Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 442 - Chương 447

Chương 447

Cho dù tất cả mọi thứ của Tô gia không nên thuộc về Tô Hoa Phong thì cũng không thể để hắn tuyệt tự được!

Hai chuyện này đâu có quan hệ gì?

La Lệ Nương rõ ràng muốn trả thù, muốn làm tổn thương Tô Hoa Phong.

Tô mẫu há hốc mồm, còn muốn nói thêm vài câu, La Lệ Nương đã không kiên nhẫn vung tay lên: "Tóm lại, trong vòng ba ngày, ta muốn nhận được kết quả vừa lòng. Nếu không..."

Nàng ta hừ lạnh một tiếng, cầm lá thư đi ra cửa.

Để lại Tô mẫu lòng đầy khó xử ở trong, bà ta chán nản ngồi xuống ghế, trong lúc nhất thời không biết nên đi con đường nào. Nhưng mà những vật này rõ ràng đã ở trong tay Trang Oánh Oánh, sao lại về tay La Lệ Nương rồi?

Bà ta gọi bà đỡ tâm phúc tới, tự mình đưa một phong thư, sai người đưa đi đến La phủ.

Bà ta muốn hỏi một câu, vật kia còn ở trong tay Trang Oánh Oánh hay không, bà ta rốt cuộc nên nghe ai.

Tần Thu Uyển bận đến buổi chiều mới về, vừa mới tới cửa phủ đã bị một bà đỡ chặn đường đi.

Người kia không nói nhiều, kín đáo đưa cho nàng một phong thư.

Tần Thu Uyển không hiểu, tự mình mở ra, sau đó liền thấy được nội dung. Nàng trầm ngâm một lát, phân phó: "Đi mời Tô lão gia qua phủ, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng, ta sẽ giúp ông ta giải đáp."

Hạ nhân La phủ nhận mệnh mà đi.

Bà đỡ bên cạnh ngây người, bà ta là tâm phúc của phu nhân, thứ biết được đương nhiên nhiều hơn so với người bên ngoài. Ví dụ như chuyện phu nhân bị uy hiếp tuyệt đối không thể để cho lão gia biết chân tướng. Sau khi kịp phản ứng bà ta nhào tới trước: "La phu nhân, ngài không thể..."

Còn chưa tới gần thì đã bị mấy bà đỡ bên cạnh ngăn lại, Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn: "Ngươi đang dạy ta làm việc?"

Bà đỡ không dám.

Nhưng bà ta biết, việc này không thể để cho lão gia biết. Thấy không ngăn cản được, bà ta vùng tay ra, nhanh chóng chạy đi.

Một bên khác, Tô phụ nghe được tin hạ nhân La phủ đến bẩm báo thì sắc mặt liền nghiêm túc.

Xem ra, những chuyện ông ta làm quả nhiên có tác dụng, đã có người muốn giải thích cho ông ta. Ông ta thật sự không hề hoài nghi Trang Oánh Oánh lừa gạt mình, bởi vì dù sao ở chuyện lúc trước, Trang Oánh Oánh cũng coi như là một trong những người bị hại.

Người bị hại kiểu gì cũng sẽ tìm cách tra ra nguyên do. La Hoài Tây mặc dù trẻ tuổi, nhưng có mấy phần khá cao tay, bây giờ muốn gặp ông ta lại còn nói như vậy, xem ra Trang Oánh Oánh bên kia đã biết được một chút chân tướng. Tô phụ thật tâm yêu thương trưởng tử, nhận được tin thì lập tức lên xe ngựa chạy tới La phủ.

Mà phía Tô mẫu, sau khi bất lực, cũng sai người đi chuẩn bị thuốc làm cho nam nhân tuyệt tự. Sau khi cầm thuốc đã thương tâm khóc một trận, đúng vào lúc này, bà đỡ chạy về.

Tô mẫu rất muốn biết lá thư trong tay La Lệ Nương rốt cuộc có phải giả mạo hay không, nàng ta rốt cuộc có cầm được cái hộp chân chính đó không. Nhìn thấy bà đỡ trở về, bà ta ngừng khóc, miễn cưỡng giữ vững tinh thần: "Như thế nào rồi?"

"La phu nhân không nói gì với nô tỳ." Bà đỡ gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: "Nhưng mà La phu nhân lại sai người đi mời lão gia của chúng ta, nói muốn giải đáp cho lão gia."

Tô mẫu sững sờ, nghĩ đến cái gì, sắc mặt bà ta trắng bệch, bỗng nhiên đứng dậy: "Chuẩn bị ngựa xe, ta phải xuất phủ!"

Hạ nhân ngăn cản không cho, Tô mẫu không quan tâm, nhất quyết muốn xông ra bên ngoài.

Thân là hạ nhân đương nhiên không dám đả thương chủ tử, chỉ có thể mặc cho bà ta chạy ra khỏi phủ. Quản gia sợ xảy ra chuyện, còn sai người đi bẩm báo cho lão gia.

Hôm nay tâm trạng La Lệ Nương rất tốt, mang theo nương đi dạo ở trong vườn, nghĩ đến những ngày tốt lành về sau, cái cằm nàng ta khẽ nhếch lên, trong ánh mắt đầy vẻ tự đắc, lúc sai bảo hạ nhân cũng rất hùng hồn.

Tần Thu Uyển trở lại trong phủ, vừa mới rót ra một bình trà thì Tô phụ đã đến.

Lúc đến ông ta tỏ rõ vẻ vội vàng, sau khi vào cửa có lẽ vì bị bầu không khí tĩnh mịch trong phòng lây nhiễm nên trái tim đập như nổi trống đã dần trấn định lại.

"Dâng trà cho Tô lão gia."

Sau khi uống trà, Tô phụ càng thêm bình tĩnh: "La phu nhân, nghe nói ngươi có việc muốn nói với ta?"

Ông ta biết Trang Oánh Oánh hận Tô gia nên cũng không khách khí, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Tần Thu Uyển gật đầu: "Xảo Nhi, mang hộp lên."

Nàng đẩy hộp lên trước mặt Tô phụ: “Tất cả ngờ vực của ông đều ở bên trong."

Tô phụ kinh ngạc, không ngờ chỉ nhờ thứ này lại biết được chân tướng. Ông ta chậm rãi vươn tay, mở hộp ra, nhìn thấy bên trong là mấy phong thư, bèn nhìn thoáng qua Trang Oánh Oánh đối diện rồi mới cầm lấy một phong mở ra.

Khi thấy rõ chữ viết phía trên, mặt ông ta hơi biến sắc, cầm mấy lá thư mà tay run rẩy không ngừng, khắp khuôn mặt là phẫn nộ đè nén.

Bầu không khí ngưng trệ, bỗng nhiên có nha hoàn đến cổng, bẩm báo: "Phu nhân, Tô phu nhân đến, nói là muốn tìm Tô lão gia."

Tô phụ làm bộ như không nghe thấy, chỉ nhìn lá thư.

Tần Thu Uyển gật đầu: "Mời vào đi!"

Lúc Tô mẫu tiến vào, Tô phụ không rên một tiếng, cơn phẫn nộ trong đáy mắt càng ngày càng lớn. Đến khi Tô mẫu vừa vào cửa, ông ta liền đập mạnh tay lên trên bàn.

Bàn gỗ bị ông ta đập đến mức lung lay.

Tần Thu Uyển bất mãn nói: "Tô lão gia, ta có hảo ý, ông giận thì giận nhưng đừng nện đồ nhà ta!"

Tô mẫu bị cú đập này ông ta đập đến mức tâm can run rẩy, nhìn thấy cái hộp trên bàn và mấy phong thư đã mở ra... Dù đã đoán được chân tướng, nhưng khi tận mắt thấy, bà ta vẫn tỏ rõ vẻ không thể tin, nghẹn ngào hỏi: "Trang Oánh Oánh, sao ngươi có thể như thế?"

Tần Thu Uyển đưa tay cầm lấy mấy phong thư, cười lạnh nói: "Ta bị đám đồ này làm hại thảm như vậy, làm cái gì cũng không quá phận."

Tô phụ nhắm mắt lại: "Phu nhân, bà có lời muốn nói không?"

Tô mẫu há miệng ngập ngừng: "Lão gia, ông đừng tin lời người ngoài châm ngòi."

Tô phụ bỗng nhiên mở mắt trừng bà ta: "Nếu không phải như thế thì sao ngươi lại làm tổn thương Hoa Phong và hài tử trong bụng Trang Oánh Oánh? Khang Trường Mai, ngươi được lắm, lừa ta thật thê thảm!"

Nói xong ông ta mạnh mẽ ném đống thư xuống đất.

Tô mẫu rũ mắt nhìn xuống, liền thấy được chữ viết phía trên và chữ viết vừa thấy được ở chỗ La Lệ Nương giống nhau như đúc. Trên thư toàn là lời lẽ áy náy đối với bà ta, lời xin lỗi viết một đoạn lớn.

Phong thư này là lần đầu tiên Tô mẫu nhìn thấy.

Bà ta chậm rãi ngồi xuống, run rẩy nhặt lên, đột nhiên gào khóc.

Không biết là khóc cho nỗi khó xử và oan ức của mình trong hai năm qua, hay là cảm động vì nam nhân này còn quan tâm bà ta, hoặc cũng có lẽ là bởi vì sợ hãi.

"Ngươi còn mặt mũi mà khóc?" Trong lòng Tô phụ lúc này tràn đầy phẫn nộ, còn cảm thấy mất mặt.

Thân là nam nhân, đụng vào chuyện này này đã đủ không may, hiện tại còn bị ngoại nhân biết. Nhất là người ngoài này còn đối nghịch với Tô phủ, muốn người ta ngậm miệng cũng không thể.

Không khó tưởng tượng, việc này chẳng mấy chốc sẽ truyền ra khắp toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ trong phủ thành. Việc ông ta nuôi nhi tử cho người ta chắc chắn cũng biến thành trò cười cho tất cả mọi người.

Nghĩ đến những thứ này, Tô phụ càng thêm tức giận, ông ta chỉ vào những lá thư kia, giận dữ hỏi: "Khang Trường Mai, ngươi nói gì đi?"

Tô mẫu gào khóc lắc đầu, bổ nhào vào bên cạnh chân ông ta: "Lão gia, ta sai rồi... Sau khi thành thân với ông, ta thật sự toàn tâm toàn ý sống cùng ông. Những chuyện quá khứ này ta sớm đã quên đi... Nhưng La Lệ Nương không có ý tốt, nàng ta lấy những chuyện này tới uy hiếp ta, ta không muốn mất đi ông, không muốn thanh danh Tô gia bị hao tổn, không muốn hài tử bị tất cả mọi người thóa mạ, cho nên ta mới... Ta sống rất dày vò, từ lâu đã hối hận rồi, nếu như có thể trở lại thì ta tuyệt đối sẽ không làm những chuyện kia... Tình cảm cũng là giả, trên đời này, chỉ có ông là tốt với ta nhất. Lão gia, ông tha thứ cho ta lần này đi..."

Tô phụ còn cho rằng vì đã là phu thê nhiều năm, nếu như Tô mẫu có làm chuyện gì sai thì ông ta đều có thể tha thứ, nhưng chuyện này... Ông ta không tha thứ được.

Nhất là vì ông ta còn từng nghĩ, sợ hai huynh đệ vì việc buôn bán trong nhà mà tranh giành cấu xé lẫn nhau, cho nên lúc dạy dỗ hai đứa bé đã có chỗ bất công. Ông ta giáo huấn hài tử vô cùng nghiêm khắc, vô cùng quy củ, trưởng tử sẽ kế thừa gia nghiệp, thứ tử phân gia khác. Cho nên, giữa hai huynh đệ, năng lực Tô Hoa Phong luôn mạnh nhất, mà Tô Hoa Bình trên các phương diện đều sẽ kém hơn một chút. Bây giờ biến thành như vậy, chẳng phải là muốn ông ta giao gia nghiệp cho một nhi tử không được dạy bảo tỉ mỉ sao?

Tô Hoa Bình đã trưởng thành, tính tình đã được định hình, cho dù bây giờ muốn tách ra thì cũng không thể bỏ được tính tình tự do tản mạn của hắn. Tô phụ nghĩ đến những thứ này, chỉ cảm thấy yết hầu càng ngày càng nghẹn lại, lồng ngực càng ngày càng khó chịu. Ông ta nhìn nữ nhân khóc sướt mướt trên mặt đất, trong cơn tức giận, tung ra một cước đá.

Tô mẫu bị đá bay ra ngoài. Cùng lúc đó, Tô phụ "phụt" một tiếng, phun ra một ngụm máu.

Tần Thu Uyển ngồi ở một bên, lắc lắc đầu nói: "Tô lão gia, khi nào đi nhớ đền ta tấm thảm."

Tô phụ: "..."

Lòng ông ta tràn đầy bi phẫn: "Trang Oánh Oánh, ngươi không khó chịu sao?"

"Không còn sức khó chịu." Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Lúc trước ta bị mẫu tử bọn họ nói xấu, có lẽ cũng không khác gì ông bây giờ. Bị người thân cận phản bội, đúng là rất khó chịu."

"Đúng rồi, Tô lão gia, để ta nhắc nhở ông một câu, những vật này là ta lấy ở trong viện La Lệ Nương. Nàng ta chắc là đã dựa vào những thứ này để ép Tô phu nhân làm tổn thương ta."

Nàng khoát khoát tay: "Ta đã nói xong, các ngươi đi đi."

Tô phụ đứng ở trong phòng, nhìn thê tử bị đá té xuống đất. Trong lòng không còn bao nhiêu tình cảm, chỉ còn lại chán ghét.

"Ngươi đừng trở về phủ." Nói xong, ông ta sải bước rời đi.

Tô mẫu nằm rạp trên mặt đất, khóc không thành tiếng: "Trang Oánh Oánh, vì sao ngươi lại hại ta như vậy? Ta đã nghe lời ngươi, sao ngươi còn nói chuyện này ra bên ngoài?"

Tần Thu Uyển không hiểu đáp lại: "Khi đó ngươi cũng hại ta, ta còn không tìm ngươi trả thù mà chỉ có lòng tốt nói cho Tô lão gia biết chân tướng mà thôi. Dù sao thì ta cũng không thẹn với lương tâm."

Nàng khoát khoát tay: "Tiễn khách."

Cũng vào lúc này, La Lệ Nương biết được Tô mẫu chạy đến cũng đã đuổi theo, đụng phải Tô phụ ở cửa ra vào. Nàng ta giật mình, vội vàng hành lễ.

Tô phụ dò xét nàng ta một cái, cười lạnh nói: "Nữ nhân La gia, giỏi lắm!"

Vẻ mặt hung ác, căn bản không phải là khen.

Trái tim La Lệ Nương lúc này vô cùng bất ổn, định tiến lên thăm dò hai câu, chợt phát hiện công công không muốn nhiều lời, đã phẩy tay áo bỏ đi. Nàng ta bị nha hoàn mang đến chính đường, khi thấy cái hộp quen thuộc và đống thư trên đất, trong nháy mắt đó, nàng ta đầu tiên là không dám tin, sau đó lập tức giận điên lên.

"Trang Oánh Oánh, ngươi điên rồi sao? Loại chuyện này sao có thể nói ra bên ngoài?"

Nàng ta còn muốn dựa vào những bí mật này để sống những ngày tốt lành, bây giờ tất cả bị người ta lật tung, nàng ta sẽ không uy hiếp được Tô gia mẫu tử nữa, đến cả Tô phụ... bộ dạng kia rất rõ ràng là đã hận nàng ta rồi.

Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Vốn là ta muốn cho mẫu tử bọn họ chịu chút dày vò nên mới nói cho Tô lão gia chân tướng trễ một chút. Còn vì sao muốn nói... Rất đơn giản! Ta chỉ là không muốn để cho ngươi sống dễ chịu."

Tóm lại, chỉ có thể là nàng uy hiếp, không thể để cho La Lệ Nương phản uy hiếp. Nàng cũng không cần dựa vào những bí mật này để sống! Bại lộ nó ra thì có sao?

Dù sao người xui xẻo cũng không phải nàng.

La Lệ Nương chỉ cảm thấy lúc này mình giống như rơi vào trong nước đá, lạnh lẽo từ trong ra ngoài. Chỉ cần nghĩ đến kết cục sau này mình sẽ có, nàng ta liền không cầm được run rẩy.

Buổi sáng cầm được tin, tâm trạng nàng ta vô cùng hào hứng, còn cho rằng mình sẽ có thể tiếp tục sống những ngày tốt lành. Còn không cao hứng được nửa buổi thì đã bị lôi từ trên trời xuống, nhấn vào bùn nhão.

Bình Luận (0)
Comment