó tính như La Lệ Nương thì đều không nhẫn nhịn được.
La Lệ Nương nghe thấy những lời này, thấy Tô Hoa Bình tỏ rõ vẻ xem thường, nhịn không được bèn nói: "Đại ca nói ngươi nghe lọt chưa? Còn không mau đuổi ả nha hoàn kia đi cho ta, nhìn là phiền." Nàng ta đưa tay vuốt bụng, cau mày nói: "Tức giận đến mức bụng của ta đều đau."
Tô Hoa Bình không tiếp lời, nhìn huynh trưởng của mình: "Đại ca, huynh đến sớm như vậy là có chuyện gì sao?"
Tô Hoa Phong đi đến là vì tìm đệ tức, nhưng nam nữ hữu biệt, nhất là quan hệ của hai người thì càng cần phải kiêng kị, ngay trước mặt đệ đệ, hắn không tiện nói thẳng, chỉ nói: "Ta tới hỏi đệ đống tơ lụa kia đã tới chưa. Hôm trước đã nói là hôm qua đến, các quản gia trong kinh thành đều muốn tới lấy chất vải, nhưng lại bị trì hoãn làm chậm trễ không ít chuyện."
"Hẳn là sẽ sớm đến thôi." Nói đến chính sự, Tô Hoa Bình vẫn rất nghiêm túc, lập tức liền tìm quản gia đi ra bến tàu chờ.
"Đại ca, quản gia không biết vị chủ tàu mới kia, ta phải tự mình đi xem." Tô Hoa Phong gật đầu: "Ta cùng đệ đi."
Hai huynh đệ ra khỏi viện tử không bao lâu, Tô Hoa Phong liền lấy cớ muốn về phòng lấy đồ để tách ra khỏi đệ đệ, đi vài bước về viện tử của mình, sau đó liền quay đầu đi đến viện tử của nhị đệ.
Lúc đó, La Lệ Nương còn ở trong viện tức giận, đang răn dạy Mãn Thu quỳ trên mặt đất.
Mãn Thu đã đổi thành áo tơ, mặc dù không quá mỹ mạo, nhưng cũng coi như là tiểu gia bích ngọc. Đang ủy khuất quỳ trên mặt đất, không dám phản bác, chỉ yên lặng chảy nước mắt.
Tô Hoa Phong âm thầm lắc đầu.
Trước đó hắn rất ghét bỏ đệ đệ của mình, khi biết thân phận chân chính của mình, hắn lại vô cùng đố kị.
Tối hôm qua, Tô Hoa Phong lăn lộn khó ngủ.
Từ lúc còn nhỏ đến giờ, hắn đã nghĩ mình là thiếu đông gia Tô gia, về sau là Tô gia chủ, bây giờ đột nhiên phát hiện mình danh bất chính, ngôn bất thuận... La Lệ Nương là thê tử của nhị đệ, phu thê một thể, cho dù nhị đệ hiện tại không biết thì về sau cũng sẽ biết. Cho nên, trong lòng của hắn đã bắt đầu có dự cảm rằng mình sẽ không thể tiếp nhận được gia nghiệp nữa.
Nói thật, kết quả như vậy thực sự khiến người ta khó mà tiếp nhận. Tên ngu ngốc kia cũng chỉ vì là con ruột của phụ thân mà có thể thuận lý thành chương tiếp nhận gia tài.
"Đệ muội, chuyện này muội quở trách nha hoàn cũng không được ích gì. Cho dù muội đánh chết người này thì còn có thể đánh chết được tất cả nữ tử tên Mậu trên thiên hạ này sao?"
Nghe hắn nói như thế, La Lệ Nương vô cùng tức giận, đang định cãi lại.
Nhưng mà, nàng ta cũng không ngốc. Lập tức nghĩ đến câu huynh hữu đệ cung, nàng ta thân là đệ tức, nếu dám nổi nóng với huynh trưởng thì thực sự quá khó nghe.
Nhớ đến việc Tô Hoa Phong đến đây rất sớm, bị Tô Hoa Bình mang đi rồi còn quay lại, rõ ràng chính là có việc muốn hỏi.
La Lệ Nương đưa tay quơ quơ: "Tất cả đều đi xuống cho ta."
Nha hoàn cảm thấy hơi không ổn, dù sao thì nam nữ cũng hữu biệt. Nhưng chủ tử nhà mình càng ngày càng khó tính, nàng ta cũng không dám ngăn cản.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, La Lệ Nương giễu cợt nói: "Đại ca vừa rồi thật là lớn gan, giáo huấn phu quân ta giống như là tôn tử vậy. Nếu như hắn biết được chân tướng..."
Nàng ta chỉ nói như thế. Nhưng nghĩ đến tình hình như vậy, trong lòng Tô Hoa Phong liền cuồng loạn, hắn rủ mắt xuống: "Đệ muội, nghe muội nói lời này có lẽ muội cũng phải biết không ít, ta tới tìm muội cũng là vì muốn biết thân thế chân chính của mình!"
Hắn thực sự không muốn thừa nhận mình là con hoang.
Hơn nữa, đêm qua hắn đã nghĩ qua, những năm gần đây nương cũng không đi lại thân mật với nam nhân nào khác, hắn cũng không phát hiện nương có thư tín qua lại với ai... Như thế, cho dù hắn thật sự không phải là Tô gia tử thì phụ thân của hắn và nương cũng đã sớm mất qua lại.
Đây coi như là kết quả tốt nhất.
La Lệ Nương tỏ rõ vẻ giễu cợt: "Ngươi tiếp nhận nhanh thật."
Bàn tay Tô Hoa Phong cuộn lại thành nắm đấm, nhưng ngữ khí vẫn ôn hòa, thậm chí còn mang theo ý lấy lòng: "Muội có thể nói cho ta biết được không?"
"Không thể." La Lệ Nương từ chối: "Kỳ thật, ngươi có thể đi hỏi nương ngươi, ngươi là bà ta sinh ra, không người nào biết rõ về thân phận của phụ thân ngươi hơn bà ta."
Tô Hoa Phong thấy nàng ta không muốn nói, trong lòng biết mình sẽ không thu được ích lợi gì, còn bị nàng ta giễu cợt. Bỗng nhiên, lòng hắn tràn đầy phẫn nộ, xoay người rời đi: "Đệ muội, ta còn có việc gấp. Đi trước."
Ngữ khí cứng nhắc, tất cả mọi người đều nhìn ra được là hắn tức giận.
La Lệ Nương tỏ rõ vẻ xem thường, kêu Mãn Thu đi vào tiếp tục răn dạy.
*
Tần Thu Uyển bên này đã sắp đến hôn kỳ, chính nàng cũng rất bận.
Những ngày qua, Tô mẫu muốn tới gần nàng, nhưng đáng tiếc đều bị người của nàng cản lại.
Người La gia cũng rất sốt ruột, La mẫu không ngăn cản được chất tử, lại đi tìm nữ nhi.
La Lệ Nương bây giờ bụng lớn, lại cãi nhau với nam nhân của mình nên tâm trạng càng thêm bực bội. Nghe được lời của mẫu thân, nàng ta thực sự rất hận Tô mẫu hành sự bất lực, cũng trách người nhà nương gia vô dụng.
Trước đó nàng ta nói là không muốn quan tâm đến người nhà nương gia, nhưng thật ra sao nàng ta có thể mặc kệ được?
Nương gia sống tốt, nàng ta đi ra ngoài xã giao với các phu nhân khác cũng được người ta xem trọng hơn.
Nàng ta cho rằng, mình cần phải nói chuyện lại với La Hoài Tây.
La Lệ Nương trở lại La phủ, phát hiện người không ở, liền hỏi thuộc hạ về hành tung của hắn. Bận rộn nửa ngày, nàng ta cuối cùng tìm được người trước tửu lâu mới mở của Trang Oánh Oánh.
Trong tửu lâu là tiếng người huyên náo, tiểu nhị và khách nhân qua lại liên tục trên bậc thang, La Lệ Nương thận trọng đỡ bụng của mình, cau mày đi lên.
"Ca ca, ta có lời muốn nói với huynh."
Vừa vào cửa, La Lệ Nương đã đi thẳng vào vấn đề.
Nàng ta không muốn nhìn Trang Oánh Oánh, nhưng sau khi vào cửa, ánh mắt lại không tự chủ được hướng về bên kia. Nói cho cùng, trong đáy lòng nàng ta vẫn để ý đến Trang Oánh Oánh.
"Nói đi!" La Hoài Tây cười kéo Tần Thu Uyển ngồi xuống: "Nàng kiên nhân một chút, chờ ta nói xong, hai chúng ta sẽ đi ăn."
La Lệ Nương nhìn thấy ý cười trên mặt hắn, lúc đối đãi với Trang Oánh Oánh cũng thấy hắn rất ôn nhu, thật sự làm người ta ao ước.
Nội tâm nàng ta vô cùng khó chịu, nhưng đối mặt với ánh mắt thúc giục của La Hoài Tây.
Nàng ta không dám trì hoãn nữa. Lỡ như hắn mất kiên nhẫn, nàng ta có lẽ cũng không nói được câu nào. Lập tức thu liễm tiểu tâm tư trong đáy lòng, nói: "Ca ca, ta nghe nói huynh muốn phụ mẫu ta chuyển ra khỏi La phủ?"
"Đúng!" La Hoài Tây nói thẳng: "Bọn họ chiếm hời tới không đủ, bạc của ta..." Hắn ôn nhu nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Phải cho thê nhi của ta tiêu, không thể cho người râu ria được."
Trong lòng La Lệ Nương hoảng hốt, nàng ta thức thời, hiểu rõ bất luận trong lòng mình có bao nhiêu cảm xúc lo lắng thì cũng không thể biểu lộ ra trước mặt nam nhân này.
"Ca ca, không thể nói như thế," La Lệ Nương tỏ rõ vẻ không đồng ý: "Nếu như phụ mẫu ta đi rồi thì trong nhà chỉ có lại một mình huynh, muốn người ta giúp một tay thì cũng không ai có thể giúp." Thấy La Hoài Tây bất vi sở động, nàng ta âm thầm cắn răng, tiếp tục khuyên: "Ca ca, ta bây giờ là nhị thiếu phu nhân Tô gia, nếu như chúng ta đã là người nhà thì cũng nên giúp đỡ lẫn nhau. Vậy nếu phụ mẫu ta dọn đi..."
Vậy coi như là người hai nhà rồi.
Vốn là vậy. Tên tuổi Tô nhị phu nhân của nàng ta cũng có thể giúp La Hoài Tây chiếm được lợi ích, dù sao phụ mẫu và ca ca của nàng ta cũng chi tiêu không có bao nhiêu, thuận nước đẩy thuyền tiếp nhận ân tình, La Hoài Tây chỉ cần không ngốc thì hẳn là sẽ không cự tuyệt.
Đáng tiếc lại để nàng ta thất vọng, La Hoài Tây không quan tâm mấy: "Người sống trên đời vốn nên hỗ bang hỗ trợ, nhưng không bao gồm người nhà ngươi. Bọn họ có thể giúp đỡ ta cái gì? Là giúp ta tiêu bạc hay là giúp ta ăn bớt lương thực?"
Nghe được sự giễu cợt và khinh thường trong giọng nói của hắn, La Lệ Nương cũng cảm thấy mình bị coi thường, trong lòng vô cùng khó chịu.
"Ca ca, chúng ta là huynh muội, huynh đừng nghe người ngoài châm ngòi xa lánh bọn ta..."
La Hoài Tây nhăn nhăn lông mày: "Ngươi nói người ngoài là chỉ Oánh Oánh?" Hắn cầm tay Tần Thu Uyển: "Thực ra, nàng mới là người nhà của ta!"
La Lệ Nương: "..."