Lúc Tô Hoa Bình mới thú thê, có hơi trở về muộn một chút, hoặc là có chỗ lãnh đạm với thê tử, nương đều sẽ giáo huấn hắn.
Nhưng nương ở nương gia hồi lâu mới về, dường như đã biến thành người khác. Hôm qua còn mời hắn qua, lo lắng hỏi về cuộc sống gần đây của hắn. Nói gần nói xa còn lo lắng bên cạnh hắn không ai chăm sóc.
Nghe lời nghe âm, Tô Hoa Bình thuận thế đưa ra ý muốn nạp thiếp, nhưng thật ra là hắn đã sớm nuôi dưỡng nữ nhân ở bên ngoài. Vốn chỉ là thuận miệng nhắc đến, dù sao cũng là mẫu thân của mình, cho dù không đồng ý thì cũng chỉ bị giáo huấn vài câu.
Không ngờ nương lại bảo hắn đem người về cho bà ấy nhìn, nếu như hiểu biết quy củ không tệ thì sẽ nhận làm thiếp thất, quy củ không hiểu thì sẽ để làm nha đầu.
Cho nên, lúc này nghe thấy La Lệ Nương nói vậy, hắn liền không nhịn được bật cười.
"Đây là ý của nương."
La Lệ Nương á khẩu không trả lời được.
Tô mẫu nhất định làm vậy để trả thù nàng ta!
Trong hốc mắt nàng ta dần dần chứa đầy nước mắt: "Phu quân, ta vừa mới đầy tháng..."
"Ta đã đủ quan tâm rồi, chờ ngươi đầy tháng xong ta mới dẫn người trở về, " Tô Hoa Bình nói rất dõng dạc: "Trước khi ngươi sinh con, ta cũng không có thứ tử."
La Lệ Nương nhìn hắn chằm chằm: "Lúc trước ngươi đã nói là không nạp thiếp."
Tô Hoa Bình tỏ rõ vẻ xem thường: "Ta cũng không biết bây giờ ngươi khó ở như vậy."
La Lệ Nương: "..." Cho nên vẫn là trách nàng ta?
Hai phu thê tan rã trong không vui. Ngày đó Tô Hoa Bình đem nữ tử kia đến chủ viện thỉnh an Tô mẫu. Khi trở lại trong viện, nữ tử mỹ mạo kia liền biến thành Yến di nương.
La Lệ Nương thật sự nằm mơ cũng chẳng ngờ, vào ngày hài tử đầy tháng, vào thời khắc mình sắp phong cảnh đắc ý thì lại bị người ta làm một việc sỉ nhục như này.
Vốn đang vô cùng hỉ khí, nay cũng chỉ còn lại một phần.
La mẫu nhìn thấy tình cảnh nữ nhi thì vô cùng lo lắng.
Phu thê hai người ở trong phòng tranh chấp như nào bà ta đều nghe thấy được, quay đầu nhìn thấy Tô Hoa Bình tràn đầy phấn khởi dặn dò hạ nhân chuẩn bị chỗ ở cho ả Yến di nương kia, bà ta muốn tiến lên nói vài lời, nhưng lại sợ bị đuổi đi tự khiến mình mất mặt.
Rơi vào đường cùng, bà ta bí mật đi tìm nữ nhi, tận tình khuyên bảo thuyết phục: "Con đừng cứng như vậy, ở trước mặt nam nhân, nữ nhân phải giống như nước, phải vừa ôn nhu lại bao dung thì hai phu thê mới có thể dài lâu."đọc miễn phí tại doc full. vn
La Lệ Nương tức không nhịn nổi, nghĩ đến ngay cả mẫu thân cũng không giúp mình, nàng ta không nhịn được phản bác: "Người cũng ôn nhu lại bao dung đấy, vì sao phụ thân còn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt? Thiếp thất cũng nạp không ít..."
Nghe thấy nữ nhi giễu cợt, La mẫu ngây dại, lập tức hốc mắt dần dần đỏ bừng.
Lời ra khỏi miệng, nhìn thấy nương như vậy, La Lệ Nương lại có chút hối hận.
La mẫu đã nhìn ra được nữ nhi không được tự nhiên, dù gì cũng là đứa con mình đứt ruột đẻ ra, chẳng lẽ lại đi so đo với nó? Bà ta lau nước mắt, thở dài nói: "Trên đời này nam nhân toàn tâm toàn ý đối đãi thê tử có được mấy người? Nam nhân mà, ai mà không háo sắc? Chỉ cần hắn tôn trọng con thì đã đủ lắm rồi. Phụ thân con hoa tâm, nhưng từ trước đến nay đều không để nữ nhân bên ngoài cưỡi lên trên đầu ta."
"Nương là người từng trải, con nghe ta. Lát nữa con tỏ vẻ quan tâm nữ nhân kia, lại biết điều biểu lộ một chút oan ức của mình, nói ra nỗi vất vả của mình. Nếu hắn còn có chút lương tâm thì đều sẽ thông cảm cho con."
La Lệ Nương nghe mẫu thân thuyết phục, đạo lý đã hiểu, nhưng nàng ta vẫn cảm thấy oan ức. Nàng ta vừa mới cửu tử nhất sinh vì hắn sinh hạ hài tử, hắn cũng không thể mới vừa đầy tháng đã mang người về như thế?
Tô phủ đầy tháng, Tô phụ không kìm được vui mừng, mở rộng trung môn, nghênh đón khách khứa khắp phương tới cửa.
Tần Thu Uyển không tới chúc mừng.
Đối ngoại, nàng vẫn luôn lộ ra thái độ ghét bỏ của mình với Tô phủ. Nhưng trước hai ngày của buổi yến đầy tháng, có mấy vị nữ quyến phú thương nổi danh đã tới cửa thuyết phục, bọn họ đều muốn nàng quên hết ân oán trước kia với Tô phủ.
Tần Thu Uyển đương nhiên là không muốn, đồng thời khách khí mời mấy vị đó ra, tuyên bố ra bên ngoài là sau này nếu ai dám đến khuyên thì sẽ không qua lại nữa.
Vì Tô gia mà đồng thời đắc tội với hai nhà La Trang, không người nào lại đi làm loại chuyện ngu xuẩn này.
Trải qua chuyện này, vốn những người đã quên đi ân oán hai nhà Tô Trang, lại một lần nữa nhớ lại. Ở bữa tiệc đầy tháng, khó tránh khỏi cũng có người đề cập.
Tô mẫu đã quyết tâm muốn trả thù nhi tức nên đương nhiên không cho hai mẫu tử ra mặt. Còn biểu lộ một chút bất mãn về tiểu nhi tức với chúng phu nhân.
Những khách nhân cũng hiểu rõ, Tô mẫu không hài lòng tiểu nhi tức lắm.
Thế có mấy vị hẹn Tô mẫu uống trà... Đích nữ không được, thứ nữ đưa vào rút ngắn quan hệ hai nhà chắc vẫn có thể.
Hơn nữa, sau khi Tô Hoa Phong hòa ly thì vẫn luôn độc lai độc vãng, chưa nghe nói là hắn có qua lại với cô nương nhà ai. Nếu như có thể gả khuê nữ cho hắn thì coi như là có thể trở thành đương gia chủ mẫu Tô phủ tương lai rồi.
Tô gia mẫu tử bây giờ không để ý tới chuyện hôn sự, trong đáy lòng hai người đều nghĩ phải mau lấy lại những bức thư kia.
Đáng tiếc, Trang Oánh Oánh không chịu tới cửa.
Tô mẫu quản nhà nhiều năm, việc chiêu đãi khách đối với bà ta mà nói giống như là ăn cơm uống nước, cả buổi tiệc đều rất thuận lợi. Đưa tiễn khách hàng xong, bà ta mới phát hiện là mình có hơi mỏi mệt.
Ngoại trừ mỏi mệt, lại có chút thích thú. Trước đó trở về Khang phủ, cả ngày bà ta không bước ra khỏi nhà, hôm nay bị mọi người vây quanh, bà ta lại tìm về tự tin của Tô gia chủ mẫu trước kia.
Nhưng bà ta biết đây đều là vẻ ngoài, nếu như không lấy lại được những bức thư kia, bà ta sớm muộn gì cũng sẽ bị tất cả mọi người phỉ nhổ. Nghĩ đến đây, bà ta bất chấp mỏi mệt, lập tức sai người chuẩn bị lễ vật đi đến La phủ kính cẩn thăm hỏi.
Lúc đó, hai phu thê đang bố trí viện tử cho hài tử, biết được Tô mẫu đến đây, Tần Thu Uyển lập tức cười: "Mời tiến vào."
Có lẽ Trang Oánh Oánh rất muốn nhìn Tô mẫu cầu xin tha thứ.
Tô mẫu vốn tưởng là mình không vào được cửa, tưởng là sẽ phải đi một chuyến tay không. Không ngờ người gác cổng vừa mới bẩm báo, chỉ nửa khắc đồng hồ sau, bà ta đã được mời vào.
Thái độ người gác cổng cung cung kính kính, bà ta không nhận thấy mình đang bị lãnh đạm. Cho nên lúc tiến vào La phủ, Tô mẫu dần dần trầm tĩnh lại.
Có lẽ, nhi tức cũng không còn oán hận bà ta nữa.
Dù gì trong bụng nàng cũng có huyết mạch của Tô gia, đối với hài tử mà nói, đương nhiên là càng nhiều người thương nó thì càng tốt.
Nhi tức có lẽ là vì hài tử mà chấp nhận thỏa hiệp, muốn tiêu tan hiềm khích lúc trước. Nghĩ như vậy, trong lòng Tô mẫu càng thêm nắm chắc. Cho nên, bà ta cũng không cho rằng mình sẽ bị từ chối, lúc nhìn thấy người, trên mặt bà ta liền mang theo nụ cười: "Oánh Oánh, gần đây con sống ổn chứ?"
Trong viện Tần Thu Uyển đang treo dây đu, nghe được âm thanh thì quay lại: "Tô phu nhân, tới cửa có việc gì?"
Tô mẫu thấy được thái độ lãnh đạm của nàng, không giống như là đang tiếp khách, cảm thấy hơi mất hứng. Nhưng mà nghĩ lại một chút, trước đó hai nhà làm căng như thế, Trang Oánh Oánh còn suýt chút nữa bị mình cho uống thuốc phá thai, cho dù là muốn hòa hoãn thì cũng sẽ không đột nhiên trở nên nhiệt tình.
Cho nên, bà ta cũng không thèm để ý đến vẻ mặt lạnh của nhi tức, cười nói: "Không sao cả, ta chỉ nghĩ thai nhi của con hẳn là đã vững vàng nên muốn đến thăm con."
Bà ta dò xét trên dưới, trong ánh mắt đều là ý cười: "Nhìn bộ dáng của con hình như là sống không tệ."
"Đó là đương nhiên." Tần Thu Uyển quay đầu lại, giúp La Hoài Tây đỡ dây, để hắn cột ghế lên cuộn dây.
Tô mẫu nhìn thấy động tác của hai người, cái ghế đu dây kia rất nhỏ, người lớn không ngồi được. Nghĩ một lát, liền biết là vì chuẩn bị cho hài tử. Trong ánh mắt bà ta tràn đầy ý cười: "Làm phiền La gia chủ."
La Hoài Tây nghe xong lời này, lập tức tỏ rõ vẻ không vui, thản nhiên nói: "Ta làm cho hài tử của ta vốn là việc nên làm, vì sao Tô phu nhân lại nói thế?"
Tô mẫu nghẹn lời.
Rõ ràng hài tử trong bụng Trang Oánh Oánh là huyết mạch Tô gia, bà ta nói như vậy cũng không sai mà!
Nhưng mà, La Hoài Tây đã coi huyết mạch Tô gia như thân sinh của mình, cũng coi như là một chuyện tốt. Bà ta không đắn đo nữa, mỉm cười nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Oánh Oánh, ta muốn nói chuyện riêng với con."
Tần Thu Uyển cũng không quay đầu lại: "Nếu như ngươi muốn lấy lại những lá thư kia thì nên từ bỏ đi, ta không bao giờ trả lại cho ngươi."
Tô mẫu sửng sốt.
Bà ta thật sự không ngờ, Trang Oánh Oánh lại không hề giấu diếm chuyện lá thư với La Hoài Tây. Chẳng phải là nói, bí mật của hai mẫu tử bọn họ lại có thêm một người biết sao?
Tô mẫu hoảng loạn, bà ta nhìn hai phu thê bên kia đang cùng nhau buộc cái ghế, thật lâu sau mới trấn định lại.
"Oánh Oánh, chúng ta có thể nói chuyện riêng không?"
Tần Thu Uyển đưa tay bảo hạ nhân lui ra: "Chàng không phải người ngoài, ngươi nói thẳng đi!"
Với Tô mẫu mà nói, đứa bé trong bụng Trang Oánh Oánh là tôn tử của mình, đương nhiên không phải người ngoài. Mà La Hoài Tây không có quan hệ gì với bà ta, sao lại không phải là người ngoài?
Bà ta hơi do dự, trong lúc nhất thời không dám mở miệng.
Cả buổi không nghe thấy Tô mẫu nói gì, Tần Thu Uyển ngờ vực hỏi: "Tô phu nhân, ngươi ngẩn người hả?"
Tô mẫu: "..."
Bà ta đưa ra yêu cầu nói chuyện riêng hai lần đều bị nhi tức cản lại.
"Oánh Oánh, ta chỉ muốn đến thăm con."
"Ta rất tốt," Tần Thu Uyển cất giọng: "Người đâu, tiễn khách!"
Tô mẫu đi chuyến này là vì muốn lấy lại lá thư chứ không phải là tới thăm. Thấy nhi tức đuổi người, bà ta có chút nóng nảy: "Oánh Oánh, ta còn chưa nói chuyện được với con."
"Giữa hai chúng ta còn có cái gì để nói?" Tần Thu Uyển không hiểu nổi: "Đứa bé này là của ta, không có liên quan đến Tô gia các ngươi. Chính ta cũng không có quan hệ gì với cả nhà các ngươi, chúng ta bây giờ chỉ có thể coi là thân thích xa, việc hiếu hỉ còn có thể không cần lui tới, ngươi không cần thân cận như thế."
Tô mẫu yên lặng. Thấy hai phu thê khẽ thương lượng độ cao buộc đu dây, không quan tâm đến mình nữa. Bà ta cắn răng, tiến lên hai bước: "Oánh Oánh, ta nghe nói con tìm được một vài đồ của mẫu tử bọn ta?"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Đúng vậy."
Tô mẫu vội vàng nói: "Con có thể trả nó cho bọn ta không?"
"Đương nhiên không thể." Tần Thu Uyển nói năng hùng hồn: "Đây là đồ ta lấy ra, vì sao phải cho ngươi?"
"Ta có thể cho con lợi ích." Tô mẫu khá là vội vàng: "Bạc? Hàng hóa? Nếu con cần cái gì ta đều có thể giúp con tìm..."
"Ta cái gì cũng không thiếu, cái gì cũng không muốn." Tần Thu Uyển quay người nhìn bà ta: "Ta muốn giữ lại những vật kia... Làm kỷ niệm."
Tô mẫu: "..."
Bà ta coi như là hiểu rõ suy nghĩ của mình đã sai hoàn toàn. Nhi tức căn bản không muốn tha thứ của mình, cái gì mà tiêu tan hiềm khích lúc trước đều là bà ta tưởng tượng. Trang Oánh Oánh muốn nắm lấy nhược điểm của bọn họ, để cho bọn họ ăn ngủ không yên, vô cùng nóng ruột sợ hãi.
"Oánh Oánh, trước kia là ta có lỗi với con, nhưng ta cũng là bị ép buộc, ta vô cùng bất đắc dĩ. Đứa bé trong bụng là tôn tử của ta, chỉ cần ta có biện pháp khác, ta cũng sẽ không ra tay với con..."
Tần Thu Uyển ngắt lời bà ta: "Chuyện quá khứ không cần nhắc lại, ngươi vì cái gì mà làm tổn thương ta, ta không quan tâm. Tổn thương đã tạo thành, cũng không thể đền bù. Đúng rồi, ngươi đã tới thì nhớ giúp ta thúc giục Tô Hoa Phong một tiếng, chuyện hắn đồng ý với ta còn chưa được xử lý đâu."
Tô mẫu: "... Chuyện gì?"
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Chính Tô Hoa Phong biết."
Trong đầu Tô mẫu phút chốc nhớ tới thái độ khác thường của đại nhi tử lần trước, chính là chuyện uống rượu say động thủ với La Lệ Nương.