Dù La mẫu nhìn như thế nào thì cũng đều cảm thấy lúc này Phong di nương còn giống chủ mẫu hơn bà ta. Hạ nhân dưới chướng nàng ta rất kỷ luật nghiêm minh, không dám làm trái, càng giận hơn chính là hai phụ tử đứng ở một bên lại không cảm thấy chuyện này có gì không ổn.
Trong chớp mắt, La mẫu nghĩ đến cái gì đó, chỉ vào cửa sương phòng Phong di nương: "Ta nói sao ông lại đột nhiên thay đổi quyết định này, có phải là nàng ta khuyên ông hay không?"
Lúc này tâm trạng bà ta kích động vô cùng nên ngữ khí cũng không tốt, sắc mặt cũng rất khó coi.
La nhị gia thấy vậy, lập tức nhíu mày lại: "Bà lại nổi điên cái gì thế?"
"Ta nổi điên?" La mẫu chỉ vào chóp mũi của mình: "Ông để một ả di nương cưỡi trên đầu ta, làm chuyện ái thiếp diệt thê, để nàng ta làm chuyện mà một chủ mẫu nên làm, còn nghe lời nàng ta dời khỏi La phủ. Ta không nên tức giận sao?"
La nhị gia vuốt vuốt mi tâm: "Ở lại nữa thì đến cả thân thích cũng không làm được, ỷ lại nơi đó thì còn có thể thế nào? Còn không bằng trước tiên lui một bước, làm thân thích đã, về sau quan hệ tốt rồi lại tìm cơ hội chuyển về."
Mấy ngày qua, ông ta cũng nhìn thấy thái độ của chất tử đối đãi với cả nhà mình, thật sự là tỏ rõ vẻ phiền chán, không còn thân cận như đã từng.
Hơn nữa mấy lần chất tử đi về viện nhìn thấy ông ta thì không thèm chào hỏi mà trực tiếp xoay người rời đi.
Dưới tình hình như vậy, nếu cứ ở chung một phòng dưới mái hiên thì sẽ chỉ khiến hắn càng thêm phản cảm. Về phần Phong di nương thuyết phục... Ông ta vốn đã có ý dọn đi, cộng thêm chuyện Phong di nương đã hai lần phá thai làm ông ta có chút áy náy nên mới thuận thế đáp ứng.
Về chuyện để Phong di nương chỉ huy hạ nhân, mọi việc dù sao cũng phải có người dàn xếp, cho nàng mặt mũi coi như là đền bù chuyện trước kia.
Ông ta cũng không ngờ La mẫu đã đi lại trở về.
"Ta thấy ông là đang mơ mộng hão huyền rồi." La mẫu tức giận hét lên: "Phong di nương chắc chắn đã bị mua chuộc..."
Phong di nương nghe bà ta nói như thế thì lập tức tiến lên: "Phu nhân, thiếp thân là người của lão gia, mọi suy nghĩ tiếng nói cử động đều là vì lão gia. Người nói ta bị người ta thu mua, việc ăn ở của ta đều có lão gia sắp đặt, ta cũng không thiếu bạc, người khác dùng cái gì thu mua ta?"
Nàng ta cúi đầu xuống, lui về sau một bước: "Ta biết, phu nhân thấy ta chỉ huy hạ nhân thì không vui, nhưng ngài không ở đây, mọi việc cũng phải có người sắp đặt... Hiện tại ngài đã trở về, ta cũng có thể nghỉ một lát."
Nàng ta khẽ thi lễ với La nhị gia rồi rất mau đã lui về sương phòng.
La nhị gia hừ lạnh một tiếng: "Bà cho rằng việc này dễ làm lắm à? Chính bà tự xử lý đi!"
Nói xong thì phẩy tay áo bỏ đi.
Việc phụ mẫu cãi nhau, La Hoài Nam từ trước đến nay đều không hề xen vào, cũng lặng lẽ chạy về phòng mình. Trong viện chỉ còn lại hai mẫu tử, La mẫu tức giận đến mức vành mắt đỏ bừng.
La Lệ Nương cũng cảm thấy bực bội, bụng nàng ta đã lớn, tinh thần không tốt, cũng không an ủi nương mà đi về phía phòng của phụ thân.
La mẫu thấy thế, nước mắt lập tức không tự chủ đươc mà rơi xuống.
Nhưng mà dù không tình nguyện dời ra ngoài thì cũng đã dời rồi, bà ta tuyệt đối không cho phép một di nương leo lên đầu của mình. Rất nhanh đã lau khổ nước mắt, bắt đầu dặn dò hạ nhân dàn xếp.
Viện tử không lớn, đồ vật cũng không nhiều. Sau nửa canh giờ, bọn hạ nhân đã bày xong đồ vật bắt đầu quét dọn.
La mẫu đứng ở trong sân, trong lòng rất khó chịu.
La Lệ Nương và phụ thân nói chuyện xong thì đã không còn vẻ nóng ruột như ban đầu. Thực ra, ý nghĩ của nàng ta và phụ thân không khác nhau lắm. Việc La Hoài Tây chán ghét bọn họ đã là sự thật, có ở lại La phủ cũng là tự rước lấy nhục nhã, thậm chí đến cả thân thích cũng không làm được.
Có một điệt tử như La Hoài Tây, nếu nhị phòng muốn làm ăn thì cũng có thể được chút hời. Nếu như làm người ta mất lòng, vậy thì cái gì cũng không lấy được.
"Nương, người còn đến phủ con không?"
La mẫu nghe thấy nữ nhi hỏi thăm, chợt cảm thấy khó xử.
Bình tĩnh mà xem xét thì bà ta rất muốn đi đến Tô phủ hưởng thụ, nhưng nếu như bà ta đi, Phong di nương sẽ cùng với mỗ gia song túc song tê. Nhìn bộ dáng đầy lực lượng khi nàng ta chỉ huy hạ nhân, bà ta cảm thấy cứ như nàng ta mới chính là chủ mẫu vậy.
La mẫu không cần nghĩ, chỉ tưởng tượng thôi đã tức giận.
"Đi đi!" La phụ lên tiếng khuyên.
La mẫu giống như con mèo bị đạp phải cái đuôi nhảy dựng lên: "Ta không đi, đừng cho là ta không biết tâm tư của ông, ông không phải muốn cùng..."
Bà ta giống như nổi điên thét lên, La nhị gia chỉ cảm thấy lòng tràn đầy phiền chán, không nhịn được ngắt lời bà ta: "Hài tử trong bụng nữ nhi rất là quan trọng, bà ở bên cạnh quan sát, ta cũng yên tâm hơn chút."
Ông ta nâng giọng lên, sắc mặt nghiêm túc.
La mẫu đối mặt với ông ta, bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Ông ta nói đúng.
Nữ nhi vốn là cao gả, tuy hiện tại cuộc sống trôi qua không tệ nhưng tế tử cũng không ngoan ngoãn. Vô luận như thế nào cũng phải sinh ra đích trưởng tôn này, ngồi vững vàng vị trí Tô phu nhân đã.
Hơn nữa, bây giờ nhị phòng bọn họ đã mất đi một chất tử tài giỏi là La Hoài Tây, muốn tiếp nhận việc buôn bán của La gia thì càng khó. Sau khi ra đi, cũng chỉ có con đường làm ăn để đi, nhưng lỡ như không làm được thì sao?
Làm ăn cũng phải nhờ người khác giúp một tay, La Hoài Tây chán ghét bọn họ, cho dù có giúp thì cũng có hạn. Tô phủ thì khác, hai nhà là quan hệ thông gia, có quan hệ này thì nhà bên kia kiểu gì cũng sẽ phụ một tay.
Cho nên, môn thân này phải gắn bó cho tốt.
Nếu như hai nhà có hài tử thì quan hệ sẽ càng thêm chặt chẽ, người La gia cũng lấy được chỗ tốt nhiều hơn.
La mẫu hít sâu mấy hơi, đè xuống phẫn nộ và uất ức trong lòng: "Lão gia, ông quá ức hiếp người."
Nói xong thì dậm chân, đi ra ngoài lên xe ngựa.
Trước khi đi, La Lệ Nương dặn dò: "Phụ thân, tính cách nương hơi nóng. Nhưng bà ấy cũng là nương con, người nên giữ lại mặt mũi cho bà ấy."
Tính tình La nhị gia bình thường rất bá đạo, đối với nhi nữ càng không chút khách khí. Nhưng mà đó là trước kia, bây giờ nữ nhi cao gả trở thành Tô Nhị phu nhân, về sau phải là ông ta cầu xin nữ nhi.
Có việc cầu xin thì chỉ có thể cúi đầu. La nhị gia lên tiếng: "Con yên tâm!"
*
Trở về xe ngựa, La mẫu khóc ướt hai đầu khăn, trên đường đi liên tục lên án với nữ nhi là La nhị gia không đáng tin cậy.
Trong đó có một số việc đã từng nhắc tới, La Lệ Nương nghe mà bực bội, bèn khoát tay áo: "Nương, đầu con đau lắm, người để cho con nghỉ một lát."
Nghe thấy nữ nhi nói khó chịu, La mẫu lập tức vô cùng lo lắng: "Đau bụng như nào?"
La Lệ Nương nhắm mắt lại: "Người đừng nói nữa, con muốn ngủ một lát."
La mẫu thấy thế cũng hiểu việc nữ nhi đau đầu là giả, chắc chỉ là không thích nghe mình nhắc tới những chuyện kia.
Nữ nhi tự tay nuôi lớn đối xử với mình như vậy, nhìn thấy song thân cãi nhau mà một câu an ủi cũng không có, La mẫu chỉ cảm thấy trong lòng thật lạnh lẽo.
*
Sau khi Tần Thu Uyển thành thân, hai phu thê đồng tiến đồng xuất. Người ngoài muốn tìm ra chứng cứ hai người giả vờ ân ái cũng không tìm ra được.
Người nhà họ Trang đã thực sự yên tâm.
Một bên khác, cuộc sống gần đây của Tô Hoa Phong lại không mấy dễ chịu.
Công việc trong tay không nhiều, chủ yếu là áp lực trong lòng quá lớn. Tô Hoa Phong từ nhỏ lớn lên ở Tô phủ, thân phận trưởng tử giúp hắn được mọi người truy phủng và tôn trọng. Hắn thực sự không dám tưởng tượng được nếu như thân phận mình bại lộ thì ánh mắt người ngoài nhìn mình sẽ như thế nào.
Chỉ cần tưởng tượng, hắn đã cảm thấy ngạt thở.
Sau khi sợ hãi, Tô Hoa Phong thực sự muốn La Lệ Nương ngậm miệng.
Cũng chỉ có người chết thì mới có thể vĩnh viễn bảo thủ bí mật. Tô Hoa Phong cũng không e dè như mẫu thân, biết được chân tướng xong hắn vẫn luôn tìm cơ hội để thu mua người bên cạnh La Lệ Nương, ý đồ muốn tìm ra chỗ để thư tín.
Hắn còn làm hai tay chuẩn bị, lén lút tiếp xúc với bà đỡ La Lệ Nương mời đến bên cạnh.
Nếu như có thể tìm được những thư tín kia, lại khiến cho bọn họ một thi hai mạng. Vậy thì những chuyện kia cả một đời cũng sẽ không có người nào biết!
La Lệ Nương hoàn toàn không biết gì về âm mưu này, nhưng mà, nàng biết Tô gia mẫu tử sẽ không muốn bị mình uy hiếp. Từ xưa đến nay, nữ nhân sinh con giống như vượt qua Quỷ Môn quan, nếu có người động tay chân thì nàng ta chắc chắn thập tử vô sinh.
Nàng ta không muốn chết, thế là tìm đến gặp bà bà.
Tô mẫu không chịu giải thích nên cũng không thể trở về Tô phủ.
"Nương, để ta nhắc lại ngươi một câu, những thư tín có thể chứng minh mẫu tử hai người, ta đã giao cho người ổn thỏa đảm bảo rồi. Ta sinh con mà xảy ra chuyện thì có thể bỏ qua, nhưng nếu như ta chết thì các ngươi cũng đừng nghĩ sẽ được sống dễ chịu."
Tô mẫu lờ mờ biết được một chút việc nhi tử làm ở bên ngoài, nghe nàng ta nói như thế thì càng sợ tới mức kinh hồn táng đảm.
"Ngươi chớ có xấu mồm!"
La Lệ Nương đưa tay sờ bụng: "Nghe nói con người chỉ cần không muốn chết, dù là đau đến cực hạn, chỉ cần không từ bỏ thì sẽ không phải chết. Nương, những ngày an nhàn của ta vừa mới bắt đầu, ta cũng không muốn chết."
"Bà đỡ cũng nói thai của ta được chăm sóc vô cùng tốt, hài tử không lớn không nhỏ, vị trí bào thai cũng chuẩn. Cho nên, nếu như không có ai ra tay thì ta chắc chắn sẽ mẫu tử bình an."
Ngụ ý, nếu như nàng ta xảy ra chuyện thì nhất định là mẫu tử bọn họ động thủ.
Tô mẫu rũ mắt che giấu đi thần sắc trong mắt: "Lệ Nương, hài tử trong bụng ngươi cũng là tôn tử của ta, bất luận ngươi tin hay không thì tóm lại, ta cũng thật tâm hi vọng mẫu tử ngươi bình an."
"Như thế thì tốt." La Lệ Nương nói hết lời, không muốn hao tâm tốn sức nữa, lập tức đứng dậy cáo từ. Trước khi đi, lại nói: "Nương, ngươi cũng đừng trách ta. Lúc đầu ta bảo đại ca nhận hài tử nhị phòng bọn ta làm con thừa tự cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi làm lẫn lộn huyết mạch Tô gia, nếu như đại ca thật sự tiếp thủ gia nghiệp, phụ thân đối với ngươi tốt như vậy, ngươi chắc chắn sẽ luôn bất an. Ta như thế cũng là vì để ngươi ngủ ngon giấc."
Tô mẫu: "..." Ta cám ơn tám đời tổ tông nhà ngươi!
Đưa mắt nhìn tiểu nhi tức ra khỏi viện tử, bà ta lập tức viết một phong thư để bà đỡ mang đến cửa hiệu của đại nhi tử.
Tô Hoa Phong tiếp vào tin của mẫu thân, tỏ rõ vẻ xem thường.
Nếu như bị một nữ nhân như La Lệ Nương uy hiếp thì chắc chắn bọn họ sẽ không thể sống yên. Cho nên, bất luận La Lệ Nương uy hiếp như thế nào thì hắn cũng muốn dự định thử một lần.
Đương nhiên, chuyện này phải suy nghĩ chu toàn một chút, nhất định phải một kích phải trúng.
Lại ba ngày nữa trôi qua, chạng vạng tối La Lệ Nương đang ngủ thì đột nhiên đau bụng, cả viện lập tức hỗn loạn.
Đây là đứa con đầu tiên của Tô Hoa Bình, dù tình cảm giữa phu thê không thân mật bằng trước kia thì hắn vẫn rất chờ mong đích tử của mình. Vừa nhận được tin liền đứng lên, về viện mình trông coi.
Đây là tôn bối phận đầu tiên của Tô gia, không bao lâu sau, tất cả mọi người Tô gia đều chạy tới nơi này.
Trong phòng, La Lệ Nương gào thét liên hồi.
Tô Hoa Bình nghe thấy thì chỉ cảm thấy tê cả da đầu: "Sinh con thật sự đau như vậy sao?"
La mẫu ở bên trong tự mình trông coi nữ nhi, Tô mẫu còn chưa hồi phủ, trong viện chỉ có ba người phụ tử. Nghe hắn hỏi, hai phụ tử còn lại đều không biết nên trả lời thế nào.
Tô Hoa Phong ngồi ở một bên, nghe tiếng kêu thảm bên trong, trong lòng suy nghĩ đủ chuyện.
Bỗng nhiên, bà đỡ hô to: "Không được rồi!"
Tiếng hét long trời lở đất, làm La mẫu vô cùng sợ hãi, La Lệ Nương trên giường cũng vô cùng hoảng sợ: "Xảy ra chuyện gì?"
Ngữ khí bà đỡ rất gấp: "Phu nhân, kẹp lại... Ta... Ta tới giúp người..."
Nghe được sự bối rối trong giọng nói của bà ta, La Lệ Nương cảm thấy vừa vội lại vừa sợ.