Đã mở ra nhưng từ đầu đến đuôi đều không nhắc đến, mặc cho hắn như một thằng hề nói đủ lý do lung tung. Tô Hoa Phong nghĩ đến chỗ này thì trong lồng ngực tràn đầy phẫn nộ.
Nhưng không thể.
Những ngày này, hắn đã học được sự kiên nhẫn.
Nữ nhân trước mặt này đang nắm lấy nhược điểm của mình, không thể xúc động đắc tội với nàng được. Tô Hoa Phong hít sâu mấy hơi mới đè lại được phẫn nộ và uất ức trong lòng.
"Oánh Oánh, nàng nghe ta nói." Tô Hoa Phong bị đánh cho trở tay không kịp, sau khi tức giận, cũng muốn thuyết phục nữ nhân trước mặt giúp mình bảo thủ bí mật.
Trong lúc bối rối, hắn cũng không biết nên nói cái gì, trầm ngâm một lát, mới nói: "Oánh Oánh, trước kia là ta có lỗi với nàng, nhưng ta cũng bị người ta lừa dối, La Lệ Nương mới là kẻ cầm đầu. Chúng ta vốn là phu thê ân ái, đi đến ngày hôm nay cũng là bị người ta hãm hại. Ta không cam tâm! Nàng suýt nữa mất đi hài tử, suýt nữa bị hủy đi danh tiết, cũng là vì nàng ta... Ta biết nàng hận nàng ta, nhưng ta vô tội."
Quá mức hỗn loạn nên hắn nói năng có hơi lộn xộn, lại nhìn về phía bụng của nàng: "Dù nàng đã tái giá thì hài tử trong bụng nàng cũng là nhi tử của ta, vấn đề này không phải bí mật, rất nhiều người đều biết. Nếu như ta sống không tốt, hoặc là danh tiếng mất hết thì hài tử cũng bị bôi xấu. Nàng hiểu không?"
"Oánh Oánh, những vật kia rất quan trọng, sẽ làm hại hai phụ tử bọn ta, cũng có thể ảnh hưởng với nàng. Cho nên, nàng đưa nó cho ta, ta hủy những vật kia đi, chỉ một mồi lửa là xong... Sau đó ta sẽ nghĩ cách để La Lệ Nương ngậm miệng, như thế thì hai phụ tử bọn ta mới có thể an toàn. Nàng yên tâm, ta là phụ thân hài tử, cho dù nó ở La gia thì ta cũng sẽ không mặc kệ nó. Ta tiếp thủ được Tô gia cũng không thiếu lợi ích của nó."
Sắc mặt Tần Thu Uyển tỏ vẻ quái lạ: "Nhưng ngươi không phải là huyết mạch Tô gia, để ta trơ mắt nhìn một ngoại nhân tiếp nhận Tô gia, ta không làm được."
Tô Hoa Phong: "..." Sao lúc này nàng ta lại trở nên chính trực như vậy?
Hắn không dám phản bác, thuận thế nói: "Vậy ta nghe nàng, về sau ta mượn cớ nhượng bộ để nhị đệ ta tiếp nhận. Nàng yên tâm, ta sẽ làm buôn bán, cũng sẽ để dành cho mình một phần gia nghiệp, đến lúc đó cũng sẽ không bạc đãi hài tử."
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Nhưng Tô gia chủ thật thê thảm."
Tô Hoa Phong bật thốt lên hỏi: "Chẳng lẽ nàng còn muốn nói việc này cho phụ thân ta biết?"
Tần Thu Uyển tay chống cằm, gật đầu nói: "Cũng không phải là không thể."
Tô Hoa Phong: "..." Đương nhiên không thể!
Hắn vội vàng tiến lên một bước: "Oánh Oánh, ta là phụ thân hài tử, nàng hại ta chẳng khác nào là hại hài tử, nàng đừng tùy hứng."
"Ngươi để ta suy nghĩ một chút." Ánh mắt Tần Thu Uyển thay đổi, nói: "Muốn ta không nói cho Tô lão gia cũng được, bây giờ ngươi trở về đánh La Lệ Nương mấy cái đi."
Sắc mặt Tô Hoa Phong đúng là một lời khó nói hết: "Ta thân là huynh trưởng, sao lại có thể tự nhiên đánh đệ tức phụ?"
Hơn nữa, nam nữ hữu biệt, bây giờ La Lệ Nương còn đang ở cữ, phòng của nàng ta chỉ có nữ quyến là có thể vào. Làm sao hắn vào được?
"Nàng làm vậy là đang làm ta khó xử!"
Tần Thu Uyển gật đầu một cái: "Đúng!"
Tô Hoa Phong: "..."
Tần Thu Uyển đứng dậy: "Ta cũng không ép ngươi, nghe nói Tô lão gia hôm nay muốn đi đến Duyệt Lai Lâu uống rượu, lát nữa ta cũng sẽ đi đến đó."
Nghe nàng nói như thế, Tô Hoa Phong thật sự sợ hãi.
Sau khi hai người hòa ly, hắn suy nghĩ không ít biện pháp vãn hồi, nhưng Trang Oánh Oánh rất khó chơi, bướng bỉnh giống như một con trâu.
Nếu nàng ta thật sự muốn nói cho phụ thân biết thân thế của mình thì hắn không cho rằng mình có thể khuyên được nàng ta.
"Oánh Oánh, ta sẽ làm." Hắn chỉ có thể thỏa hiệp: "Nhưng nếu nàng đồng ý với ta là sau chuyện này sẽ không truyền tin ra bên ngoài."
"Thế thì phải xem tâm trạng của ta!" Tần Thu Uyển thấy hắn còn muốn thuyết phục, bẻ ngón tay nói: "Lúc hôn kỳ ta sắp tới, nữ tử làm phiền phu quân ta nói là không phải quân không gả hình như là nương ngươi tìm đến. Trước đó vài ngày, ta đi ra ngoài suýt nữa bị cướp, hình như cũng là nương ngươi sai người làm."
"Bà tức bọn ta duyên phận đã cạn, nhưng sống với nhau cũng không tệ, không đến mức oán hận ta đến mức này. Bà ta liên tục động thủ với ta hẳn là bị La Lệ Nương uy hiếp."
Nghe thấy nàng đề cập đến những việc này, Tô Hoa Phong chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Nương làm những việc này cũng nhờ hắn giúp một tay, vốn còn tưởng là đã rất kín đáo, không ngờ vẫn bị Trang Oánh Oánh phát hiện manh mối. Hắn cười khổ nói: "Nàng có thể hiểu được nỗi khổ tâm của bọn ta."
"Ta không thể hiểu." Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Từ trước tới giờ, ta đều không làm thương tổn mẫu tử các ngươi. Nhưng các ngươi thì sao?"
Nàng đứng lên, từng bước một tới gần: "Nói xấu thanh danh của ta, muốn để cho ta phá thai, còn tìm người cướp nam nhân, cướp bóc hãm hại ta. Thù oán sâu nặng như vậy sao?"
"Nữ nhân La Lệ Nương kia làm nhiều chuyện với ta như vậy, ta chỉ bảo ngươi đánh nàng ta mấy bàn tay mà thôi, ngươi vẫn còn ở chỗ này quấy rầy." Nàng quay người đi ra ngoài: "Ta vẫn nên đi đến Duyệt Lai Lâu thôi!"
Tô Hoa Phong: "... Ta đồng ý."
Hắn không còn dám nhiều lời, sợ Trang Oánh Oánh một lời không hợp sẽ đi nói cho phụ thân biết chân tướng. Vội vàng đi ra ngoài xuống lầu, không trì hoãn trở về phủ.
Ngồi trong xe ngựa hồi phủ, hắn vẫn luôn tựa ở trên vách xe chợp mắt, nhìn như đang nghỉ ngơi, nhưng thật ra là đang suy nghĩ đối sách.
Đúng là hắn đã nghĩ ra một biện pháp.
Sau khi tiến vào phủ, Tô Hoa Phong bảo tùy tùng đưa tới cho mình hai vò rượu, trước tiên rót hơn phân nửa, chủ yếu là vẩy vào trên quần áo, làm cho toàn thân của mình đầy mùi rượu, sau đó mang theo nửa vò rượu còn lại lảo đảo đi về phía viện tử của Tô Hoa Bình.
Đến bên ngoài viện, hắn vừa uống rượu vừa xông lên, hạ nhân sợ làm bị thương chủ tử nên cũng không dám ngăn cản.
Tô Hoa Phong "say" rượu lảo đảo đẩy người ra, xông vào trong phòng.
La Lệ Nương sinh xong hài tử xong vẫn luôn mệt mỏi, còn đang mê ngủ, nha hoàn bên cạnh thấy Tô Hoa Phong đột nhiên xâm nhập thì hơi sợ hãi, trong lúc nhất thời không thể kịp phản ứng.
Tô Hoa Phong không nhìn bất luận kẻ nào, nhào thẳng đến trước giường, mạnh mẽ vung tay về phía người đối diện đang nắm mê man trên giường.
Hắn sợ Trang Oánh Oánh không hài lòng nên dùng sức rất lớn.
La Lệ Nương trong cơn mê ngủ bị người ta đánh tỉnh, chỉ cảm thấy hai bên má vừa tê dại lại vừa đau. Nàng ta trừng lớn mắt nhìn Tô Hoa Phong đang say xỉn trước mặt, thật lâu sau không phản ứng kịp.
Tô Hoa Phong đánh xong, cắm đầu ngã xuống đất.
La Lệ Nương sợ tới mức kinh hô một tiếng, thân thể nàng ta vốn không dậy được lúc này cũng phải bất chấp đau đớn trên người co đến góc giường.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, nha hoàn phản ứng xong mới vội vàng tiến lên: "Phu nhân, ngài có sao không?"
La Lệ Nương tức giận vô cùng, mạnh mẽ ném gối đầu trong tay qua: "Các ngươi là heo sao? Sao có thể để hắn xông vào?"
Lúc gầm thét, nàng ta lại dắt bụng, chỉ cảm thấy quanh thân đều đau.
La mẫu lúc này mới nghe được động tĩnh chạy tới, nhìn thấy tình hình trong phòng thì chợt ngẩn ngơ: "Sao hắn lại ở đây?"
Tô Hoa Phong đối ngoại vẫn luôn cơ trí hiểu lễ... Thực ra, thân là đại bá lại xông đến phòng đệ tức phụ, người khốn nạn lắm cũng không làm được.
La mẫu không kịp suy nghĩ nhiều, nhìn thấy nữ nhi bị dọa đến mức mặt trắng bệch, vội vàng dặn dò: "Mau kéo Đại công tử đi ra ngoài!"
Nghĩ nghĩ, cảm thấy không thể cứ tính như vậy: "Đi mời công tử nhà các ngươi trở về rồi đi bẩm báo Tô lão gia, đừng quên mời đại phu đến..."
Sau một tràng dặn dò, cơn giận của La mẫu vẫn chưa hết.
Bà ta thật sự muốn đạp mấy cước lên người trên đất, nếu như việc hôm nay truyền đi, không biết lại xuất hiện lời đồn đại gì. Nghĩ đến chỗ này, bà ta cất giọng dặn dò: "Gọi tất cả người trong viện tử..." Lại cảm thấy chỉ là người trong viện còn chưa đủ, bèn sửa lời nói: "Gọi tất cả người nhìn thấy Đại công tử mượn rượu làm càn đến đây!"
Chuyện Tô Hoa Phong uống say chạy đến viện Nhị công tử gây nên huyên náo rất lớn, Người Tô phủ hơn phân nửa đều biết, lập tức nghị luận ầm ĩ.
Trong trí nhớ bọn họ, Đại công tử là một người rất hiểu lễ, cho dù là uống rượu thì tửu lượng cũng tốt, xưa nay chưa từng nổi điên.
Sao lần này lại đột nhiên say? Chẳng lẽ là bị việc Nhị công tử có hài tử kích thích?
Hạ nhân suy đoán liên tục, Tô phụ biết được việc này, còn tưởng rằng là lỗ tai của mình bị làm sao, ông ta không thể tin hỏi lại tùy tùng: "Hoa Phong nổi điên?"
Tùy tùng khom người, thận trọng nói: "Vâng, La phu nhân rất giận dữ, gọi tất cả người trông thấy Đại công tử nổi điên đến, ngài mau trở về nhìn xem!"
Tô phụ cũng nghĩ mình phải đi nhìn xem, lập tức cũng không nhiều lời, vội vàng chạy về.
Trong viện, Tô Hoa Phong ban đầu là giả vờ ngất, nhưng bởi vì uống quá nhiều rượu nên nằm trên mặt đất không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Hôm nay Tô Hoa Bình ở bên ngoài nói chuyện làm ăn, trở về nhìn thấy trong viện toàn là hạ nhân đứng đông nhung nhúc, trong phòng La Lệ Nương đang khóc dữ dội, đại ca nhà mình thì giống như bùn nhão nằm trong sân.
Hắn ta lập tức nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
La mẫu nhào tới phía trước, nổi giận đùng đùng miêu tả lại mọi chuyện, chủ yếu là lên án Tô Hoa Phong không biết cấp bậc lễ nghĩa.
Tô Hoa Bình nghe xong giống như rơi vào trong mộng, trừng mắt nhìn huynh trưởng, không thể tin nổi: "Không đến mức đó chứ?"
"Chính là như vậy." La mẫu chỉ mọi người trong viện: "Nhiều người như vậy tận mắt nhìn thấy, ta không có đổ oan cho hắn. Tô gia các người cũng quá..."
Tô Hoa Bình không nghe lọt tai lời nhạc mẫu gièm pha nhà mình, bởi vì huynh trưởng bình thường không phải là người như thế, chắc đã thật sự uống say.
"Nhạc mẫu, chuyện này không liên quan đến Tô gia, người đừng xuyên tạc."
Hiểu ra được sự bất mãn trong lời nói của tế tử, La mẫu càng thêm tức giận: "Ngươi nói cái gì vậy? Nữ nhi nhà ta đang yên bình, đến nhà các ngươi lại bị..."
Tô Hoa Bình vẫn luôn không thể hiểu nổi, La Lệ Nương cao gả cho hắn nhưng lại lấy đâu ra lực lượng làm loạn với hắn, La mẫu cũng giống như vậy.
Người La gia ngày trước còn có thể mượn việc ở nhờ La phủ mà phất lên, nhưng mà bây giờ người La gia đã dọn ra ngoài, so sánh với Tô gia thì thua kém rất nhiều. Dưới tình hình như vậy, người La gia hẳn là nên khiêm tốn một chút mới đúng, sao vẫn còn dám cãi lộn?
"Nhạc mẫu!" Tô Hoa Bình tỏ rõ vẻ không vui: "Đại ca ta làm không đúng, chờ huynh ấy tỉnh rượu xin lỗi Lệ Nương là được, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, mà đây vốn cũng chỉ là một chuyện nhỏ. Người đây là muốn làm lớn chuyện sao?"
La mẫu: "..."
Bà ta vốn đang lửa giận ngập trời, sau khi nhìn thấy sắc mặt tế tử thì lập tức ngừng miệng.
Đạo lý thì ai cũng hiểu rõ, Tô Hoa Bình như thế rõ ràng chính là muốn biến chuyện nhỏ hóa không. Bà ta mà dây dưa nữa thì sẽ chỉ khiến tế tử càng thêm chán ghét.
Bà ta ầm ĩ xong đã rất là sảng khoái, nhưng nữ nhi phải làm sao bây giờ?
Cao gả quả nhiên không tốt, dù bình thường không bị khinh bỉ nhưng vẫn có một vài chuyện phải chịu oan ức.
Đúng lúc bà ta đang định nói mấy câu hòa hoãn thì Tô phụ sải bước vào cửa, nhìn thấy đại nhi tử mê man trên mặt đất, kỳ thật trong lòng vô cùng thất vọng.
"Chuyện gì xảy ra?"
Tô Hoa Bình tiến lên: "Nhi tử cũng mới biết được tin tức vội từ bên ngoài trở về, vẫn chưa biết rõ."
La mẫu vội vàng tiến lên cáo trạng: "Tô đại công tử uống rượu say đi lung tung khắp nơi, hắn đánh nữ nhi của ta mấy bạt tay. Ông bà sui gia, nhà các ngươi có phú quý đến mấy thì cũng không thể khi dễ người ta như vậy? Nữ nhi của ta đã làm sai điều gì mà phải chịu bị hắn đánh? Sinh con dưỡng cái cho Tô gia các người là tội sao?"
Nghe thấy những lời chất vấn này, Tô phụ cũng càng thêm thất vọng và tức giận đối với đại nhi tử nằm dưới đất.