Đến cả chính Tô Hoa Phong cũng vô cùng chán ghét La Lệ Nương.
Nếu không phải nàng ta uy hiếp nương thì hắn cũng không trở thành người thê ly tử tán, càng sẽ không trở mặt thành thù với Trang Oánh Oánh, dẫn tới việc bây giờ bị nàng cưỡng ép phải làm những chuyện giống như là mất trí này.
Nghĩ đến những thứ này, hắn liền giống như thực sự say rượu ngã xuống đất.
La Lệ Nương vốn đang bị thương ở mặt, bị đánh như vậy thì sao chịu được.
Tô Hoa Phong ngã trên mặt đất, La Lệ Nương vừa tức vừa hận, cũng suýt nữa ngất đi. Phải biết, buổi sáng đại phu đã nói là gần đây nàng ta phải đặc biệt coi chừng, còn phải ăn kiêng. Nếu không, vết sẹo trên mặt có thể sẽ càng ngày càng sâu.
Nàng ta bây giờ đã mất đi sủng ái, nếu như lại hủy đi dung mạo thì ngày sau còn có hi vọng gì nữa?
Càng nghĩ càng sợ hãi, nàng ta không ngớt lời hô: "Đại phu!"
Thấy nha hoàn ngây ngốc đứng đó, nàng ta còn vội vàng đưa tay đẩy: "Nhanh lên... Nhanh lên... Đừng đó làm cái gì?"
Quá mức sốt ruột sợ hãi nên âm thanh nàng ta rất lớn, gần như phá âm.
Tô mẫu nghe được động tĩnh chạy ra, tỏ rõ vẻ mất kiên nhẫn, trách mắng: "Hét cái gì?"
La Lệ Nương sợ rơi lệ sẽ làm tổn thương da mặt, cho nên vẫn luôn tận lực không khóc, nhưng lúc này thật sự là không nhịn được, bị Tô mẫu hỏi xong thì càng nghẹn ngào không thể nói: "Đại ca..."
Tô mẫu liếc nhìn nhi tử mê man trên mặt đất, tỏ rõ vẻ xem thường: "Ta còn tưởng là chuyện gì, không phải chỉ là lại uống say thôi sao? Người đâu, đưa Đại công tử về viện tử."
Thế là, La Lệ Nương trơ mắt nhìn mấy hạ nhân tiến lên mang người đi.
Mấu chốt là bà bà cũng không có ý truy cứu, nàng ta trợn lớn mắt: "Vậy con bị đánh thì trách ai?"
"Mọi người đều là người một nhà, vốn là nên bao dung lẫn nhau. Đánh thì cũng đã đánh, còn có thể làm gì?" Tô mẫu chỉ Tô Hoa Phong xụi lơ trên người hạ nhân: "Nó đã mê man thành ra như vậy, nói cũng không nghe thấy, chẳng lẽ lại đánh nó một trận? Trên thế giới này ai có thể giáo huấn người say rượu?"
Bà ta phất phất tay: "Mau đỡ Đại công tử về." Lập tức lại nhìn về phía La Lệ Nương mang theo vẻ mặt không cam lòng: "Ngươi cũng đừng buồn bực, chờ nó tỉnh lại, ta sẽ bảo nó đến xin lỗi ngươi."
Trên mặt La Lệ Nương có tổn thương, mấy cú đánh kia có sức lực rất lớn sẽ lưu sẹo vết thương, vết sẹo lần này chắc chắn sẽ càng sâu hơn. Đây là chuyện nói xin lỗi là xong sao?
Về sau nàng ta bị Tô Hoa Bình ghét bỏ thì phải làm sao bây giờ?
Thấy La Lệ Nương tỏ rõ vẻ giận dữ, Tô mẫu buông tay: "Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngươi còn đánh lại?"
Không đợi La Lệ Nương trả lời, bà ta tiếp tục nói: "Nam nhân của ngươi và nó là người thân, cũng không phải kẻ thù, chẳng lẽ lại muốn báo thù." Bà ta thở dài: "Ta biết ngươi oan ức, lát nữa ta sẽ nói với nó. Cam đoan không có lần tiếp theo."
Hồi trước Tô Hoa Phong say khướt, Tô phụ hình như cũng đã nói không có lần tiếp theo, vậy kết quả như thế nào?
"Tổn thương trên mặt ngươi rất quan trọng, ta tìm người giúp ngươi mời đại phu." Tô mẫu thấy tiểu nhi tức vẫn còn bất mãn, bèn trầm ngâm một lát: "Ta sai người đem tất cả cao trừ sẹo trong thành này về đây, bên Kinh thành cũng sai người hỏi một chút. Ngươi cứ việc chọn tốt, tiền thuốc thì lấy của phòng thu chi."
La Lệ Nương: "..." Đây là chuyện tiền bạc sao?
Thực ra, sau khi nàng ta gả vào Tô phủ, tất cả ăn mặc sử dụng đều là đồ tốt chọn mua từ nơi khác, mỗi tháng nguyệt ngân Tô Hoa Bình cho nàng ta cũng rất hào phóng, nàng ta từ trước đến nay đều không thiếu bạc.
Nàng ta không muốn dược cao, cũng không muốn bạc, chỉ muốn đòi lại công đạo.
Nhưng lời Tô mẫu nói cũng là sự thật, chuyện đã xảy ra, nàng ta cũng không thể đánh lại?
Cho dù có đánh lại thì tổn thương trên mặt nàng ta cũng không khỏi được, mà còn làm đau tay mình... Nghĩ như thế nào cũng thấy thua thiệt, La Lệ Nương tức giận đến mức nước mắt chảy ròng ròng, nước mắt chảy rơi vào vết thương của nàng ta làm vết thương nhói nhói khó nhịn.
Đại phu tới rất nhanh, đại khái là đã nghe nói qua nguyên do La Lệ Nương tổn thương càng thêm tổn thương, một câu cũng không hỏi nhiều, lại thanh tẩy băng bó vết thương rồi lại phối thuốc, sau đó nhanh chóng lui ra.
La Lệ Nương bị đỡ về viện của mình, càng nghĩ càng khó chịu. Nàng ta vốn còn muốn bảo dưỡng thân thể lại không nhịn được khóc một trận.
Buổi tối Tô Hoa Bình trở về, La Lệ Nương chạy đến trước mặt hắn khóc lóc nói hết mọi chuyện.
Tô Hoa Bình vuốt vuốt mi tâm: "Việc này ta đã nghe nói, lát nữa ta sẽ cho người giúp nàng để ý dược cao trừ sẹo. Chúng ta không thiếu bạc, có nha hoàn hầu hạ giúp nàng bôi nhiều thì hẳn là sẽ không lưu lại sẹo. Nàng đừng có khóc, đỡ ảnh hưởng đến vết thương."
Vẻ mặt của hắn hòa hoãn, ngữ khí có thương có lượng. Ban ngày hai người cãi nhau, bây giờ Tô Hoa Bình chủ động hòa hoãn, La Lệ Nương cũng không cảm thấy an ủi.
"Vậy ta phải chịu bị đánh sao?" La Lệ Nương thực sự không cam lòng: "Tô Hoa Bình, đại ca ngươi liên tiếp đánh ta hai lần, ngươi có thể trơ mắt nhìn như vậy sao? Đến cả thê nhi ngươi cũng không bảo vệ nổi, ngươi còn là nam nhân ư?"
Nàng ta càng nói càng bi phẫn: "Nương ngươi gọi ta đi dùng bữa tối, ta vừa đi đến cửa, đại ca ngươi đã vọt ra. Theo ta thấy, nương ngươi rõ ràng cố ý gọi ta tới để đại ca ngươi đánh ta..."
"Chớ nói nhảm!" Tô Hoa Bình đanh mặt lại: "Nương bảo nàng qua chắc chắn là vì chuyện xảy ra ban ngày nên muốn trấn an nàng. Đây rõ ràng chỉ là trùng hợp!"
La Lệ Nương khóc lóc thương tâm đến cực điểm, nghe vậy thì tỏ rõ vẻ phẫn nộ: "Bọn họ đều không sai, vậy chính là ta sai chứ gì? Ta không nên xuất hiện ở trên đường đại ca ngươi say khướt, không nên ăn đòn rồi tìm ngươi than khóc..."
Tô Hoa Bình nghe những này, vốn đã mỏi mệt lại tỏ rõ vẻ không kiên nhẫn: "Theo ý của nàng thì nương ta và đại ca ta đều điên rồi, đang yên đang lành lại đánh nàng?"
Nghe hắn nói như thế, tiếng khóc của La Lệ Nương liền dừng lại.
Không phải là bị Tô Hoa Bình giễu cợt, mà là do nàng ta đột nhiên phát hiện chỗ không đúng.
Trước đó nàng ta uy hiếp Tô gia mẫu tử, bọn họ hận nàng ta nên muốn đánh mắng nàng ta trả thù cũng có thể hiểu được. Nhưng bà bà thân là trưởng bối, muốn trừng trị nàng ta thì còn có nhiều biện pháp... Ví dụ như hôm nay giội canh nóng, gán tội danh cho nàng ta là có thể đánh nàng ta một trận.
Việc này nói đến đâu thì cũng là nàng ta làm nhi tức không ổn, đến cả tìm người đòi công đạo cho mình cũng không thể.
Tô Hoa Bình cũng giống vậy, nếu như muốn trừng trị nàng ta thì chỉ cần dụ Tô Hoa Bình đi uống hoa tửu, hoặc là trực tiếp đưa nữ nhân cho hắn, thậm chí là không cho người La gia mặt mũi... Thế nào cũng tốt hơn là đánh nàng ta giải hận chứ?
Hơn nữa, việc Tô Hoa Phong say khướt đánh đệ muội chắc chắn là không giấu được, truyền đi cũng không dễ nghe. Hắn ta bị điên rồi mới tự hủy đi thanh danh của mình!
Trước đó La Lệ Nương thật sự cho rằng hắn ta say khướt mới chạy tới cửa đánh mình, nhưng đã liên tiếp hai lần... Tô Hoa Phong từ trước đến nay đều không nổi điên, từng có một lần giáo huấn lại còn đến tiếp. La Lệ Nương biết hắn ta lâu như vậy, biết hắn ta là người rất nghiêm túc, chuyện say rượu gây chuyện trước kia chưa hề phát sinh qua.
Hoặc là Tô Hoa Phong thật sự đổi tính bắt đầu say rượu nổi điên, hoặc là... không thể không nổi điên!
Không hiểu sao, La Lệ Nương chợt nhớ tới cái hộp kia của mình. Nếu như không phải Tô gia mẫu tử lấy được mà là đã rơi vào trong tay người khác thì sao?
Trước đó Tô mẫu vì vật kia nguyện ý để thân nhi tử của mình gánh trên lưng thanh danh không thể có dòng dõi, thậm chí còn nguyện ý động thủ với tôn tử. So sánh thì hai mẫu tử đó muốn trả thù mà chỉ đánh nàng ta mấy bàn tay, có lẽ là quá nhẹ rồi.
Nghĩ đến đây, La Lệ Nương chợt rùng mình một cái.
Chiếu vào mạch suy nghĩ này thì cái người liên tiếp bắt Tô Hoa Phong động thủ với nàng ta hai lần, có phải cũng hận nàng ta hay không?
Quanh thân La Lệ Nương nổi lên một tầng ý lạnh, nàng ta đột nhiên nhớ tới, trên đời này người hận nàng ta nhất có lẽ chính là Trang Oánh Oánh!
Có lẽ Trang Oánh Oánh mới là người lấy được cái hộp kia.
Nếu như hạ nhân ở trong viện La phủ đào được hộp ra, tự mình giấu đi cũng không thể bị người ta phát hiện, hoặc là trực tiếp nộp lên trên... Vậy vật kia coi như là rơi vào trong tay Trang Oánh Oánh rồi.
Trên trán La Lệ Nương tuôn ra một tầng lại một tầng mồ hôi lạnh, thật lâu sau không nói ra lời.
Tô Hoa Bình thấy nàng ta trầm mặc, cho là nàng ta đang khó chịu, trong lúc vô tình nghiêng đầu nhìn lên, thấy mặt nàng ta trắng bệch và trên mặt chảy ra mồ hôi lạnh, ngờ vực hỏi: "Nàng bị sốt hả?"
Thấy nàng ta hình như chưa tỉnh, Tô Hoa Bình còn đưa tay đẩy.
La Lệ Nương hoàn hồn, nhìn thấy nam nhân trước mặt liền vô ý thức nở một nụ cười. Nhưng lại bởi vì tổn thương trên mặt làm nụ cười dữ tợn vô cùng.
Tô Hoa Bình cảm thấy hơi ghê rợn nhưng lại không dám nói thẳng. Dù sao thì nữ nhân này cũng vừa mới sinh hài tử cho hắn, lại bởi vì nương hắn và huynh trưởng mới bị thương, hắn mắt không thấy tâm không phiền, dứt khoát quay mặt đi: "Nếu thân thể nàng khó chịu thì ta sai người mời đại phu cho nàng."
La Lệ Nương vừa mới biết được một việc lớn có thể ảnh hưởng đến tính mạng của nàng ta nên cũng không để ý tới nam nhân nói gì, cúi đầu nói: "Đại phu đã phối xong thuốc, ta cũng đã thoa thuốc. Đại phu là người, không trị tận gốc được đau đớn trên người, gọi tới cũng phí công."
Nghe ngữ khí nàng ta sa sút, đáy lòng Tô Hoa Bình chợt tăng lên mấy phần áy náy, nói: "Sắc trời không còn sớm, chúng ta sớm đi nghỉ đi!"
Ngụ ý là muốn ở lại.
La Lệ Nương kinh ngạc ngẩng đầu.
Sau khi nàng ta sinh xong hài tử, Tô Hoa Bình chưa hề ở lại qua đêm, mặc dù trong miệng không nói ghét bỏ nhưng động tác lại rất dễ thấy. Nàng ta bây giờ còn bị hủy dung, không ngờ hắn vẫn nguyện ý lưu lại.
Lập tức, La Lệ Nương lại nghĩ tới chuyện Tô gia mẫu tử làm đối với mình, hắn như thế... hẳn là muốn đền bù.
Hắn coi mình là cái gì? Lại coi chính hắn là cái gì? Đây mà là phu thê sao?
La Lệ Nương nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không đúng lắm, lúc này lòng nàng ta rất hỗn loạn, cũng không muốn có người ở bên quấy rầy, cúi đầu nói: "Yến di nương vừa mới mất hài tử nên rất cần người an ủi, ngươi đi đến chỗ nàng ta đi!"
Tô Hoa Bình tưởng tượng thấy cũng đúng, lúc này cũng không ở lại nữa, an ủi nàng ta vài câu rồi rời đi.
La Lệ Nương không kịp trách hắn lạnh lùng với mình, sau khi lên giường, nàng ta vẫn luôn hồi tưởng lại mấy chỗ khả nghi gần đây của Tô gia mẫu tử.
Có lúc cảm thấy, hẳn là Tô gia mẫu tử lấy được hộp cố ý trả thù mình, có lúc lại cảm thấy hai người đó bị người ta sai khiến, không thể không động thủ với nàng ta. Hai lần Tô Hoa Phong say rượu nổi điên chính là chứng cứ.
Đương nhiên cũng không bài trừ khả năng hắn thê ly tử tán xong thì tính tình biến đổi.
Cả một buổi tối, La Lệ Nương lăn lộn khó ngủ, cũng là vì đau đớn trên mặt khiến nàng ta không ngủ được.
Nhịn một đêm, buổi sáng đáy mắt nàng ta xanh đen một mảnh, cộng thêm trên mặt tổn thương, nhìn càng giống như ma quỷ. La Lệ Nương nhìn vẻ mặt tiều tụy của mình trong gương, cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Nàng ta có thể nhìn thấy một cây đao treo lơ lửng trên đầu mình, chẳng biết lúc nào sẽ đáp xuống, loại cảm giác này thực sự quá dày vò.
Dùng đồ ăn sáng xong, nàng ta sai người chuẩn bị ngựa xe, muốn đi dò hỏi Trang Oánh Oánh xem rốt cuộc có phải nàng ta đã lấy cái hộp kia hay không, cũng nên kiểm tra xem cái đao trên đầu mình có khai phong hay không mới yên tâm.
Nàng ta chuẩn bị đi ra ngoài, Tô mẫu biết được tin tức thì lập tức chạy tới: "Ngươi đang bị tổn thương, hài tử cũng con nhỏ, ra ngoài làm gì?"
La Lệ Nương không ngờ bà bà sẽ ngăn cản, cũng là bởi vì những ngày trước đó, nàng ta thích ra cứ ra, thích vào cứ vào, bà bà chưa hề nhắc đến nửa câu.
Nhưng bây giờ... Thậm chí ngay cả đi ra ngoài cũng không thể.