La Lệ Nương lên xe ngựa xong thì vẫn luôn yên lặng.
Vì tiểu nhi tức ngỗ nghịch, Tô mẫu tức giận vô cùng. Nói như thế cả buổi, thấy tiểu nhi tức không phản ứng, bà ta lại càng tức giận.
"Ngươi bị điếc hay sao? Ta nói chuyện ngươi nghe thấy hay không đấy? Nghe thấy được thì nói lại gì đi!"
"Có." La Lệ Nương thấp giọng nói.
Tô mẫu nói cả buổi, cảm thấy miệng hơi khát, đưa tay rót một chén trà hỏi: "Ngươi đến nơi đây làm gì?" Lại không nhịn được nhắc tới: "Vừa rồi ta cũng đã nói, thân thể ngươi yếu, chớ ăn đồ vật linh tinh bên ngoài. Nếu như ăn phải món ăn không nên ăn, lỡ như để lại sẹo cho ngươi, hoặc là khiến thân thể ngươi không nuôi dưỡng được thì về sau phải làm sao bây giờ?"
"Đúng là không khiến người ta bớt lo!"
Lúc ở trên lầu, La Lệ Nương đã phát hiện ra một vài chuyện khiến nàng ta vô cùng sợ hãi. Dù Trang Oánh Oánh đã thừa nhận, nàng ta vẫn không nhịn được ôm một hi vọng xa vời. Lỡ như Trang Oánh Oánh lừa gạt nàng ta thì sao?
"Con muốn đến thăm tẩu tẩu." La Lệ Nương cúi đầu: "Phụ mẫu con bây giờ ở bên ngoài buôn bán không thuận lắm, mấy ngày trước còn mượn bạc của con. Cho nên con muốn trở về rút ngắn quan hệ với tẩu tẩu, để ca ca giúp bọn họ một chút... Nương, con không muốn bị người nhà nương gia cản trở."
Nghe nàng ta nói như thế, Tô mẫu trầm mặc, lập tức liền phát hiện ra có lỗ hỏng trong lời nói dối của nàng ta, bật thốt lên hỏi: "Trang Oánh Oánh nguyện ý gặp ngươi?"
La Lệ Nương gật đầu: "Đúng vậy."
Tô mẫu nghiêng đầu nhìn mặt mày của nàng ta: "Nàng ta đồng ý giúp đỡ sao? Các ngươi hàn huyên chuyện gì?"
Nghe ra sự căng thẳng trong giọng nói của bà bà, trái tim của La Lệ Nương lập tức chìm xuống đáy. Có một số việc, nếu nói rõ ràng ra thì không có lợi đối với nàng ta. Cho nên nàng ta lắc đầu: "Không muốn giúp. Còn chưa nói được vài câu thì người đã đến, cũng chưa kịp trò chuyện sâu."
Tô mẫu thấy giữa lông mày nàng ta mang theo nỗi lo lắng nhàn nhạt, cũng không hỏi nữa mà bắt đầu nói tiếp.
Từ nhiều năm trước, Tô mẫu đã hiểu rõ, có một số việc, nếu không muốn để cho người khác nhớ tới thì mình cũng không nên nhắc đến.
Ví dụ như những năm gần đây bà ta luôn tận lực không nghe ngóng đến chuyện của người ở Kinh thành. Nếu có ngẫu nhiên nghe nói đến tin tức của hắn thì cũng phải giả bộ như là lần đầu tiên nghe nói. Cho dù có lần thứ hai thì cũng giả bộ trí nhớ của mình không tốt, đã sớm quên mất người này.
Lúc này cũng giống như vậy.
đọc miễn phí tại truyenggg.com
Bà ta không muốn làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp, chỉ muốn để La Lệ Nương tưởng là những vật kia vẫn ở trong tay bà ta. Cho nên, bà ta mới nói sang chuyện khác.
"Mặt ngươi bị thương nặng như vậy, sao còn dám ra ngoài gặp người ta?"
La Lệ Nương cúi đầu: "Gia sự cũng rất quan trọng, hơn nữa, con đã che mặt. Tẩu tẩu cũng không phải người ngoài, nhìn thấy cũng không sao."
Tô mẫu: "..." Không phải người ngoài?
Nói là kẻ thù còn tạm được.
"Thiếu thông minh." Tô mẫu oán hận nói: "Lần này trở về, trước khi tổn thương khỏi hắn, không có ta dặn dò, ngươi không được phép đi ra ngoài. Nếu không thì đừng trách ta vô tình."
Thấy nhi tức vẫn mang bộ dáng âm u đầy tử khí, Tô mẫu bèn nói: "Chúng ta là gia đình thương gia, quy củ không nhiều. Nếu ngươi không hiểu chuyện, ta dạy không được thì cũng chỉ có thể mời một vị thê tử hiểu chuyện phân rõ phải trái khác cho Hoa Bình."
Vậy chính là bình thê rồi.
La Lệ Nương bỗng nhiên ngẩng đầu, tỏ rõ vẻ không tin.
Chuyện bình thê từ trước đến nay luôn bị người ta lên án. Cho dù là thương gia thì cũng chỉ có hạng người không đứng đắn mới có thể làm ra chuyện này.
La Lệ Nương không quan tâm đến mặt mũi của Tô gia, nàng ta chỉ biết là dung mạo của mình đã bị hủy, cũng không muốn hầu chung một phu với một nữ nhân khác. Tình cảm giữa nàng ta và Tô Hoa Bình đã không sâu, nàng ta chắc chắn không tranh nổi với người ta.
"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" Tô mẫu trừng mắt nhìn lại: "Lời cảnh cáo đã nói rồi, nếu ngươi muốn tự đi vào đường chết thì ta cũng không ngăn cản ngươi."
Bàn tay La Lệ Nương đặt ở trong tay áo nắm chặt lại, trong đầu nghĩ phải lấy được tin tức đến từ Kinh thành càng sớm càng tốt.
Nàng ta thật sự... Không muốn lại bị người ta hiếp bách thêm nữa.
*
Một bên khác, Tô phụ biết được đại nhi tử lại say khướt thì càng thêm thất vọng đối với hắn, dứt khoát đuổi hắn đi nơi khác.
Biết được chuyện, Tô Hoa Phong vô cùng vui sướng.
Hắn nằm mơ cũng muốn cách xa La Lệ Nương!
Đáng tiếc, chuyện đã bị lộ, hắn còn chưa kịp lên đường thì liền nhận được tin bên kia đưa tới.
Nhìn thấy ý tứ trên thư, hắn lập tức phẫn nộ, đơn giản là hận không thể nhét tờ giấy vào mồm rồi nhai nuốt, sau đó coi như việc này chưa từng xảy ra. Nổi giận thì nổi giận, hắn cũng không dám mặc kệ. Hắn ngồi ở trong thư phòng đè nén tức giận, sau đó mới đi tìm phụ thân.
"Phụ thân, con... gần đây không tiện đi xa lắm."
Tô phụ tỏ rõ vẻ kinh ngạc: "Ta không nhớ rõ trong tay con còn có chuyện khẩn yếu nào, con ở lại làm gì?" Không đợi nhi tử trả lời, ông ta khoát tay áo: "Có việc sẽ giao cho nhị đệ của con, nó sẽ không làm hỏng."
Tô Hoa Phong buồn bã nói: "Thật ra…con muốn người cho con đi xem mắt, sớm định ra một mối hôn sự. Trang Oánh Oánh bên kia chỉ nửa năm nữa là sẽ lâm bồn, con vẫn luôn một mình như vây, khó tránh khỏi sẽ làm cho người ta bàn tán."
Hôn sự đúng là việc lớn cả đời, không thể trì hoãn được. Tô phụ trầm ngâm một lát: "Con vừa đi vừa về cũng chỉ có nửa tháng, sẽ không chậm trễ chuyện của con."
Tô Hoa Phong: "..."
"Phụ thân, con đã hẹn với người ta rồi, còn phải chuẩn bị lễ gặp mặt. Chính là Chu gia cô nương trong thành, Tri phủ đại nhân là thúc thúc bà con xa của nàng, chuyện đã được định ra. Nếu như chúng ta lại hẹn ngày khác thì không những bị nói là không thành tâm, mà người ta còn tưởng rằng chúng ta không đồng ý mối hôn sự này nên mới cố ý kiếm cớ."
Tô phụ nghe thấy nhi tử giải thích nhiều như vậy, cũng nghe ra trong lời nhi tử có ý không muốn đi xa. Gật đầu nói: "Vậy thì để nhị đệ con đi." Lại thở dài: "Xa thành bên kia cung hóa cho cửa hiệu chúng ta đã lâu, trong đó có hai vị quản gia rất thú vị, chỉ lớn hơn con mấy tuổi, ta còn nói các con tụ lại cùng một chỗ có thể sẽ trở thành bằng hữu, về sau hỗ bang hỗ trợ lẫn nhau... Nếu con đã không tiện thì để nhị đệ con đi cũng giống vậy."
Chỉ là đến lúc đó người quen biết những quản gia kia liền biến thành Tô Hoa Bình.
Nghe phụ thân nói ra chuyện này, trong lòng Tô Hoa Phong cũng hiểu rõ, phụ thân chính là đang trải đường cho hắn tiếp nhận việc buôn bán về sau của Tô gia.
Nói thật, hắn cũng rất muốn đi.
Nhưng bây giờ chuyện không phải do hắn!
Tô Hoa Phong lại một lần nữa oán hận thân thế của mình, nếu như hắn thật sự là huyết mạch của Tô gia thì tốt biết bao?
Kể từ khi biết được những bí mật này, hắn chưa được ngủ một giấc an lành, còn phải nghĩ trăm phương ngàn kế để La Lệ Nương hài lòng... Hắn nằm mơ cũng nhớ tới cuộc sống toàn tâm toàn ý chỉ làm buôn bán trước kia.
Nếu như có thể, hắn tình nguyện mình không có con, cũng không muốn chịu những nỗi dày vò này.
Nhưng trên đời này xảy ra rất nhiều chuyện, căn bản cũng không cho người ta lựa chọn. Tô Hoa Phong thật sự càng nghĩ thì lòng càng chua xót: "Phụ thân, vậy hãy để nhị đệ đi."
Lúc nói ra những lời này, giọng nói của hắn rất không lưu loát, cả trái tim đều đang chảy máu.
Tô phụ nhìn hắn một cái.
Tô phụ cũng biết một vài chuyện hai nhi tử lén lút tranh đấu, cho nên mới nói lời như vậy trước mặt đại nhi tử. Vốn cho rằng lời nói này vừa ra, đại nhi tử chắc chắn sẽ cố chấp giữ lấy buôn bán. Không ngờ hắn lại từ bỏ.
Thật sự không hợp với tính cách của hắn!
Sau khi kinh ngạc, Tô phụ bỗng nhiên hơi lo lắng: "Hoa Phong, gần đây có phải con đã xảy ra một vài chuyện mà ta không biết hay không?"
"Không!" Tô Hoa Phong lập tức đáp: "Phụ thân, sao người lại hỏi như vậy?"
Tô phụ nhìn sắc mặt của nhi tử, hiểu con không ai ngoài cha. Ông ta nhìn ra được, lúc này nhi tử chỉ hơi miễn cưỡng cười, thần tình trên mặt rất mất tự nhiên.
Hắn đang nói dối!
Sắc mặt Tô phụ lập tức nghiêm túc: "Hoa Phong, ta là phụ thân của con, nếu như con xảy ra chuyện, hoặc là tâm trạng bực bội khó mà giải quyết thì đều có thể nói với ta."
Thấy nhi tử không lên tiếng, ông ta vẫn kiên nhẫn: "Cả một đời người luôn sẽ gặp phải rất nhiều chuyện, con bây giờ tưởng rằng mình không ổn, cho rằng mình không thể bước qua được. Nhưng trên thực tế nhiều năm về sau nhìn lại, những thứ này vốn dĩ không coi là chuyện gì. Con nói cho ta xem, ta giúp con ra quyết định."
Tô Hoa Phong nghe những lời này, nhìn nỗi lo lắng giữa lông mày phụ thân, trong lòng càng thêm chua xót.
Nếu như đây là phụ thân thật của hắn thì tốt biết bao!
Lòng hắn tràn đầy phiền muộn, trong lòng cũng hiểu được, những chuyện kia vô luận như thế nào cũng không thể nói cho phụ thân. Nếu không, phụ thân sẽ không dùng vẻ mặt lúc này nhìn hắn.
"Phụ thân, con không sao. Người đừng lo lắng." Tô Hoa Phong nở một nụ cười: "Nếu như có việc thì chính là con muốn cưới thê tử, để người mau chóng có tôn tử ẵm thôi."
Tô phụ nghe hắn nói như thế thì giật mình.
Bây giờ mặc dù Tô mẫu đã trở về phủ, nhưng vẫn không chịu đề cập đến lý do vì sao lúc trước lại khiến nhi tử phải chịu thanh danh như thế. Ông hỏi qua mấy lần, bà ta đều không chịu há mồm.
Lúc này nghe thấy đại nhi tử nói đến chuyện ôm tôn tử, Tô phụ đột nhiên lại nhớ tới việc này.
Theo lý mà nói, bị nương hãm hại như vậy, đại nhi tử phải oán hận nương mới đúng. Nhưng thê tử về nhà mấy ngày nay, nhi tử rõ ràng không oán hận mẫu thân, mà còn rất chịu khó đến chủ viện nhiều hơn cả trước kia.
Chuyện này rõ ràng không hợp với lẽ thường.
Tô phụ quyết định thăm dò một chút: "Con đừng trách nương của con."
Từ trong đáy lòng, Tô Hoa Phong rất oán hận thân thế của mình, nhưng lại chưa từng oán hận nương. Nếu như nương vì che giấu chuyện của mình mà trước khi thành thân uống một bát thuốc phá thai thì hắn vốn dĩ không có cơ hội sinh ra trên đời này.
Hơn nữa, nương để hắn phải chịu thanh danh như thế, vốn cũng không phải là tự nguyện, mà là bị người ta bức hiếp.
Hắn hận ai cũng có thể, duy chỉ không thể hận nương.
"Không ạ." Tô Hoa Phong thuận miệng nói: "Nương làm việc đều có đạo lý của chính mình, bà ấy nhất định là muốn tốt cho con."
Nghe nói như thế, trong lòng Tô phụ lại khẽ động tâm.
Những năm gần đây thê tử đối đãi với hai hài tử thế nào ông ta đều thấy rõ, dựa vào thái độ của bà ngày xưa với hài tử cũng không giống như là cam lòng muốn hại nhi tử.
Nếu bà đã không hại, vậy nhất định là bị người ta bức bách.
Tô phụ nghĩ tới những thứ này thì chợt cảm thấy rùng mình. Ông ta và thê tử cùng giường chung gối, nhưng lại không phát hiện bên người bà tiềm ẩn uy hiếp, người phía sau màn... Giấu cũng quá sâu.
Hắn muốn làm cái gì?
Cướp đi Tô gia?
Nghĩ tới những thứ này, Tô phụ liền nghĩ tới một chuyện khác. Sau khi tiểu nhi tức có thai, thê tử thường xuyên nhắc đến hài tử. Có thể nhìn ra được, bà thật tâm yêu thích tôn tử.
Nếu như vậy, vì sao bà lại động thủ với Trang Oánh Oánh?
Tô phụ lại thăm dò vài câu, nhìn thấy nhi tử thật sư không oán hận nương, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng cứng ngắc. Ông ta cũng không ngồi yên được nữa, đứng dậy đi đến chủ viện.
"Phu nhân, người bức hiếp bà là ai?"
Nghe được câu này, trong lòng Tô mẫu đầy hoảng hốt, ngoài mặt cũng khó nén căng thẳng: "Lão gia, vì sao ông lại nói thế?"
Tô phụ tiến lên hai bước, kiên nhẫn nói: "Ta biết bà thương nhi tử, sẽ không làm ra chuyện làm hại thanh danh nhi tử và cả tôn tử. Chuyện nhi tử có bệnh là nói dối, bà cũng biết nội tình, hài tử trong bụng Trang Oánh Oánh là tôn tử của bà, bà cũng biết rõ. Vậy vì sao bà còn ép nó phá thai, không phải bị người ta bức hiếp thì là vì cái gì?"
Ông ta tiến lên một bước: "Phu nhân, chúng ta là phu thê, hẳn là nên giúp đỡ lẫn nhau. Người khác ức hiếp bà cũng chính là ức hiếp ta. Bà nói cho ta một chút, rốt cuộc là ai sai bà làm những việc ngu ngốc này, lát nữa ta sẽ tìm hắn tính sổ."
Tô mẫu: "..." Nếu như nói ra, ta sợ là ông sẽ tìm ta tính sổ đấy.