Cho nên, Trang Oánh Oánh biến thành người nhà thì La gia chính là người ngoài?
Sắc mặt La Lệ Nương đúng là một lời khó nói hết, nàng ta nhìn về phía Trang Oánh Oánh: "Tẩu tẩu, chúng ta hình như rất có duyên."
Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn nàng ta: "Ta phát hiện ngươi đang nhằm vào ta."
La Lệ Nương không cam lòng: "Là ngươi nhằm vào ta mới đúng."
"Ta không nên nhằm vào ngươi sao?" Tần Thu Uyển đưa tay vuốt cái bụng hơi lồi của mình: "Cũng là người có thai, cũng nên biết nương sẽ yêu thương hài tử như thế nào, sao ngươi có thể ác độc hãm hại ta như vậy?"
Nàng nói năng hùng hồn: "Ngươi muốn giết hài tử của ta, ta chỉ đuổi cả nhà các ngươi ra ngoài đã rất độ lượng rồi."
La Lệ Nương: "..."
"Ca ca," Nàng ta không muốn tranh chấp với Tần Thu Uyển nữa, nhìn về phía La Hoài Tây: "Ca ca, nữ nhân này đã thừa nhận là cố ý nhằm vào ta, nàng ta ức hiếp muội muội của huynh, huynh liền mặc kệ sao?" Dừng một chút, nàng ta tiếp tục nói: "Ca ca, trong mắt ta, huynh là nam nhi tốt nhất trên đời này, dạng nữ nhân nào cũng không xứng với huynh. Ta không hiểu vì sao huynh lại chọn một nữ nhân bị trượng phu ruồng bỏ..."
"Im ngay!" La Hoài Tây gầm lên.
Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta cho ngươi vào cửa cũng không phải để ngươi tới ghét bỏ ta." Nàng cất giọng phân phó: "Người đâu, tiễn khách!"
Đối mặt với ánh mắt tràn đầy phẫn nộ của La Lệ Nương, nàng tiếp tục nói: "Về sau nhớ kỹ, tửu lâu chúng ta ngoại trừ không tiếp đãi người Tô gia, cũng không cần tiếp đãi ba người La gia bọn họ!"
Chưởng quỹ vào cửa, theo quy củ nhận lệnh, rồi sau đó chìa tay về phía La Lệ Nương: "Tô nhị phu nhân, ngài đừng để chúng ta khó xử."
La Lệ Nương không chịu đi, cố chấp nhìn La Hoài Tây: "Ca ca, phụ mẫu ta chăm sóc huynh nhiều năm, huynh làm vậy đúng là rất tàn nhẫn."
La Hoài Tây nhướng mày: "Ngươi xác định là chăm sóc?" Hắn đứng lên, kéo Tần Thu Uyển đi ra ngoài: "Thực ra, bệnh của ta trước đó rất là kỳ quặc, cắn bệnh hiểm nghèo suýt đó nữa lấy đi mệnh của ta. Có đại phu nói ta giống như là trúng độc... Cho nên ta suy nghĩ, nếu như ta chết rồi, người được lợi lớn nhất cũng là người muốn hại chết ta. Càng nghĩ càng thấy giống như phụ mẫu ngươi đang hại ta."
La Lệ Nương chớp chớp mí mắt, vội vàng nói: "Hại người cũng cần chứng cứ, không thể chỉ bằng tâm ý."
"Không cần chứng cứ, trong lòng ta nhận định là được!" La Hoài Tây cười lạnh nói: "Ta cũng không muốn cho cả nhà các ngươi vào đại lao, dù sao thì chỉ cần các ngươi sống không tốt là ta đã hài lòng rồi."
La Lệ Nương á khẩu không trả lời được, còn muốn khuyên tiếp thì hai người đã dắt tay đi ra ngoài.
Đi ra khỏi phòng, Tần Thu Uyển còn nói: "Quay lại nha môn hỏi xem đạo trưởng có nhận tội không, ta thật sự muốn đem chân tướng chuyện này bày rõ ràng khắp thiên hạ."
Nghe nàng nói như thế, trong lòng La Lệ Nương càng thêm luống cuống.
Gần đây tinh lực của nàng ta không tốt, rất nhiều chuyện cần nàng ta làm, cho nên nàng ta cũng không rảnh đi vào đại lao gặp đạo trưởng.
*
Một bên khác, Tô Hoa Phong đột nhiên biết được thân thế của mình thì liền không dám đối mặt với phụ thân, lúc nào cũng tìm cách trốn tránh.
Vừa vặn Tô phụ phát hiện nhi tử không đúng nên khá là lo lắng, muốn hỏi thăm một chút. Sau đó đột nhiên phát hiện nhi tử hình như đang tránh ông ta.
Đây là vì sao?
Con người đều như thế này, chuyện càng không biết thì càng muốn biết chân tướng. Tô phụ không hiểu vì sao nhi tử lại xa lánh mình, cho nên ngày hôm đó còn cố ý chặn người ngay trong phòng.
"Hoa Phong, gần đây con hình như không có việc gì, vì sao mỗi lần ta tìm thuộc hạ của con bọn họ đều nói con đang làm việc?"
Tô Hoa Phong rủ mắt xuống: "Phụ thân, con đúng là rất bận."
Tô phụ cũng không tra hỏi đến cùng, theo ông ta thấy, nhi tử xa lánh mình hẳn là vì đã xảy ra chút chuyện.
Xảy ra chuyện nhưng không muốn nói cho phụ thân biết, nói cho cùng, vẫn là chưa đủ tín nhiệm và thân cận. Dưới tình hình như vậy, càng ép hỏi sẽ càng đẩy nhi tử ra xa. Cho nên, Tô phụ liền muốn nói chuyện tâm tình với nhi tử.
Hai phụ tử ngồi xuống hồi lâu mà không hề nói câu nào, Tô phụ cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Nhớ ra buổi sáng nghe được mọi người nói việc vui của La phủ, ông ta nhân tiện hỏi: "Trang Oánh Oánh lại muốn thành hôn, con vẫn không buông bỏ được nó sao?"
Không phải như vậy.
Ban đầu, Tô Hoa Phong có chút không cam lòng.
Nhưng sau này, Trang Oánh Oánh luôn nhất quyết không muốn quay lại với hắn, La Hoài Tây còn gặp hắn là đánh. Hắn nào dám có tâm tư nữa?
Hơn nữa, hắn vừa mới biết được thân thế chân chính của mình, trong lòng đã lo lắng lại còn sợ hãi. Đối với tương lai của mình, thỉnh thoảng hắn còn bị cơn ác mộng làm bừng tỉnh. Nếu như thân phận bị bại lộ, hắn thật sự không biết nên đi nơi nào.
Có chuyện trọng yếu như vậy, mấy chuyện như phong hoa tuyết nguyệt đều bị lui về sau.
"Không ạ."
Tô phụ gật đầu: "Ta cũng đoán được là con không như vậy!" Nói đến đây, ông ta hơi kiêu ngạo: "Nhi tử chính ta tự tay nuôi lớn há lại là kẻ bị chuyện nhi nữ tư tình vây khốn? Hoa Phong, con phải nhớ kỹ, chỉ cần trong tay con nắm giữ quyền lợi và tiền bạc thì sẽ không thiếu nữ nhân."
Ông ta vỗ vỗ vai nhi tử: "Đừng quá để ở trong lòng, đại trượng phu hà hoạn không thê, về sau ta sẽ giúp con chọn một người thích hợp. Nếu con cảm thấy cô đơn thì cũng có thể đi chọn hai mỹ nhân. Chúng ta là nhà thương gia, không cần chú trọng những cái kia. Nếu con ngại tướng mạo nữ nhân bên ngoài không dễ nhìn, không biết hầu hạ người ta thì cũng có thể đi đến Hoa Lâu chọn hai thanh quan, nhà chúng ta cũng không thiếu bạc, có thể dùng bạc để cho mình thư thái là chuyện đơn giản nhất trên thế giới này."
Tô Hoa Phong rất tán thành.
Nếu việc lớn đều có thể dùng bạc giải quyết thì thực sự quá tốt rồi.
Đáng tiếc là không thể!
La Lệ Nương đối với hắn mà nói chính là một cây đao treo lơ lửng trên đầu, hắn cũng không biết cây đao này lúc nào sẽ đáp xuống để chém chết hắn.
"Phụ thân, con đã nhớ." Tô Hoa Phong không dám đối mặt với phụ thân, cúi đầu nói: "Người cũng phải chú ý thân thể, gần đây thời tiết hay thay đổi, coi chừng bị cảm lạnh. Những sổ sách kia nếu như không xem xong thì có thể giao cho nhi tử giúp người kiểm tra. Người yên tâm, nhi tử sẽ cẩn thận, tuyệt sẽ không để người ta lừa bịp."
Nghe thấy nhi tử tha thiết nói một tràng, trái tim Tô phụ cuối cùng cũng buông xuống: "Vậy lát nữa ta giúp con nghe ngóng những nữ tử thích hợp. Thê tử của con là chủ mẫu về sau của Tô gia chúng ta, không thể tùy tiện giống như đệ đệ của con được."
Đề cập đến La Lệ Nương, Tô phụ lại vô cùng chướng mắt.
Cũng không biết lúc trước thê tử nghĩ như thế nào mà lại chọn trúng một nữ tử như vậy.
Xuất thân không nói, chủ yếu là không biết ẩn nhẫn, không dễ tính, tính cách còn luôn bực tức, cho dù là đối với nam nhân nào cũng như thế thì cũng không tinh tế chút nào.
Nghe phụ thân nói những lời này, trong lòng Tô Hoa Phong phức tạp khó tả.
Trong mấy ngày biết được chân tướng, hắn thật sự không giờ nào khắc nào là không mong mỏi mình thật sự là phụ thân sở sinh, không phải con hoang.
Hắn luôn cảm giác mình phải biết rõ ràng thân thế của mình, đỡ phải đến lúc bại lộ thì không có cách đối phó.
Loại chuyện này không nên hỏi trưởng bối, nhưng bây giờ hắn rất vội nên cũng bất chấp.
Đến buổi chiều, hắn trực tiếp đi đến Khang phủ tìm nương: "Nương, con đã biết mình không phải là huyết mạch Tô gia, vậy phụ thân con là ai?"
Tô mẫu trở nên trầm mặc.
Tô Hoa Phong hơi mất kiên nhẫn: "Người bị người ta nắm nhược điểm, bây giờ con cũng đã biết chân tướng, cũng sẽ bị người ta uy hiếp. Nương, người giấu diếm người khác còn được, ở trước mặt con người còn cần giấu giếm sao?"
Tô mẫu thở dài một tiếng: "Thời gian đã trôi qua quá lâu, nếu không có người đề cập thì ta cũng quên mất chuyện năm đó."
Tô Hoa Phong: "..."
Hồi trước, lúc La Lệ Nương nói ra thân thế của hắn, nương không phủ nhận. Lúc này nghe nương nói như vậy, tia may mắn cuối cùng trong đáy lòng của hắn cũng đã tan biến hết.
Hắn quả thật không phải là huyết mạch Tô gia!
Nhưng làm sao có thể thay đổi được?