Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 427 - Chương 432

Chương 432

Tần Thu Uyển sai người tìm suốt từ nãy, phát hiện ra mấy chỗ gạch xanh đều có vết tích tu bổ. Nhưng mà La Lệ Nương gả vào phủ mới hơn một năm trước, những năm trước đó, cũng chưa từng nghe nói nàng ta và Tô phủ có thâm giao.

Cho nên, Tần Thu Uyển phỏng đoán, nếu như thật sự chôn ở dưới đáy gạch xanh thì chắc chắn rất là mới.

Quả nhiên, nàng đã tìm ra được.

Giấy dầu bao lấy hộp, cầm ở trong tay rất nhẹ nhàng, Tần Thu Uyển còn chưa tháo ra, Xảo Nhi đã dẫn nha hoàn lui ra ngoài.

Trang Oánh Oánh chính là bị thứ này hại chết.

Tần Thu Uyển nhìn cái giấy dầu bao kia, trầm mặc hồi lâu rồi mới bắt đầu tháo ra. Bên trong quả nhiên có một cái hộp, bởi vì bị chôn dưới đất nên hơi ẩm ướt.

Trên cái hộp còn có một cái khóa nhỏ, nhưng mà chuyện này đối với Tần Thu Uyển mà nói vốn dĩ cũng không tính là chuyện gì lớn, nàng tiện tay lấy viên gạch xanh trên đất, dùng sức đập một cái.

Ổ khóa rơi xuống đất, nàng mở cái hộp ra, nhìn thấy bên trong là năm sáu phong thư liền tiện tay mở ra.

Trước khi Trang Oánh Oánh chết, La Lệ Nương chạy đến trước mặt nàng nói Tô Hoa Phong không phải là huyết mạch của Tô gia, vốn là nên từ bỏ thứ không thuộc về mình.

Nhưng từ trước tới giờ, La Lệ Nương cũng không nói rõ về thân thế chân chính của Tô Hoa Phong.

Tần Thu Uyển mở những phong thư kia ra, nhìn từng cái một, thở ra một hơi thật dài.

Nàng đang ngồi xổm trên mặt đất nhìn nghiêm túc, chợt phát hiện trước mặt mình có một bóng râm, ngẩng đầu nhìn lên, thấy là La Hoài Tây chẳng biết lúc nào đã đứng ở nơi đó.

La Hoài Tây nhìn trên đất bừa bộn, nói đùa hỏi: "Chỉ không gặp một buổi mà nàng đã tức giận đến mức muốn phá nhà của ta sao?"

Dù Tần Thu Uyển đang mang tâm trạng nặng nề thì cũng bị hắn chọc cho bật cười.

La Hoài Tây cũng thấy nàng không vui nên mới cố ý nói giỡn, thấy nàng cười, lúc này mới mỉm cười tiến lên: "Những thứ này là gì?"

Tần Thu Uyển đưa những vật kia cho hắn nhìn: "Trang Oánh Oánh quá oan uổng."

Tự mình nói mình oan uổng kỳ thật hơi quái lạ, nhưng mà La Hoài Tây hiểu rõ ý tứ của nàng.

Hắn cất thư tín đi: "Sao nàng lại biết nó ở chỗ này?"

Tần Thu Uyển đỡ eo đứng dậy: "Sáng nay có một tiểu quản sự chạy tới nói muốn tu sửa mấy gian viện tử một chút, còn cố ý đưa ra ý kiến là tu bổ gạch. Ta suy nghĩ thấy không đúng nên liền dẫn người tới xem..."

La Hoài Tây nghiêng đầu nhìn nàng, thấy nàng đỡ eo mệt mỏi, bèn dứt khoát ôm người vào lòng, trong miệng tán dương: "Thật là nhạy cảm!"

Tần Thu Uyển cười cười, không giải thích.

Không đủ nhạy cảm thì nàng cũng không đi đến bây giờ.

"Hẳn là Tô Hoa Phong biết được thân thế của mình nên cố ý sai người tìm đến." La Hoài Tây nghĩ đến cái gì, tỏ rõ vẻ kích động: "Hắn không lấy được đồ vật, sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới cửa."

Hắn nói không sai, thậm chí, Tô Hoa Phong so với bọn họ nghĩ còn vội vàng hơn, hai ngày sau đó trong La phủ đã có tặc.

Vừa mới bay qua tường viện thì đã bị người ta kéo lại, đưa đến nha môn.

Lại hai ngày trôi qua, lúc Tần Thu Uyển đến tửu lâu xem sổ sách, Tô Hoa Phong lại tìm tới cửa.

Phu thê Tần Thu Uyển rất ít khi tách nhau ra, bên kia La Hoài Tây có việc cần đi, Tô Hoa Phong lại tìm tới cửa. Rất rõ ràng, hắn đã cố ý phái người theo dõi Tần Thu Uyển.

"Oánh Oánh, gần đây nàng ổn chứ?"

Nhìn thấy nữ tử sau bàn, Tô Hoa Phong có hơi hoảng hốt, gần đây hắn phải chịu rất nhiều ấp lực nên không thể lo lắng được cho Trang Oánh Oánh.

Lúc này nữ tử trước mặt thần thái tươi sáng, giữa lông mày còn là ý cười, làn da hồng hào, so với trước kia còn mập hơn một chút, rõ ràng là đã sống vô cùng tốt.

Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta rất tốt, ngươi nói có chuyện quan trọng, rốt cuộc là chuyện gì?"

Tô Hoa Phong trầm mặc: "Vốn ta có thể trực tiếp báo quan, nhưng giữa hai chúng ta... Một ngày phu thê trăm năm ân ái, ta không muốn gây phiền toái cho nàng."

"Nói đến cũng không có gì, chỉ là ta bị mất mấy con dấu, trong đó có hai con còn có thể trực tiếp đi đến nha môn lãnh bạc, rất là quan trọng. Ta hoài nghi đệ muội đã mang trở về La phủ... Oánh Oánh, nàng có thế cho ta đi xem phòng ở trước đó của đệ muội được không?"

"Không thể!" Tần Thu Uyển lập tức từ chối: "Nếu như là người nha môn tới điều tra thì ta cũng nhận. Tại sao lại cho ngươi lục soát?"

Tô Hoa Phong biết nàng sẽ cự tuyệt nên cũng không bất ngờ, nhưng mà, vật kia đối với hắn thực sự quan trọng, vô luận như thế nào cũng phải tìm cách lấy được.

"Oánh Oánh, vật kia rất quan trọng đối với ta, ta nhất định phải tìm được, nàng cho ta đi vào đi." Hắn nhìn thoáng qua bụng Tần Thu Uyển, ngược lại nói: "Đồ vật không lấy được, phụ thân sẽ thất vọng với ta, về sau... Gia nghiệp rất có thể sẽ giao cho nhị đệ, Oánh Oánh, hài tử trong bụng nàng là huyết mạch của ta, nếu như ta sống tốt thì cũng sẽ không mặc kệ nó."

Cho nên, dù là vì hài tử, Trang Oánh Oánh cũng nên ra tay giúp đỡ.

Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Hài tử không liên quan gì đến ngươi, về sau phụ thân của nó là phu quân ta, ngươi ít quan tâm, quản tốt chuyện của mình đi."

Tô Hoa Phong: "..." Đúng là khó chơi.

Hết lời ngon ngọt, Trang Oánh Oánh vẫn không chịu đổi giọng.

Tô Hoa Phong cảm thấy thật bất đắc dĩ, nếu không phải chính hắn không vào được thì cũng không cần cầu xin!

Tóm lại, vẫn nên tranh thủ thời gian lấy được đồ.

Tô Hoa Phong trầm ngâm một lát, nói: "Oánh Oánh, nàng giúp ta tìm được đồ, lát nữa ta nhất định sẽ hậu tạ."

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Ngươi thấy ta giống người thiếu đồ hả?"

Tô Hoa Phong: "..." Thân là Trang gia nữ, gả vào phú thương La gia, ở nương gia và trượng phu đều được sủng ái, đúng là cái gì cũng không thiếu.

Hắn cắn răng: "Oánh Oánh, kỳ thật ta không phải là vì tìm con dấu, ta là vì tìm... Đồ vật liên quan tới thân thế của ta. Hài tử trong bụng nàng là nhi tử của ta, nếu như chuyện kia bại lộ, nó cũng sẽ bị người ta nhạo báng."

Tần Thu Uyển gật đầu: "Nói nghe một chút."

Bình tĩnh mà xem xét, Tô Hoa Phong thực sự không muốn nói ra vấn đề này.

Nhưng bây giờ muốn để La Lệ Nương ngậm miệng thì phải mau lấy được đồ. Còn Trang Oánh Oánh có thể nói ra hay không... Trang Oánh Oánh cái gì cũng không thiếu, cũng không có dục vọng nên chắc sẽ không uy hiếp hắn. Hơn nữa, hai người bọn họ trước đó còn có hài tử, chỉ nể tình hài tử, Trang Oánh Oánh hẳn là sẽ không hãm hại hắn.

Nghĩ đến chỗ này, Tô Hoa Phong cũng không giấu diếm nữa, cũng là sợ mình trì hoãn quá lâu, đến lúc đó La Hoài Tây nhận được tin tức chạy đến thì lại đánh người.

"Oánh Oánh, kỳ thật ta không phải huyết mạch Tô gia, nương ta trước đó... Những đồ rất quan trọng đó đã rơi vào tay La Lệ Nương, nàng ta nhờ vào đó gả cho nhị đệ, còn uy hiếp nương ta, cho nên, mới có chuyện ta tổn thương nội tình không thể sinh, làm cho ta hoài nghi hài tử trong bụng nàng không phải huyết mạch của ta." Tô Hoa Phong nói rất nhanh: "Oánh Oánh, hai người chúng ta sinh ra nhiều hiểu lầm như vậy cũng là bởi vì La Lệ Nương! Nàng tìm ra những vật kia cho ta, ta sẽ báo thù!"

Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta đã tìm được."

Tô Hoa Phong đại hỉ: "Thật sao?" Trong phút chốc, ý mừng qua đi, hắn e dè hỏi: "Nàng mở ra chưa?"

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Mở ra thì sao? Không mở ra thì thế nào?"

Tô Hoa Phong: "..." Tuyệt đối đừng mở ra!

"Ta thật sự không nghĩ tới, thân phận của ngươi lại phức tạp như vậy." Tần Thu Uyển chậc chậc lắc đầu: "Nhi tử quan viên kinh thành so với thân phận thương hộ tử chắc chắn tôn quý hơn nhiều."

Tô Hoa Phong: "..." Xong đời!

Nghe được lời nói này, trong lòng Tô Hoa Phong lại không cảm thấy chút nhẹ nhõm nào, bởi vì hắn chưa từng đề cập đến chuyện phụ thân của mình là quan viên. Dưới tình hình như vậy, Trang Oánh Oánh lại biết, rất rõ ràng, nàng ta đã thật sự mở cái hộp kia ra.

Bình Luận (0)
Comment