Chương 434
Nhưng cũng không thể răn dạy người uống say.
Tô phụ không sai người lay đại nhi tử tỉnh lại, chỉ trầm giọng dặn dò: "Đưa Đại công tử về phòng, tìm người môi giới bán hết người hầu bên cạnh Đại công tử đi."
Đây chính là giận chó đánh mèo.
Tô Hoa Phong muốn làm gì, người bên cạnh cũng không ngăn cản được!
Tô phụ còn chưa hết giận, tiếp tục nói: "Mấy kẻ giữ cửa trong viện này cũng bán đi hết."
Lời này vừa nói ra, lập tức liền có một tràng tiếng cầu xin tha thứ.
Tùy tùng của Tô Hoa Phong đều cúi đầu, nhìn thoáng qua chủ tử nằm trên mặt đất mê man, lại nhìn lão gia đang nổi giận, rốt cuộc vẫn không lên tiếng.
Tô Hoa Phong ngủ một giấc đến tối, lúc tỉnh lại, cảm thấy cái đầu như muốn nứt ra, hắn xoa xoa trán: "Người đâu, giúp ta mời đại phu."
Chung quanh là một mảnh trầm mặc, không có người nào lên tiếng như trong dự liệu của hắn.
Tô Hoa Phong ngờ vực, sau đó giật mình nhớ tới chuyện xảy ra trước lúc mê man. Hắn bỗng nhiên mở mắt, liền thấy trong bóng đêm có một bóng người cao lớn mông lung ngồi ở phía trước cửa sổ.
Thấy rõ ràng thân hình người kia, Tô Hoa Phong giật nảy mình: "Phụ thân?"
Lời ra khỏi miệng, hắn đột nhiên nhớ ra mình đã giả vờ say khướt nên vẫn tiếp tục diễn kịch, ngờ vực hỏi: "Phụ thân, người làm gì ở chỗ này vậy?"
Tô phụ nhìn nhi tử ở trên giường: "Tỉnh ngủ rồi à? Có nhớ chuyện xảy ra trước khi đi ngủ không?"
Tô Hoa Phong tỏ vẻ ngỡ ngàng: "Chuyện gì ạ?" Hắn vuốt vuốt mi tâm: "Phụ thân, hình như con uống hơi nhiều, sau đó thì cái gì cũng không biết." Hắn lại vội vàng xin lỗi: "Phụ thân, nhi tử biết sai rồi, về sau tuyệt đối sẽ không say rượu nữa."
Tô phụ thấy đại nhi tử thật sự không biết, cũng có chút bất đắc dĩ: "Con chạy đến viện Hoa Bình, tát đệ muội con mấy bạt tay. Nương nàng ta còn đang làm loạn đấy, nhất định muốn con phải tự mình đi xin lỗi."
Ông ta dò xét nhi tử: "Gần đây... có phải con xảy ra chuyện gì hay không?"
Tô Hoa Phong trở nên trầm mặc: "Phụ thân, nhi tử biết sai rồi."
Chỉ nhận sai chứ không hề đề cập tới bất cứ chuyện gì.
Tô phụ giận tái mặt: "Con không phải hài tử ba tuổi, làm việc cũng không cần tay ta nắm tay dạy bảo nữa. Xảy ra chuyện thì nên tìm cách giải quyết, còn say rượu trốn tránh chỉ có người vô năng mới làm. Hoa Phong, lần này con làm ta quá thất vọng."
Tô Hoa Phong lại nói xin lỗi.
Tô phụ nhìn thái độ hắn ngoan ngoãn nên cũng không giáo huấn quá mức, chỉ nói: "Đệ muội con muốn con tự mình đi xin lỗi, lát nữa con uống xong canh giải rượu thì nhớ đi qua đó một chuyến."
"Vâng." Tô Hoa Phong lại làm ra bộ dáng lo lắng: "Đệ muội bị thương có nặng lắm không?"
Đề cập đến việc này, mặt Tô phụ lộ rõ vẻ không hiểu: "Có phải giữa con và đệ muội con có ân oán gì hay không?"
Nếu không thì hắn giải thích thế nào về việc sau khi uống say, hắn không đi đánh người khác mà lại đánh nàng?
"Không ạ!" Tô Hoa Phong tiếp tục xoa trán: "Phụ thân, đầu con đau quá."
Không bao lâu sau, đại phu đi vào bắt mạch, phối thuốc cho hắn.
Tô Hoa Phong uống bát canh giải rượu vào trong bụng xong thì cả người thanh tỉnh hơn rất nhiều, hắn đưa tiễn phụ thân đi sau đó đi đến viện tử của Tô Hoa Bình.
Lúc đó, La mẫu đang ngồi ở trong viện.
Nói là hóng mát nhưng kỳ thật chính là chờ hắn tới xin lỗi.
Nhìn thấy người xuất hiện, La mẫu lên tiếng giễu cợt: "Ồ, đây không phải là Tô đại công tử sao?" Bà ta đứng lên, ngăn trước mặt Tô Hoa Phong: "Đây là lại tới đánh người sao?"
Nhìn bà ta tỏ rõ vẻ giễu cợt, Tô Hoa Phong cũng không dám tức giận. Thực ra, trước khi động thủ đó hắn cũng đã nghĩ đến tình cảnh của mình sau đó, cho nên đã thản nhiên tiếp nhận, lúc này chỉ tiến lên hạ thấp người: "Bá mẫu, ban ngày ta có lỗi với đệ muội, ta uống nhiều rượu, đầu óc không minh mẫn, phụ thân đã răn dạy ta, ta đã biết sai rồi."
La mẫu vẫn chưa hài lòng.
Nhưng dù bà ta thật sự muốn làm khó thì hình như cũng không làm được.
Tô Hoa Phong thi lễ xong, không nói thêm lời nào nữa, rất nhanh đã đi vào chính phòng. Lần này hắn không vào cửa mà đứng ở ngoài cửa: "Đệ muội, ta tới xin lỗi muội."
Sau khi bị đánh tỉnh lại, La Lệ Nương vẫn luôn không ngủ, chỉ ngồi âm thầm tức tối. Nàng ta rất hoài nghi Tô Hoa Phong mượn rượu trả thù nàng ta.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài của Tô Hoa Phong, nàng ta cười lạnh một tiếng: "Các ngươi lui xuống, mời Đại công tử đi vào."
Người bên người nàng ta đều biết phu nhân nhà mình thỉnh thoảng sẽ gặp riêng Đại công tử, cho nên hiện tại cũng không bất ngờ, rối rít nối đuôi nhau mà ra.
Lúc Tô Hoa Phong bước vào cửa, nhìn thấy mặt nữ tử ngồi trên giường sưng phù giống là bột màn thầu lên men thì cảm thấy rất thoải mái, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra áy náy nói: "Đệ muội, có lỗi với..."
La Lệ Nương dò xét hắn, híp mắt hỏi: "Tô Hoa Phong, có phải ngươi mượn rượu giả điên hay không?"
"Thật sự không phải, ta có thể thề với trời." Tô Hoa Phong bây giờ đã không còn sợ hãi nàng ta như trước đó nữa.
Suy nghĩ của La Lệ Nương và La mẫu không sai biệt lắm, bị Tô Hoa Phong đánh, nàng ta cũng muốn đánh lại, nhưng không thể làm nên chỉ có thể âm thầm tức giận.
Nàng ta càng nghĩ càng giận, mạnh mẽ trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt, bỗng nhiên, nàng ta lại có quyết định khác: "Ngươi chỉ cần uống say rượu thì sẽ động thủ với người khác đúng không? Như vậy, nếu ngươi tiếp tục uống say động thủ với chính mình thì chắc cũng được nhỉ?" Nàng ta chỉ vào vết sưng đỏ trên mặt mình: "Làm giống như ta, ta sẽ tha thứ cho ngươi."
Tô Hoa Phong: "... Đệ muội, đệ không nên tức giận, ta cũng không phải cố ý."
"Ta không quan tâm ngươi có cố ý hay không?" La Lệ Nương bá đạo nói: "Dù sao ngươi cũng phải làm thì ta mới có thể nguôi giận, nếu không..." Trong ánh mắt nàng ta tràn đầy đắc ý: "Ngươi cũng đừng quên món đồ trong tay ta."
Tô Hoa Phong trở nên trầm mặc.
Trước hôm nay, hắn đúng là rất sợ.
Thế nhưng mấy thứ đó đều đã bị Trang Oánh Oánh lấy đi, đã nhiều năm như thế nương vẫn có thể giữ cho người ngoài không hoài nghi thân thế của hắn, có lẽ là đã che giấu được rất tốt. Chỉ bằng La Lệ Nương, nói ra cũng phải có người tin.
"Thứ gì?" Vẻ mặt Tô Hoa Phong vô cùng nghi hoặc, lại nghiêm mặt nói: "Đệ muội, ta đánh người là không đúng. Nhưng muội nhất định muốn ta tự đánh chính mình thì không khỏi có chút quá đáng."
La Lệ Nương nói xong liền đợi hắn cầu xin tha mạng. Vạn vạn không ngờ, hắn lại nói ngược lại như vậy.
Hắn không sợ nữa sao?
Không thể nào không sợ! Trong giọng nói La Lệ Nương tràn đầy ý uy hiếp: "Vẫn là câu nói kia, Nếu ngươi không làm theo lời ta nói thì đừng trách ta đi đến trước mặt phụ thân nói ra những chuyện không nên nói."
Tô Hoa Phong tỏ rõ vẻ bất đắc dĩ: "Ngươi đi nói đi!"
La Lệ Nương: "..." Chuyện này không đúng!
Tô Hoa Phong trước đó sợ hãi như thế, nghe nàng ta nói lời này, hắn hẳn là phải tiến lên lấy lòng tự tát mình vài cái để nàng ta nguôi giận mới đúng. Hoặc là tiến lên xin tha, làm gì cũng không nên bày ra thái độ không hề sợ hãi như thế này chứ.
Nàng ta bán tín bán nghi: "Đại ca, huynh giờ là vò mẻ không sợ rơi nữa sao?"
Tô Hoa Phong lắc đầu: “Chẳng qua là ta cảm thấy, chỉ bằng mấy câu nói của ngươi mà ta lại nghe lời ngươi thì ta thực sự giống đồ đần."
La Lệ Nương nhíu mày lại: "Chính nương ngươi cũng thừa nhận."
Tô Hoa Phong lập tức nói: "Nương nói như vậy hẳn là muốn ta chăm sóc phu thê các ngươi."
La Lệ Nương phì cười.
"Tô Hoa Phong, ngươi đừng ép ta."
Tô Hoa Phong tỏ rõ vẻ xem thường: "Nương ta là tiểu thư khuê các, không làm được những chuyện ngươi nói. Không phải ngươi nói thân thế ta đáng ngờ sao, vậy thì xuất ra chứng cứ đi."
La Lệ Nương: "..."
Nhìn nam nhân khí thế trước mặt, nàng ta liền hoài nghi hắn đã điên rồi.
"Ngươi có nghĩ tới hậu quả chưa?"
Tô Hoa Phong gật đầu: "Nghĩ rồi, vẫn cảm thấy không thể bị ngươi nói năng xằng bậy uy hiếp được."
La Lệ Nương phì cười: "Được, ta thành toàn cho ngươi." Nàng cất giọng dặn dò: "Đi mời phụ thân tới."
Bên ngoài lập tức có người lên tiếng.
Nhịp tim Tô Hoa Phong hơi nhanh lên một chút, nhưng đã vội hít sâu kềm chế lại.
La Lệ Nương thấy sắp mời phụ thân mà hắn vẫn không ngăn cản thì cảm thấy kinh ngạc: "Đại ca, ngươi thật sự không sợ?"
Tô Hoa Phong bình thản đáp: "Nếu như ta thật sự không phải thân sinh của phụ thân thì ta xin nhận."
Mặt La Lệ Nương hơi biến sắc, chắc chắn là có một vài chuyện xảy ra mà nàng ta không biết, nàng ta cười lạnh gọi hạ nhân đã rời đi bên ngoài: "Quay lại, chỉ là chuyện nhỏ, không cần làm phiền phụ thân."
Lòng Tô Hoa Phong ổn định lại.
Hắn chỉ đoán cũng biết sau đó nữ nhân này chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp để đi đến La phủ kiếm tra xem vật kia còn ở đó không. Nói thật, mẫu tử bọn họ bị mấy phong thư kia hại quá thảm, hiện nay Nguyên Hòa đạo trưởng còn bị nhốt trong đại lao.
Nếu đạo trưởng nhận tội, hoặc là bắt được vị đại phu giúp hắn bắt mạch thì có lẽ nương còn bị đày vào lao ngục. Mà hết thảy mọi chuyện đều là do nữ nhân trước mặt này ban tặng.
Hắn rất muốn biết sau khi không thấy mấy phong thư kia, trên mặt nàng ta sẽ có biểu cảm gì, nghĩ đến việc nàng ta sẽ sợ hãi, hắn không nhịn cười được: "Đệ muội, xin lỗi cũng đã nói rồi, ta còn có việc đi trước."
La Lệ Nương: "..."
Đám người vừa đi, nàng ta lập tức gọi nương đi vào, đuổi hạ nhân ra ngoài cửa, chỉ còn lại hai mẫu tử. Nàng ta thấp giọng hỏi: "Nương, người có nói chỗ giấu đồ của con cho người khác biết hay không?"
La mẫu vẻ mặt kinh ngạc: "Không!" Mắt thấy nữ nhi không tin, bà ta cau mày nói: "Lúc ấy con nói quá nhỏ, đến ta còn không nghe rõ. Chính ta còn không biết đồ vật đó giấu ở nơi nào thì sao có thể nói cho người khác biết?"
La Lệ Nương nghiêm túc nhìn. La mẫu thấy vẻ mặt của nữ nhi cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, lo lắng hỏi: "Đồ vật xảy ra vấn đề gì à?"
La Lệ Nương như có điều suy nghĩ, không có trả lời.
Bà ta cũng chỉ mới biết được, nữ nhi có thể thích làm gì thì làm là bởi vì đã nắm được nhược điểm của bà bà. Nói thật, bà ta càng muốn nữ nhi thật sự được nhà trượng phu tôn trọng hơn. Ví dụ như hiện tại, nếu như nhược điểm nữ nhi nắm được bị người khác lấy mất thì về sau nàng phải làm sao bây giờ?
Vốn đã môn không đăng hộ không đối, Tô Hoa Bình lại còn thích trêu hoa ghẹo nguyệt, lại thêm việc nữ nhi uy hiếp đã đắc tội bà bà thì khi việc bị bại lộ, nữ nhi phải sống thế nào?
Có thể sẽ còn liên lụy đến cả nhà bọn họ.
Nghĩ đến những thứ này, La mẫu lo lắng không thôi: "Lệ Nương, đây cũng không phải là trò đùa. Chúng ta phải tìm cách đi nhìn xem."
La Lệ Nương cũng sợ Tô Hoa Phong cố ý lừa dối mình, lỡ như hắn không tìm ra đồ vật nhưng cố ý nói như thế để nàng ta và nương chạy tới lấy đồ vật, chẳng phải là vừa vặn bị hắn bắt được chân tướng sao?
Bên kia La mẫu lại hỏi: "Đồ vật rốt cuộc ở sương phòng nào? Cục gạch thứ mấy?"
Bà ta trầm ngâm một lát: "Vừa vặn ta có thể mượn chuyện Trang Oánh Oánh có thai để đến thăm..."
Lúc đi ra, lại lấy cớ nói mình choáng đầu, thuận thế ở lại một đêm hoặc là cả buổi cũng được.
Bọn họ bây giờ muốn trở về một chuyến cũng không dễ dàng, đồ vật đặt ở chỗ đó muốn dùng cũng không tiện, vẫn nên lấy lại mới tốt.
Suy nghĩ của La Lệ Nương và nương không sai biệt lắm, nàng ta chỉ lo lắng duy nhất một điều chính là Tô Hoa Phong tìm người đi theo. Trầm ngâm một lát, nàng ta nói: "Lúc người đi thì đặc biệt chú ý sau lưng. Hơn nữa, người bên cạnh người tốt nhất nên đổi đi, con sợ các nàng bị người ta thu mua." Sắc mặt nàng ta vô cùng thận trọng: "Nương, những vật kia không chỉ liên quan đến cuộc sống về sau của con ở Tô gia mà còn liên quan đến ngày tốt lành của người và phụ thân. Người phải làm đặc biệt cẩn thận, không được đùa cợt."
Nghe nữ nhi tha thiết dặn dò, La mẫu càng thêm nghiêm túc: "Con yên tâm."