Yến di nương có thân hình tinh tế, dung mạo cũng đẹp.
Khi bị kéo tới, có lẽ là bị dọa nên trên mặt toàn là nước mắt. Nhưng cũng không khiến người ta phiền chán mà lại khiến người nhìn vô cùng thương tiếc.
Bộ dáng này rơi vào trong mắt La Lệ Nương lại khiến cơn giận của nàng ta tăng thêm một tầng.
Từ khi sinh xong hài tử, Tô Hoa Bình không còn qua đêm ở chính phòng nữa, thỉnh thoảng chỉ trở về thăm hài tử, sau đó sẽ rất nhanh rời đi. Đối với nàng ta càng không còn ôn nhu như lúc thành thân.
Mà Tô Hoa Bình đã ngủ lại vài ngày ở chỗ Yến di nương, nếu tiếp tục như thế, nữ nhân này chẳng mấy chốc sẽ có hài tử... Suy nghĩ một chút là bực mình!
Nhưng mà Yến di nương tự tìm đường chết, cũng không trách được lòng tham của nàng.
La Lệ Nương nhìn nàng: "Thiếp thất mưu hại chủ mẫu thì nên đánh chết." Ác ý trong ánh mắt nàng ta càng ngày càng sâu: "Yến di nương, chính ngươi đã tới cửa, đừng trách ta không lưu lại cho ngươi đường sống."
Nói xong, phân phó nói: "Đánh cho ta!"
Yến di nương muốn giải thích, liền có bà đỡ tiến lên bụm miệng nàng lại, ngay sau đó âm thanh đánh gậy liên tiếp đáp xuống.
Nghe Yến di nương phát ra tiếng kêu thảm thiết, trong lòng La Lệ Nương vô cùng thoải mái, khóe miệng nhếch lên, làm mặt nàng ta càng thêm đau đớn. Nàng ta cảm thấy còn chưa đủ, đưa bình thuốc trên bàn cho nha hoàn bên cạnh: "Đưa cho nàng ta bôi lên trên mặt."
Yến di nương vốn đang bị ăn gậy, lại thêm việc bôi dược cao này làm toàn thân nàng đau đến run rẩy không ngừng, nước mắt đổ rào rào, đầu tóc rối bời, toàn thân chật vật không chịu nổi, không còn mỹ mạo trước đó.
Nàng nằm rạp trên mặt đất như một đám bùn nhão.
La Lệ Nương đang thưởng thức, chợt nghe tiếng hai bà đỡ đánh người kinh hô một tiếng, hai người đồng thời thu tay lại, còn lui về sau mấy bước.
Thấy thế, La Lệ Nương nhíu mày nhìn sang.
Sau đó liền thấy dưới thân Yến di nương dần dần chảy ra một đống máu, tốc độ chảy rất nhanh, vốn dĩ không hề giống như là máu bị gậy đánh chảy ra.
Nghĩ đến một khả năng nào đó, mặt La Lệ Nương hơi biến sắc.
Sắc mặt Yến di nương trắng bệch, mấy giọt máu nổi bật lên trên mặt nàng càng thêm đỏ thắm, nhìn có phần làm người ta sợ hãi. Nàng run rẩy nói: "Phu nhân... Nguyệt sự của thiếp thân... đã chậm mất ba ngày..."
Lời còn chưa dứt thì đã nhắm mắt, cứ như vậy nằm rạp trên đất.
Mấy chủ tớ cộng lại có hơn mười người, lúc này đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Trên trán La Lệ Nương toát ra mồ hôi, trong lòng vừa run vừa sợ. Thời điểm này, nếu như mời đại phu đến đây cứu chữa thì việc nàng ta ra tay độc ác với thiếp thất có thai coi như là không dối gạt được.
Thân là chủ mẫu, ngược đãi thiếp thất thì có thể, nhưng không thể chọn lúc thiếp thất có thai. Vậy coi như là mưu hại dòng dõi, mọi chuyện cũng không còn đơn giản như vậy nữa. Lỡ như trên lưng gánh thanh danh hung tàn thì cuộc sống ngày sau của nàng ta sợ là sẽ chỉ càng thêm khổ sở. Đến lúc đó không những bị Tô gia mẫu tử khi dễ, còn bị ngoại nhân nói một tiếng đáng đời.
Ánh mắt La Lệ Nương thay đổi, nhanh chóng hạ quyết tâm, trầm giọng dặn dò: "Tiếp tục đánh cho ta!"
Bà đỡ hai mặt nhìn nhau, thật sự không dám động thủ.
Mặc dù những ngày qua La Lệ Nương đã có đầy đủ uy tín, các bà không dám đối nghịch lại. Nhưng thái độ của công tử và phu nhân đối đãi với vị nhị phu nhân này các bà cũng thấy rõ.
Tuy nói thiếp thất cũng chỉ là người mới thay người cũ, bất luận dung mạo đẹp thì cũng chỉ bị thay thế một ngày. Nhưng trước mắt Yến di nương này lại là người được Nhị công tử yêu quý nhất, nếu như đang mang thai mà bị người ta đánh chết... Nhị phu nhân vừa mới sinh ra đích trưởng tôn cho Tô gia có lẽ cũng không chịu tội nặng, nhiều nhất là bị trách phạt, mà những hạ nhân như các bà chắc chắn sẽ gặp nạn.
Bà đỡ đang chần chờ thì Tô Hoa Bình đã sải bước vào cửa, bên cạnh còn có một tiểu nha đầu khóc lóc sướt mướt đi theo.
La Lệ Nương thấy thế, nhắm mắt lại.
"La Lệ Nương, ngươi điên rồi sao?" Tô Hoa Bình vào cửa, nhìn thấy Yến di nương nằm trong vũng máu tươi mê man trên mặt đất không rõ sống chết, lập tức trợn mắt, sau khi giận dữ mắng mỏ thì xoay lại ôm lấy người. Sau khi ôm, mới phát hiện dưới thân Yến di nương toàn là máu. Ánh mắt hắn trừng lớn, gầm thét: "Mau đi mời đại phu."
Đại phu vừa mới bị đưa đi lại bị mời trở về, nhìn thấy Yến di nương hung hiểm liền vội vàng bắt đầu chẩn trị, thậm chí còn dùng cả ngân châm.
Trong lúc này, La Lệ Nương ngồi ở trước bàn trang điểm, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Tô Hoa Bình nhìn thấy thì lại càng tức giận. Chỉ là hắn đang lo âu cho Yến di nương, không rảnh so đo với nàng ta.
Đợi đến khi đại phu thi châm xong, lại phối thuốc.
Tô Hoa Bình mới đuổi tất cả hạ nhân ra ngoài.
Lúc đó, La mẫu không muốn đi ra ngoài, nhưng vẫn không lay chuyển được tế tử.
Chỉ còn lại phu thê hai người, Tô Hoa Bình không khách khí nữa, hỏi: "La Lệ Nương, rốt cuộc ngươi nghĩ như thế nào?" Hắn đưa tay chỉ Yến di nương trên giường: "Cùng là nữ nhân với nhau, vì sao ngươi lại ra tay với một nữ tử có thai? Chính ngươi cũng có hài tử, vì sao không tích đức cho hài tử?"
La Lệ Nương đưa tay chỉ mặt: "Nhìn thấy mặt của ta không?"
Tô Hoa Bình hừ lạnh một tiếng: "Không cố gắng hầu hạ nương, đáng đời."
Trái tim La Lệ Nương lạnh đi một nửa: "Nương là trưởng bối, bà ấy có đánh, ta không dám phản bác. Nhưng sau khi trở về ta lấy dược cao bôi mặt, nhưng suýt nữa thì bị hủy dung." Nàng ta chỉ vào mấy lỗ hổng trên mặt: "Những thứ này là vỡ ra sau khi bôi dược. Nha hoàn trông dược cao nói chính là Yến di nương sai nàng ta đổi thuốc."
Nghe vậy, Tô Hoa Bình tỏ rõ vẻ giễu cợt: "Hiện tại Yến nhi nằm ở trên giường không rõ sống chết, cũng không giải thích được. Đương nhiên là ngươi muốn nói thế nào là nói thế đấy."
La Lệ Nương: "..."
Trong mắt nàng ta chứa đầy nước mắt: "Cùng giường chung gối lâu như vậy, trong mắt ngươi ta chính là hạng người như vậy sao?"
Tô Hoa Bình không trả lời.
Nhìn hắn ngầm thừa nhận, trái tim La Lệ Nương lập tức chìm xuống đáy.
Lúc trước trong nàng ta nắm giữ nhược điểm của Tô gia mẫu tử, không lấy chỗ tốt gì mà chỉ yêu cầu được gả cho hắn. Mặc dù đúng là cũng vì muốn trải qua những ngày tốt lành, nhưng cũng thật sự là muốn gả cho hắn.
Bây giờ nghĩ lại, phần thực tình này coi như là cho chó ăn. La Lệ Nương nhắm mắt lại: "Thật sự là vì nàng ta động thủ với ta, suýt nữa hủy mặt của ta nên ta mới phản kích. Lúc ta sai người đánh nàng ta, cũng không biết chuyện nàng ta mang bầu."
"Phu nhân, người cũng không cho thiếp thân...có cơ hội nói chuyện..."
Nghe nói như thế, La Lệ Nương giương mắt nhìn lại, chỉ thấy nữ tử trên giường không biết đã tỉnh lại bao lâu, lúc này nước mắt giàn giụa, âm thanh sợ hãi, bao hàm lấy oan ức vô tận. Nàng khóc nhìn về phía nam nhân bên cạnh: "Bình lang, thiếp... thật sự... chàng có thể hỏi những hạ nhân kia, thiếp nói thật, phu nhân nàng..."
Nàng suy yếu đưa tay xoa lên bụng: "Con của chúng ta đã không còn." Nói xong, hai hàng thanh lệ lập tức đáp xuống.
Tô Hoa Bình ôm nàng vào lòng: "Về sau còn sẽ có."
Yến di nương khóc lắc đầu: "Sẽ không. Mệnh đồ thiếp thân nhiều thăng trầm, trước đó bị hại uống hổ lang chi dược, có thể có đứa bé này đã là may mắn..." Nàng nhìn trướng mạn đỉnh: "Có lẽ, vận mệnh thiếp thân đã như vậy."
Nghe những lời này, trong lòng Tô Hoa Bình càng thêm khó chịu. Ánh mắt nhìn La Lệ Nương càng ngày càng không tốt.
La Lệ Nương lui về sau hai bước: "Yến di nương, là ngươi hạ độc với ta trước..."
"Thiếp thân không có làm." Yến di nương nói rất nhẹ: "Phu nhân, hậu trạch này do ngài khống chế, không người nào dám giúp ta."
Nàng nói xong, mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt: "Bình lang, thiếp muốn nghỉ một lát."
Tô Hoa Bình không ép nàng, còn vỗ nhẹ an ủi.
La Lệ Nương bỗng nhiên đứng dậy, lời sắp ra miệng lại bị Tô Hoa Bình trừng ngậm lại.
Đợi đến khi người trên giường ngủ say, hắn đứng lên, thô bạo kéo La Lệ Nương đi ra bên ngoài.
Trong viện, La mẫu vì lo lắng cho nữ nhi nên vẫn chưa rời đi, nhìn thấy hai người đi ra ngoài, mắt thấy nữ nhi vẫn ổn, quả thực thở dài một hơi.
"Hoa Bình, con nghe ta giải thích, Lệ Nương không biết việc Yến di nương mang bầu..."
Tô Hoa Bình tỏ rõ vẻ giễu cợt: "Viện này là nàng ta quản lý, Yến nhi ăn cái gì nàng ta đều biết. Người nói những lời này, người cho rằng ta sẽ tin sao?"
Hắn nói không sai, thế nhưng La Lệ Nương đâu cần thiết phải quan tâm đến mấy chuyện đó.
Hơn nữa, Yến di nương không có ý đồ nào sao?
Chí ít, việc nguyệt sự của nàng ta trì hoãn mà La Lệ Nương còn không biết, rõ ràng chính là nàng ta giấu.
Lúc này La Lệ Nương cảm thấy mình rất oan ức, chuyện hôm nay, người sai không ở nàng ta, thậm chí nàng ta còn là người bị hại.
Nhưng chỉ vì đánh Yến di nương mà người sai lại chính là nàng ta.
"Ta thật sự không biết, ta có thể thề với trời."
Tô Hoa Bình tỏ rõ vẻ xem thường: "Nếu như lão thiên thật sự có mắt thì cũng sẽ không để ta lấy dạng ác phụ như ngươi."
La Lệ Nương nghe vậy trừng lớn mắt, chán nản lui lại một bước.
Nàng ta thực sự không ngờ mình lại rơi vào tình huống như vậy, nàng ta đột nhiên cảm giác được cuộc sống về sau của mình sẽ rất ảm đạm.
Tô Hoa Bình vẫn còn ngại tổn thương không đủ: "Ngươi đừng tưởng rằng có hài tử là ta sẽ dễ dàng tha thứ cho ngươi. Tô nhị ta bất luận là hòa ly hay là hưu thê thì đều có thể thành thân với một tiểu thư khuê các khác, ngươi muốn lấy nhi tử ra để bao che cho mình thì đó là mơ mộng hão huyền."
Hắn oán hận nói: "Căn phòng này sẽ dành cho Yến nhi ở, ngươi đi ra chỗ khác dàn xếp đi!"
Trong phút chốc, La Lệ Nương còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Đây là chính phòng mà!
Vừa rồi dưới tình thế cấp bách, Tô Hoa Phong mới phải đặt người lên giường, nhưng giờ sao có thể để Yến di nương ở lại đây?
Chuyện này không hợp quy củ!
La Lệ Nương nghĩ như vậy, cũng liền nói như vậy.
"Quy củ là chết, người là sống." Tô Hoa Bình nghiêng đầu nhìn về phía nhạc mẫu cũng muốn xông lên nói rõ lí lẽ: "Lúc trước người nói lo lắng cho nữ nhi nên mới ở lại, hiện tại hài tử đã đầy tháng. Nhạc mẫu cũng nên trở về quan tâm chuyện của mình đi, nếu không, trì hoãn quá lâu, trong lòng ta sẽ băn khoăn."
Một câu để lại, cũng mặc kệ La mẫu mang theo vẻ mặt như nào, trực tiếp phân phó người tiễn khách.
La Lệ Nương không quan tâm đến nương thì là chuyện của chính nàng ta. Nhưng Tô Hoa Bình như thế... Rõ ràng là không còn coi trọng La gia, không coi trọng nương nàng ta. Cũng chính là, vốn dĩ không để nàng ta vào mắt.
Đến giờ khắc này, La Lệ Nương đã thật sự hối hận.
Lúc trước nàng ta nên dùng nhược điểm kia để lấy chỗ tốt, chứ không phải là gả vào căn nhà này!