Chương 446
Bất luận hai mẫu tử có không cam nguyện đến độ nào thì theo lời Tô phụ dặn dò, hai người vẫn không thể bước ra khỏi cửa phủ một bước.
Đừng nói là xuất phủ mà dù có ở trong phủ cũng không thể tùy ý đi lại.
Chuyện này đối với người sống an nhàn sung sướng nhiều năm là Tô mẫu và người luôn được cả nhà sủng ái lớn lên là Tô Hoa Phong mà nói là một chuyện rất khó chịu.
Sau khi bị cấm túc. La Lệ Nương vẫn luôn sai người lưu ý đến động tĩnh trong phủ. Biết được hai mẫu tử bị cấm túc, nàng ta quả thực thở dài một hơi.
Hai người đều bị giam lỏng hẳn là cũng không thể tìm nàng ta. Cố gắng nhịn qua một khoảng thời gian, chờ nàng ta nhận được hồi âm từ kinh thành, lại có thể một lần nữa nắm được nhược điểm của hai mẫu tử, thì đến lúc đó, cho dù là Trang Oánh Oánh bảo bọn họ động thủ với mình, bọn họ cũng không dám!
La Lệ Nương an tâm điều dưỡng thân thể, nhưng cũng không muốn mình cứ bị cấm túc mãi thế này, bèn gửi một phong thư mang đến La gia.
Ở trước mặt người ngoài, hai nhà La Tô có quan hệ thông gia, qua lại mật thiết chút cũng rất bình thường. La mẫu nhận được tin nữ nhi đưa tới, liền sai người đi nghe ngóng tin tức của Tô phủ.
Trong mắt người ngoài, La Lệ Nương không làm sai bất cứ chuyện gì, Tô phủ lại nhốt người ở trong phủ như thế cũng không đúng. La mẫu biết, mình và Tô mẫu không thể nói chuyện đàng hoàng được với nhau, thế là cố ý chọn đúng canh giờ Tô phụ ở nhà để tới cửa.
Tô phụ cấm túc thê tử, cho nên khi có khách tới cửa, ông ta phải tự ra ngoài chiêu đãi. Mặc dù là nữ quyến, nhưng cũng phải lộ diện.
Tô mẫu nhìn thấy ông ta thì không khách khí hỏi: "Ông bà sui gia. Lệ Nương gần đây ổn chứ?"
"Rất tốt!" Tô phụ khó hiểu đáp: "Bà thông gia, vì sao lại nói thế?"
"Tốt?" La mẫu làm ra bộ dáng tức giận: "Vậy vì sao nữ nhi lại tức giận nói với ta là nó bị cấm túc rồi? Nó vừa mới cho sinh hạ hài tử cho Tô phủ các người, không có công lao thì cũng có khổ lao, sao các người có thể đối xử với nó như vậy? Hôm nay ta tới cửa chính là muốn hỏi ngài một câu, nữ nhi của ta làm sai quy củ ở đâu, hay là đã làm chuyện gì sai trái không thể gặp người?"
Tô phụ bình thường rất ít khi ở trong nhà, cho dù hồi phủ thì cũng không hỏi đến chuyện trong viện tiểu nhi tử. Hơn nữa gần đây, đại nhi tử bị nhốt ở trong nhà, tiểu nhi tử còn chưa ra đâu vào đâu, công việc cũng toàn là do ông ta làm.
Mấy ngày đó, ông ta tâm lực lao lực quá độ, lòng tràn đầy mỏi mệt, bèn gọi người tới dặn dò: "Đi mời Nhị công tử tới."
Mà Tô Hoa Bình lúc này lại không có ở trong phủ.
Tô phụ trầm mặc: "Người đâu, mang La phu nhân đi đến Bình viện."
Lại dặn dò: "Nhị phu nhân đang nuôi con, bình thường không ai đến quấy rầy, nhưng cũng không thể giam giữ được. Lát nữa ta sẽ giải cấm túc cho nó."
Thê tử muốn giam giữ người lại, ông ta lại càng muốn thả.
Ông ta muốn xem xem, người phía sau màn rốt cuộc muốn làm cái gì!
Thời gian qua đi mấy ngày, hai mẫu tử lại gặp lại nhau một lần nữa.
La mẫu nhìn thấy nữ nhi, bèn tiến lên đón, dò xét xong thì đã có chút hài lòng: "Còn mập hơn một chút, rất tốt." Bà ta nhìn vào tổn thương trên mặt nữ nhi: "Có lưu sẹo không?"
La Lệ Nương tỏ rõ vẻ vui mừng: "Đại phu nói chỉ cần dùng dược cao trừ sẹo tốt thì hẳn là sẽ không để lại vết tích quá lớn. Có thể dùng son phấn che đi."
Đây thực sự là một tin tức tốt, La mẫu cũng rất vui mừng, lại hỏi: "Đúng rồi, hồi trước con nói bà bà con cũng bị cấm túc, là vì cái gì?"
La Lệ Nương lắc đầu: "Những chuyện bà ta làm trước đó còn chưa được giải thích rõ ràng, có lẽ phụ thân còn đang tức giận..." Chính nàng ta cũng không xác định được, hôm nay tìm nương tới, không phải là vì nói chuyện của Tô gia mẫu tử, nàng ta vội vàng hỏi: "Bên kinh thành có tin tức gì chưa?"
Nghe vậy, La mẫu thở dài một cái, lắc đầu.
La Lệ Nương cũng thở dài.
"Có thể thúc giục một chút hay không?" Nàng ta nhìn thoáng qua chủ viện: "Kéo quá lâu thì hai người kia lại sẽ động thủ với con. Nương, người nhìn mặt mũi con như này, nếu tiếp tục bị tổn thương thì sẽ không chịu nổi."
La mẫu trầm ngâm hồi lâu: "Hai ngày sau quản gia sẽ lại trở về một chuyến, có thể..."
Lời còn chưa dứt, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Đang nói chuyện nguy cấp, cộng thêm việc La Lệ Nương vẫn không lấy được chứng cứ nên rất là bực bội, không kiên nhẫn hỏi: "Chuyện gì?"
Giọng vang lên bên ngoài không phải là của hạ nhân Tô phủ, mà là bà đỡ bên cạnh La mẫu.
"Phu nhân, vừa rồi quản gia đưa tới một phong thư đến từ Kim thành nói là muốn đích thân ngài mở. Ngài đã từng phân phó nô tỳ nói phong thư này rất là trọng yếu, cho nên nô tỳ mới cả gan quấy rầy..."
Trái tim La Lệ Nương nhảy dựng lên.
La mẫu thích thú không thôi, đứng dậy chạy vội tới cổng, rất mau đã cầm lá thư đó đi vào. La Lệ Nương không kịp chờ đợi, cướp lấy xé mở ra, nhìn thấy nội dung bên trong xong thì nụ cười trên khóe miệng không nhịn được nhếch lên!
"Nương, có rồi!"
Cùng lúc đó, Tô Hoa Phong còn đang cấm túc lại nhận được một phong thư, lần này, nội dung là muốn hắn đoạt đi việc buôn bán của La gia.
Bây giờ Tô Hoa Phong bị cấm túc, tâm phúc bên cạnh cũng bị đuổi, sao có thể làm được chuyện này?
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể sai người truyền tin tức cho nương.
Tô mẫu không thể ra cửa, nhưng muốn thấy nhi tức thì vẫn có thể làm được. Bà ta lập tức phân phó người mời La Lệ Nương tới.
La Lệ Nương cũng muốn gặp bà ta, cố ý mang theo lá thư này đi, mỉm cười đi đến chủ viện.
Hai bà tức gặp mặt, một người nói cười yến yến, một người nghiêm mặt.
Tô mẫu nhìn thấy nụ cười trên mặt tiểu nhi tức thì trong lòng có chút bất an: "Nhà nương gia ngươi bên kia gần đây đang làm hương mộc, vừa vặn ngươi đã được giải cấm túc, hãy trở về nương gia một chuyến, nghĩ biện pháp thuyết phục phụ mẫu ngươi tặng những hàng hóa kia cho Tô phủ... Nếu ngươi không đồng ý, đừng trách ta không khách khí."
La Lệ Nương sửng sốt một chút: "Tô phủ?"
Chẳng lẽ không phải là nên cho La phủ sao?
Thực ra, Tô mẫu cũng nghĩ như vậy, bà ta còn liên tục nhìn lá thư La Hoài Tây đưa tới, quả thật là như thế.
"Ngươi cứ xử lý theo lời ta nói đi!"
La Lệ Nương lấy ra lá thư bên trong: "Nương, người nhìn cái này trước đã."
Hôm nay, khi hai bà tức vừa gặp mặt, La Lệ Nương đã khôi phục lại vẻ cao cao tại thượng trước kia. Trong đáy lòng Tô mẫu đã có dự cảm không tốt, thấy được tin nàng ta đưa tới thì lập tức sợ hãi.
Lúc vươn tay ra, cánh tay có hơi run. Tô mẫu từ từ mở ra, nhìn thấy chữ viết trầm ổn hơn hẳn so với năm đó, vành mắt hơi ửng đỏ.
"Ngươi lấy được từ chỗ nào?"
La Lệ Nương giống như cười mà không phải cười: "Đồ ta giấu trước đó không phải đã bị mất sao, gần đây tìm lại được rồi. Nương, ngươi nhìn cho tốt, đừng có khiến cho ta khó xử. Nếu không, ta cũng chỉ có thể làm khó dễ ngươi."
Hai tay nàng ta chồng lên đặt ở trên gối, làm ra một bộ dáng khéo léo: "Ví dụ như việc bán hương mộc, Tô phủ các ngươi tuyệt đối đừng nghĩ cách đoạt đi..."
Mặt Tô mẫu hơi biến sắc.
Một người bắt đoạt, một người lại không cho đoạt. Trong tay hai người đều nắm nhược điểm muốn mạng, mấu chốt là đồ trong tay hai người đều là thật... Bà ta nên làm cái gì?
Trong lúc nhất thời, Tô mẫu cảm thấy mình rất đáng thương, không biết đã tạo phải nghiệt gì mà lại gặp được hai nhi tức này.
Bà ta cắn răng: "Lệ Nương, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, ta và Hoa Phong đều đang bị nhốt. Sao có thể giúp cho ngươi được?"
"Nương, ngươi làm đương gia chủ mẫu nhiều năm như vậy, chắc là đã đánh giá quá thấp mình rồi." Nàng ta nói năng hùng hồn: "Giống như là hôm nay ngươi gọi ta tới, tuy chính ngươi không thể ra cửa, nhưng vẫn có thể sai người giúp mình giải sầu!"
Tô mẫu: "..." Bà ta tình nguyện bị nhốt ở trong căn phòng này, không muốn quan tâm gì nữa!
La Lệ Nương tiến lên lấy tin về: "Nương, về sau khách khí với ta một chút, đừng có hô to gọi nhỏ, cũng đừng châm chọc khiêu khích. Cả bên phía phu quân nữa, ngươi tốt nhất nên thuyết phục hắn bỏ đi suy nghĩ bình thê đi, nếu không, cuộc sống của ta không tốt, tất cả mọi người đừng ai muốn sống dễ chịu."
Nàng ta hất cằm lên, chậm rãi đứng dậy: "Nương, cùng con về viện tử. Lần này đừng có đi gấp, ở thêm mấy ngày đã."
La mẫu rốt cuộc đã biết vì sao nữ nhi lại phải uy hiếp Tô gia mẫu tử, bởi vì cảm giác này thật sự là mỹ diệu.
Đi ra khỏi chính viện, La mẫu hơi thấp thỏm liếc nhìn: "Con đắc tội bà bà như vậy, cẩn thận về sau bà ta tìm con tính sổ."
La Lệ Nương trước kia còn ôm hi vọng sẽ trở thành người một nhà với Tô gia mẫu tử, nhưng sau khi cái hộp bị Trang Oánh Oánh mang đi, nàng ta đã triệt để bỏ đi suy nghĩ này.
Nàng ta muốn nắm chặt những nhược điểm này, cố gắng đòi lấy lợi ích cho mình. Ngày khác tìm cách thoát thân là được
Ngày mai sẽ bắt đầu đòi lại vốn riêng từ bà bà... Nàng ta vui sướng quyết định.
Tô mẫu còn không biết mình sắp bị tiểu nhi tức đào rỗng khố phòng, lúc này trong nội tâm bà ta đang rất loạn. Thứ nhất là người uy hiếp mình lại nhiều thêm một người, đã vậy còn là ả La Lệ Nương không nói đạo lý lớn gan làm loạn.
Nói thật, Trang Oánh Oánh cầm cái hộp lâu như vậy nhưng từ trước đến nay đều không đòi hỏi mẫu tử bọn họ lợi ích gì, duy chỉ có hai yêu cầu là bảo bọn họ đánh La Lệ Nương. Nhưng La Lệ Nương thì khác, nàng ta ác độc, hại chết phụ nhân mang thai mà không hề ghê tay.
Tô mẫu càng nghĩ càng đau đầu, bèn tựa vào trên giường nhắm nghiền hai mắt.
Ngày đó vào lúc chạng vạng tối, La Lệ Nương lại lên cửa.
Sau khi nàng ta trở về, nghĩ đến những oan ức mình phải chịu vài ngày trước đó thì càng nghĩ càng giận, rất muốn bù đắp lại.
"Nương, lần này ta đến là có chút việc muốn làm phiền ngươi." La Lệ Nương lần này tới chủ viện, không dẫn theo nương. Nàng ta từng bước một tới gần Tô mẫu, xích lại gần bên tai bà ta thấp giọng nói: "Ta muốn ngươi... khiến đại ca tuyệt tự!"
Nàng ta giống như cười mà không phải cười nhắc nhở: "Lần này ngươi không thể lừa gạt ta, nhất định phải là bất cứ ai cũng không sinh được."
Tô mẫu trừng lớn mắt: "Ngươi điên rồi?"
La Lệ Nương khoát khoát tay chỉ: "Ta không điên. Ta chỉ cảm thấy, đại ca không phải là huyết mạch của Tô phủ thì sinh con làm gì? Hắn không có hài tử, về sau không thể tiếp nhận gia nghiệp, vừa vặn có thể đem gia nghiệp giao cho phu thê bọn ta. "
Nàng ta cười hỏi: "Nương, không phải ngươi muốn giao gia sản của Tô phủ cho một ngoại nhân đấy chứ?"
Tô mẫu á khẩu không trả lời được.
Nếu như không muốn để cho người ta phát hiện thân thế của đại nhi tử, bà ta chỉ có thể để hắn làm thiếu đông gia rồi về sau mới làm gia chủ, như vậy mới không làm cho người ta hoài nghi.
La Lệ Nương nhìn qua liền biết ý nghĩ của bà ta, cười lạnh nói: "Ngươi tưởng ta là người chết? Phu quân ta mới là gia chủ, ta mới là đương gia chủ mẫu của Tô phủ!"