Tô mẫu biết bất cứ một nam nhân nào cũng sẽ không muốn mình phải nuôi nhi tử cho người khác. Nếu như thân thế của đại nhi tử bị nam nhân trước mặt biết được thì mẫu tử bọn họ coi như xong.
Bà ta rũ mắt che khuất vẻ mặt của mình: "Lão gia suy nghĩ nhiều rồi, không có chuyện gì đâu."
Thấy bà ta còn không chịu nói, Tô phụ chỉ cảm thấy lời chân thành của mình như bị ném cho chó ăn. Ông ta thật tâm muốn giúp thê tử lấy lại công đạo, thậm chí còn nghĩ đến dù người phía sau màn thân thế đáng gờm, ông ta cũng tình nguyện trả giá.
Tựa như là ngọn lửa lớn bị một chậu nước lạnh dội xuống, lạnh thấu xuyên tim.
Tô phụ nhìn bà ta, thật lâu sau không nói nên lời.
"Phu nhân, chúng ta là phu thê, là người thân nhất trên thế giới này, bà có thể dựa vào ta."
Tô mẫu chua xót trong lòng: "Lão gia, ta hiểu rõ tâm ý của ông. Nhưng ta đúng là không gặp phải chuyện gì, cũng không bị người ta uy hiếp."
"Vậy vì sao bà phải động thủ với nhi tử?" Tô phụ bực mình: "Hài tử trong bụng Trang Oánh Oánh rõ ràng là huyết mạch của Tô gia, vì sao bà lại vu oan cho người nhà? Đã vậy hiện tại còn trở mặt thành thù với Trang gia, thanh danh nhi tử cũng bị hủy hoại, bà thân là nương, thân là tổ mẫu, lại không có một chút áy náy nào sao? Ta hỏi nỗi khổ tâm của bà, bà từ đầu đến cuối không đề cập tới, mà chính bà lại không giải quyết được việc này..."
Ông ta càng nói càng bực bội: "Phu nhân, bị bức hiếp không phải kế lâu dài. Người ép bà làm những chuyện này cũng không phải người tốt lành gì, lỡ như hắn ép bà giết người..." Nói đến đây, ông ta dừng lại, tỏ rõ vẻ giễu cợt: "Bà đã giết rồi, không có gì mới lạ. Phu nhân, ta chỉ muốn hỏi một câu, nếu như người kia bảo bà hại ta, bà có động thủ hay không?"
Thân thể Tô mẫu khẽ run lên.
Vừa là sợ hãi cũng là chột dạ, còn có áy náy.
Lúc bị ép buộc, bà ta thật sự cũng từng nghĩ qua sẽ động thủ với nam nhân này, chỉ cần nam nhân này xảy ra chuyện thì dù người phía sau màn có đem những chứng cớ kia ra bên ngoài thì bà ta cũng có thể nói là nói xấu.
"Không đâu!" Tô mẫu vội vàng nói: "Lão gia, chúng ta là phu thê, ông là phụ thân của hài tử, chúng ta đã có tình cảm nhiều năm, bất luận xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không ra tay với ông."
Trong mắt bà ta chứa đầy nước mắt, Tô phụ nhìn thấy, lại nói: "Vậy bà nói với ta, rốt cuộc là ai?"
Tô mẫu khóc lắc đầu: "Không có chuyện gì cả."
Tô phụ: "..."
Trong lòng của ông ta tràn đầy bất lực, nữ nhân này giống như là miệng hồ lô, ông ta muốn giúp một tay nhưng cũng không thể nào giúp đợc.
Nếu phu nhân đã không chịu nói, vậy ông ta sẽ ép người phía sau màn chủ động hiện thân.
Người phía sau màn muốn thê tử giúp hắn làm việc... Vậy ông ta sẽ cấm túc người trong phủ. Nói làm là làm, ông ta cất giọng dặn dò: "Kể từ hôm nay, phu nhân bệnh nặng, không gặp bất luận kẻ nào."
Tô mẫu: "..."
"Lão gia, ông không thể đối với ta như vậy."
Chuyện Tô phụ đã quyết định, ai cũng không thay đổi được ý nghĩ của ông ta, ông ta trầm giọng nói: "Phu nhân, ta làm vậy là đang giúp bà."
Nhưng đối với Tô mẫu mà nói thì ông ta đang ép bà.
Nếu như bà ta không làm được những yêu cầu kia của Trang Oánh Oánh thì Trang Oánh Oánh dưới cơn nóng giận sẽ chạy đi cáo trạng. Đến lúc đó, những chuyện kia sẽ rõ ràng khắp thiên hạ!
Thanh danh của bà ta, thanh danh của nhi tử và bao gồm của cả Tô phủ đều sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Tô mẫu kéo tay áo của ông ta: "Lão gia, ta không thể bị cấm túc."
Tô phụ hất tay bà ta ra: "Phu nhân, bà từ đầu đến cuối không chịu tin ta, đã vậy còn nghe lời người có dụng tâm khác. Không phân rõ trong ngoài, ta thực sự...quá thất vọng rồi."
Ông ta phẩy tay áo bỏ đi.
Tô mẫu đuổi theo tới cổng nhưng lại bị trông coi ngăn lại.
Tô phụ và thê tử nói chuyện với nhau cả buổi nhưng vẫn không thể lấy được chân tướng, ngược lại còn khiến mình một bụng tức giận. Càng nghĩ càng giận, ông ta dứt khoát đi tìm đại nhi tử.
Theo ông ta thấy, đại nhi tử xưa nay không say rượu, lại liên tiếp hai lần uống rượu say gây chuyện cũng rất kỳ quặc.
Tô Hoa Phong lúc này đang bận suy nghĩ. Thật là càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng hối hận, trong lòng khó chịu không được, dứt khoát sai người đưa rượu tới.
Thịt rượu vừa mới mang lên bàn, Tô phụ đã đến.
Ông ta đi đến bên cạnh bàn, cầm bầu rượu lên ngửi, là loại rượu mạnh nhất.
Tô Hoa Phong liên tiếp say rượu đánh người hai lần nên đã sớm bị phụ thân dặn dò là không được uống rượu. Hắn cũng không ngờ phụ thân sẽ đi mà quay lại, lúc này bị bắt gặp, lập tức không được tự nhiên: "Phụ thân, con chỉ lấy ra ngửi thử thôi."
Tô phụ nhìn nhi tử, rất muốn hỏi trực tiếp. Nhưng nghĩ tới vừa rồi thê tử thà chết không nói, lỡ như nhi tử cũng không nói thì phải làm sao bây giờ?
Ông ta quyết định sẽ thăm dò trước, bèn cất giọng phân phó: "Lấy thêm hai vò rượu tới!" Sau đó, đối diện với nhi tử tỏ rõ vẻ kinh ngạc, ông ta nói: "Hai phụ tử chúng ta đã rất lâu rồi không ngồi cùng nhau uống rượu, vừa vặn hôm nay được thư giãn, không say không về."
Nghĩ đến cái gì, lại dặn dò người bên ngoài gọi cả nhị nhi tử đến.
Tô Hoa Phong thực sự không hiểu, vừa rồi hắn vi phạm ý của phụ thân, cho nên hiện tại không muốn cãi lời nên không lên tiếng ngăn cản. Trong lòng của hắn suy nghĩ, sợ uống say nói nhiều, lỡ như say rượu thất ngôn nói ra chân tướng thì phải làm sao bây giờ?
Cho nên, lúc phụ tử ba người uống rượu, hắn vô cùng khắc chế.
Nhưng Tô phụ đã quyết tâm phải chuốc say đại nhi tử, cho nên liên tục thuyết phục, phụ tử mấy người uống đến tận đêm khuya.
Tô phụ làm ăn nhiều năm, khó tránh khỏi phải xã giao bên ngoài, tửu lượng càng luyện càng tăng. Nhìn hai nhi tử lần lượt ngã xuống, ông ta lập tức sai người mời đại phu.
Không có gì bất ngờ xảy ra, hai người đều uống say.
Vừa rồi lúc uống rượu, Tô phụ thường xuyên thừa dịp hai huynh đệ không chú ý nâng cốc rượu trong ly đổ đi, hoặc là đi ra bên ngoài nôn đi, cho nên, ông ta cũng không say mấy.
Ông ta cứ như vậy ngồi một mình ở trong phòng, nhìn đại nhi tử uống rượu say mê man như đứa trẻ lúc còn sơ sinh.
Hai huynh đệ mê man đến tận hừng đông, trong lúc đó, đừng nói là gây chuyện, thậm chí còn không cử động.
Nắng sớm mới nở, từ cửa sổ rải vào trong phòng, sắc trời càng ngày càng sáng.
Cuối cùng, Tô Hoa Bình ho nhẹ một cái rồi tỉnh lại. Nhìn thấy mình nằm ghé vào trên giường, phụ thân còn ở cách đó không xa, sửng sốt một chút rồi mới nhớ tới chuyện đêm qua phụ tử ba người uống say.
Hắn gãi đầu một cái: "Phụ thân, người đã tỉnh bao lâu rồi?"
Tô phụ một đêm không ngủ, mệt mỏi khoát khoát tay: "Say rượu xong đều sẽ đau đầu, việc buôn bán cứ thả cửa tạm đi, con bây giờ trở về nghỉ ngơi, không vội vàng chuyện rời đi ngày mai. Cho dù bận rộn thì cũng chuyển đến buổi chiều rồi đi."
Nghe vậy, Tô Hoa Bình kinh ngạc.
Phụ thân từ trước tới giờ luôn chê bai hai huynh đệ bọn họ lười biếng, những lần dặn dò hắn nghỉ ngơi giống như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay.
"Nhanh đi đi!"
Tô Hoa Bình không suy nghĩ nhiều, ra cửa về viện tử của mình.
Trong phòng chỉ còn lại hai phụ tử, lại thêm nửa canh giờ nữa, Tô Hoa Phong mới ung dung tỉnh lại. Mở mắt liền thấy phụ thân ngồi ở cách đó không xa, hắn giật nảy mình, vô thức ngồi dậy: "Phụ thân, người sao lại..."
Lời ra khỏi miệng, mới phát hiện bài trí chung quanh không đúng, nơi này vốn dĩ không phải là phòng của mình. Sau khi kịp phản ứng hắn vuốt vuốt mi tâm, chỉ cảm thấy đầu óc là một mảnh hỗn độn.
"Phụ thân, người đau đầu sao? Muốn trở về nghỉ một lát hay không?"
"Ta rất nhức đầu." Tô phụ nhìn hắn: "Hoa Phong, từ nhỏ đến lớn, ta đối với con ký thác kỳ vọng, hi vọng con hiểu lễ thông minh, tiếp tục giúp Tô phủ ta phát dương quang đại. Một người say rượu gây chuyện không làm được đại sự. Con còn làm liên tiếp hai lần, nói thật, ta rất thất vọng."
"Nhưng con là nhi tử của ta, không phải hạ nhân có thể thay thế." Tô phụ cầm chén rượu trên bàn lên: "Hoa Phong, buổi tối hôm qua con uống say liền ngủ luôn, căn bản là không đánh người. Trong trí nhớ của ta, con cũng không phải là người hoang đường như thế..."
Nghe lời nghe âm, Tô Hoa Phong nhanh chóng đổ mồ hôi lạnh cả người, vốn là đầu óc còn chút hỗn độn đã lập tức thanh tỉnh.
"Phụ thân?"
Tô phụ đưa tay dừng lời hắn lại: "Con nghe ta nói."
Tô Hoa Phong đành phải ngừng nói.
Tô phụ nhìn con mắt của hắn, mỗi chữ mỗi câu hỏi: "Con chỉ cần nói với ta, là ai đang uy hiếp mẫu tử các con, rốt cuộc hắn đã lấy nhược điểm gì của hai người?"
Tô Hoa Phong á khẩu không trả lời được, thậm chí còn không dám đối mặt với phụ thân, chật vật quay mặt đi.
"Con cũng không nói với ta?"
Tô Hoa Phong cúi đầu xuống: "Phụ thân, con đúng là uống say, không biết mình làm cái gì. Còn lần này vì sao uống say lại không gây chuyện... Con cũng không biết nguyên do. Có thể là buổi tối hôm qua chúng ta uống rất chậm, không say quá nhiều..."
"Đều là mượn cớ." Tô phụ thản nhiên nói: "Hoa Phong, ta là phụ thân của con, dù con đã trưởng thành thì trong mắt ta con cũng là hài tử. Ta nên che chở cho con, có người ức hiếp con, ta nên giúp con lấy lại công đạo. Người ngoài ức hiếp mẫu tử các con cũng là khi dễ Tô phủ chúng ta, con nói cho ta tình hình thực tế, ta nhất định sẽ giúp con."
Tô Hoa Phong mở miệng định tiếp tục che giấu.
Nhưng đối diện với ánh mắt của phụ thân, hắn rốt cuộc vẫn không nói nên lời. Còn nếu muốn hắn nói cho phụ thân tình hình thực tế, hắn cũng không nói nên lời.
"Không có gì hết, con chỉ uống say." Tô Hoa Phong cúi đầu xuống: "Người yên tâm, về sau con sẽ ít uống rượu, không có lần tiếp theo đâu."
Hắn nói vậy chỉ để phòng ngừa, nhưng nếu quả thật có thì đó cũng là chuyện hắn không thể quản.
Tô phụ thấy nhi tử cũng không chịu nói, trong đáy lòng thất vọng vô cùng.
Ông ta mệt mỏi khoát khoát tay: "Không nói cũng được. Hoa Phong, con không chịu nói cho ta, chắc chắn là do năng lực bản thân và quyền thế của ta không đủ, con cho là ta không thể chống lại người kia, ta không trách con. Nhưng Tô phủ truyền thừa trăm năm, đi đến một bước hôm nay cũng không dễ dàng, ta không cho phép con hủy đi tổ tông cơ nghiệp."
"Một người có nhược điểm bị giữ ở trong tay người khác, ta không yên lòng giao việc buôn bán trong nhà cho người đó. Từ hôm nay trở đi, con hãy ở lại trong phủ tĩnh dưỡng."
Nói xong, không đợi Tô Hoa Phong phản bác, ông ta cất giọng dặn dò: "Truyền lệnh của ta, không có lời ta dặn dò, không cho phép Đại công tử rời khỏi viện. Các ngươi cố gắng hầu hạ là được."
Tô Hoa Phong giật mình. Hắn vốn đã là thiếu đông gia được mọi người ngầm thừa nhận, nhưng cuộc sống cấm túc xa xa khó vời. Không được bao lâu, nhị đệ sẽ đi lên trước, đến lúc đó, hắn còn có gì?
Kỳ thật, Tô Hoa Phong cũng rất hiểu chuyện. Theo lý mà nói, vì thân thế hắn còn nghi vấn nên hết thảy tất cả thứ của Tô phủ hắn đều không nên nhận được... Nhưng trong gần hai mươi năm trước đó, hắn vẫn cho rằng những vật này là của mình. Bây giờ đột nhiên bắt hắn phải buông tay, sao hắn có thể cam lòng?
"Phụ thân, trong tay con có rất nhiều công chuyện, không thể lập tức phó thác được." Hắn gần như chỉ thiên thề: "Phụ thân, con cam đoan sẽ không có lần tiếp theo, về sau con không uống rượu, có được không?"
Tô phụ nghe vậy, nhàn nhạt hỏi lại: "Cái ta cần chính là chuyện con uống rượu sao?"
Cái ông ta cần là chuyện nhi tử bị ai uy hiếp.
Thê tử vì người phía sau màn kia mà khiến nhi tử trở thành kẻ có ẩn tật, còn động thủ với tôn tử, vậy bà ta còn có cái gì không dám làm?
Đại nhi tử cũng giống như vậy, nếu như người kia nắm được nhược điểm ép hắn hại Tô gia thì hắn có làm hay là không? Nếu như gánh vác được còn tốt, lỡ như không gánh vác được thì sao?
"Nghỉ ngơi đi, nghĩ thông suốt hơn." Tô phụ không kiên nhẫn khoát tay áo, tự mình trở về trên cái giường sau tấm bình phong nhỏ. Một đêm không ngủ, hiện tại ông ta cũng phải nghỉ một lát.
Tô Hoa Phong: "..." Vậy phải nghỉ đến khi nào?