Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 432 - Chương 437

Chương 437
Hai người từng làm phu thê, một ngày phu thê trăm năm ân ái, lại còn có hài tử, Trang Oánh Oánh vốn nên giúp hắn.

Nhưng ngay trước mặt La Hoài Tây, hắn không dám nói những lời này, bèn trầm mặc một chút: "Ta không lấy không, nếu nàng có yêu cầu gì thì đều có thể nói ra, ta sẽ làm hết sức mình. Oánh Oánh, chỉ cần nàng đưa đồ cho ta, cả một đời này ta đều nhớ kỹ ân tình của nàng."

"Lời nói dễ nghe, ai mà không biết nói?" Tần Thu Uyển khinh thường nói: "Vật kia là chính ta lấy ra, ta muốn xử trí như thế nào cũng là chuyện của ta, vì sao lại phải cho ngươi?"

Tô Hoa Phong: "..." Vậy nàng cũng đừng ép ta đánh người chứ.

"Nếu là bạc thì sao?" Hắn vội vàng hỏi: "Nàng muốn bao nhiêu?"

Tần Thu Uyển đưa tay chỉ chóp mũi của mình, hỏi lại: "Ngươi thấy ta giống người thiếu bạc sao?"

Tô Hoa Phong trong lòng phát khổ, đầu lưỡi che lại lỗ hổng hàm răng, cười khổ nói: "Oánh Oánh, vậy ta cầu xin nàng, đừng giày vò ta nữa có được không?"

"Ngươi hẳn nên cầu xin ta mới đúng." La Hoài Tây lên tiếng: "Lá thư này là do ta viết, ngươi xin Oánh Oánh cũng vô dụng."

Tô Hoa Phong đột nhiên dâng lên một cảm giác bất lực.

Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, những thư tín này rơi vào trong tay Trang Oánh Oánh cũng không tốt hơn so với ở La trong tay Lệ Nương.

Nhất là La Hoài Tây hận hắn, cũng rất hận La gia, chỉ ước gì bọn họ đánh nhau.

Tô Hoa Phong rủ đôi mắt xuống, che khuất suy nghĩ trong đáy mắt mình: "La gia chủ, coi như ta cầu xin ngài."

La Hoài Tây gõ nhẹ mặt bàn: "Tô Hoa Phong, giữa hai chúng ta vốn không có ân oán, nhưng ta thực sự chán ghét việc ngươi hãm hại Oánh Oánh, muốn cho ta cứ buông tha cho ngươi, không có cửa đâu."

Tô Hoa Phong hít sâu một hơi: "Vậy ngài muốn như nào?"

"Không muốn như thế nào, bây giờ ta còn chưa nghĩ đến." La Hoài Tây khẽ cười nói: "Tô đại công tử đừng có gấp, lát nữa chờ ta nghĩ xong, nhất định sẽ nói cho ngươi."

Tô Hoa Phong cảm thấy mình giống như là một con chuột, mà La Hoài Tây là con mèo kia. Hắn cố gắng phản kháng phá vây, nhưng đều phí công.

Hắn lau mặt một cái, mệt mỏi nói: "La gia chủ, ta hi vọng ngài có thể hiểu được nỗi khó xử của ta, mỗi người chúng ta đều không thể lựa chọn xuất thân của mình, việc này vốn dĩ không thể trách ta."

La Hoài Tây gật đầu: "Ta không trách ngươi việc này, ta đang trách ngươi làm Oánh Oánh chịu khổ."

Tô Hoa Phong: "..."

Tô Hoa Phong mất một thời gian rất lâu cũng không biết nên ứng đối như thế nào.

Lúc Trang Oánh Oánh là thê tử của hắn, nàng ôn nhu ngoan ngoãn. Hắn chỉ cần đối với nàng hơi tốt một chút thì nàng sẽ rất cao hứng.

Sau đó nàng xem bệnh có thai, hắn vô thức cảm thấy Trang Oánh Oánh có nam nhân khác bên ngoài. Hoặc trước lúc thành thân đã không minh bạch với nam nhân khác.

Khi đó, hắn cũng có mấy phần thực tình dành cho nàng. Không chịu được sự phản bội của nàng, cũng không chịu được đứa bé kia.

Cho dù là không thể sinh con, hắn cũng không muốn nuôi nhi tử cho nam nhân khác. Thế là, hắn suy đi nghĩ lại, quyết định để nàng phá thai rồi hai người sẽ tiếp tục sống với nhau.

Lúc đó, hắn cho rằng mình cũng đã đủ độ lượng rồi.

Nhưng Trang Oánh Oánh lại rất kiên cường, không những không chịu phá thai mà còn làm náo loạn chuyện này, hòa ly trở về nhà, còn rất nhanh đã gả cho người khác. Hiện tại còn giữ nhược điểm của hắn... Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước dù nói cái gì hắn cũng sẽ không đắc tội với nàng, đến mức hiện tại một con đường lùi cũng không có.

Hắn lau mặt một cái: "La gia chủ, xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha ta một mạng. Phần ân tình này ta sẽ ghi nhớ ở trong lòng, ngày khác nhất định hậu báo."

"Ngươi chỉ là công tử Tô phủ, định hậu báo như nào?" La Hoài Tây không che giấu sự khinh bỉ của mình: "Khi nào ngươi làm Tô gia chủ thì hãy đến nói với ta những lời này."

Hắn chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng Tô Hoa Phong lại động tâm.

Đúng vậy! Hắn và nương cả ngày lo lắng sợ hãi, không phải là vì sợ bị phụ thân biết được chân tướng sẽ đuổi bọn họ đi sao?

Nếu như hắn là Tô gia chủ... Tô Hoa Phong bị ý nghĩ của mình dọa sợ, trái tim đập liên hồi.

Tô Hoa Phong chạy đi, trong lòng hơi hoảng hốt.

Gần đây La Lệ Nương vô cùng biết điều, nàng ta đã quyết định khi nào không nhận được hồi âm từ Kinh thành thì sẽ không ở trêu chọc mẫu tử Tô Hoa Phong nữa.

Đảo mắt đã trôi qua một tháng, La Lệ Nương sắp đầy tháng.

Con của La Lệ Nương là tôn bối phận đầu tiên của Tô gia, Tô phụ rất coi trọng đứa bé, nhiều ngày trước đã phát thiệp mời tới từng bằng hữu thân thích, mời bọn họ tới uống chén rượu nhạt vào hôm đầy tháng.

Nhiều khách hàng tới cửa như vậy, đương nhiên phải có nữ quyến chiêu đãi.

Hơn nữa, nếu ở buổi yến tiệc trọng yếu như vậy mà Tô phu nhân vẫn chưa xuất hiện thì khó tránh khỏi sẽ làm cho người ta bàn tán.

Cho nên, mấy ngày trước đầy tháng, Tô phụ đã bảo đại nhi tử đi đón thê tử trở về.

Hai người giằng co lâu như vậy, Tô mẫu vẫn không muốn nói ra chân tướng. Tô phụ cũng nhìn ra được, hoặc là bà ta thật sự oan uổng, hoặc là có gì khó nói.

Tô phụ cũng thực sự không nghĩ ra sẽ có chuyện gì mà khiến bà ta đến cả thân sinh tôn tử cũng có thể ra tay, còn khiến cho nhi tử của mình không có hậu tự... Người phía sau màn có mưu đồ gì?

Đại nhi tử không có dòng dõi, suy xét một chút thì người được lợi lớn nhất hẳn là tiểu nhi tử của hắn.

Nhưng hai huynh đệ mặc dù từng có tranh chấp nhỏ, nhưng cũng không tới mức ngươi chết ta sống. Còn La Lệ Nương... Tô phụ vốn dĩ không để mắt đến nàng ta. Ông ta không cho rằng một nữ tử dựa vào vận khí tốt gả vào trong phủ có thể có thủ đoạn lợi hại như vậy.

Thời gian qua đi hai ba tháng, Tô mẫu cuối cùng cũng có thể hồi phủ.

Lần này nụ cười trên mặt bà ta nhiều hơn rất nhiều, tiến phủ liền đi viện tử tiểu nhi tử gặp tôn tử.

Lúc đó, La Lệ Nương còn chưa nhận được hồi âm bên Kinh thành, nhìn thấy bà bà liền chột dạ. Trên mặt vô thức liền mang theo nụ cười lấy lòng: "Nương, người trở về rồi?"

Tô mẫu nhìn nàng ta một cái: "Ngươi đang cao hứng hay là không vui?"

"Đương nhiên là cao hứng." La Lệ Nương đưa hài tử lên: "Lân nhi rất nhớ tổ mẫu."

Tô mẫu nhìn thấy tôn tử, sắc mặt hòa hoãn hơn chút.

Thấy thế, La Lệ Nương hạ giọng nói: "Nương, người trở lại rồi, con nghe nói ... Trong viện phụ thân lại có thêm hai vị di nương."

Tô mẫu nghe nói như thế, cũng không vì thấy nàng ta nhu thuận mà mặt mày giãn ra, cười lạnh nói: "Ta có bây giờ đều là ngươi ban tặng."

La Lệ Nương: "..."

"Nương, sau khi sinh ra hài tử, nhi tức đã suy nghĩ rất nhiều. Chúng ta rốt cuộc cũng là người một nhà... Trước kia con trẻ tuổi, làm ra không ít chuyện sai, bây giờ suy nghĩ một chút thì thực sự không nên. Người yên tâm, về sau con sẽ không lấy những vật kia uy hiếp người nữa." Nàng ta đưa tay nắm lấy tay Tô mẫu: "Về sau chúng ta sẽ là một đôi bà tức thân như mẫu nữ, có được hay không?"

Tô mẫu ngoài cười nhưng trong không cười: "Ngươi sửa lại tính tình rồi à?"

Lúc nhi tử phát hiện đồ vật đã bị Trang Oánh Oánh lấy đi thì đã nói cho bà ta biết. Cho nên, lúc này Tô mẫu đã đoán được ý nghĩ của La Lệ Nương.

La Lệ Nương rõ ràng muốn tiêu tan hiềm khích lúc trước, làm một nhi tức nhu thuận, cũng muốn để bà ta quên đi chuyện trước kia, không bị bà bà nhằm vào nữa.

Nghĩ đến đúng là đẹp vô cùng.

Lúc trước Tô mẫu chọn ngoại sanh nữ bên nương gia là tiểu nhi tức. Bởi vì Vũ nhi nhu thuận, từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Hoa Bình, tình cảm hai người không tệ. Nếu Hoa Bình cưới Vũ nhi thì chắc chắn sẽ không liều lĩnh giống như bây giờ.

La Lệ Nương ép buộc bà ta, làm Tô mẫu phải bỏ đi một nhi tức hài lòng, cũng đắc tội với tẩu tẩu nương gia. Hai nhà bây giờ tuy vẫn qua lại mật thiết, nhưng kỳ thật trong đáy lòng đã sinh ra bất mãn.

"Nghe nói lúc ngươi sinh con khó sinh, cửu tử nhất sinh." Tô mẫu vươn tay ra, mạnh mẽ bóp mặt La Lệ Nương.

Bóp đến mức mặt La Lệ Nương sưng đỏ.

La Lệ Nương cắn răng nhẫn nhịn, không dám lên tiếng.

Tô mẫu thấy thế thì càng thêm hài lòng: "Thân thể ngươi yếu, tiệc đầy tháng không cần đi ra! Để nương ngươi ở chỗ này chăm sóc ngươi."

La Lệ Nương: "..."

Thân là tiểu nhi tức Tô gia, đây coi như là cơ hội tốt nhất để làm quen với nữ quyến nhà khác. Bởi vì ở bữa tiệc đầy tháng nàng ta là nhân vật chính, theo lý thuyết thì tất cả mọi người phải đến tìm nàng ta thăm hỏi.

Nhưng Tô mẫu nhẹ nhàng nói ra một câu nhốt nàng ta ở trong hậu viện... Về sau nàng ta phải đi đâu để quen biết được nữ quyến nữa đây?

Hơn nữa La gia bây giờ rời khỏi La phủ tự lập môn hộ, chính là thời điểm cần rút ngắn quan hệ với các phú thương, Tô mẫu muốn nhốt nương ở hậu viện, là không muốn để cho người La gia chiếm được hời.

Đã là quan hệ thông gia thì hẳn là nên giúp đỡ lẫn nhau. Theo lẽ thường mà nói, nếu như Tô mẫu thật sự muốn giúp đỡ thì phải mang theo cả thông gia cùng tiếp đãi khách hàng.

"Nương, trước kia là nhi tức sai..."

Tô mẫu gật đầu: "Biết sai là tốt, về sau nhớ phải thay đổi."

"Nhi tức nhất định sẽ đổi." Đến tận lúc này, La Lệ Nương đã sớm thay đổi suy nghĩ nương gia chỉ là dệt hoa trên gấm.

Bây giờ trong tay nàng ta đã không có những nhược điểm quan trọng kia. Cũng chỉ có nương gia càng ngày càng tốt thì nàng ta mới có thể đứng ổn gót chân.

Cho nên, nàng ta thực tình hi vọng nương có thể đi theo Tô mẫu ra ngoài để việc buôn bán nhà mình sớm được phát triển.

"Nương, người mang theo nương con đi đi!"

Tô mẫu khoát khoát tay chỉ: "Ta phải tiếp đãi rất nhiều khách hàng, chuyện này không phù hợp, lần sau tìm cơ hội khác!"

Lần sau?

Sợ là không có lần sau.

La Lệ Nương cũng không biết sao mọi chuyện lại biến thành như vậy, nàng ta thực tình muốn biết, vật đó rốt cuộc đã bị ai đào đi rồi?

Theo nàng ta nghĩ, hai phu thê La Hoài Tây có khả năng sẽ mời thợ thủ công về tu bổ tường gạch. Gần đây nàng ta vẫn luôn lén lút phái người ra bên ngoài nghe ngóng, muốn mua về các đồ vật giá cao. Nhưng từ đầu đến cuối đều không thu hoạch được gì.

Hạ nhân La phủ hình như cũng không biết chuyện đồ vật giấu ở trong gian sương phòng kia bị người ta đào đi.

Vì tâm lực lao lực quá độ nên La Lệ Nương sinh xong, chẳng những không béo lên mà ngược lại còn gầy gò đi không ít.

Ngày hôm đó, Tô Hoa Bình từ bên ngoài trở về, mang theo một nữ tử mỹ mạo. La Lệ Nương lúc này tức giận đến mức hộc máu: "Ta không cho phép ngươi nạp thiếp."

"Không mượn ngươi xen vào." Tô Hoa Bình tỏ rõ vẻ xem thường.

La Lệ Nương cực kỳ phẫn nộ: "Nương sẽ không đồng ý..."

Lời ra khỏi miệng, nàng ta mới nhớ tới, bây giờ Tô mẫu đã sớm không nghe lời nàng ta nữa.

 
Bình Luận (0)
Comment