Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 436 - Chương 441

Chương 441
Khi đó, La Lệ Nương cũng nghĩ nếu như cứ lấy nhược điểm ra uy hiếp thì sợ là Tô gia mẫu tử sẽ tìm cách trả thù nàng, nhưng gả vào đây, giữa bọn họ đã có ràng buộc, nàng ta chỉ cần xử sự hào phóng một chút thì có lẽ về sau còn có thể trở thành người một nhà... Nói cho cùng, nàng ta cũng thực sự muốn gả vào Tô phủ giàu có. Hơn nữa, cũng vô thức cảm thấy uy hiếp không phải là kế lâu dài.

Nàng ta không muốn cả một đời đều là kẻ địch của Tô gia mẫu tử!

Đặc biệt là nàng ta cũng không đánh lại được.

Bây giờ nhìn lên, quả nhiên là như vậy. Lúc này mới hơn một năm mà hai mẫu tử đã xoay người giành lại tất cả, không nghe lời của nàng ta nữa.

Lòng La Lệ Nương tràn đầy hối hận, sắc mặt khó coi. Sắc mặt La mẫu cũng không kém là bao, bà ta thật sự không ngờ tế tử của mình sẽ hạ lệnh trục khách.

Nhà giàu có như Tô phủ, đừng nói là nuôi một vị khách, dù có nuôi trăm người thì cũng không tính là chuyện lớn. Trong thành này còn có nương gia của nhi tức đến ở nhờ nhà phú thương, bà ta mới ở hơn một tháng, so với người ta thì đến số lẻ cũng không bằng.

Nói cho cùng, vẫn là nữ nhi không được người nhà tôn trọng.

Nếu như phu thê hai người tình cảm tốt, làm sao Tô Hoa Phong có thể mở miệng đuổi người?

Nhưng mà, La mẫu biết chuyện nhà mình, nữ nhi có thể gả vào không phải dựa vào tình cảm, mà bây giờ cây gậy chống đỡ lớn nhất đã mất đi, mẫu tử các nàng cũng chỉ có thể mặc cho người ta định đoạt. Bà ta không dám phản bác, chỉ là trước khi đi thì rất là lo lắng cho nữ nhi.

"Lệ Nương, mấy ngày sau ta sẽ trở lại thăm con."

La Lệ Nương cũng không phải là không nỡ rời bỏ nương, chẳng qua là cảm thấy oan ức nên con mắt chua chua, lập tức rơi nước mắt.

"Nương, con cùng người trở về."

Lời này có hơi xúc động, lời ra khỏi miệng La Lệ Nương liền hối hận.

La mẫu cũng biết bây giờ không phải lúc để nữ nhi nói năng linh tinh, bèn trừng mắt nhìn nàng ta một cái: "Hài tử còn nhỏ, con muốn mang nó theo hay là không? Trước tiên chữa cho khỏi thân thể, chớ nóng vội về nhà, còn nhiều thời gian mà."

Hai mẫu tử nói lời tạm biệt, Tô Hoa Bình mắt lạnh nhìn bọn họ.

La Lệ Nương cảm thấy oan ức, còn hắn thì rất phẫn nộ. Giai nhân của hắn mới chỉ không gặp một lát mà đã bị hại mất đi gần nửa cái mạng.

Lòng La mẫu tràn đầy thấp thỏm, La Lệ Nương đang định tìm đối sách, còn chưa nghĩ ra cái nguyên cớ, Tô mẫu với vẻ mặt nghiêm túc đã đi vào phòng.

"Yến di nương sao rồi?"

Từ sắc mặt bà ta cũng nhìn ra được, bà ta hẳn là đã biết chuyện xảy ra trong viện, bây giờ tới là vì làm chủ cho Yến di nương.

Tô Hoa Bình thấy thế, cơn tức giận càng tăng vọt, mở miệng cáo trạng: "Đang mê man, đại phu nói hài tử của Yến nhi..."

"Ta biết rồi." Tô mẫu và chủ mẫu nhà khác cũng giống nhau, đều ước gì nhà mình cành lá rậm rạp, con cháu đầy đàn. Trước đó bà ta cho Trang Oánh Oánh uống thuốc phá thai cũng là bất đắc dĩ, nếu như có thể, bà ta cũng hi vọng cháu của mình càng ngày càng nhiều.

Đứa bé này của Yến di nương nếu như không xảy ra chuyện thì chỉ mấy tháng sau, trong nhà lại có thể có thêm tôn tử. Ánh mắt Tô mẫu nặng nề nhìn về phía La Lệ Nương: "Ngươi sáng nay làm tổn thương ta, ta vốn là nên phạt ngươi. Trở về ngươi lại nổi giận với thiếp thất, còn nhờ vào đó giết chết con của nàng. Ngươi không phục ta quản giáo hay là muốn báo thù ta? Hoặc là, ngươi mượn cớ nổi giận dùng cái này để thoát tội ngươi giết chết huyết mạch Tô gia?"

Những lời lên án này, La Lệ Nương không nhận một cái nào.

Trời đất chứng giám, trước khi động thủ, nàng ta cũng không biết là Yến di nương có thai, nàng ta không thể biết trước... Vốn là Yến di nương chọc giận nàng ta, nàng ta ra tay giáo huấn thì liên quan gì đến việc trả thù bà bà?

"Nương, con có thể thề với trời, con thật sự không biết nàng ta có bầu." La Lệ Nương chỉ vào mặt mình: "Buổi sáng người chỉ sai người đánh con mấy bàn tay, mặt của con cũng không thể bị thương nặng như vậy được, cũng là bởi vì Yến di nương lén lút đổi thuốc cao của con. Cho nên con mới..."

Tô Hoa Bình cười nhạo một tiếng, ngắt lời nàng ta, tỏ rõ vẻ giễu cợt mà nói: "Ngươi hôm nay đổ vào người nương một bát canh nóng, cái đó vốn là bất ngờ. Làm sao Yến nhi có thể biết được ngươi sẽ bị thương, sau đó đổi dược cao của ngươi? La Lệ Nương, ngươi đừng coi tất cả mọi người là đồ đần, miệng nói ra lời lừa dối đầy lỗ hỏng này mà không biết ngượng."

"Ta chưa hề nói dối." La Lệ Nương tỏ rõ vẻ oan ức: "Đây chính là sự thật."

Mà dưới con mắt của Tô gia mẫu tử, La Lệ Nương đã giết chết hài tử của Yến di nương... Bất luận là bởi vì cái gì, nàng ta cũng không nên làm thế.

La Lệ Nương nhìn thấy sắc mặt hai mẫu tử, biết mình bây giờ chỉ càng tô càng đen, giải thích thế nào cũng không rõ. Nàng ta oan ức đến mức nước mắt rưng rưng, nhưng bởi vì trên mặt có tổn thương nên không dám rơi lệ.

Nàng ta quật cường cắn môi, trừng mắt nhìn Tô Hoa Bình: "Trong mắt ngươi, ta là người hèn hạ như thế?"

"Chẳng lẽ ngươi không phải?" Người hỏi ra lời này là Tô mẫu.

La Lệ Nương: "..."

Nàng ta nhìn bà bà: "Nương, con mới là nhi tức của nhi tử người, người hẳn nên che chở cho con mới đúng."

"Ta còn chưa đủ che chở cho ngươi?" Tô mẫu cười lạnh: "Ngươi nghĩ mình vào cửa thế nào?"

La Lệ Nương á khẩu không trả lời được. Nàng nghe ra được, bà bà nói những lời này là có ý oán hận việc bị nàng ta uy hiếp trước đó. Đáy lòng nàng ta hối hận không thôi: "Bắt con chuyển ra chính phòng, việc này không hợp quy củ..."

"Người ngoài sẽ không biết." Tô mẫu nói với giọng điệu chắc chắn.

La Lệ Nương: "..."

Thân là chính thê, chuyển ra chính phòng vốn đã không phù hợp. Nếu như Tô mẫu hiểu đạo lý thì cũng không nói ra lời như vậy.

Nhìn tư thế, hẳn lẽ Tô mẫu đã quyết tâm muốn xử lý nàng ta.

La Lệ Nương không có gì cả, không uy hiếp được ai nên cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Nàng ta oan ức, vành mắt đỏ bừng: "Mang đồ của ta đến sương phòng bên trái."

Tô Hoa Bình nghe vậy, lập tức lên tiếng ngăn cản: "Yến nhi vất vả lắm mới được ngủ, các ngươi đừng đi vào làm ầm ĩ." Nói xong, lại đưa vẻ mặt không đồng ý nhìn về phía La Lệ Nương: "Trong sương phòng đệm chăn đầy đủ, ngươi còn muốn chuyển cái gì? Nếu quả thật thiếu đồ thì để hạ nhân đi đến khố phòng lấy.”

"Đó có thể giống nhau sao?" La Lệ Nương bật thốt lên hỏi.

Rất nhiều thứ bên trong chính phòng là cho chính thê sử dụng, không nói đến đồ vật quý giá mà bên trong cũng có không ít đồ mà chủ mẫu mới có thể sử dụng.

Bản ý của nàng ta là muốn rời những vật quý giá kia đi, trong phòng không còn, lại thưa thớt, thì cho dù ở ngay chính phòng cũng sẽ chỉ là một cái thiếp.

Nhưng nếu không dời đồ vật đi, thậm chí không xê dịch thì Tô Hoa Bình làm như thế, rõ ràng chính là ái thiếp diệt thê.

Theo bản năng, La Lệ Nương nhìn về phía bà bà.

Tô mẫu không ngăn cản nhi tử, tỏ rõ vẻ xem thường: "Chỉ là tạm thời mà thôi, cũng không phải ở luôn. Ngươi gióng trống khua chiêng làm cái gì?"

La Lệ Nương cũng hi vọng chỉ là tạm thời, nhưng Yến di nương đã vào đó ở, hai mẫu tử quyết tâm muốn xử lý nàng ta, Tô mẫu còn chắc chắn là người ngoài sẽ không biết việc này. Dưới tình hình như vậy, nàng ta đi xong thì làm sao có thể trở về được?

Nàng ta không dám tranh chấp với bà bà, ủy ủy khuất khuất đi vào trong sương phòng, nằm lỳ ở trên giường khóc to một trận.

Nha hoàn rất là lo lắng: "Phu nhân, ngài mới sang tháng, không thể khóc như thế."

La Lệ Nương không nghe vào một chữ nào, càng khóc lóc dữ dội.

Thân là hạ nhân, cũng chỉ có chủ tử tốt thì nha hoàn mới có thể sống tốt, nàng thật tâm muốn chủ tử tỉnh lại, e dè nói: "Phu nhân, nếu như ngài bị bệnh, tiểu công tử cũng sẽ bị lãnh đạm theo."

Nghe nói như thế, La Lệ Nương dần dần ngừng khóc.

Nàng bây giờ không chỉ sống vì mình mà còn phải vì hài tử.

Giống như là nha hoàn nói, nếu như nàng ta xảy ra chuyện... Thí dụ như chết hoặc là bệnh tật, nữ nhân bên cạnh Tô Hoa Bình lại nhiều hơn thì nhi tử sao còn có thể sống những ngày dễ chịu?

Nàng ta lau nước mắt, sai người đưa thức ăn tới, dù khẩu vị không tốt thì cũng cố gắng ăn vào.

Một bên khác, Tô Hoa Phong nhìn thấy nương đánh La Lệ Nương một trận thì liền yên tâm.

Còn chưa yên tâm bao lâu, vào lúc chạng vạng tối, tùy tùng của La Hoài Tây lại đưa một phong thư tới, nói là chuyện đánh người này hắn không tự mình động thủ, cho nên không tính.

Tô Hoa Phong: "..."

Trong phút chốc hắn còn tưởng rằng là mình hoa mắt, lật qua lật lại lá thư này nhìn mấy lần, không nói gì hồi lâu, mạnh mẽ đập thư tín lên bàn.

Tức thì tức, nhưng hắn vẫn không dám trì hoãn mà cầm tin đi tìm nương.

Tô mẫu nhìn thấy lá thư kia cũng vô cùng tức giận: "Nàng ta rõ ràng cố ý muốn làm con khó xử!"

Trang Oánh Oánh rõ ràng không muốn để cho mẫu tử các nàng sống dễ chịu.

Tô Hoa Phong không phản bác được, lau mặt một cái: "Nương, con muốn đi đến Kinh thành."

Tô mẫu kinh ngạc: "Con đi làm gì?"

Tô gia có một đầu thuyền riêng từ các nơi khác vận hàng tới, cũng làm ăn với khách thương bên Kinh thành, thế nhưng luôn là khách thương tìm tới cửa. Người Tô gia vốn dĩ không cần đi đến Kinh thành.

Tuy từ nơi này đi đến Kinh thành chỉ hết hai ngày, nhưng Tô phụ cũng chỉ mới đi qua hai ba lần, mẫu tử bọn họ còn chưa đi qua lần nào.

Tô Hoa Phong nhìn thoáng qua cửa sổ, thấy dưới hiên không có người, lúc này mới thấp giọng nói: "Con muốn đi tìm người kia, nói với ông ấy rõ ràng. Cho dù không che chở mẫu tử chúng ta thì chí ít cũng đừng làm hại chúng ta."

Tô mẫu rũ mắt: "Người ta có thể đã quên chúng ta."

Tô Hoa Phong: "..."

Nếu như bản thân hắn không mang thân thế đó thì hắn thật sự muốn hỏi nương một câu, nam nhân người ta đã thay tâm đổi dạ cưới người khác, vì sao bà ấy lại muốn sinh hài tử ra? Vì sao lúc trước không uống thuốc phá thai giải quyết mầm tai hoạ?

Đương nhiên, chính hắn là thứ mầm tai hoạ đó, cho nên mới không nói ra, sắc mặt hắn phức tạp: "Nương, bây giờ ông ấy sống như thế nào?"

"Hai năm trước ta từng nghe nói qua, ông ta dựa vào Nhạc gia, hình như sắp thành thị lang rồi."

Chức thị lang quan giai không gọi là cao, nhưng rất được hoàng thượng trọng dụng, ngày khác nhất định sẽ trở thành cận thần thiên tử. Đối với một cái người xuất thân hàn môn mà nói, hai mươi năm cũng không thể có được địa vị như này, tốc độ thăng quan đừng nói là bò, đơn giản chính là bay.

Tô Hoa Phong trầm mặc: "Nhạc phụ ông ấy..."

Tô mẫu hơi bực bội: "Ta chưa từng đi đến Kinh thành nên nào biết được những thứ này?" Lời ra khỏi miệng, mới nhận ra ngữ khí của mình không đúng, chậm rãi nói: "Mấy năm nay kỳ thật cũng có không ít người lén lút theo dõi ta. Tin tức giống như vậy, ta nào dám công khai nghe ngóng?"

Kỳ thật cũng là vì bà ta chột dạ, sợ hỏi ra sẽ làm cho người ta hoài nghi.

Việc đi đến Kinh thành này có thể tạm hoãn, bây giờ việc quan trọng ở trước mặt là việc Tô Hoa Phong phải đi đánh người. Trên thư cũng đã nói, nếu như tối nay không động thủ thì người ta sẽ nói cho Tô phụ biết chân tướng!

Hai mẫu tử thương lượng một chút, Tô mẫu sai người đi mời La Lệ Nương tới dùng bữa tối.

La Lệ Nương nghĩ, hoặc là vì chuyện xảy ra ban ngày nên bà bà áy náy muốn dùng cái này bồi tội, hoặc là bà bà còn muốn hỏi mình chuyện gì đó.

Cái trước đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu là cái sau... Chuyện cho tới bây giờ, không đề cập tới ân oán giữa nàng ta và bà bà. Chỉ riêng việc nàng ta là vãn bối, bà bà có dặn dò thì nàng ta cũng không được cự tuyệt.

La Lệ Nương đứng dậy trang điểm, trên mặt có tổn thương, nàng ta sợ ra ngoài bị người ta chê cười nên tìm mạng che mặt che khuất, bất đắc dĩ mang theo nha hoàn đi tản bộ ở chủ viện.

Vừa tới cửa sân chủ viện, bỗng nhiên có Tô Hoa Phong từ bên trong vọt ra, khuôn mặt hắn đỏ bừng cả lên, trên thân mang theo mùi rượu nồng đậm, rõ ràng là đã uống không ít, lao ra tát liên tục về phía mặt của nàng ta.

La Lệ Nương ngây dại.

Một cơn đau nhức kịch liệt truyền đến, nàng ta hét lên: "Ngươi điên rồi sao?"

Tô Hoa Phong cũng không muốn nổi điên, nhưng hắn không có cách nào khác?

Nhưng mà lại nghĩ một chút, Trang Oánh Oánh làm vậy hình như cũng có thể lý giải được. Phải biết, lúc trước Trang Oánh Oánh đã bị nữ nhân La Lệ Nương này làm hại mất hết danh tiếng, còn suýt nữa mất đi hài tử.

 
Bình Luận (0)
Comment