Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 426 - Chương 431

Chương 431
Đây là lần đầu tiên La Lệ Nương sinh con.

La mẫu từng sinh hài tử nhưng chuyện đã qua nhiều năm, bà ta cũng chưa từng gặp phải tình huống như vậy. Nghe thấy ngữ khí bối rối của bà đỡ, bà ta cũng rất hoảng, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc bà có làm được hay không?"

Nếu như không được thì mau thay người đi.

"Có cần mời đại phu hay không?" La mẫu đứng ở một bên không ngừng hỏi.

La Lệ Nương chỉ biết là mình đau bụng, đau đến mức khung cảnh trước mắt nàng ta biến thành màu đen, lại thêm ngữ khí hốt hoảng của bà đỡ càng làm cho nàng ta có chút tuyệt vọng.

Bà đỡ không còn lên tiếng, chỉ tập trung làm việc.

Bầu không khí nghiêm túc làm cả hai mẫu tử đều rất sợ hãi. La mẫu cắn răng nói: "Ta đi mời đại phu."

Nói xong liền đi ra bên ngoài.

Không có người nào ngăn cản, La mẫu rất nhanh đã dẫn theo được một nữ đại phu đi vào, sau khi bắt mạch, đại phu nghiêm túc nói: "Hài tử đã nhập bồn nhưng mãi vẫn không có động tĩnh, khả năng đã... Phu nhân, nếu như ngài không nhanh chóng sinh hài tử ra thì ngài và hài tử đều sẽ gặp nguy hiểm." Nàng ta lại thúc giục bà đỡ: "Ngươi nhanh lên đi!"

Bà đỡ đầu đầy mồ hôi, không trả lời.

Đại phu trầm ngâm một lát: "Ta đi phối một bộ thuốc."

Một khắc đồng hồ sau, thuốc vừa mới nấu xong bắt đầu được mang vào. Đến giờ phút này, La Lệ Nương cũng không còn lo nó có đắng hay không, bèn uống sạch sẽ chén thuốc kia.

Hơi nóng của dược liệu từ yết hầu chui vào trong bụng nhưng vẫn không khiến nàng ta cảm thấy ấm áp, không bao lâu sau cái bụng lại vô cùng đau đớn. La Lệ Nương không nhịn được hét lên.

Bà đỡ bỗng nhiên ngẩng đầu: "Đừng kêu nữa, không còn khí lực đâu!"

La Lệ Nương không muốn chết, cắn vào cái khăn nương đưa tới. Trước kia chỉ nghe người ta nói sinh con giống như đi qua Quỷ Môn quan, nàng ta còn cảm thấy là khoa trương. Người hầu bên người nàng ta được trang bị rất nhiều, bà đỡ và đại phu đều là loại tốt nhất nên nàng ta cũng không cho rằng mình sẽ gặp nguy hiểm như vậy.

Nhưng đến giờ phút này, nhìn thấy vẻ thận trọng trên mặt bà đỡ và đại phu, nàng ta thật sự có ảo giác là mình sẽ chết.

Bụng càng ngày càng đâu, nhưng vẫn không thể nghe thấy tiếng hài tử khóc, La Lệ Nương dần dần tuyệt vọng.

La mẫu chưa từng đỡ đẻ, cũng không biết hài tử nhập bồn là như nào. Nhưng mà bà ta biết, chỉ cần hài tử sinh ra mà không xuất huyết nhiều thì nữ nhi có thể bình an. Cho nên, bà ta vẫn luôn nhìn chằm chằm, trên trán cũng dần dần xuất hiện mồ hôi mịn.

"Không được." Bà đỡ lau mồ hôi trên trán, nhìn thoáng qua nha hoàn chung quanh: "Các ngươi lui xuống trước đi."

Chủ tử khó sinh, nha hoàn đứng ở một bên lo lắng cũng vô ích.

Bà đỡ này là người có tay nghề tốt nhất trong nội thành, La Lệ Nương đã bỏ ra giá tiền rất lớn mời tới. Nghe nói bà ta có thể chỉnh lại bào thai nằm ở vị trí lệch, tóm lại, trước đó bà ta đã cứu được không ít người.

Cho nên, La Lệ Nương đã sớm phân phó hết vào bà ta. Đến tận lúc nàng lâm bồn, tất cả mọi người đều không dám cãi lại lời bà đỡ.

Nghe thấy bà đỡ nói, bọn nha hoàn cũng không dám chần chờ, lập tức lui xuống.

Bà đỡ nghiêm túc nói: "Phu nhân, bây giờ là thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, nếu như đứa bé này không sinh ra được thì ngài sẽ... Là ta học nghệ không tinh, có lỗi với ngài. Ngài hiện tại rất là hung hiểm, sau này, có lẽ ngài sẽ không còn sức lực để nói chuyện nữa, nếu như ngài có lời muốn nói với La phu nhân thì nên tranh thủ thời gian..."

Đỡ phải lát nữa muốn nói lại nói không nên lời.

La Lệ Nương sớm đã hoài nghi, nhưng chân chính nghe thấy bà đỡ nói lời này, con ngươi trong phút chốc trừng lớn, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Nàng ta cầm tay của mẫu thân: "Nương... Con không muốn chết..." Quá mức đau đớn, cộng thêm sợ hãi, nàng ta chỉ nói một câu cũng mệt mỏi không thở nổi.

Trong mắt La mẫu đã chứa đầy nước mắt: "Lệ Nương, con sẽ không sao đâu, nếu con chịu đựng..."

La Lệ Nương chỉ cảm thấy bụng càng ngày càng đau, nàng ta nhìn trướng mạn đỉnh với ánh mắt hoảng hốt, nếu như cứ thế mà chết đi... thì thật là không cam tâm.

Nàng ta nghĩ đến nhược điểm Tô gia mẫu tử trong tay mình, tới gần bên tai nương, thấp giọng nói: "... Bên trái sương phòng khối gạch thứ ba... Có cái gì... Đào lên là biết..."

La mẫu thận trọng đáp ứng, nước mắt rơi vô cùng nhiều.

Hai mẫu tử sinh ly tử biệt, lại không phát hiện đại phu và bà đỡ bên cạnh mặc dù đang nghiêm túc làm việc nhưng lỗ tai vẫn luôn vểnh lên nghe ngóng.

Thấy La Lệ Nương nói xong, đại phu vội vàng rời khỏi: "Ta sẽ đi phối thêm một bộ thuốc."

Bà đỡ vuốt mồ hôi trên trán, lúc này mới bắt đầu đỡ đẻ.

Đại phu đi ra ngoài tự tay phối một bộ thuốc, sai người đi nấu, lại nói dối là phải đi tiểu tiện. Lúc ra cửa đã lén nhìn về phía Tô Hoa Phong.

Đại phu tiến vào một gian phòng, Tô Hoa Phong theo sát đi vào.

"Cách hơi xa, ta nghe không được rõ ràng, nói cái gì mà bên trái sương phòng khối gạch xanh thứ ba, còn bảo La phu nhân mở ra là biết." Đại phu hành lễ: "Công tử, ta đã tận lực rồi."

Tô Hoa Phong gật gật đầu, cho nàng ta một cái hầu bao.

Đại phu đại hỉ, phúc thân lui xuống.

Vị trí bào thai của La Lệ Nương rất chuẩn, từ lúc có thai vẫn luôn tìm bà đỡ có kinh nghiệm đến hầu hạ. Vì để có thể bình an sinh hạ hài tử nên xưa nay nàng ta đều không ăn đồ bậy bạ.

Theo đạo lý mà nói thì sẽ không khó sinh.

Mà nàng ta "Khó sinh" cũng là do Tô Hoa Phong một tay mưu đồ.

Mấy ngày trước, bà đỡ tìm đủ loại lý do, cộng thêm có Tô Hoa Phong giúp một tay nên đã khiến La Lệ Nương đuổi bà đỡ có kinh nghiệm bên cạnh đi, chỉ còn lại bà đỡ của hắn.

Mà mục đích chính là vì để La Lệ Nương vào lúc "sắp chết" nói ra chỗ giấu những vật kia.

Tô Hoa Phong cẩn thận nghĩ lại, so với giết người diệt khẩu thì việc để những lá thư tín lưu lạc kia bên ngoài, không biết khi nào lại bị người ta lật ra tới uy hiếp mẫu tử bọn họ thì càng nguy hiểm hơn. Cho nên vẫn nên tiêu hủy đống thư tín rồi khiến cho La Lệ Nương ngậm miệng là tốt nhất.

Cho nên, hắn tỉ mỉ biên kịch vụ việc "Khó sinh" này.

Uống xong một bộ thuốc, tinh thần La Lệ Nương tốt hơn rất nhiều, dùng hết toàn lực, cuối cùng sau hai khắc đồng hồ đã sinh ra hài tử.

Nghe tiếng hài tử khóc, La Lệ Nương chỉ cảm thấy mình đã nhặt về một mạng, trong lòng cũng thả lỏng.

La mẫu cũng rất hoan hỉ, mặc dù bà ta có chút ngờ vực. Việc nữ nhi khó sinh... hình như hơi kỳ lạ.

Nhưng mà, chỉ cần kết quả tốt là được.

*

Tô Hoa Phong thấy đại phu bẩm báo xong thì liền bắt đầu phân tích là bên trái sương phòng nào.

Ngày đó vào lúc chạng vạng tối, bên cạnh hắn liền có thêm một tùy tùng mới tới, tùy tùng mới này có làn da ngăm đen, trên tay toàn là vết rạn.

Hắn nói dối là để rơi đồ trong viện nhị đệ, thừa dịp La Lệ Nương sinh xong hài tử đang rất suy yếu liền mang theo tùy tùng mới đến quan sát các sương phòng trong viện của nhị đệ.

Thợ thủ công có kinh nghiệm sẽ nhìn được có phải gạch xanh này có dấu hiệu tu bổ qua hay không. Đi vòng vo một vòng, không phát hiện có cái nào không đúng, Tô Hoa Phong cũng không thất vọng.

Theo hắn thấy, La Lệ Nương gả đi mới hơn một năm, thứ này rất có thể vẫn ở La phủ.

Nhưng mà, điều đáng ăn mừng chính là La Lệ Nương chỉ dặn dò nương nàng ta đi tìm, hẳn là chưa nói cho người khác biết thân thế chân chính của hắn.

Để đề phòng lỡ như, Tô Hoa Phong quyết định tìm được đồ vật sẽ động thủ với nàng ta!

Nếu như đồ vật ở Tô phủ, dù có tốn nhiều sức lực thì nhất định cũng có thể cầm được. Nhưng ở La phủ... thì thật là không dễ làm.

Trước đó hai nhà có quan hệ thông gia, mỗi khi có hiếu hỉ thì còn có qua lại. Nhưng hiện tại quan hệ hai nhà rất khó xử, hồi trước lúc La Hoài Tây thành thân, người Tô gia cũng không tới cửa chúc mừng. Cho dù là việc vui hơn nữa thì cũng không tiện tới cửa.

Nhưng nếu việc vui không qua được thì Tô Hoa Phong cũng không tìm được cơ hội đến nhà.

Chẳng lẽ phải sai người đi trộm? Nhưng toàn bộ La phủ nhiều sương phòng như vậy, ai biết là gian phòng nào? Tiểu tặc kia cũng không thể tìm kiếm từng nơi một được?

Tiểu tặc cũng không phải thợ thủ công, cho dù sờ được khối gạch kia thì rất có thể cũng sẽ bỏ qua. Nhưng mà so với bị người ta uy hiếp thì những thứ này cũng không tính là chuyện lớn gì!

Tô Hoa Phong cũng có nghĩ qua việc sẽ nhờ Trang Oánh Oánh giúp một tay, dù sao thì chuyện La Lệ Nương uy hiếp nương, Trang Oánh Oánh cũng là người bị hại.

Nhưng Trang Oánh Oánh bây giờ đã gả đi, cũng không che giấu chút nào sự chán ghét đối với hắn, có thể đến lúc đó sẽ quay ngược lại uy hiếp hắn... Làm gì cũng sẽ bị người ta uy hiếp, hắn làm vậy thực sự là lãng phí thời giờ. Càng nghĩ, Tô Hoa Phong càng muốn bỏ đi suy nghĩ đó.

La Lệ Nương ở viện tử La phủ thì cũng chỉ có hạ nhân bên trong La phủ mới biết được. Cho nên, hắn nghe ngóng vài ngày thì đã tìm được một tiểu quản sự trong La phủ.

*

Từ lúc thành thân đến nay, Tần Thu Uyển luôn cùng La Hoài Tây đồng tiến đồng xuất.

Ngày hôm đó, La Hoài Tây muốn đích thân đi đến bến tàu tiếp một thuyền hàng hóa, trời chưa sáng đã phải đi. Tần Thu Uyển tính toán suốt một đêm, cảm thấy hơi mỏi mệt nên cũng không đi cùng.

Đợi đến khi nàng tỉnh ngủ thì sắc trời đã sáng rõ. Nàng ăn hết đồ ăn sáng xong, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì bỗng nhiên liền có quản gia đi vào bẩm báo.

"Phu nhân, nhị phòng ở viện tử kia đã nhiều năm, nơi đó luôn do chính bọn họ tìm người tu sửa. Tiểu nhân vừa mới nghe thuộc hạ bẩm báo, nói ở đó có mấy chỗ gạch xanh đã hỏng, viện tử kia mặc dù không có người ở thì cũng có thể lấy ra làm khách viện. Chờ đến phu nhân lâm bồn thì có thể sẽ có khách hàng ngủ lại, đến lúc đó cũng cần đến nó."

Tần Thu Uyển đứng dưới hiên, nghe quản gia giải thích thì lập tức liền phát hiện không đúng.

Nhà phú quý giống như La phủ nếu như chỉ cần tu sửa gạch thì cũng không cần trình báo với chủ tử, chỉ cần đi đến phòng kế toán cầm bạc là được. Quản gia như này... có chút kỳ lạ. Nàng quyết định thăm dò một chút, khoát tay nói: "Không cần gấp gáp như vậy, gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh. Chờ đến đầu xuân sang năm tu sửa cũng không muộn."

Mặt quản gia lộ vẻ lo lắng, nhưng rất nhanh đã thu lại

"Thế nhưng..."

Hắn trở mặt nhanh như vậy, Tần Thu Uyển suýt nữa không thấy rõ, nàng khoát khoát tay: "Không có thế nhưng gì cả. Ngươi lui xuống đi."

Quản gia đành phải cúi đầu lui ra.

Tiễn người đi xong, Tần Thu Uyển vốn muốn ra cửa lại không vội đi nữa mà đi đến mấy viện tử của nhị phòng. Quản gia nói đến gạch, vậy nhất định là gạch có vấn đề.

Mà chuyện liên quan tới mấy người La gia ở viện tử... Trong nội tâm nàng cũng có chỗ dự cảm, thứ quản gia muốn tìm hẳn là thứ La Lệ Nương dùng để uy hiếp Tô mẫu.

Nghĩ đến chuyện La Lệ Nương mấy ngày trước lâm bồn đã gặp phải hung hiểm, suýt chút nữa là không cứu được, bây giờ lại có quản gia muốn lật gạch xanh ra. Tần Thu Uyển không đi đến viện tử của hai phu thê và La Hoài Nam mà trực tiếp đi đến tiểu viện La Lệ Nương ở trước khi xuất giá.

La Hoài Tây trước đó cũng coi nhị phòng là người thân chân chính. La Lệ Nương là cô nương duy nhất trong nhà chưa gả, vị trí và phong cảnh của viện tử cũng không tệ. Trước đó lúc La mẫu là đương gia thì vẫn luôn phân phó người quét dọn nơi đây.

Tần Thu Uyển chậm rãi mang theo nha hoàn đi vào.

Đại viện hai cửa, không tính chỗ ở của hạ nhân thì vừa vặn có mười hai gian phòng ốc. Nàng từ chính phòng đi lên, đi tìm qua từng gian một, không chỉ nhìn gạch dưới đất, đến cả tường gạch cũng nhìn vài lần.

Nếu như không cẩn thận nhìn thì sẽ không phát hiện được chỗ gạch này khác biệt, nhưng nếu như cẩn thận tìm kiếm thì rất dễ dàng có thể nhìn ra vết tích tu bổ.

Lúc Tần Thu Uyển đi đến gian sương phòng bên trái đầu tiên của hậu viện thì liền phát hiện có mấy khối gạch xanh trong phòng rất mới. Nàng bảo Xảo Nhi mang theo một nha hoàn khác cạy mở.

Để nha hoàn làm loại chuyện này thật sự là làm khó cho các nàng. Hai khắc đồng hồ sau, hai người mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, cuối cùng cũng gỡ ra được hai khối gạch phía trên, lộ ra cái hộp dùng giấy dầu bao dưới đáy.

Giấy dầu kia vẫn rất mới, chắc là mới được chôn xuống chưa bao lâu.

 
Bình Luận (0)
Comment