Lúc La mẫu mang theo nha hoàn mới thay đi tới La phủ, vừa vặn đã quá trưa.
Thời gian mới trôi qua mấy ngày, nhưng bà ta cảm giác giống như là rất lâu rồi mình chưa trở về, người bên cạnh đã tiến lên thương lượng với người gác cổng.
Người gác cổng khó xử nói: "Nhị phu nhân, gia chủ và phu nhân đều không ở nhà, ngày khác ngài hãy trở lại."
Hôm nay La mẫu nhất định phải lấy đồ tới, nghe thấy người gác cổng nói như vậy thì trong lòng rất là không cam tâm.
"Phu nhân nhà ngươi khi nào trở về?"
Người gác cổng lắc đầu: "Tiểu nhân chỉ là một hạ nhân giữ cửa, sao có thể biết được hành tung của chủ tử?"
Mi tâm La mẫu nhíu lại.
Bà ta không cam tâm trở về, dứt khoát ngồi lại vào xe ngựa chờ đợi.
Bà ta đợi ròng rã một canh giờ, nhưng vẫn không phát hiện có người tới, La mẫu trầm ngâm một lát, sai người đi ra cửa hiệu La gia tìm người.
Người bên cạnh đều bị bà ta kêu đi, đến chạng vạng tối, mấy người đó trở về bẩm báo nói hai phu thê muốn đi ngắm cảnh đêm.
Lúc La mẫu rời đi đến cả cơm trưa cũng chưa kịp ăn, chỉ vì nghĩ đến bất luận hai người kia bận bịu đến đâu thì buổi tối chắc chắn cũng sẽ trở về đi ngủ. Cho nên mới nhịn đến hiện tại.
Nghe nói phu thê hai người không trở về, bà ta chỉ cảm thấy lửa giận ngút trời.
Nhưng lửa giận này cũng không biết trút lên ai, bà ta hừ hừ đạp một cước lên cái bàn nhỏ trong xe ngựa: "Tiếp tục chờ."
Không tin tối nay bọn họ không trở về.
Nha hoàn mới thay không biết tính tình của bà ta, nhìn bà ta nổi nóng thì sợ tới mức co rúm lại. Thấy sắc trời càng ngày càng tối, nha hoàn e dè hỏi: "Phu nhân, có muốn nô tỳ đi giúp ngài chuẩn bị một chút đồ ăn hay không?"
"Đi đi, đi nhanh về nhanh." La mẫu đợi một ngày, nước trà cũng chưa được uống, lúc này vừa khát vừa đói.
Đợi đến khi đồ ăn trở về, bà ta có đồ bỏ bụng thì tâm trạng mới tốt hơn một chút. Trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ sau khi vào phủ sẽ tìm lý do như thế nào để đi đến phòng nữ nhi đào cái hộp kia.
Vì đào đồ vật, đến cả cái cuốc bà ta cũng mang theo.
Sau khi bà ta vào phủ, sẽ sai hạ nhân lén mang vào.
Cuối thu đêm hơi lạnh, La mẫu chờ đến mức buồn ngủ, chợt nghe có động tĩnh xe ngựa, bà ta bỗng nhiên ngẩng đầu. Vén rèm lên, khi thấy chiếc xe ngựa màu mực từ xa đang đến gần, trái tim lo lắng của bà ta cuối cùng cũng thả lỏng. Chờ quá lâu, bà ta không muốn nhịn nữa, nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa nghênh đón.
"Hoài Tây, sao giờ này con mới về?"
La Hoài Tây nhảy xuống xe ngựa xong thì đưa tay ra về phía người trong xe ngựa, cẩn thận từng li từng tí đỡ thê tử xuống, sau đó mới nhìn về phía bà ta: "Thẩm nương? Sao ngươi lại ở đây?"
La mẫu tức giận trong lòng nhưng cũng biết mình không thể đắc tội với người trước mặt, còn phải có việc cầu người ta nên lập tức kéo ra một nụ cười miễn cưỡng, nói ra lý do sớm đã nghĩ kỹ: "Ta muốn tìm con nói một chút chuyện."
La Hoài Tây tỏ vẻ kinh ngạc: “Đêm hôm khuya khoắt thật không tiện!" Hắn khoát tay áo: "Có việc thì ngày mai hẵng nói."
Nói xong bèn đỡ người đi vào trong.
Thấy thế, La mẫu hoảng hốt. Bà ta ở đây nhịn cả ngày, sao có thể bị đuổi đi như vậy?
"Hoài Tây, ta nghe nói các con không ở đây nên muốn chờ một lát. Sau đó các con mãi không về, lúc muốn rời đi thì ta lại phát hiện mình đau đầu." Bà ta đưa tay đỡ trán: "Ta có thể vào nghỉ một lát không?"
Tần Thu Uyển đã đi lên bậc thang, nghe vậy bèn quay lại: "Đau đầu thì phải đi tìm đại phu! Nghỉ ngơi sẽ chỉ làm bệnh tình càng thêm nặng." Nàng nhìn về phía xa phu: "Đường phố Phong Hoa có y quán, ngươi mang La phu nhân qua đó."
Xa phu không dám trả lời.
La mẫu còn muốn quấy rầy, thấy đôi tiểu phu thê đã tiến vào phủ, đại môn sắp sửa đóng lại. Bà ta xông lên trước, nhưng chỉ đối mặt với người gác cổng.
Buổi tối không tiện gặp người, vậy ban ngày thì có được không?
La mẫu ở trong xe ngựa suốt cả một ngày, chỉ cảm thấy quanh thân đau nhức nên cũng rất muốn trở về nghỉ ngơi. Nhưng lại sợ mình rời đi thì ngày mai phu thê bọn họ lại đi, bèn dứt khoát cắn răng một cái, trực tiếp ở lại trong xe.
Vật kia thật sự rất quan trọng, nếu như không lấy được thì không riêng gì nữ nhi mà cả La gia bọn họ cũng sẽ bị liên luỵ.
Buổi sáng hôm sau, Tần Thu Uyển vừa mới đứng dậy, Xảo Nhi liền tiến đến bẩm báo: "La phu nhân đêm qua không đi, vẫn canh giữ ở ngoài cửa lớn."
"Mời bà ta vào đi!"
Hôm qua La mẫu đợi bọn họ một ngày, nhìn thấy người xong chỉ muốn xông vào phủ. Hẳn không phải là có lời muốn nói mà là muốn vào lấy đồ.
La mẫu vào cửa, nhìn thấy đồ ăn sáng trên bàn thì không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Tần Thu Uyển cười nói: "Thẩm nương có chuyện gì cứ nói thẳng."
La Hoài Tây không lên tiếng, dường như không nhìn thấy người.
La mẫu không thèm so đo, nói: "Ta một đêm không ngủ nên khá là mệt mỏi, muốn về viện tử trước đó ngủ một lát."
"Thiếu ngủ thì về nhà, canh giữ ở cổng làm gì?" La Hoài Tây khoát tay áo: "Người đâu, đưa La phu nhân ra ngoài."
La mẫu vội vã, bà ta nhịn cả một ngày đêm cũng không phải để chờ kết quả như vậy, lúc này bèn tiến lên hai bước: "Hoài Tây, ta và Nhị thúc con chăm sóc con lâu như vậy, con thật sự nhẫn tâm như vậy sao?"
La Hoài Tây giống như cười mà không phải cười: "Nếu như ta thật sự nhẫn tâm, ngươi cho rằng ngươi còn đi vào được ư?"
La mẫu: "..."
Vậy ra để bà ta vào cửa đã là cho bà ta thể diện rồi?
Bà ta còn muốn hơn nữa thì lại có bà đỡ đi tới hành lễ mời bà ta ra ngoài.
"Ta thật sự muốn nghỉ một lát, chỉ nghỉ một lát thôi."
Hai phu thê cũng không ngẩng đầu lên, bà đỡ tiếp tục mời.
La mẫu thấy mình không thể ở lại, bèn cắn răng nói: "Đúng rồi, ta trở về, một là muốn thăm Oánh Oánh, hai là trước đó dọn nhà có đồ vật bị để quên. Khi đó ta không ở đây, mấy người Nhị thúc cũng không biết, ta phải đi qua lấy."
Tần Thu Uyển rất thích thấy cảnh bà ta phí hết tâm tư mà kết quả lại là công dã tràng, lúc này bèn buông bát đũa xuống: "Ta đi cùng ngươi."
La mẫu: "..."
Có người đi cùng thì lấy thế nào?
Nhưng mà dù sao cũng tốt hơn không thể đi. Trước tiên đi vào chỗ đó, nếu mình không ra mặt được thì cũng có thể sai hạ nhân lặng lẽ đào về.
Nghĩ như vậy, La mẫu cũng không cự tuyệt.
Sáng sớm, Tần Thu Uyển đi theo La mẫu đi dạo trong viện, coi như là tiêu thực, còn thuận tiện nghe ngóng tình hình gần đây của La Lệ Nương.
"Nghe nói Lệ Nương khó sinh rất là hung hiểm?"
La mẫu một lòng nghĩ tìm tới chỗ nữ nhi nói, nghe vậy lập tức hoàn hồn, ánh mắt đặt trên bụng nàng, vuốt cằm nói: "Đúng vậy! Lúc ấy bà đỡ nói hài tử bị kẹp lại, đại phu nói hài tử có lẽ đã mất mạng, nhưng điều làm ta sợ hãi chính là Lệ Nương lúc ấy mặt trắng bệch, trên môi không có huyết sắc, đầu đầy mồ hôi, vừa đau lại vừa sợ... Chậc chậc... Thực sự quá dọa người, cũng may nó thành công sinh được, về sau cũng không cần phải chịu tội nữa."
"Ta đã dặn dò nó là sau đầy tháng nên bắt đầu dùng canh tránh thai!"
Bà ta cố ý nói đến chuyện hung hiểm chính là vì muốn hù dọa Trang Oánh Oánh.
Nói đến đây, bà ta nhìn về phía điệt tức phụ, muốn tìm ra trên mặt nàng một chút sợ hãi, nhưng không thu hoạch được gì. Bà ta tiếp tục nói: "Oánh Oánh, con cũng không cần sợ, nữ nhân chúng ta đều có một lần này... Con thì không giống, hài tử trong bụng con là huyết mạch Tô gia, về sau có lẽ con sẽ lại sinh cho Hoài Tây một đứa nữa, vậy là hai lần rồi... Tìm bà đỡ cao minh và đại phu giỏi một chút sẽ không có việc gì đâu. Hai mẫu tử luôn có thể giữ được một người..."
Nói đến đây, bà ta giật mình vì nhận ra mình thất ngôn, bèn bịt miệng lại: "Oánh Oánh, nếu như làm con sợ thì ta xin lỗi."
Tần Thu Uyển gật đầu: "Phía trước chính là viện tử trước đó các ngươi ở, đã đến rồi đó."
La mẫu kinh ngạc.
Nơi bà ta muốn đi căn bản không phải là chỗ mình ở, mà là tiểu viện nữ nhi ở trước khi xuất giá.
Nhưng dã đến cửa viện rồi, nếu còn không đi vào thì khó tránh khỏi sẽ làm cho người ta hoài nghi. La mẫu bèn vào cửa lấy tạm hai món đồ.
Lúc xuất viện là giờ Tý, bà ta vô ý nhìn thoáng qua viện tử của La Lệ Nương, nói: "Đúng rồi, Lệ Nương nói với ta là trong phòng nó có cái lược dùng rất tốt. Gần đây tóc nó thắt nút, nha hoàn chải rất tốn sức, chính nó cũng bị đau... Dù gì cũng đã tới, ta giúp nó lấy."
Tần Thu Uyển mắt lạnh nhìn nhưng không ngăn cản.
La mẫu tràn đầy phấn khởi chạy tới phía trước, đi vào phòng nữ nhi, tìm được cái lược trên bàn trang điểm trong căn phòng nữ nhi mới được tu sửa, nói: "Không phải cái này."
Mi tâm bà ta nhăn lại, giả vờ giật mình: "Hẳn là ở trong phòng nha hoàn, chính là căn sương phòng bên trái."
Nói xong nhanh chóng chạy tới.
Tần Thu Uyển nhàn nhã đi theo, đến sương phòng bên trái, nhìn thấy La mẫu đang đứng trước mấy khối gạch mới xây kia.
Lúc ấy Tần Thu Uyển lấy xong đồ thì đã sai thợ thủ công tới đắp gạch lại.
"Đã tìm được chưa?"
La mẫu lặng lẽ liếc một cái gạch trên chân, vuốt cằm nói: "Tìm được rồi."
Chỗ thì tìm được, nhưng phải đào làm sao?
Trang Oánh Oánh vẫn luôn đi theo, bà ta cũng không thể trực tiếp động thủ! Cho dù động thủ thì đến lúc đó phải giải thích thế nào?
Càng nghĩ bà ta càng cho rằng vẫn nên ở lại quý phủ một buổi nữa mới xử lý được. Nghĩ đến đây, bà ta đỡ đầu, cả người chậm rãi ngã xuống đất.
Nha hoàn thấy thế thì rất kinh hãi, vội vàng tiến lên đỡ: "Phu nhân, ngài làm sao vậy?"
La mẫu nhắm mắt lại, nghe thấy điệt tức phụ dặn dò nha hoàn: "Trước tiên cho người nằm lên trên giường rồi đi mời đại phu."
Nghe được câu này, La mẫu chỉ cảm thấy thật may mắn. Giờ khắc này, bà ta mới thực tình cảm thấy điệt tức phụ tốt bụng vô cùng.
Đại phu đến đây, chỉ nói bà ta ưu tư quá nặng chứ không có gì lo ngại. Nghe nha hoàn nói một đêm bà ta không ngủ, bèn dặn dò: "Ngủ một lát sẽ tốt hơn nhiều."
Tần Thu Uyển gật đầu: "Được, làm phiền đại phu."
Nha hoàn vừa được đưa tới bên cạnh La phu nhân nên không biết bà ta ở đây một ngày đêm để làm gì, nhưng cũng có thể hiểu rõ, phu nhân vẫn muốn ở lại nơi này.
Nha hoàn cũng chia ra từng cấp độ, ai cũng muốn làm nha đầu đắc lực nhất bên cạnh chủ tử, nàng ta cũng giống vậy, ánh mắt thay đổi, bèn phúc thân nói: "Nô tì cả gan khẩn cầu phu nhân cho phu nhân nhà ta ở lại. Sau đó nô tỳ sẽ trở về bảo lão gia tới đón người..."
Tần Thu Uyển nhìn La mẫu giả vờ bất tỉnh nằm ở trên giường nhưng lông mi vẫn đang run rẩy, cười nói: "Ở lại đi."
Lát nữa cũng đừng khóc!
Nàng quay người đi ra ngoài, để người ta bày một cái bàn trong viện rồi nằm ở đó phơi nắng.
Ánh mặt trời buổi sáng ấm áp làm quanh thân nàng thoải mái dễ chịu vô cùng, Tần Thu Uyển híp mắt, nghe động tĩnh rất nhỏ bên trong, nhìn thấy nha hoàn nấu xong thuốc bắt đầu đi vào. Thấy canh giờ không sai biệt lắm, bèn dặn dò Xảo Nhi đi đẩy cửa sương phòng.
Đương nhiên là không đẩy được.
Tần Thu Uyển nhìn thoáng qua cửa sổ, Xảo Nhi hiểu ý, nhanh chóng đi vào.
Ngay sau đó, Tần Thu Uyển liền nghe thấy tiếng Xảo Nhi hét lên từ bên trong: "La phu nhân, sao người lại đào gạch lên?"
Đợi đến khi đại môn mở ra, Tần Thu Uyển đi tới cửa, nhìn thấy trên mặt đất có bốn năm cục gạch, đã đào được khoảng hai ba thước. La phu nhân vốn nên nằm ở trên giường dưỡng bệnh lúc này trông vô cùng chật vật, khắp cả mặt mũi toàn là đất, nhưng vẫn bất chấp tất cả tiếp tục đào. Bà ta tỏ rõ vẻ vội vàng nhìn vào cái hố trước mặt, vành mắt đã đỏ bừng, nhìn thấy liền muốn khóc.
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "La phu nhân, ngươi đang làm gì? Đào bảo bối à?"
La phu nhân: "..." Không thấy bảo bối!
Nước mắt bà ta lập tức rơi xuống.