Tần Thu Uyển kinh ngạc nói: "La phu nhân, sao bà lại khóc?"
La mẫu lau giọt lệ rơi trên khuôn mặt, bởi vì trên tay có bùn nên làm dính cả bùn trên mặt. Mặt bà ta lúc này vàng vàng trắng trắng trông giống y như mèo hoa.
"Không sao cả..." Bà ta muốn đứng dậy nhưng bởi vì nước mắt đầy trong hốc mắt làm cho trước mắt trở nên mơ hồ, vấp phải đá trên đất, lảo đảo mấy bước suýt nữa thì ngã sấp xuống.
Mặc dù cuối cùng chỉ đụng phải cái bàn, miễn cưỡng ổn định không ngã sấp xuống, nhưng vẫn vô cùng chật vật.
Tần Thu Uyển chậm rãi bước vào cửa, nhìn về phía cái rãnh to: "La phu nhân, bà đang tìm cái gì vậy?”
Trong lòng La phu nhân lúc này vô cùng hỗn loạn, nghĩ đến việc không tìm được đồ, bà ta càng nghĩ càng sợ. Lúc nghe thấy điệt tức phụ tra hỏi, bà ta đành phải miễn cưỡng giữ vững tinh thần ứng phó: "Hương Thảo nói chỗ đó tương đối cao, có lẽ là dưới đáy cất giấu đồ tốt. Nàng ta tự mình đào cả buổi, sau khi ta tỉnh lại thì liền qua đây xem." Bà ta phất phất tay: "Bên trong chỉ có đất, làm gì có vật gì tốt?"
Nói đến đây, trong giọng nói đã mang theo chút nức nở.
Tần Thu Uyển gật đầu: "La phu nhân đã có thể xuống giường xem ra là ổn rồi, sắc trời còn sớm, ta còn phải đi đến cửa hiệu, không rảnh tiếp đãi khách nhân..."
"Con đi đi, ta không cần con quan tâm, dù sao cũng không phải người ngoài." La phu nhân ngồi dựa vào trước giường: "Phủ này ta quen thuộc hơn so với con."
"Chuyện này không phù hợp." Tần Thu Uyển lập tức từ chối.
"Ta cảm thấy rất tốt." La phu nhân đưa tay sờ trán: "Lát nữa nếu như khỏi, ta sẽ tự mình hồi phủ, không cần con quan tâm."
Vất vả lắm mới được đi vào nhưng không thể tìm được đồ vật. La mẫu càng nghĩ càng không cam tâm.
Chỗ kia bà ta đã đào rất sâu, đừng nói là cái hộp có giấy dầu bao lấy, đến cả một miếng giấy dầu cũng không thấy.
Bà ta cho rằng mình tìm nhầm chỗ, đồ vật chắc chắn vẫn còn ở đó. Chờ Trang Oánh Oánh đi, bà ta lại đi đến sương phòng khác tìm thử.
"Không được, hai người bọn ta đều không ở đây, lỡ như mất đồ, sợ là La phu nhân sẽ không thể giải thích."
Trong mắt La mẫu nén giận: "Con nói ta là tặc?"
"Chỉ là so sánh chút thôi. Bây giờ ở trong nhà này, bất luận là một ngọn cây cọng cỏ, một viên ngói một viên gạch cũng là của phu thê bọn ta. Mà ngươi vừa rồi..." Tần Thu Uyển nhìn thoáng qua hố trên đất, chìa tay ra: "La phu nhân, mời đi!"
La mẫu không muốn đi.
Tần Thu Uyển cũng đã có biện pháp, cất giọng phân phó: "Người đâu, mời La phu nhân ra ngoài."
La mẫu bị người ta kéo ra, không cam lòng nhìn cái hố kia.
*
Tần Thu Uyển cũng thực sự muốn ra cửa, sau khi tiễn người đi xong thì lập tức lên xe rời đi.
La mẫu đứng ở ngoài cửa lớn, nhìn xe ngựa đi xa, cắn răng, cũng lập tức lên xe. Nhưng chưa có về nhà mà đi đến Tô phủ.
Vừa rồi bà ta tự mình đào hố, mệt mỏi đến mức đầu đầy mồ hôi, cộng thêm đêm qua không ngủ, sáng nay cũng không rửa mặt nên đầu tóc rối bời, cả người tiều tụy không chịu nổi. Dù ở trên xe ngựa đã được nha hoàn sửa sang lại nhưng cũng vô cùng chật vật.
Nhìn thấy nương như vậy, La Lệ Nương hơi sững sờ: "Nương, sao người lại thành như vậy?" Hỏi xong, nàng ta lại vội vàng hỏi tiếp: "Có thuận lợi không?"
La mẫu nghĩ đến một ngày đêm mình phải chịu ủy khuất, nước mắt không cầm được rơi xuống. Bà ta cầm khăn vừa khóc vừa nói.
La Lệ Nương nhìn mà chán ghét. Nếu không phải muốn biết chân tướng thì nàng ta đã nổi giận rồi.
Nghe được cái hố kia đã được bới hai ba thước mà còn chưa thấy hộp, sắc mặt nàng ta khẽ biến, hỏi: "Là gian sương phòng bên trái đầu tiên bên trong viện tử sao?"
"Đúng!" Nghe nữ nhi nói, trái tim La mẫu lập tức rơi vào trầm mặc.
Nói cách khác, bà ta không tìm nhầm phòng, cũng không tìm nhầm chỗ. Đồ vật giấu ở chỗ kia quả thật đã bị người ta đào đi.
La Lệ Nương vốn đang ngồi, nghe được lời của mẫu thân thì chán nản dựa vào trên giường, dùng tay che mắt, mệt mỏi nói: "Thứ kia hẳn là đã bị người ta cầm đi rồi."
La mẫu biết việc này không thể coi thường, vội vàng hỏi lại: "Lệ Nương, hiện tại chúng ta nên làm cái gì?"
"Nương, người trở về rửa mặt, để cho con suy nghĩ một chút." La Lệ Nương nhắm mắt lại.
Nghe tiếng bước chân đi ra, nàng ta lập tức nhớ tới thái độ khác lạ của Tô Hoa Phong. Hắn hùng hồn như vậy, vốn dĩ không sợ nàng ta vạch mặt, có phải là đồ vật kia đã bị hắn ta lấy đi hay không?
Nàng ta lập tức muốn đi hỏi xem, nhưng lúc này còn đang trong tháng nên không thể ra cửa. Nếu đi ra ngoài gặp Tô Hoa Phong thì cũng lại rất kì quái.
Tô Hoa Phong vẫn luôn lén lút chú ý đến viện tử của nhị đệ, mắt nhìn thấy La mẫu đi ra ngoài hết một đêm, sau khi trở về lại không tìm thấy hắn... Trong lòng của hắn liền chắc chắn là Trang Oánh Oánh không gạt người, đồ vật đã bị nàng cầm đi.
Xác nhận được việc này, trái tim căng cứng của Tô Hoa Phong cũng được buông lỏng.
Nhưng cũng chỉ là hơi nới lỏng, đồ được Trang Oánh Oánh cầm hắn cũng không dễ thoát. Nhưng mà so với mấy yêu cầu quá đáng kia của La Lệ Nương và cả chuyện nàng ta lúc nào cũng có thể vạch mặt đi cáo trạng hắn thì món đồ đó rơi vào tay Trang Oánh Oánh tốt hơn nhiều.
Đang nghĩ, Tô Hoa Phong liền nhận được lá thư La Hoài Tây đưa tới.
Mở ra nhìn vào, nội dung là sai hắn đi đánh La Lệ Nương một trận.
Thấy rõ ràng nội dung trên thư, Tô Hoa Phong liền biết mình đã sai lầm rồi. Yêu cầu của Trang Oánh Oánh cũng không đơn giản.
Chuyện tới bây giờ, hắn không dám không làm theo, lại uống nửa vò rượu, mượn mùi rượu đi ra viện tử Tô Hoa Bình.
Nhưng mà, điều khác biệt với lần trước chính là, lần này hạ nhân canh giữ ở cổng lại liều mạng ngăn hắn lại, vốn dĩ không cho hắn đi vào.
Thấy mục đích không đạt được, Tô Hoa Phong lập tức luống cuống, hắn hất tất cả mọi người ra chạy vào trong viện.
Động tĩnh lớn đã đánh thức La Lệ Nương ngủ trong phòng, cách cửa sổ nhìn thấy một đám người trong viện đuổi theo Tô Hoa Phong, nàng ta bắt đầu cảm thấy mặt mũi đau nhói.
Vết sưng đỏ vừa mới tiêu, Tô Hoa Phong lại muốn đánh người?
Không nói đến đau đớn trên người, chỉ riêng việc bị Tô Hoa Phong xông vào viện tử đánh như thế cũng thực sự mất thể diện. Nàng ta hét lớn: "Giữ cửa cho ta."
Nha hoàn kịp phản ứng, cản kim châm cài chốt cửa sổ. Tô Hoa Phong vất vả phản kháng mới đến được gần đó, nhưng căn bản không vào được. Hắn không muốn bị người ta bắt lấy, đành phải chạy trốn khắp trong sân. Bình thường hắn vốn thành thạo, nhưng đáng tiếc lúc này hắn uống rượu, lần này so với lần trước uống nhiều hơn một chút, đầu óc hơi choáng, không thấy rõ địa thế chung quanh nên đã đụng đầu vào đại thụ.
Tô Hoa Phong hôn mê bất tỉnh.
Thêm một điều khác biệt với lần trước là lúc này hắn còn bị thương.
Trên trán sưng đỏ, bên môi còn không ngừng có máu tươi chảy ra. Đám người ngăn cản hắn vừa rồi bị dọa sợ hãi.
Nếu như chủ tử bị thương, bọn họ sẽ không thể thoát tội. Chính vì vậy, vừa nãy bọn họ mới không dám liều chết để cản.
Mắt thấy xảy ra chuyện, mọi người lập tức nơm nớp lo sợ.
Tô Hoa Phong tỉnh lại, phát hiện ngoại trừ trên trán tổn thương thì còn mất một cái răng cửa, nói chuyện còn có chút bập bõm.
Đường đường là phú gia công tử lại thiếu một cái răng, quả thực không dễ nhìn. Hắn che miệng, thật lâu sau không kịp phản ứng.
Một bên khác, La Lệ Nương cũng không nhàn rỗi.
Nàng ta đang nghĩ xem vật kia rốt cuộc đã rơi vào tay ai, phải tranh thủ thời gian tìm trở về. Nếu không, để cho Tô gia mẫu tử phát hiện nàng ta đã mất đi nhược điểm thì cũng không phải là chuyện gì tốt.
Không còn vật thì cũng có thể làm lại một lần nữa, La Lệ Nương phân phó người tìm bút mực giấy nghiên tới, tự mình viết một phong thư, để La mẫu đưa đến cho La gia ở quản gia bên kinh thành. Chỉ cần bên kia có tin trở về, qua lại thêm mấy lần thì sẽ có chứng cứ.
*
Ngày hôm đó, hai phu thê đang ở trên lầu nói chuyện phiếm, Tô Hoa Phong liền đến đây kính cẩn thăm hỏi.
La Hoài Tây thấy hắn vào cửa xong lại bắt đầu xắn tay áo.
Tô Hoa Phong đứng ở cổng nhìn thấy động tác của hắn, dưới chân giật giật, thật sự muốn quay đầu bỏ chạy.
"La gia chủ, ta có việc bận cần thương lượng với các ngươi. Có thể đừng động thủ không?"
La Hoài Tây buông tay áo xuống: "Ta chỉ gãi ngứa thôi mà, ai nói ta muốn động thủ? Ta là người thô lỗ như thế sao?"
Tô Hoa Phong: "..." Không thô lỗ chút nào.
Vậy tổn thương lúc trước của hắn cũng là giả sao?
Tô Hoa Phong đi đến một bên ghế khác ngồi xuống, không biết là vô tình hay là cố ý cách La Hoài Tây vị trí xa nhất.
"Có việc cứ nói." La Hoài Tây rót nước trà cho Tần Thu Uyển: "Ngươi nhanh lên chút, lát nữa bọn ta có việc cần đi."
Tô Hoa Phong nghe vào trong tai thì cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng mà đây cũng không phải là lúc so đo những chuyện này, hắn tới nơi này đúng là có chuyện khẩn yếu. Hai phu thê này càng ngày càng quá trớn, hắn không muốn bị người ta bức hiếp nữa.
"Oánh Oánh, nàng gần đây ổn chứ?"
La Hoài Tây gõ bàn một cái: "Nàng đương nhiên là tốt, ngươi hỏi cái này là đang chất vấn ta sao?"
Tô Hoa Phong chỉ muốn hàn huyên vài câu mà thôi, vội vàng nói: "Không dám! Ta chỉ thuận miệng thăm hỏi thôi, La gia chủ đừng suy nghĩ nhiều." Sắc mặt Thấy La Hoài Tây không tốt, hắn sợ bị đánh, liền nói đến chính sự: "Oánh Oánh, cái hộp kia, nàng có thể cho ta được không?"
Tần Thu Uyển nhướng mày: "Tại sao?"
Tô Hoa Phong: "..."