Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 423 - Chương 428

Chương 428
Tô Hoa Phong vừa sợ hãi lại vừa hiếu kỳ.

"Năm đó đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc ai là phụ thân của con?"

Nhi tử đã biết chân tướng, Tô mẫu cũng không cảm thấy có gì cần phải giấu giếm nữa. Bà ta nhìn lên trời, trầm mặc hồi lâu, giống như là đang chỉnh lý lại tâm trạng phức tạp của mình. Cái cảm giác bị phản bội, bi thống và tuyệt vọng đã sớm bị đặt ở một góc xó xỉnh nào đó trong ký ức. Những năm gần đây, bà ta đều tận lực không hồi tưởng lại.

Lúc này nhớ lại, cảm giác bất lực thời điểm đó lại dâng lên trong lòng, vành mắt bà ta ửng đỏ: "Năm đó trước khi thành thân, ta có quen biết với một vị học giả tài khí." Bà ta nhắm mắt lại: "Bọn ta ái mộ lẫn nhau, còn hứa hẹn chung thân. Nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện xảy ra đều là thân bất do kỷ. Hắn thi đậu xong thì làm quan ở kinh thành."

Tim Tô Hoa Phong đập thình thịch: "Phụ thân con là quan viên. Là ai?"

Tô mẫu không trả lời, tiếp tục nói: "Những chuyện này vốn là ta không muốn nói ra, nếu như chuyện bại lộ thì đối với hai phụ tử các con đều không phải là chuyện tốt."

Tô Hoa Phong bất mãn: "Vậy sao La Lệ Nương biết được?"

Nói xong, Tô mẫu lại cười gượng: "Năm trước, hắn ở kinh thành sai người đưa cho ta một phong thư, nhờ tàu buôn của La gia trả lại. Trời xui đất khiến lại rơi vào tay La Lệ Nương."

"Bị nàng ta nhìn thấy rồi?" Tô Hoa Phong kinh ngạc: "Người có thể..." Diệt khẩu mà!

Tô mẫu biết nhi tử muốn nói gì, cười khổ lắc đầu: "La Lệ Nương hủy tin, biết chuyện này không bình thường, còn bắt chước khẩu âm của ta hồi âm cho bên kia. Hai bên lui tới mấy lần, nàng ta biết được chân tướng, nhất là thân thế của con xong liền cầm phong thư trong đó tới tìm ta."

"Hoa Phong, ta thật sự là rơi vào tình thế khó xử, không thể không bị nàng ta uy hiếp. Không nói đến phụ thân con sau khi biết chân tướng sẽ đối đãi như thế nào với mẫu tử chúng ta mà nếu việc này truyền đi, người ngoài sẽ chế nhạo ta như thế nào... Chỉ riêng bên Kinh thành kia, nam nhân kia bị chọn trúng, thân phận thê tử rất cao, nếu như nàng ta nổi giận thì chúng ta cũng sẽ không có kết cục tốt. Ta cũng muốn bóp chết uy hiếp, nhưng...ta chỉ thấy được phong thư, còn lại không biết nàng ta đặt ở nơi nào. Theo La Lệ Nương nói, nàng ta đã giao cho một người rất cẩn thận, chỉ cần nàng ta xảy ra chuyện thì những thư tín kia liền bị phơi bày khắp thiên hạ."

Lúc này tâm trạng Tô Hoa Phong vô cùng phức tạp.

So với thân phận con hoang thì làm con của nhân tình một quan viên vẫn tốt hơn nhiều. Nhưng mà hắn cũng hiểu mẫu thân phải rất cẩn thận.

La Lệ Nương nắm được một chuyện đúng là rất quan trọng, bất luận nàng ta đem việc này truyền ra ngoài hay là đem việc này nói cho phu nhân nhà quan ở kinh thành thì mẫu tử bọn họ đều sẽ rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục.

Tô mẫu thở dài: "Ta đã viết phong thư sai người mang đến Kinh thành, trên thư phơi bày thân phận của La Lệ Nương. Nhưng đã sắp hết năm mà bên kia vẫn chưa có tin tức trở về. Hoa Phong, chúng ta phải chuẩn bị sẵn tâm lý, bên Kinh thành đại khái là không trông cậy được."

Đây cũng là nỗi khổ của hai mẫu tử bọn họ.

Nếu như vị quan viên trong kinh thành kia nguyện ý nhận lại bọn họ thì cho dù Tô phụ biết nội tình cũng không dám làm gì mẫu tử bọn họ.

Nhưng vấn đề là, tin tức bên Kinh thành vẫn như là đá chìm đáy biển, người ta vốn dĩ không muốn nhận, càng không muốn che chở cho bọn họ.

Tô Hoa Phong từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, từ trước đến nay cũng được người khác nịnh nọt mà lớn, cho tới bây giờ chưa từng bị người nào uy hiếp như vậy. Hắn chắp tay đi vài vòng trong sân: "Nương, chuyện này không thể để như vậy, con còn trẻ, đời con dài, không thể để bị người ta uy hiếp."

Tô mẫu cũng hiểu rõ, nhưng bà ta là hạng nữ lưu, lại là đương gia chủ mẫu, mọi nhất cử nhất động đều bị rất nhiều người theo dõi. Bà ta không dám vọng động.

Lại thêm những chuyện trước đó La Lệ Nương muốn cũng không quá trớn.

Nàng ta chỉ muốn gả cho tiểu nhi tử, lại muốn đại nhi tử không còn dòng dõi... Tô mẫu đáp ứng, cũng đều là tạm thời ứng biến.

Tạm thời bị nàng ta uy hiếp, không có nghĩa là cả đời đều sẽ bị nàng ta uy hiếp.

Chỉ là, Tô mẫu không ngờ, Trang Oánh Oánh vừa vào cửa đã có bầu. Ép Trang Oánh Oánh phá thai, trong nội tâm bà ta cũng rất khó chịu.

Nhưng mà nhi tử còn trẻ, hài tử về sau còn sẽ có. Việc cần gấp nhất là ổn định La Lệ Nương, đừng để nàng ta nói lung tung.

Nhưng La Lệ Nương gần đây càng ngày càng quá trớn, Tô mẫu bị nàng ta bức bách đến mức ngạt thở vô cùng.

Vốn là không muốn nói cho nhi tử chân tướng... Nhưng nhi tử đã biết, bà ta không muốn nhi tử sẽ bị người ta uy hiếp.

Vừa vặn chính bà ta cũng không muốn nhẫn nhịn nữa, trầm ngâm hồi lâu, Tô mẫu dặn dò: "Con xử sự phải mọi chuyện phải cẩn thận. Thỏa hiệp của bọn ta chỉ là tạm thời, tuyệt đối đừng quá tự kiêu."

Tô Hoa Phong thận trọng đáp ứng.

*

Đảo mắt đã đến hôn kỳ của Tần Thu Uyển và La Hoài Tây.

Lúc hôn kỳ chưa đến cũng xảy ra rất nhiều sóng gió. Ví dụ như, trong thành bỗng nhiên nhiều xuất hiện một cô nương nhất quyết muốn gả cho La Hoài Tây, náo loạn hồi lâu, hình như còn tuyệt thực.

Đáng tiếc thiếp hữu tâm, lang vô ý. Cô nương kia tuyệt thực, La Hoài Tây từ đầu đến cuối không hề tới cửa thăm hỏi, còn tuyên bố là mình không quen biết nàng ta.

Tần Thu Uyển bên này có lần đi ra ngoài suýt chút nữa bị người ta cướp đồ, nhưng cũng may có hộ vệ đi theo bên nàng, cộng thêm vừa vặn có người tới nên những người kia không đắc thủ.

Lúc thành thân, bụng Tần Thu Uyển đã có chút lớn, La Hoài Tây sợ nàng không chịu nổi, cố ý đổi kiệu hoa thành xe ngựa màu đỏ chót, tự mình đánh xe ngựa tới đón người.

Cẩn thận như vậy đương nhiên lại khiến cho người bàn tán.

Bất luận người ngoài nghĩ như thế nào thì La Hoài Tây cũng lo liệu hôn sự rất thuận lợi.

Cởi khăn cô dâu, uống rượu giao bôi, La Hoài Tây đi đến tiền viện tiếp khách.

Hai phu thê La gia những ngày qua không hề nhàn rỗi, biện pháp cũng đều suy nghĩ, nhưng thủy chung không thể thay đổi được chất tử. Mắt thấy hôn kỳ đã tới, bọn họ sắp phải chuyển ra khỏi phủ, thật sự là càng nghĩ càng không cam tâm, nói với chất tử không được liền muốn thuyết phục thử điệt tức phụ mới vào cửa.

Ngày cưới, La nhị gia không được tiến vào tân phòng, La mẫu là nữ quyến trong nhà, vốn nên mang theo các nữ quyến thân cận khác đến đây bồi tiếp tân nương tử.

Người ở cửa vốn muốn ngăn, nhưng người tới không chỉ có La mẫu, còn có các thân thích khác. Cho nên cũng không tiện ngăn cản.

Tần Thu Uyển đang ngồi ở trước bàn trang điểm gỡ mũ phượng trên đầu xuống, thật sự là quá nặng, ép tới mức cổ nàng có chút mệt. Mặc dù cũng có thể chịu, nhưng nàng nghĩ mình cũng không cần thiết phải chịu làm gì. Gỡ được một nửa thì mọi người chen lấn đi vào, người tới ngoại trừ La mẫu có ý khác thì những người còn lại đều đến đây để chúc.

Bầu không khí trong phòng rất vui vẻ, La mẫu nói trước vài câu: "Hoài Tây bảo bọn ta dọn ra ngoài, về sau sẽ chỉ còn lại tiểu phu thê các con, trong phủ sẽ thật quạnh quẽ..." Bà ta tươi cười nhìn bụng Tần Thu Uyển: "Ta suy nghĩ một chút liền không yên lòng cho hài tử của con. Mấy tháng sau, hài tử được sinh ra thì phải làm sao bây giờ?"

Nói cứ như là thật sự lo lắng, nụ cười còn biến thành vẻ u sầu.

"Không cần thẩm nương hao tâm tổn trí." Tần Thu Uyển cười nhẹ nhàng: "Các ngươi ở lại trong phủ, ta còn phải hao tâm tổn trí chiêu đãi, thân thể ta khó chịu sợ là sẽ làm khổ mấy vị. Cho nên, các ngươi mau chóng dọn đi. Nếu muốn trở về thăm thì có thể tới cửa bất cứ lúc nào."

Nói thì nói như thế nhưng trong lòng hai người đều rõ ràng. Đợi đến khi người La gia đi ra ngoài, nếu muốn trở về, dù chỉ là làm khách thì việc vào cửa cũng không dễ dàng như vậy.

La mẫu vốn cho rằng tân nương tử da mặt mỏng, ngay trước mặt khách hàng sẽ không đuổi người, sẽ thuận miệng đồng ý để cho người nhà bọn họ ở lại trong phủ, sau đó bà ta cũng có thể nhờ vào đó để ở lại.

Không ngờ, ngay trước mặt mọi người Trang Oánh Oánh cũng dám đuổi người.

Mà cũng đúng, nếu như nàng ta bận tâm mặt mũi thì cũng không đi đến bây giờ. Những người như nàng ta, bị người ta nói xấu đến danh tiết, bất trung với phu quân thì đã tự sát rồi.

La mẫu hận đến mức âm thầm cắn răng, những phu nhân đi vào cũng không ngốc, nghe La mẫu nói như vậy thì cũng đoán được chút nguyên do. Các nàng tới để chúc mừng, cũng không phải để đắc tội với người ta, lúc này liền nói đến chuyện khác. La mẫu lại muốn kéo câu chuyện trở về nhưng cũng không ai chịu tiếp.

Bây giờ La gia còn chưa chuyển ra khỏi phủ, nơi này là nương gia của La Lệ Nương, đường ca nương gia có tin mừng thì nàng ta đương nhiên phải trở về. Thực ra, bàn về quan hệ thân thích thì người Tô gia cũng nên tới cửa chúc mừng.

Nhưng thân phận tân nương tử khá khó nghe, người Tô gia cũng đâu phải không biết xấu hổ?

Cuối cùng, người tới chỉ có La Lệ Nương.

Bụng nàng ta đã to, mấy ngày nữa sẽ lâm bồn. Đi ở trong vườn, tất cả mọi người đều vô thức cách xa nàng ta ra một chút, chỉ sợ không cẩn thận làm bị thương thì lại đắc tội với Tô gia.

La Lệ Nương cũng đi tới tân phòng, nàng ta đi vào, bầu không khí vốn vui vẻ nhanh chóng ngưng trệ.

Hôm nay tân nương tử đã từng là tẩu tử của nàng, hiện tại lại biến thành đường tẩu, quan hệ này... Những khách nhân không dám lên tiếng, chỉ âm thầm trao đổi ánh mắt.

La Lệ Nương mỉm cười bước vào cửa: "Tẩu tẩu, hôm nay có mệt hay không? Hài tử có ngoan hay không, có làm loạn tẩu hay không?"

Chuyện mang thai tái giá thực sự nói thì dễ mà nghe thì khó. Đương nhiên, Tần Thu Uyển vốn không thèm để ý.

Có một số việc, ngươi càng để ý, người ngoài càng bàn tán kịch liệt. Nàng thản nhiên nói: "Ta bụng lớn, ca ca ngươi quan tâm còn cố ý dùng xe ngựa đến đón ta nên đương nhiên là ta không cảm thấy khó chịu. Ngược lại là ngươi, mấy ngày nữa là lâm bồn rồi mà vẫn còn chạy về..." Nàng không đồng ý lắc đầu, nghĩ đến cái gì, lại nói: "Nhưng mà ta cũng có thể hiểu ngươi. Chờ ta vào cửa thì đây không còn là nương gia của ngươi nữa, muốn trở về sợ là không tiện lắm. Ngươi muốn có thêm nhiều cơ hội để đi lại, ta cũng có thể lý giải."

La Lệ Nương: "..." Nữ nhân này thật sự là mỗi giờ mỗi khắc đều nhắc nhở La gia bọn họ dọn ra ngoài.

"Tẩu tẩu, tẩu vừa mới vào cửa, có lẽ không biết trong những năm kia, đại ca đều nhờ phụ mẫu ta chăm sóc." Bây giờ vừa vào cửa đã muốn đuổi người đi, có gì khác biệt với qua sông đoạn cầu?

Thật là vong ân phụ nghĩa.

Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta nghe ca ca ngươi nhắc đến rồi, nhưng hắn cũng đã nói, ngươi hại ta, là cừu nhân của ta, về sau ngươi chính là cừu nhân của hắn. Nếu như các ngươi thức thời, về sau coi như là thân thích, nếu dám hi vọng xa vời những thứ không thuộc về mình thì nên sẽ đoạn luôn môn thân này, không qua lại nữa!"

Mới vừa rồi chỉ muốn người La gia dọn ra ngoài, bây giờ nói thẳng là sẽ đoạn thân.

La Lệ Nương nhìn ra được, Trang Oánh Oánh không biết khách khí là thứ gì, ngay trước nhiều khách như vậy nói đoạn hôn là đoạn hôn. Nghĩ đến mà mất thể diện, nàng ta cũng không dám nói nữa.

Nói thêm gì nữa lại kích thích Trang Oánh Oánh nói thêm điều khó nghe hơn, vẫn là người La gia bọn họ mất mặt.

Cũng không biết ca ca nghĩ như thế nào, trên đời này nhiều nữ nhân như vậy mà lại muốn cưới Trang Oánh Oánh! Còn coi người ta như châu như bảo nâng niu trong lòng bàn tay, thật là...càng nghĩ càng giận!

Tất cả mọi người đều hiếu kì về đôi tẩu tử, đệ muội này sẽ có thù hằn gì với nhau, nhưng lại không tiện hỏi, chỉ lén lút nháy mắt cho nhau. Trong phòng bầu không khí xấu hổ, La mẫu cười hoà giải: "Ngày đại hỉ, đừng nói những chuyện không thoải mái..."

Tần Thu Uyển ngắt lời bà ta: "Không phải là ngươi nói trước hả? Ngươi cũng biết những chuyện này nhắc đến là sẽ không thoải mái? Ta thấy ngươi là cố ý muốn hãm hại ngày đại hỉ của ta, đã như vậy thì thân thích cũng không cần làm nữa. Người đâu, tiễn khách!"

La mẫu: "..." Có cần phải như thế không?

Trước mặt nhiều người như vậy bị đưa ra ngoài thì về sau còn qua lại thế nào?

 
Bình Luận (0)
Comment