Đại nhi tử trong mắt Tô mẫu luôn là đứa trẻ nhanh trí thông minh, từ nhỏ đã hiểu chuyện hơn so với bạn cùng lứa.
Hơi lớn hơn một chút đã đi theo Tô phụ học làm ăn, mặc dù không làm được quá nhiều chuyện lớn nhưng cũng không gây ra họa. Chuyện say rượu gây chuyện càng chưa bao giờ có.
Uống rượu say đi vào trong phòng đệ tức phụ, còn đánh người thành ra như thế... Việc này vốn rất kỳ quái.
Bà ta trở về liền phải vội vàng chuẩn bị yến đầy tháng, còn chưa kịp hỏi đã thấy nụ cười trên mặt nhi tức, một luồng khí trong đáy lòng bà ta lập tức dâng lên.
Trước hôm nay, bà ta còn cảm thấy những vật kia rơi vào trong tay nhi tức sẽ tốt hơn so với rơi vào trong tay La Lệ Nương, về phần nguyên do...Trong bụng nhi tức có huyết mạch của nhi tử, nàng sẽ không tìm cách giết hết bọn họ.
Nhưng lúc này, bà ta lại không cho là như vậy nữa.
"Oánh Oánh, ta và Hoa Phong trước kia là bị người ta uy hiếp nên mới làm một vài chuyện không tốt với con, nhưng bọn ta cũng là thân bất do kỷ." Bà ta lại giải thích: "Ta động thủ với con, trong lòng ta cũng rất thống khổ. Chuyện đã qua, chúng ta không nên nhắc lại, có được hay không?"
"Bà nghĩ hay quá." Tần Thu Uyển cười lạnh nói: "Trong vòng ba ngày, nếu Tô Hoa Phong không làm được chuyện ta phân phó thì đừng trách ta không khách khí."
Lúc đi ra khỏi La phủ, vẻ mặt Tô mẫu như thất hồn lạc phách, không còn vẻ vang như lúc vào phủ nữa.
Bà ta lảo đảo nghiêng ngã lên trên xe ngựa, sau khi trở lại trong phủ thì lập tức đi tìm tới nhi tử.
"Trang Oánh Oánh bảo con làm chuyện gì?"
Tô Hoa Phong: "..." Bảo hắn đánh người.
Nhưng hắn uống rượu giả điên không được, tưởng là chuyện sẽ cứ như vậy mà đi qua. Hắn ngờ vực hỏi: "Nương, sao người đột nhiên lại hỏi việc này?"
"Hôm nay ta đi tìm nàng ta, vốn là muốn lấy đồ về." Vẻ mặt Tô mẫu buồn bã như phụ mẫu chết: "Kết quả nàng ta nói, trong vòng ba ngày con phải làm được chuyện lúc trước nàng ta phân phó, nếu không... thì sẽ không khách khí."
Tô Hoa Phong chỉ cảm thấy đau đầu, vuốt vuốt mi tâm: "Nương, đang yên đang lành sao người lại đi tìm nàng ta làm gì?"
Tô mẫu nghĩ về cuộc sống không buồn không lo của những năm trước đó, hai năm này lại bị người ta uy hiếp liên tục, bà ta thực sự chịu đủ rồi.
"Nàng ta rốt cuộc muốn làm cái gì?" Tô mẫu lo lắng hỏi.
Tô Hoa Phong thở dài: "Muốn con đánh La Lệ Nương một trận. Con đã tận lực rồi, bây giờ hạ nhân nhìn thấy con liền cản, con không thể tiến vào được."
Tô mẫu á khẩu không trả lời được.
Hoá ra Trang Oánh Oánh cũng không đại độ như vậy, nàng ta vẫn luôn nhớ kỹ kẻ cầm đầu, vẫn muốn trả thù La Lệ Nương.
Bà ta trầm ngâm một lát: "Nếu con lại đến viện tử nhị đệ con gây chuyện thì cũng không hay lắm."
Tô Hoa Phong cũng hiểu rõ đạo lý này, cho nên mới mượn rượu giả điên.
"Việc này giao cho ta đi." Tô mẫu tỏ rõ vẻ bất đắc dĩ: "Nếu muốn đánh La Lệ Nương một trận thì ta làm dễ hơn so với con."
Nghe vậy, Tô Hoa Phong quả thực thở dài một hơi.
Ngày đó vào lúc chạng vạng tối, Tô mẫu mời tiểu nhi tức tới dùng bữa tối.
La Lệ Nương vừa mới sang tháng, thân thể còn chưa khỏi hẳn, mặt xanh môi trắng vừa nhìn là biết đang rất suy yếu.
Tô mẫu không thương tiếc nàng ta chút nào, thực ra, trong lòng còn đầy hận thù. Bà ta phân phó người mang canh lên: "Ngươi uống nhiều vào."
Chỗ ngồi của hai bà tức là Tô mẫu cân nhắc trước khi La Lệ Nương vào cửa.
La Lệ Nương đưa tay đón canh, còn chưa lấy được thì chén canh đã từ trong tay trượt xuống, sau đó...toàn bộ đổ vào trên thân Tô mẫu.
Dù Tô mẫu đã sớm chuẩn bị cũng bị bỏng đến mức thét lên: "La Lệ Nương, ngươi đang làm cái gì?"
Bà ta vốn muốn mượn chuyện này gây khó dễ, chịu đựng đau đớn cắn răng hét lên: "Bất kính trưởng bối, dẫn đi vả miệng."
La Lệ Nương ngây dại.
Nàng ta là chủ tử Tô phủ, không phải là hạ nhân có thể tùy ý phạt đòn... Hơn nữa, đánh thì đánh, sao có thể vả miệng?
Đánh người không đánh mặt, bà bà đang cố ý nhục mạ nàng ta sao?
Trước khi dùng bữa Tô mẫu đã sớm cẩn thận dặn dò người bên cạnh. Lúc La Lệ Nương cầu xin tha thứ thì bà đỡ phải chặn miệng lại.
Sau đó, La Lệ Nương cũng chỉ thấy được một bàn tay rất lớn tung bay ở trước mắt. Trên mặt đau đớn, nàng ta muốn xin tha, nhưng bàn tay tát quá nặng quá nhanh, lời nói ra khỏi miệng lưa thưa vỡ nát, không ai nghe được.
Không bao lâu sau, cả khuôn mặt La Lệ Nương sưng đỏ, bà đỡ thu tay lại lui ra. Nàng ta nằm rạp trên mặt đất không ngừng thở, trừng mắt nhìn Tô mẫu: "Nương, người không sợ sao?"
Trên mặt đau đớn, nói ra không rõ chữ. Tô mẫu nghe rõ, trong lòng thở dài, nhưng ngoài mặt lại rất giận dữ: "Thân là nhi tức, không cố gắng phụng dưỡng bà bà. Cho dù có nói ra thì cũng là ta có lý."
La Lệ Nương: "..." Bà vốn dĩ không nói lý!
Mà cố ý trả thù chuyện uy hiếp trước đó.
Nhìn điệu bộ này, có vẻ như hai mẫu tử bọn họ đã thật sự lấy được những vật kia. Nếu không, rất khó giải thích tại sao bọn họ lại có sức mạnh có thể ức hiếp được mình, nàng ta quyết định thăm dò: "Nương, con sẽ nói cho phụ thân biết những chuyện người đã làm.”
Tô mẫu không hiểu đáp lại: "Ta làm cái gì?"
La Lệ Nương á khẩu không trả lời được.
Trước đó ở trước mặt Tô Hoa Phong, bà ta còn thề thốt phủ nhận chuyện kia. Gương mặt La Lệ Nương lúc này đau đớn vô cùng, sưng đến mức ánh mắt của nàng ta còn không thấy rõ ràng như bình thường, nàng ta trừng mắt nhìn phụ nhân: "Nương, có phải người..." đã cầm được những thứ đó?
Lời còn chưa hỏi ra, La Lệ Nương đã kịp thời ngừng nói.
"Ta rất đau." Tô mẫu lửa giận ngút trời chỉ vào vết thương của mình: "Ngươi mù sao? Nhìn không thấy hả?"
La Lệ Nương cũng không phải muốn hỏi bà ta có đau hay không, nàng ta cúi đầu, che khuất hận ý trong mắt.
"Ngươi bày ra dáng vẻ đau khổ này làm gì?" Tô mẫu giận không nhịn nổi: "Cút đi nhanh lên, trở về xử lý tổn thương trên mặt ngươi đi, ta nhìn mà thấy phiền."
La Lệ Nương không dám phản bác, nhanh chóng đứng dậy lui ra ngoài.
Trở lại viện, sau khi La mẫu nhìn thấy tổn thương trên mặt nữ nhi, lúc này sắc mặt biến đổi, vội vàng đưa tay lên sờ.
Nhìn khuôn mặt sưng đỏ gần như nổi lên tơ máu, bà ta lại không dám sờ nữa, lúc mở miệng âm thanh phát run: "Lệ Nương, ai đánh con? Con là chủ tử, ai dám đánh con?"
La Lệ Nương ngồi xuống trước bàn trang điểm, sai nha hoàn đi lấy băng và dược cao. Hồi trước lúc Tô Hoa Phong đánh nàng ta, dược cao đại phu phối còn chưa dùng hết, lúc này vừa vặn cần dùng đến.
Nàng ta nhìn khuôn mặt trong gương sưng thành cái đầu heo, không còn là nữ tử mỹ mạo trước kia, lạnh nhạt nói: "Ngoại trừ bà bà thì còn có ai dám đánh con?"
La mẫu: "..."
"Vì sao?"
La Lệ Nương tỏ rõ vẻ giễu cợt: "Nói là con không nhận ở canh, làm đổ lên người bà ta." Nói đến đây, nàng ta mới hồi tưởng lại bàn tay đưa canh của bà đỡ lúc nãy có chút vấn đề, rõ ràng là cố ý thả ra.
Nhưng mà, động tác bà đỡ quá nhanh, cho dù nàng ta nói ra, Tô mẫu cũng sẽ cho rằng nàng ta giảo biện.
Hơn nữa, rõ ràng là bà đỡ làm đổ canh, nhưng cuối cùng chỉ có nàng ta là bị phạt! Chẳng lẽ không phải là hạ nhân bị phạt, còn nàng ta chỉ bị trách cứ hai câu thôi sao?
Chuyện hôm nay, chắc chắn là kế hoạch của Tô mẫu.
Vì trách phạt nàng ta mà để bát canh nóng đổ vào trên người... Đúng là không từ thủ đoạn!
Tô mẫu quả thực là hận nàng ta đến tận xương!
Nếu như không thể xoay người thì nửa đời sau, nàng ta phải làm sao bây giờ?
La Lệ Nương nhắm nghiền hai mắt, nhẫn nhịn để nha hoàn thoa thuốc cao cho mình. La mẫu ở một bên gấp đến độ rơi nước mắt: "Như thế nào, như thế nào?"
"Phải làm sao bây giờ?"
"Lệ Nương, bà bà con ra tay ác như vậy, về sau nếu như lại... Nữ nhi số khổ của ta!"
Đến giờ phút này, La mẫu thật sự hi vọng cuộc sống nhàn nhã trước đó của nữ nhi là bởi vì nhà trượng phu thiện đãi chứ không phải chính nàng giành được.
La Lệ Nương nghe nương khóc lóc thì chỉ hờ hững nhìn. Trong lòng vẫn luôn nghĩ đến đối sách, vô luận như thế nào cũng phải xoay người. Người bên Kinh thành mãi không có tin tức, nàng ta sẽ gửi thêm một phong thư... Đang nghĩ như vậy, đột nhiên lại cảm nhận được trên mặt đau rát.
Nàng ta lấy lại tinh thần nhìn tấm gương, nhìn thấy mình đã bôi thuốc mà không chỉ không tiêu sưng mà ngược lại còn càng thêm sưng đỏ, đồng thời đau đớn trên mặt càng ngày càng kịch liệt. Sắc mặt nàng ta khẽ biến, tóm lấy nha hoàn: "Thuốc từ đâu đây?"
Nha hoàn bị dọa, sắc mặt trắng bệch, vội vàng quỳ xuống: "Hồi bẩm phu nhân, đây chính là dược cao đại phu trước đó phối dùng không hết ạ."
Tuyệt đối không có khả năng.
La Lệ Nương đã dùng thuốc này một lần, thuốc này có kỳ hiệu tiêu sưng giảm đau, lúc bôi vào sẽ không đau nhức như vậy. Mặt sưng thành như thế mà chỉ cần bôi hai ngày đã tiêu sưng.
Nhưng trên mặt nàng ta càng ngày càng đau, căn bản không phải là dược hiệu nên có. Nghĩ đến cái gì, sắc mặt nàng ta biến đổi, vội vàng dùng khăn lau đi dược cao trên mặt.
Dược cao lau đi xong, đau đớn trên mặt liền giảm xuống. Nàng ta bất chấp đau đớn, không ngớt lời dặn dò: "Đi mời đại phu! Nhớ mời hai vị!"
Viện tử lập tức hỗn loạn, La mẫu khóc không thành tiếng, sắc mặt trắng bệch, vội vàng nhào tới trước nhìn tổn thương của nữ nhi.
Chỉ sau một lúc, khuôn mặt sưng đỏ của nàng ta đã có dấu hiệu vỡ ra, La mẫu hoảng sợ, La Lệ Nương cũng không kém là bao. Nàng ta vươn tay ra định sờ, nhưng căn bản là không đụng vào được.
Một khắc đồng hồ sau, đại phu chạy tới, thấy được tổn thương trên mặt nàng ta thì cũng ngây người một chút: "Thương thế sao lại biến thành như vậy?"
La Lệ Nương không khóc, vừa rồi nàng ta không nhịn mà rơi xuống hai hàng nước mắt, lệ kia lăn qua vết thương, đau đến mức nàng ta suýt nữa thì ngất. Sau đó nàng ta liền cắn chặt cánh môi, chết sống không cho nước mắt đáp xuống.
Nghe thấy đại phu tra hỏi, nàng ta bèn đưa dược cao trong tay ra: "Hẳn là thứ này."
Đại phu nhận lấy, ngửi một cái xong thì sắc mặt liền khẽ biến: "Thứ này có độc."
La Lệ Nương không ngạc nhiên, nghe đại phu nói, nàng ta nhắm hai mắt lại: "Đại phu, mặt của ta còn có thể chữa không?"
Trên mặt nàng ta đã bắt đầu đổ máu, có mấy vệt máu thật dài, nhìn vết thương cũng không sâu, đại phu tiến lên xem xét hồi lâu: "Độc này có thể giải, nhưng mặt mũi ngài thì khó mà nói."
Thấy ánh mắt La Lệ Nương nặng nề, đại phu vội vàng đổi giọng: "Cho dù để lại sẹo thì vết sẹo có lẽ cũng không rõ ràng. Phu nhân phản ứng rất nhanh, đã lập tức lau đi dược cao có độc, coi như là cứu vãn hơn phân nửa."
La Lệ Nương thở ra một hơi.
Chờ đại phu giúp nàng ta phối thuốc, uống thuốc xong, dù là nàng ta đã rất mệt mỏi không chịu nổi thì cũng vẫn không nghỉ ngơi. Mà phân phó người tìm tới nha hoàn trông coi dược cao và bôi thuốc cho nàng ta.
Nàng ta không hỏi gì mà trực tiếp đánh.
Hai nha hoàn không ngớt lời kêu oan, La Lệ Nương mắt điếc tai ngơ. Mười mấy gậy đánh xuống, hai nha hoàn đã đổ máu gần nửa người, trong đó có một người thực sự nhịn không được, khóc lóc cầu xin tha thứ: "Phu nhân tha mạng, nô tỳ cũng là thân bất do kỷ..."
La Lệ Nương bỗng nhiên mở mắt, trừng mắt nhìn nha hoàn mở miệng: "Là ai bảo ngươi thay dược cao?"
Nha hoàn lúc này chỉ muốn nhặt được mạng về, đã mở miệng thì cũng không ngại nữa, khóc lóc gào to: "Là Yến di nương."
Lòng La Lệ Nương tràn đầy phẫn nộ: "Mang Yến di nương tới!"
Trước đó vì Tô mẫu nghe lời tiểu nhi tức nên La Lệ Nương ở trong phủ này rất có địa vị, nhất là ở trong viện này, tất cả mọi người đều không dám ngỗ nghịch.
Dù địa vị La Lệ Nương hôm nay khác biệt so với trước kia thì trong mắt những hạ nhân này, nàng ta vẫn vô cùng uy nghiêm. Mấy hơi sau Yến di nương liền bị kéo đến.