Chuyện La Lệ Nương bị thương, rất ít người bên ngoài nghe nói đến.
Nếu cứ ở lại trong phủ thì nàng ta có chết cũng không ai biết.
La Lệ Nương cảm thấy không thể tiếp tục như thế, nàng ta tiến lên hành lễ: "Nương, con nghe nói ở ngoại thành có một thổ lang trung trừ sẹo rất hữu hiệu, muốn đi phối thử một chút."
"Bên ngoài trời nắng, không tốt cho tổn thương của ngươi." Tô mẫu nghiêm túc đáp: "Hơn nữa, ngươi mang bộ dạng như này ra bên ngoài khó tránh khỏi sẽ khiến người ta suy đoán, rồi lại sẽ truyền ra những lời đồn đại khó nghe. Như vậy đi, ngươi nói chỗ vị lang trung kia ở đâu, ta sẽ sai người đi phối giúp ngươi."
Sau đó vẻ mặt liền bất mãn: "Nhưng theo ta nghĩ, chúng ta không nên đi thử mấy tên thổ lang trung kia, mặt là bộ phận quan trọng, lỡ như để xảy ra chuyện thì chính là hỏng cả đời rồi. Mặt của ngươi cũng sẽ không tốt lên được."
La Lệ Nương lắc đầu: "Con ở trong nhà buồn bực, trong lòng thực sự khó chịu, cũng muốn ra ngoài giải sầu một chút."
Tô mẫu trầm mặc: "Hoa Phong còn chưa tỉnh rượu, lát nữa ta bảo nó tới xin lỗi ngươi. Ngươi vừa mới sinh xong hài tử thì không nên tức giận, ngươi phải học được cách nhẫn nhịn đi. Nghe ta, hôm nay hãy ở nhà dưỡng thương, việc đi ra ngoài không vội, còn nhiều thời gian mà."
Thấy La Lệ Nương còn muốn mở miệng, bà ta bèn nói ngay: "Nếu như vẫn cảm thấy phiền thì ta sai người mời một tổ gánh hát, ngươi muốn xem cái gì?"
Nói được mức này rồi, là trưởng bối mà còn chiều theo nàng ta như thế, nếu La Lệ Nương lại khăng khăng đi ra ngoài thì có vẻ quá không hiểu chuyện.
Trong lòng La Lệ Nương uất ức vô cùng: "Nương, con thật sự muốn đi ra ngoài đi dạo. Nếu cứ ở trong phủ thì con sẽ phát điên."
Nói xong, vành mắt lập tức đỏ bừng.
Tô mẫu trầm mặc: "Nếu ngươi thực sự muốn đi ra ngoài giải sầu thì đi đến điền trang ở vài ngày. Vừa vặn điền trang của hồi môn của ta gần đây đang có dưa hấu chín..."
La Lệ Nương: "..."
Nàng ta cũng không muốn ra ngoài ở.
Tô Hoa Bình vốn không chú ý đến nàng ta, hiện tại nàng ta lại bị hủy dung mạo. Nếu như cứ ở bên ngoài, mười ngày nửa tháng không nhìn thấy mặt, nam nhân kia sớm muộn gì cũng sẽ quên nàng ta.
"Con không muốn đi ra điền trang, con thích náo nhiệt, muốn đi dạo một vòng trong thành."
Tô mẫu lắc đầu: "Ngươi đừng tùy hứng như thế. Trẻ tuổi không hiểu chuyện, nếu như tổn thương thân thể thì về già sẽ lại hối hận. Ngươi nghe ta, trước tiên chữa cho khỏi tổn thương trên mặt, đừng ra gió, tốt nhất là đừng đi ăn những thứ loạn thất bát tao..." Nói xong, lại cất giọng dặn dò: "Người đâu, mời Nhị phu nhân về viện tử nghỉ ngơi, nếu có khách tới cửa thì nói dối Nhị phu nhân đang mang bệnh, có chuyện gì đều để sau rồi nói."
La Lệ Nương á khẩu không trả lời được.
Thế này thì có gì khác biệt với việc cấm túc nàng ta?
Nàng ta còn muốn nói nữa, mấy bà đỡ đã tiến lên, thấy nàng ta bất động thì trực tiếp đưa tay kéo.
Không bao lâu sau, La Lệ Nương liền bị nhấn về trên giường.
Nói thật, nếu như bà bà thật sự yêu thương nàng ta mà cho nàng ta ở trên giường tu dưỡng thì đó là phúc khí của nàng ta.
Nhưng mà không phải, Tô mẫu rõ ràng là sợ nàng ta đem chuyện trong nhà nói ra bên ngoài nên mới không cho nàng ta đi ra ngoài.
La Lệ Nương ngồi dựa vào trên giường, dù đã nhắm mắt lại cũng không ngủ được.
Chỉ cần nghĩ đến cái hộp kia sẽ rơi vào trong tay Trang Oánh Oánh, trong nội tâm nàng ta liền không nhịn được sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ra một tầng lại một tầng.
Rất nhanh đã đến buổi trưa, La Lệ Nương bỗng nhiên mở mắt, xoay người xuống giường đi vào trong viện: "Ta muốn đi ra ngoài dạo một vòng."
Nàng ta mang theo nha đầu bên cạnh, sau khi ra vườn liền cắt đuôi bà đỡ đi theo phía sau, mang theo nha hoàn từ thiên môn ra ngoài, tìm xe ngựa, đi tới La phủ.
Hôm nay hai phu thê không ở đây, La Lệ Nương mừng hụt.
Nàng ta lén đi ra, nếu như trở về thì sẽ không còn cơ hội ra nữa. Vì vậy nàng ta chưa có trở về phủ, mà dặn dò xe ngựa đi đến viện tử La phủ, cuối cùng, ở trong tửu lâu Trang Oánh Oánh mới mở tìm được người.
Tần Thu Uyển đang ở trên lầu tính sổ sách, nghe được là La Lệ Nương đến tìm mình, khoát tay áo nói: "Không gặp!"
La Lệ Nương đợi đã lâu, không ngờ lại nhận được hai chữ này, thật là vừa hận vừa vội: "Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với nàng ta, nàng ta không nghe nhất định sẽ hối hận."
Tần Thu Uyển vốn cố ý muốn làm nàng ta khó xử, nghe được nàng ta nói như vậy, lập tức sửa lại lời: "Mời vào đi."
Lúc La Lệ Nương bước vào cửa, ánh mắt Tần Thu Uyển nhìn chằm chằm vào mặt của nàng ta. Mặc dù đã mang theo mạng che mặt, nhưng từ nơi khóe mắt cũng nhìn ra được có vết thương sưng đỏ.
"Nghe nói ngươi có chuyện quan trọng tìm ta?"
La Lệ Nương đứng ở trong phòng trầm mặc, đi đến bên ghế ngồi, sau khi sinh xong hài tử thân thể của nàng ta rất suy yếu. Mặc dù nhìn như người thường, nhưng đứng nhiều một lúc thì sẽ cảm giác toàn thân đau nhức.
"Trang Oánh Oánh, ngươi hận ta lắm sao?"
Tần Thu Uyển dò xét nàng ta: "Ngươi nói xem?"
La Lệ Nương cúi đầu xuống: "Ta cho rằng ngươi hận ta."
Tần Thu Uyển không nói tiếp, bưng chén trà lên, coi như là ngầm thừa nhận.
"Trang Oánh Oánh, nếu như ngươi có cơ hội hại ta, ngươi có thể bỏ qua hay không?"
Tần Thu Uyển thổi lá trà, lắc đầu nói: "Không." Nàng giương mắt, nghiêm túc nói: "Ta trước đó suýt nữa danh tiếng mất hết, suýt nữa phá thai, cả một đời suýt nữa không qua nổi..."
La Lệ Nương nghe nàng nói đến những thứ này, trái tim lập tức nâng lên cổ họng.
Bởi vì bên ngoài, Trang Oánh Oánh còn không biết chuyện nàng ta uy hiếp hai mẫu tử. Chuyện này ngoại trừ La mẫu thì nàng ta cũng không nói cho ai.
Như vậy thì chỉ còn lại Tô gia mẫu tử... Chuyện khẩn yếu giống như vậy, Tô mẫu cũng không có điên, sao có thể nói cho người khác biết?
Nàng ta vội vàng hỏi: "Những chuyện này có liên quan gì với ta?"
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Có liên quan hay không, trong lòng ngươi rõ ràng nhất."
Mặt La Lệ Nương hơi biến sắc: "Vì sao ngươi lại nói thế?"
Tần Thu Uyển cười: "Có một chuyện có lẽ ngươi không biết. Sau khi phụ mẫu ngươi dọn đi không bao lâu, hình như là sau hai ngày ngươi lâm bồn, tiểu quản sự trong phủ ta đột nhiên nói muốn tu bổ tường gạch, mà lại còn là mấy viện tử nhà các ngươi từng ở. Lúc ấy ta đã cảm thấy kỳ quái, tu bổ tường gạch cần gì phải nói cho ta? Trực tiếp đi đến phòng kế toán chi bạc là được rồi! Hơn nữa, nhà các ngươi trước kia ở trong phủ tự cho mình là chủ nhân, nếu như quả thật phải bổ tường hòa địa thì cũng sẽ không chờ đến khi các ngươi dọn đi."
Chắc chắn là muốn tranh thủ thời gian lấy gì đó.
"Sau này trong nhà lại có tặc, ta lập tức cảm thấy kỳ quái, cho nên đã đi đến viện nhà các ngươi tìm kiếm, thật sự đúng là đã phát hiện có một chỗ giấu đồ vật."
La Lệ Nương chợt nhớ tới lần mình khó sinh... Sau này nương có nhắc đến, việc nàng ta khó sinh có gì đó rất lạ, không xuất huyết nhiều, cũng không bị kìm hài tử.
Có lẽ, khó sinh chính là giả. Mục đích là vì để nàng ta nói ra chỗ giấu cái hộp này! Nàng ta thật sự đã bị mắc lừa!
Mà người tính toán tất cả những thứ này chính là Tô Hoa Phong!
Chỉ cần hỏi một câu, chân tướng liền ra. Hẳn là Tô Hoa Phong muốn thoát khỏi sự quản thúc của nàng ta nên mới cố ý để nàng ta "Khó sinh", để nàng ta vào thời khắc sắp chết nói ra những bí mật quan trọng kia.
Lúc nghe được Trang Oánh Oánh nói đến chuyện này, La Lệ Nương tuy đã cố gắng giả bộ như không thèm để ý, nhưng nhịp tim lại đập liên hồi như nổi trống.
"Bên trong có cái gì?"
Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Món đồ kia là từ sương phòng bên trái trong viện ngươi lấy ra, cũng là ngươi chôn, bên trong chứa những thứ đó. Ngươi hẳn là rõ ràng nhất."
Suy đoán trở thành sự thật, sắc mặt La Lệ Nương trắng bệch. Trong đáy lòng nàng ta còn giữ lấy một tia kỳ vọng cuối cùng, hoặc nói đúng hơn là may mắn: "Tổn thương trên mặt ta, ngươi biết là vì sao không?"
Tần Thu Uyển cười: "Ngươi nói xem ta có biết hay không?"
Trong chớp nhoáng này, trong đầu La Lệ Nương hiện lên rất nhiều chuyện, muốn lên tiếng giải thích nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
"Trang Oánh Oánh... Tẩu tẩu, chúng ta cũng là người một nhà..."
Tần Thu Uyển không khách khí ngắt lời nàng ta: "Ai là người một nhà với ngươi? Chúng ta nhiều nhất cũng chỉ coi là thân thích, còn không cần lui tới. Về sau ngươi đừng tới cửa nữa."
La Lệ Nương lo lắng không thôi, sợ nàng lên tiếng tiễn khách, vội vàng nói: "Tẩu tẩu, cái hộp kia bây giờ ở đâu?"
"Ta đã cất kỹ rồi." Tần Thu Uyển thuận miệng nói: "Nếu như ngươi muốn đòi lại thì chắc chắn là uổng phí tâm tư, ta sẽ không bao giờ cho ngươi."
Sắc mặt La Lệ Nương tái nhợt như tờ giấy, làm chỗ sưng đỏ của nàng ta càng thêm dữ tợn, nàng ta trừng mắt nhìn nữ tử có bụng dưới hơi lồi kia: "Ngươi quyết tâm muốn trả thù ta, có đúng không?"
Tần Thu Uyển hỏi lại: "Không được sao?"
La Lệ Nương: "..." Đương nhiên là không thể.
Nhưng nàng ta không ngăn cản được.
Lúc xuống lầu, La Lệ Nương lảo đảo, còn liên tiếp đạp hụt hai lần, cũng may có nha hoàn bên cạnh đỡ nên nàng ta mới không ngã sấp xuống trước mặt mọi người.
Vừa rời khỏi thang lầu, liền thấy xe ngựa Tô mẫu tới, bà ta giống như một cơn gió lao xuống xe ngựa, nhìn thấy nàng ta trong hành lang ánh mắt bỗng nhiên lạnh lẽo: "La Lệ Nương, ai cho ngươi tự mình đến đây?"
Trong hành lang có rất nhiều khách hàng, nghe nói như thế, tất cả mọi người lập tức nhìn lại.
Tô mẫu nhìn về phía mấy người quen trong hành lang: "Nhi tức của ta thực sự không làm ta bớt lo. Nó bị thương, bảo nó ở nhà dưỡng thương, nó lại cãi lại rồi còn lặng lẽ trốn ra ngoài. Lúc nghe nói đến chuyện này ta vừa lo lắng vừa giận, các ngươi nói xem đều đã làm nương rồi, vì sao còn không hiểu chuyện như thế? Nếu như xảy ra chuyện, ta biết ăn nói thế nào với nhi tử?"
Nói gần nói xa, trên mặt luôn tỏ vẻ rất buồn rầu.
Bà ta tiến lên tóm lấy tay La Lệ Nương: "Cùng ta hồi phủ."
Nói xong liền kéo người ra bên ngoài.
La Lệ Nương phản kháng không được, chỉ có thể thuận lực đạo của bà ta đi ra ngoài lên xe ngựa.
Tô mẫu cũng không kiên nhẫn: "Bảo ngươi không ra cửa, vì sao ngươi vẫn muốn ra?" Bà ta đưa tay chỉ về phía đại đường tửu lâu: "Nhiều người như vậy trông thấy ngươi bị thương, đẹp mắt lắm hả? Hay là không dám?"
"Ngươi muốn mất mặt, nhưng Tô phủ bọn ta không gánh nổi."
Lúc này vẻ mặt La Lệ Nương như tro tàn, nàng ta làm bao nhiêu chuyện ác với Trang Oánh Oánh, không người nào rõ ràng hơn nàng ta.
Bây giờ đến lượt nàng ra rơi vào tay Trang Oánh Oánh, quả nhiên là cuộc đời không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Sớm biết như thế, lúc trước đã không nên đắc tội nàng, làm cho mâu thuẫn bây giờ sâu đến mức không thể giảng hòa.