La Lệ Nương đầu tiên là ngây người, sau khi kịp phản ứng thì vội vàng hoà giải, nửa thật nửa giả cười nói."Tẩu tẩu, tẩu thật biết nói đùa, ngày đại hỉ cũng muốn đuổi khách."
"Đây là nhà ta, ta nói là được." Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn nàng ta: "Các ngươi chỉ là khách, khách thì phải có tự giác của khách, đừng nghĩ đến chuyện dạy bảo ta."
Nàng phất phất tay: "Tiễn khách."
Thấy nàng không nói đùa, người phía dưới cũng không dám thất lễ, rất mau đã vào hành lễ về phía hai mẫu tử.
Khách hàng trong phòng cũng ngây dại, không ngờ tính cách tân nương tử lại thẳng thắn như vậy, nói trở mặt là trở mặt. Lúc này, rất nhiều người đều ngoan ngoãn ngồi yên, không dám tiếp tục nhắc đến chuyện đó với Tần Thu Uyển nữa.
Hai mẫu tử không muốn đi, nhưng ở lại nữa cũng chỉ có mình mất mặt. Trước khi đi, còn lo lắng dặn dò vài câu.
Tiễn người đi xong, Tần Thu Uyển sai người đưa điểm tâm tới, lúc đó thái độ rất hòa hoãn chào hỏi khách nhân đến, có thể gọi là chu đáo.
Chúng nữ quyến vốn đang lo lắng dần dần buông lỏng, cũng coi là đã nhìn ra, tân nương tử chỉ đang nhằm vào người La gia.
Thực ra trước đó La gia chủ bệnh nặng, La nhị gia đứng ra giúp đỡ chất tử làm ăn, cả La gia đều do ông ta làm chủ nên đã khiến không ít người ngứa mắt. Khi đó đã có người hoài nghi, La gia chủ bị bệnh rất có thể là có liên quan đến ông ta.
Tân nương tử trước khi thành thân đúng là đã nói là sau khi qua cửa sẽ cho người La gia dời đi. Nhưng nếu La gia chủ thật sự biết ơn vị Nhị thúc này thì cũng sẽ không mặc cho vị hôn thê mình nói năng xằng bậy như vậy. Hơn nữa, La gia chủ cũng đã nói người nhà bọn họ nên chuẩn bị cho tốt viện tử mới để dọn đi... Hôm nay ở bên trong tân phòng, tân nương tử không cho La gia mẫu nữ mặt mũi như thế cũng là bằng chứng chỉ rõ việc La nhị gia đã hạ thủ với chất tử.
La gia mẫu nữ bị đuổi đi cũng không đi đến tiền viện gây chuyện nữa. Cũng là bởi vì các nàng biết, La Hoài Tây bây giờ đã chán ghét bọn họ, làm lớn chuyện thì cũng chỉ là tự rước lấy nhục.
Ngược lại phụ tử La nhị gia không biết nội tình, còn vẫn luôn đợi khách hàng đi hết.
La mẫu cũng không muốn đi chuẩn bị viện tử, như vậy thực sự là quá quạnh quẽ, thế là đi theo nữ nhi đi đến Tô gia.
Bà ta thực sự không muốn chuyển ra khỏi La phủ, trên đường đi đều đang suy nghĩ đối sách. Đi theo nữ nhi tiến vào viện tử, mãi đến khi ngồi xuống bà ta mới hoàn hồn, sau đó liền thấy một bà đỡ bên ngoài đi vào.
Nữ nhi không hỏi nhiều, nhìn thấy bà đỡ đi vào thì cũng tự mình nằm lên giường. Bà đỡ tiến lên kiểm tra bụng của nàng ta, sau một lúc lâu thì thối lui: "Phu nhân yên tâm, vị trí bào thai rất ổn."
La mẫu giật mình, vị này hẳn là bà đỡ đỡ đẻ cho nữ nhi. Trong chớp mắt, trong đầu bà ta bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ, tiến lên hai bước: "Lệ Nương, con sắp lâm bồn, ta không yên tâm lắm nên muốn ở lại chăm sóc con." Bà ta càng nói, càng cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện được, ở lại Tô gia chăm sóc nữ nhi rồi nói dối là đang bận không chuyển được nhà. Như thế, hai phụ tử cũng có thể tiếp tục ở lại La phủ.
"Vừa hay bà bà con không ở đây, các con lại trẻ tuổi, không biết chăm sóc hài tử..."
La Lệ Nương khẽ nhíu mày nhưng không cự tuyệt.
La mẫu thấy thế, lập tức vui mừng quyết định. Nhưng bà ta không ra mặt mà dặn dò người bên cạnh trở về lấy một vài bộ quần áo.
Bây giờ Tô mẫu không ở trong phủ, hậu trạch đã giao cho La Lệ Nương quản lý. Nàng ta sai người chuẩn bị viện tử cho mẫu thân, cũng chưa quên phái người đi cáo tri cho Tô phụ.
La mẫu vui thích không thôi.
Một bên khác, La mẫu đi chăm sóc nữ nhi sắp chuyển dạ nên việc chuyển nhà đương nhiên là không thành.
Sáng sớm ngày hôm sau khi tân hôn, hai người Tần Thu Uyển vừa mới ngủ dậy, quản gia liền tiến đến bẩm báo: "Nhị gia và Nam công tử đang chờ."
Chờ cái gì?
Chờ kính trà?
Nếu như kính chén trà này, chính La Hoài Tây sợ là sẽ không hài lòng.
"Bảo bọn họ dọn đi." La Hoài Tây nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài: "Thừa dịp hôm nay thời tiết tốt."
Vẻ mặt quản gia tràn đầy khó xử: "Tiểu nhân đã nhắc nhở rồi, nhưng nhị gia nói, phu nhân đi đến Tô phủ, phải chờ tới khi cô nương đầy tháng mới có thể trở về. Chuyện dọn nhà không có phu nhân nên chỉ có thể tạm hoãn."
La Hoài Tây phì cười: "Cũng biết cách lấy cớ đấy."
Hắn chỉnh lại đai lưng, phân phó nói: "Đi mời Phong di nương tới."
Phong di nương dung mạo tuyệt thế, là thiếp thất La nhị gia nạp vào. Vào cửa đã được bảy tám năm, trước đó từng có mang thai hai lần nhưng đáng tiếc đều không thể nuôi được.
Phong di nương tới rất nhanh, nàng ta mặc một bộ y sam màu đỏ rực làm nổi bật lên da thịt trắng nõn của nàng ta. Sau khi vào cửa thì quy củ hành lễ: "Gia chủ có gì phân phó?"
Lúc đó, hai người Tần Thu Uyển đã rửa mặt xong đang ăn đồ ăn sáng, La Hoài Tây trực tiếp dặn dò: "Thẩm nương đi đến Tô phủ, lát nữa sẽ không về được. Nhị thúc lại vội vàng dọn nhà, việc này liền giao cho ngươi. Ngươi có thể làm thỏa đáng không?"
Phong di nương sững sờ, lập tức đồng ý.
Tần Thu Uyển hơi bất ngờ, người có mắt đều nhìn ra được nhị phòng không muốn dọn đi. Dưới tình hình như vậy, Phong di nương chủ trì chuyện dọn nhà, cố nhiên có thể thêm mấy phần mặt mũi cho chính mình, nhưng chuyện này một khi đụng vào thì cũng là đắc tội với hai phu thê La nhị gia.
Người đi rồi, La Hoài Tây chủ động giải thích: "Phong di nương là người có thủ đoạn."
Đợi đến khi hai phu thê đi ra ngoại viện chính phòng, hai phụ tử La nhị gia vẫn đang chờ, vị Phong di nương kia cũng ở đó.
La nhị gia nhìn thấy hai người, cười tươi đưa ra một viên ngọc bội: "Đây coi như là lễ gặp mặt, chúng ta là người một nhà, không cần nhiều cấp bậc lễ nghĩa. Trước đó con nói dọn ra ngoài, ta vẫn luôn không chịu, chính là vì muốn nhìn con vào cửa, về sau có con chăm sóc Hoài Tây thì ta cũng yên tâm."
Nói xong thì đưa tay ôm Phong di nương, mang theo La Hoài Nam rất nhanh rời đi.
Tần Thu Uyển kinh ngạc nói: "Phong di nương..."
La Hoài Tây lắc đầu: "Nàng ta phá thai hai lần, cả hai lần đều có liên quan đến thẩm nương. Thân là thiếp thất, không có con cái bàng thân, cho dù hiện tại vẫn còn đẹp nhưng nhị thúc là người phong lưu như thế thì có thể coi trọng nàng ta được mấy ngày? Cho nên, nàng ta đã sớm hận thẩm nương."
Chỉ cần là chuyện có thể khiến cho La mẫu khó chịu thì nàng ta đều rất nguyện ý làm.
Về phần nàng ta đã khuyên thế nào... Sau khi đi ra khỏi chính phòng, La nhị gia khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói bên tai Phong di nương: "Nàng quả nhiên nói không sai, khi biết chúng ta chủ động dọn đi, sắc mặt Hoài Tây đẹp mắt hơn rất nhiều, cũng không tiếp tục làm ta khó xử nữa."
"Đó chính là khởi đầu tốt nhất." Phong di nương cười nhẹ nhàng: "Người chiếu cố hắn nhiều năm như vậy, phàm là người có chút lương tâm thì đều sẽ nhớ kỹ lòng tốt của người. Hiện tại chẳng qua chỉ là bị người ta châm ngòi nghĩ lầm mà thôi, hai thúc điệt sớm muộn gì cũng có thể thân cận lại như trước kia."
La nhị gia ở trong phủ nhiều năm nên có rất nhiều đồ vật. Nhưng mà nhị phòng chỉ là bàng chi, lúc trước phân gia cũng được không nhiều bạc, cửa hiệu chỉ có hai gian, nhưng bây giờ trong phòng nhị phòng lại có không ít đồ vật quý giá.
Nếu như phải dọn nhà thì không thể mang theo những thứ này.
Mà đây cũng là một trong số những nguyên do La nhị gia không muốn dọn ra ngoài.
Lúc gần đi, La nhị gia rất là không nỡ.
Nhưng mà lời đã buông ra, có không nỡ cũng chỉ có thể rời đi.
La mẫu bây giờ ở Tô phủ làm khách rất là thanh thản, so với ở trong phủ của mình còn tự tại hơn. Sáng sớm vừa mới thức dậy, cũng không cần thỉnh an ai, không cần bận tâm tâm trạng của ai, cả người vô cùng dễ chịu. Lúc dùng đồ ăn sáng, bà ta nhịn không được nói: "Lệ Nương, vẫn là con có phúc khí, đến cả bà bà cũng không cần hầu hạ. Nhớ năm đó ta mới vừa vào cửa, tổ mẫu của con thật sự rất biết giày vò người ta, từ sáng sớm đến tối không một khắc nào là ta được ngừng nghỉ, tay chân đều rã rời, ngày hôm sau còn không xuống giường được." Bà ta chậc chậc lắc đầu: "Hiện tại nhớ tới thật là khổ. Lúc trước ta sinh hạ con, chỉ tiếc con không phải là một nam hài, không phải là bởi vì trọng nam khinh nữ mà là nữ nhi gia sẽ phải chịu rất nhiều đắng cay. Cũng may... mạng con tốt."
Nói đến đây, mặt mày bà ta rất hớn hở.
La Lệ Nương hơi tự đắc, nhưng nàng ta không phải là bởi vì tốt số mới có thể được thư thái như bây giờ, tất cả những thứ hiện tại cũng là tự nàng ta giành giật được.
Nhưng mà, những chuyện bí ẩn kia cũng không cần phải nói cho mẫu thân.
Mẫu tử hai người dùng xong bữa, buổi sáng lại phải chờ đại phu tới kiểm tra sức khỏe. Nói là chỉ sau ba ngày là sẽ lâm bồn.
Đưa tiễn đại phu xong, La mẫu cảm khái: "Sớm biết con ở chỗ này thoải mái dễ chịu như thế thì lúc trước con vừa mới mang thai ta đã chuyển vào ở rồi." Nghĩ đến cái gì, lại nói: "Nhưng mà khi đó bà bà con ở đây, cho dù ta tới thì có lẽ cũng không thể tự tại như vậy."
"Bà ấy có ở cũng như vậy thôi." La Lệ Nương thuận miệng nói một câu.
La mẫu đang định hỏi, bỗng nhiên có nha hoàn chạy vào, là người hầu thiếp thân bên cạnh La mẫu. Nhìn nha hoàn lỗ mãng, chạy một mạch vào viện tử bị tất cả hạ nhân vây xem, bà ta cảm thấy hơi mất mặt, quát lớn: "Có biết đi bình thường không, chạy cái gì?"
Nha hoàn thiếp thân đi theo chủ tử nên biết được nhiều hơn so với người ngoài. Ví dụ như người nhị phòng La gia đều không muốn chuyển ra khỏi La phủ, lại ví dụ như, phu nhân ghét nhất là Phong di nương.
Phàm là có biện pháp khác thì nha hoàn đều không muốn tiến vào tìm xúi quẩy, vội vàng quỳ xuống bẩm: "Phu nhân, sáng sớm lão gia và công tử đã dọn nhà, lúc này đã đến viện tử mới."
La mẫu kinh hãi, bỗng nhiên đứng lên: "Sao có thể?"
Đôi phụ tử kia hai cho dù không lay chuyển được La Hoài Tây thì cũng nên nói cho bà ta trước một tiếng, sao lại có thể nói chuyển là chuyển vậy?
Nha hoàn bị dọa đến mức vành mắt đỏ bừng: "Thiên chân vạn xác. Phu nhân, ngài có muốn đi xem thử không?"
La mẫu đương nhiên là muốn đi, bà ta lập tức sai người chuẩn bị ngựa xe. La Lệ Nương cũng nhăn nhăn lông mày, mặc dù nàng ta thuận lợi gả cao, cuộc sống ở nhà trượng phu trôi qua không tệ, nhưng nếu như nương gia tốt thì cũng coi như là dệt hoa trên gấm.
Việc song thân rời khỏi La phủ đối với nàng ta mà nói cũng rất quan trọng. Lúc này, La Lệ Nương cũng thay đổi y sam, đi theo nương đi đến viện tử mới.
Bởi vì ở Kinh thành có không ít quý nhân tới đặt mua biệt viện nên tất cả viện tử trong thành này đều là loại có tiền mà không mua được, giá tiền rất cao. La gia chọn một viện ở nội thành, chỉ là tiểu viện hai cửa.
Không có cách nào khác, bởi vì muốn lớn thì phải chuyển ra bên ngoài. Nhưng mà nội thành nhiều cơ hội, người La gia cũng không muốn chuyển quá xa.
Lúc hai mẫu tử đến, trong viện đang loạn thành một bầy, nhìn vật trang trí và đệm chăn trên đất, trái tim La mẫu chìm thẳng xuống dưới. Thật vất vả mới tìm được một gian có nam nhân nhà mình ở trong, bà ta vội vàng xông lên trước hỏi: "Lão gia, chuyện gì xảy ra vậy? Không phải đã nói là không dời sao?"
"Không dời đi không được." La nhị gia không kiên nhẫn vung tay lên: "Bà cho rằng ta muốn chuyển à?"
La mẫu á khẩu không trả lời được, e dè hỏi: "Hoài Tây ép ông?"
"Không có, nhưng nếu như chúng ta ở lại thì coi như là đắc tội với nó rồi, đến lúc đó, đến cả thân thích cũng không làm được. Chuyện còn lại thì càng đừng suy nghĩ nữa." La nhị gia không chút nghĩ ngợi lên đường: "Bà đã trở về, cũng giúp dàn xếp đi!"
La mẫu nhíu mày lại: "Là ai nói cho ông nếu ông không đi Hoài Tây sẽ tức giận?"
La nhị gia không nói là Phong di nương, thuận miệng nói: "Còn cần phải nói sao? Hoài Tây đã rất chán ghét nhà chúng ta rồi."
"Nhưng dời ra ngoài thì làm sao còn có thể chuyển về được nữa?" Vẻ mặt La mẫu vô cùng đau lòng: "Lão gia, rốt cuộc ông nghĩ thế nào vậy?" Bà ta còn muốn nhắc nhở vài câu, đột nhiên liền thấy bên ngoài sương phòng đối diện là một nữ tử mặc đồ đỏ rực. Lúc này đang chống nạnh, ngón tay chỉ vào hạ nhân sai bảo: "Cái rương này đặt ở sương phòng, tấm gương bên kia đặt ở khách phòng, có khách nhân đến cũng cần dùng."
"Ngươi ngươi ngươi, ngươi cẩn thận một chút, vật đó rất là quý giá đấy!"
La mẫu: "..."